CÓ LẼ ĐÂT LÀ LẦN CUỐI CÙNG EM KHÓC VÌ ANH. Trong - TopicsExpress



          

CÓ LẼ ĐÂT LÀ LẦN CUỐI CÙNG EM KHÓC VÌ ANH. Trong 1001 lý do, chỉ có hai lý do dành cho tình yêu của anh. Một là tình anh đã hết, hai là tình yêu trong anh quá ít ỏi! Em đã luôn tự hỏi rằng, nếu yêu, con người ta có thể quyết đoán và lý trí như thế không? Có ai yêu mà không bị mù quáng không? Sau những chuỗi ngày dài mệt mỏi, những đêm lặng câm trong nước mắt đã có lúc em nghĩ rằng, hay mình sẽ chết nhưng em không đủ can đảm? Em đã từng chết một lần nên em sợ cái chết do chính mình gây ra. Em nhớ anh, nhớ một người đàn ông lạnh như băng với em, nhớ một người con trai dành cho em thứ tình yêu ít ỏi. Em làm tất cả mọi điều, viết blog cũng chỉ vì muốn anh chú ý tới em, muốn anh nói rằng, anh yêu em nhưng em ngốc quá! Thời gian qua em đã tự biến mình thành trò cười trước mặt anh, trước mặt mọi người, ngày nào nước mắt cũng lăn dài trên gò má em, nghĩ tới anh trong vô vọng, trong đau khổ, tủi hờn… Em biết tình yêu không thể ép buộc, em không thể bắt anh ở bên em khi anh không muốn, không thể gặp anh khi anh không thích. Gần một năm qua em yêu anh trong tuyệt vọng, kỷ niệm với anh không nhiều, những buổi hẹn hò cũng chẳng có và sẽ chẳng bao giờ có nữa… anh cũng rất ít khi dịu dàng, ân cần hay quan tâm tới em. Có lẽ những lần anh nói anh yêu, anh nhớ em cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, vậy mà sao em muốn quên anh đi lại thật khó! Em chia tay người yêu vì em bế tắc, vì em không thể quên anh, anh biết em chia tay, biết em đang buồn, đang cô đơn nhưng anh vẫn im lặng chẳng nói gì, cũng chẳng đến bên em, cũng chẳng an ủi em. Anh có biết lúc này em cần bờ vai của ai nhất không? Muốn nhận sự ấm áp từ ai nhất không? Em biết tình yêu của em dành cho anh lớn hơn anh dành cho em rất nhiều. Em biết và em chấp nhận nó sau bao lần cố đấu tranh với lý trí của mình, con tim em đã thắng nhưng lòng em tràn ngập nỗi đau. Mưa và nước mắt em đã khóc không biết bao nhiêu vì anh nhưng anh lạnh với em quá! Đơn giản bởi một điều em chỉ là giây phút thoáng qua trong đời anh, không mặn mà, không sâu sắc... tình anh thì như cơn gió thoảng, còn tình em như một hòn đá cô đơn, chờ và ngóng trông trong đau đớn. Em đã kết thúc tất cả, giờ chỉ còn lại mình em với bao vết thương lòng trĩu nặng... Anh đã đi và anh đi mãi… em và anh là mặt trăng và mặt trời xa lắc. Người em yêu thì bỏ em đơn độc lẻ loi, người bị em làm tổn thương thì lại luôn dang vòng tay rộng mở đón em về... Có lẽ em đã sai khi muốn lòng bình yên mà làm tổn thương người yêu em nhất! Em đã sai khi bỏ anh ấy đi vào lúc này... Đã không ít lần em tự hỏi sao anh không đến tìm em? Anh yêu em, anh không thấy nhớ em nhiều sao? Liệu đã có khi nào anh muốn có em trong cuộc đời anh? Muốn giành lấy em từ tay người đàn ông khác? Anh biết không, đã có lúc em từng nghĩ nếu anh nói anh cần em, anh yêu em nhiều hơn hay quan tâm tới em hơn thì em sẽ vứt bỏ tất cả để đến bên anh.... Tình là gì hả anh? Tình anh là gì giữa dòng người đông đúc chen lấn? Em cũng đi giữa đám đông, lòng tự nhủ sẽ phải để tình em ngủ yên thôi, sẽ phải bước ra khỏi cuộc đời của anh thôi! Em không thể tiếp tục mụ mị, cũng không thể tiếp tục những cơn say mặn đắng nơi bờ môi, cũng không còn đủ hơi sức nữa để tiếp tục yêu anh. Em mệt nhoài sau những tháng ngày vô nghĩa, với sự thất vọng về bản thân mình, xấu hổ với những gì em đã gây ra... Em mệt và rất mệt. Em muốn khóc nhưng em không còn có thể khóc được nữa. Ánh mắt buồn lặng nơi thềm cửa, nơi đã từng là khoảng trời của riêng anh và em, những hôm gió thổi lạnh lẽo lạnh bên mặt hồ, chỉ mình em ngồi đó, chỉ mình em mà thôi... Giờ em đã tỉnh, em sẽ phải để tình em ngủ yên để đổi lại những giây phút bình yên trong anh, trong em, để sẽ không còn là nỗi buồn của anh nữa, sẽ không là người làm cho anh mệt mỏi sau những buổi làm việc căng thẳng. Có lẽ đây là lần cuối cùng em để cho tình em được dâng lên, là lần cuối em nói: “Em yêu anh!”. Trong tình yêu của mình có một điều an ủi em lớn nhất là gì anh có biết không? Là anh không dối gạt em hay đùa cợt với em, dù sao em cũng cảm ơn anh vì đã cho em một cuộc tình. (ST) P/s : Em nhớ anh đã từng hỏi Em rằng : một ngày nào đó Anh nói chia tay Em có buồn không ? Và Em đã trả lời Anh rằng Em sẽ không buồn nhưng sẽ khóc vì Anh .Nhưng có lẽ bây giờ Em sẽ tập sống thiếu Anh ,Em Sẽ tập quên đi Anh _Anh ạ !!! Vì giờ tình chúng mình chẳng khác nào những cánh hoa Bồ Công Anh trong gió...phải không anh ...
Posted on: Wed, 21 Aug 2013 12:30:15 +0000

Trending Topics



Recently Viewed Topics




© 2015