TRUYỆN TEEN: Đừng Như Vậy, Người Ta Vẫn Còn Là - TopicsExpress



          

TRUYỆN TEEN: Đừng Như Vậy, Người Ta Vẫn Còn Là Học Sinh Đấy! - Full Lần đầu gặp tại bữa tiệc Vất vả lắm mới vượt qua được khóa học này mà không cần đến phòng thí nghiệm cũng không cần đến nghe giảng vào thứ bảy, tôi vốn muốn đi ra ngoài dạo phố, kết quả, vừa ra khỏi nhà liền nhận được điện thoại của Cố Thiến, cô nói cô ty cô tổ chức một bữa tiệc liên hoan hữu nghị với công ty khác vào trưa nay. Tuy gọi là bữa tiệc liên hoan hữu nghị nhưng thực chất là một bữa tiệc dành cho những thành phần tri thức độc thân gặp mặt. Cố Thiến là bạn cùng phòng thời đại học của tôi. Chúng tôi là bạn cùng phòng, do đó chúng tôi tuy cùng trường nhưng khác ban, cô ấy học kinh tế, còn tôi học máy tính. Sau khi tốt nghiệp cô ấy đầu quân vào làm việc cho một công ty tư nhân, còn tôi tiếp tục con đường nghiên cứu sinh. Trong điện thoại, Cố Thiến một mực muốn tôi cùng cô ấy đi tham gia bữa cơm này. Tôi nói: “Tớ muốn đi dạo phố, cậu ngay cả ăn cơm cũng không biết hay sao mà còn phải gọi người đi theo.” Ở bên kia điện thoại, Cố Thiến liền hung tợn cho tôi lựa chọn, cô ấy nói, đi dạo phố – đồng nghĩa với tuyệt giao, hoặc đi cùng cô ấy, tôi phải chọn một trong hai. Xét thấy thái độ của cô ấy rất hung ác, tôi đành khuất phục, hỏi cô ấy địa điểm sau đó lập tức nhảy lên taxi. Địa điểm là ở khách sạn năm sao Hải Thiên. Những người thuộc thành phần tri thức này, ở phương diện chuyện riêng của tập thể không ngờ lại có thể đầu tư lớn như vậy, không biết nên nói bọn họ có chính sự hay không có chính sự đây. Tôi đến khách sạn đúng lúc Cố thiến đang đứng trước cửa khách sạn ngóng tôi, thấy tôi từ bên trong taxi đi ra liền lập tức chạy đến bên cạnh ôm tôi nói: “Phẩm Phẩm, tớ đã nói với cậu, hôm nay cậu đến nhất định là kiếm được một mối à!” Tôi hỏi: “Chẳng lẽ tới dùng cơm sẽ được phát tiền à?” Cố Thiến tức giận đẩy tôi một cái rồi nói: “Cậu đi chết đi, cậu còn nhớ trước đây tớ có đề cập đến một vị học sĩ viện khoa học kỹ thuật không?” Tôi nghĩ thật kỹ, sau đó trả lời Cố Thiến: “Là người trước đây cậu nói, tuy mới ra ngoài lập nghiệp chưa lâu nhưng chỉ trong một thời gian ngắn đã trở thành bá chủ trong ngành lập trình máy tính?” Cố Thiến hưng phấn nói: “Đúng vậy! Chính là anh ta! Căn cứ vào một nguồn tin đáng tin cậy từ những thành phần tối mật trong công ty đối phương, vị doanh nhân tên Đỗ Thăng đó tối hôm nay sẽ xuất hiện trong bữa tiệc này!” Tôi nhịn không được liếc mắt nhìn Cố Thiến, mắng cô một câu “Háo sắc!” Cố Thiến lại đẩy tôi một cái nói: “Cậu thì biết cái gì, vị doanh nhân này thật mê người nhé!” Tôi nói: “Mê người như vậy mà còn dám nói cho tớ, cũng không sợ chị đây xuất hiện cậu không còn cơ hội sao!” Cố Thiến hừ nhẹ nói: “Phi! Thật không biết xấu hổ! Bất quá, nếu như vậy cũng không sao, chính là cậu trước tiên tóm anh ta, tớ lại ở sau tóm cậu, tóm lại, cuối cùng anh ta vẫn là do tớ tóm được. Đây là không quan tâm đến quá trình, chỉ quan tâm đến kết quả.” “Tớ cũng vậy.” “Phi” cô hừ nhẹ một tiếng, sau đó hai người chúng tôi xô xô đẩy đẩy, đùa giỡn đi vào Hải Thiên. Vừa tiến vào hội trường, tôi liền quay sang Cố Thiến cảm thán một câu: “Các cậu đúng là một đám mặt người dạ thú! Một đám ăn mặc đẹp đẽ trang điểm xinh đẹp, không nghĩ tới những người đến đây phải đói khát, nhìn một lượt căn phòng này, bên trong nhiều người đến như vậy, có phải là đến để liên hoan ăn uống không đây? Tớ thấy họ đến đây chỉ là vì một chữ ‘sắc’ mà thôi!” Cố Thiến vốn đang nói chuyện với tôi, bỗng nhiên tôi phát hiện ánh mắt của cô sáng ngời nhìn tôi: “Phẩm Phẩm, cậu trước hết cứ tìm chỗ ngồi đợi, tớ nhìn thấy quản lí của tớ rồi, phải đi qua chụp chung với anh ấy mấy tấm!” Sau đó vừa đi vừa chạy thoắt cái đã không thấy đâu. Tôi choáng! Cô ấy sống chết bắt tôi tới đây, kết quả là không cần lý do gì liền đem tôi quẳng sang một bên, thật quá đáng, thật đáng đánh đòn! Nhưng sống ở đâu thì yên ở đấy, vì thế tôi nhàn nhã tự nhiên cầm ly nước có ga đi đến góc hội trường tìm một chỗ khuất khuất nho nhỏ ngồi xuống, nhưng tôi phát hiện, mỗi bàn đều đã có người ngồi, cũng đều là loại hình một nam một nữ mặt đối mặt tọa đàm. Tôi vừa thấy liền hiểu, hóa ra đây là một dạng hình thức nam nữ độc thân, hai bên vừa ý lẫn nhau, gặp mặt, đang tiến thêm một bước làm tăng tính hiểu biết tình cảm sâu sắc. Sau một phen vất vả tìm kiếm, rốt cuộc cách tôi không xa khoảng mười thước về bên trái phát hiện ra một cái bàn có chỗ ngồi đối diện trống trơn, trên bàn chỉ có một người đàn ông, mà người đàn ông kia cúi đầu nhìn xuống như thể trên chân mình có chữ. Tôi nhìn xung quanh, chỉ còn có chỗ đó là còn trống, không muốn suy nghĩ quá nhiều như vậy, bưng ly nước có ga nhìn chằm chằm chỗ ngồi trống đi tới, cũng không thèm quan tâm xem có thể bị người đàn ông ngồi kia hiểu lầm là tôi có ý với anh ta hay không, trực tiếp đặt mông an vị lên ghế. Tôi ngồi xuống, không biết vì sao trong hội tường này lại có chỗ tẻ nhạt như vậy, chắc chắn rằng người đàn ông ngồi đây là người ăn mặc “giản dị” nhất, trên người anh ta là một chiếc áo sơ mi xanh, chiếc quần làm bằng loại vải thô có vẻ như là từ thời xưa mang đến, làm người ta kìm lòng không được, cả người muốn run rẩy! Có một chút lạnh! Người ngồi đối diện thật rất có dũng khí, dám mặc như vậy tham gia một đại hội xem mặt cấp cao! Tôi trời sinh rảnh rỗi là lại thích trêu đùa, dù sao cũng không có việc gì làm, trêu anh bạn này một chút cũng không sao. Tôi nói: “Vị đại ca này, loại vải anh đang mặc thật sự không tồi, thật là biết đầu cơ kiếm lợi, hiện tại còn loại vải này trong tay, chỉ sợ là giờ có muốn mua cũng chưa chắc đã được ấy chứ!” Người đàn ông đối diện nghe tiếng liền ngẩng đầu lên. Khi anh ta ngẩng đầu lên, đem cả khuôn mặt hoàn chỉnh trình diện trước mắt thì tôi kiềm lòng không được “hắc” ra một tiếng cảm thán! Thật sự là soái ca! Hơn nữa vị soái ca này đúng là yêu nghiệt đại soái ca! Tôi thấy anh ta có lẽ là khoảng trên dưới ba mươi tuổi. Soái ca thấy tôi hiện lên vẻ mặt có chút kinh diễm, khóe miệng liền nhếch lên một nụ cười đắc ý, nói: “Thật hiếm có phụ nữ dung tục như thế này ở đây, cuối cùng cũng có một người như em biết nhìn hàng.” Nghe được lời này trong lòng tự nhiên có chút không được tự nhiên, tuy rằng soái ca rất tuấn tú, nhưng khi nói chuyện anh ta lại ch người khác cảm giác rất thân quen, làm thế nào lại khiến mình cảm thấy anh ta thật tốt bụng! Tôi nhanh chóng tỏ rõ lập trường của mình, nói: “Vị đại ca này ngàn vạn lần đừng hiểu lầm. Tôi không phải là loại biết xem hàng. Tôi thật ra cảm thấy đứng ở trong này thật mệt mỏi nên muốn tìm một chỗ ngồi nghỉ một chút, tìm kiếm xung quanh nửa ngày, các bàn tốt để ngồi cơ bản đã không còn chỗ trống, chỉ còn chỗ bàn này là đặc biệt chưa có phụ nữ nào có ý định muốn tiến tới hỏi thăm, nên may ra còn trống. Vì thế mới dám mạo muội đến đây ngồi, anh ngàn vạn lần đừng nghĩ rằng tôi đến đây ngồi chỉ vì muốn kết giao cùng anh! Mẹ tôi nói tôi còn nhỏ, không nên cùng đàn ông qua lại quá sớm, nên tranh thủ lúc còn trẻ học thêm một chút kiến thức làm thêm nhiều điều giúp ích cho xã hội, đó mới là việc có ý nghĩa trong cuộc đời này!” Tôi ở đó phát biểu một tràng dài, cứ tưởng rằng sau khi nói xong câu nói thể hiện trình độ của mình sẽ khiến cho soái ca hiểu ra, ai biết được tôi không chỉ không đạt tới mong muốn hiệu quả truyền giáo, mà còn khiến cho soái ca ngược lại biến thành một bộ dạng đặc biệt thoải mái. Soái ca nghe xong lời tôi nói bắt đầu trở nên vui vẻ. Tôi nhìn khuôn mặt đẹp trai hé ra nụ cười đào hoa quái dị, trong lòng nhịn không được nghĩ anh ta thật sự là một vị mỹ nam đẹp không tả xiết a! Mỹ nam cười nói với tôi: “Nha đầu, có phải nhà em rất nghèo khó không, làm sao có thể chỉ nhìn mỗi bộ quần áo trên người anh mà khiến em bỏ qua các phần khác, không có ý muốn cùng anh qua lại?” Tôi ngất! Vị đại ca này lấy đâu ra loại logic này! Tôi đã nói tôi không phải có ý muốn tiếp cận anh ta, mà theo lời vị soái ca này mà lý giải thì lúc đầu tôi có ý định muốn cùng anh qua lại, nhưng có thể là do không vừa lòng với bộ quần áo mộc mạc trên người anh ta – cơ sở đánh giá tình trạng kinh tế và địa vị trong xã hội của anh, mới không muốn cùng anh kết giao nữa. Tôi có chút buồn bực, vị soái ca này sao có thể đánh giá người khác như vậy! Tôi đối với soái ca thực sự thành khẩn, rất nhanh lắc đầu phủ nhận, còn thành thật giải thích lý do phủ nhận cho anh ta. “Anh trai này, tôi cảm thấy anh thật sự hiểu lầm rồi! Tuy rằng anh dung nhan hơn người, nhưng tôi chính là đứng từ xa, thứ đầu tiên nhìn thấy kỳ thực chính là cái đầu quả dưa của anh (ý là chỉ nhìn thấy một cái đầu đen tròn như quả dưa [nói trước, nếu không sẽ có nhiều người nghĩ anh bị hói đầu, đầu bóng như vỏ dưa ^^]) tôi vừa rồi thật sự không nhìn thấy mặt anh trông như thế nào, cho đến khi ngồi xuống cùng anh nói chuyện mới biết được anh không ngờ lại có một dung nhan bất phàm! Cho nên có thể nói, tôi đến đây ngồi, căn bản là khẳng định ngay từ đầu là không có ý cùng anh xem mắt. Tôi ngồi đây đơn giản chỉ vì mỏi chân chứ tuyệt đối không phải là một người đa tình (ý nói đến cua trai)! Cho nên xin anh ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, tôi còn phải lớn thêm hai tuổi nữa mới dám nghĩ đến vấn đề này!” Soái ca nghe xong lời của tôi vẻ mặt từ không có chiều hướng dần chuyển sang phương hướng ác liệt, nói cách khác anh ta không để ý cũng không tức giận. Vẫn là cười, thậm chí cười ra tiếng. Anh ha ha cười vài tiếng sau đó mở miệng hỏi tôi: “Em thuộc công ty nào?” Tôi trêu chọc anh ta: “Sao? Chẳng lẽ anh đối với tôi cảm thấy hứng thú, muốn cùng tôi kết thân?” Kết quả, soái ca trả lời khiến cho tôi thiếu chút nữa chết sặc. Anh ta nói: “Tuy rằng tạm được một chút, nhưng chẳng qua nếu như em muốn, anh đây cũng chưa hẳn là không thể.” Anh ta nghĩ tôi có thể vui vẻ! Trong lòng tôi thực sự rất rất ghê tởm tên nam nhân ngồi đối diện này, vì thế nên cố tình lấy tức giận mà nói thẳng vào mặt anh ta: “Thật ra, tôi không phải thuộc công ty nào, thật ra tôi vẫn còn là học sinh đấy! Cho nên anh không cần cùng tôi thảo luận vấn đề của người trưởng thành này!” Tôi vô cùng vui sướng phát hiện, lời tôi vừa nói xong, đại suất ca đối diện đã bị tôi làm cho trợn mắt há hốc mồm vẻ mặt kinh ngạc. Biểu tình này tốt lắm! Tôi rất hài lòng! Tôi nhìn vị soái ca thần sắc đột biến, khuôn mặt thanh tú nhịn không được, vì thực hiện được gian kế của mình mà vui vẻ cười hì hì không ngừng. Soái ca dùng chút thời gian điều chỉnh tốt trạng thái của mình, thời điểm vừa muốn mở miệng nói với tôi cái gì, điện thoại của tôi đột nhiên vang lên chấn động mãnh liệt. Là vị giáo sư kính yêu của tôi muốn triệu hồi tôi trở về cung hầu hạ người đây! Không rảnh cùng tên con trai đối diện tiếp tục nói chuyện, tôi nắm lấy túi xách hướng cửa chính Hải Thiên mà đi. Trước khi tôi đi vị đại soái ca kia tựa hồ nói với tôi một câu nói cái gì mà cái gì tới, kết quả tôi chạy quá mau, không có nghe rõ ràng. Không thể không vâng lời, mẹ tôi đang trong thời kì tiền mãn kinh, tính tình rất nóng nảy, căn cứ vào đạo lý lâu đời “Cận trư giả cật kính mạc giả hải”, giáo sư của tôi hiện tại cũng có vẻ rất nóng nảy, cho nên nếu tôi không có mặt trong nhà đúng thời gian quy định, thì kế tiếp một tuần tôi khỏi phải nghĩ đến việc có thể vui vẻ sống qua ngày. Thời điểm tôi ngồi ở trên xe taxi, Cố Thiến gửi tin nhắn đến thông báo một chút tình hình cho tôi. Qua sáu bảy phút sau Cố Thiến mới trả lời lại, cô nói: Phẩm Phẩm cậu thật mạng khổ, đến lượt cậu lại không có phúc được thấy, cậu chân trước đi tới sau lưng liền thấy được một thân mê người Đỗ Thăng! Thật là cực phẩm yêu nghiệt đại mỹ nam! Tôi nhịn không được liếc mắt một cái vào màn hình điện thoại di động, không nhiều từ, trả lời lại Cố Thiến bốn chữ: hoa si khả sỉ(đồ háo sắc thật đáng xấu hổ)! Đóng lại di động, tôi nghĩ lại đến lời Cố Thiến vừa nói: cực phẩm yêu nghiệt đại mỹ nam, đột nhiên trong óc liền lóe lên một loại trực giác mãnh liệt: vị đại soái ca tôi vừa gặp kia, chính là Đỗ Thăng! Hết chương 1, mời các bạn đọc full truyện tại: truyenchu.info/?p=649
Posted on: Sun, 06 Oct 2013 11:44:58 +0000

Trending Topics



Recently Viewed Topics




© 2015