Truyện tình yêu: Hôm Nay Em Phải Gả Cho Anh Học viện - TopicsExpress



          

Truyện tình yêu: Hôm Nay Em Phải Gả Cho Anh Học viện thiết kế Ngải Liệt Hi chuyên đào tạo ra bậc thầy kiến trúc quốc tế? Nói không ngoa J. D. S một tay tạo ra hệ thống công nghiệp thiết kế hiện đại, Lam Vũ Khiết học năm thứ tư, vừa chấm dứt một buổi học cuối cùng ngày hôm nay, tóc ngắn ngang tai mềm mại mát mẻ, khiến cô thoạt nhìn ngây thơ như một nữ sinh trung học. Đứng trong đám đông chật chội ngoài cửa, Lam Vũ Khiết không vội vàng rời đi, mà im lặng dùng cặp mắt to sáng của cô, đảo quanh cảnh tượng trường học trước mắt. Nhặt đâu cũng có các tác phẩm thiết kế bậc thầy, hồn nhiên rải rác từng góc trong trường học. Có người mang theo? LV? Là túi xách từ phòng học chạy xuống, bước nhanh vội vàng hẹn hò sau khi tan học, có người mang? TOD’S? là loại giày đơn giản thoải mái, ngồi xe đạp nhàn nhã đi lại. Đương nhiên, xe đạp là do”Kỹ nghệ máy móc Phong Tấn” sản xuất. Cũng có người một thân? Chanel, Armani? Trang phục và đồ trang sức, dương dương tự đắc ngồi trên cỏ, nói chuyện thoải mái; còn có càng nhiều là? Fendi, Hermes, Bvlgari, PatekPhilippe?... Đây là trường học Ngải Liệt Hi, không lúc nào không trình diễn cuộc sống xa hoa. Mặc dù đã học ở nơi này bốn năm, Lam Vũ Khiết vẫn có loại cảm giác không thật tựa như ảo mộng, không thể tin được mình lại trở thành một thành viên trong học viện thiết kế Ngải Liệt Hi. Nếu không phải tiền của giáo viên Ngải Liệt Hi đủ nhiều, nếu không phải thành tích của cô đủ xuất sắc, nếu không phải học bổng của nhà trường cung cấp đủ hậu đãi, gia đình thường thường bậc trung như cô chắc chắn không thể chịu nổi học phí đắt tiền ở đây. Cô cảm kích từ đáy lòng, “Ba đủ” kia thiếu một thứ cũng không được. Khoác chiếc túi chỉ có ba trăm đồng mua được ở chợ đêm lên vai, khuôn mặt trẻ trung hiện lên một nụ cười tươi thông minh, Lam Vũ Khiết cất bước. Những đoá hoa màu vàng đầy hai bên đường tạo thành bóng râm dành cho người đi bộ, lá vàng khô rụng dưới chân vang lên tiếng xào xạc, thừa dịp người đi lại thưa thớt, cô hồn nhiên bướng bỉnh muốn vươn tay đụng vào những chuỗi hoa rũ xuống như chùm nho, nhưng khổ nỗi thân thể cao một mét sáu không cách nào có thể khiến cô như nguyện, đành phải xoay người tìm những đoá hoa rơi còn lành lặn trên mặt đất để mua vui. Thẳng đến khi bên tai truyền đến tiếng đông cơ trầm thấp như sấm, cô mới dừng bước lại, vô cùng buồn bực, mỗi người trong sân trường đều ngẩng đầu, cùng chung kẻ địch vội vàng tìm kẻ đầu sỏ phá hư không khí yên tĩnh thoải mái của học viện Ngải Liệt Hi. Là một chiếc BMWR1200R? Màu xám nhạt, thân xe có hai dải bắt sáng dài, dùng phương thức cực kỳ bá đạo, dã man, xâm nhập trường học. Tiếng bánh xe? Tiếng động cơ? Trang phục màu đen, gắt gao bao trùm tài xế từ đầu đến chân, anh ta không đếm xỉa đến ánh mắt chỉ trích của mọi người, khống chế cỗ máy sang quý, hoành hành ngang ngược chạy vào trong sân trường. Đây, là, vi, phạm, nội, quy! Ở trong sân trường Ngải Liệt Hi, phàm là phương tiện giao thông dựa vào động cơ để chuyển động, đều bị nghiêm cấm tuyệt đối. Hoàn toàn không phải vì giảm bớt năng lượng, bảo vệ môi trường, thuần túy chỉ là lo lắng đến an toàn của những học sinh quý tộc mà thôi. Đang lúc mọi người xôn xao nghị luận, chỉ thấy cỗ máy màu xám nguy hiểm kia đi vào con đường nhỏ hẹp râm mát dành cho người đi bộ, không báo động trước lái tới hướng Lam Vũ Khiết —— “A, không!” Thân xe kiểu thể thao xinh đẹp thanh lịch chạy băng băng, giờ phút này lại như ma quỷ cấp tốc, vì mạng nhỏ suy nghĩ, Lam Vũ Khiết biết cô nên lập tức tránh ra, mà không phải là dùng ánh mắt mê muội nhìn chằm chằm vào thân xe có công nghệ thiết kế vượt bậc kia. Chuyện liên quan đến sống chết, nhưng hai chân lại như là bị xi măng cố định dính cứng nguyên chỗ, nặng nề không thể động đậy. Nhìn chiếc xe không ngừng tới gần, cô nghĩ rằng, chẳng lẽ mình cứ như vậy bị đụng ngã, bị cán qua, sau đó nát bét thành mảnh nhỏ, ruột gan đứt từng khúc... Trời ạ, chỉ tưởng tượng cảnh mình máu thịt mơ hồ, cũng đủ để khiến cô lâm vào trong sự sợ hãi vạn kiếp bất phục, càng không nói đến là cô vẫn còn chưa được đặt chân lên con đường thiết kế mơ ước! Ngộ nhỡ chết thật rồi, có đấm ngực dậm chân cũng không đủ thuyết minh cảm thụ trong lòng cô. Không, không, không... Nội tâm Lam Vũ Khiết không ngừng kháng cự kết cục đáng sợ đó. Thấy khoảng cách chỉ còn một mét cuối cùng, cổ họng cô khô khốc phát không ra tín hiệu cầu cứu, hai chân chống đỡ không nổi thân mình, suy sụp tê liệt, cô nghẹn họng nhìn trân trối, cuối cùng vẫn không thể chạy thoát, đành buông tay chờ đợi tử vong. Két —— Tiếng động bén nhọn, cơ hồ muốn cắt qua màng nhĩ của cô, khiến cho cô không thể không bịt lỗ tai của mình lại. Chiếc BMW nguy hiểm vạn phần dừng lại đúng lúc ở một giây cuối cùng, ngón tay và bàn tay anh tuấn mang bao tay đẩy mũ bảo hộ ra. Dưới mũ bảo vệ là một đôi mắt thâm thúy tràn ngập sự bực mình, đang lạnh lùng trừng chướng ngại vật ngu xuẩn ở trước mắt, sự tức giận ngưng tụ ở đáy mắt, nhanh chóng lan rộng. “Tránh ra!” Giọng nam ngạo mạn ra lệnh. Sắc mặt Lam Vũ Khiết tái nhợt như quỷ, nếu không phải trái tim vẫn còn đang kịch liệt nhúc nhích ở trong lồng ngực, cô thực sự cho là mình đã bất hạnh được chúa gọi lên thiên đường rồi. Phát hiện mình còn sống, cảm thấy hô hấp quả thực tốt đến đòi mạng! Nhưng mà sau trận kinh hách cực độ, một cỗ phẫn nộ tràn trề lặng lẽ sinh ra tích tụ ở trong cơ thể cô, rục rịch, tùy thời đợi phản kích. Cô hướng tầm mắt về phía kẻ đầu sỏ, nhìn thẳng vào đôi mắt giấu ở dưới mũ bảo hiểm. Ngọn lửa trong ánh mắt lạnh lẽo, ngạo mạn giống như đã từng quen biết, trong lòng cô hoang mang gợn sóng. Người này rốt cuộc là ai? Thật sự là dã man. Cô vắt hết óc nghĩ, oán hận đầy bụng. Thấy Lam Vũ Khiết chớp cũng không chớp nhìn mình lom lom, cả người giống như một tòa núi nhỏ che ở trên đường dành cho người đi bộ, Lục Tình Xuyên mất hết kiên nhẫn nén giận, xuống xe, tiến lên. Lúc anh ta bước ra, hai tay nhanh chóng cởi mũ bảo hiểm xuống, lộ ra gương mặt thật. Mày rậm anh khí, ánh mắt ngạo mạn, mũi cao như lưng núi, môi cực kỳ không có thiện ý, vẻ mặt cứ như viết mấy chữ người lạ chớ tới gần, trong từ điển của người này, hiển nhiên thiếu nghiêm trọng mấy chữ khoan dung như “Lùi một bước trời cao biển rộng”. Mà phóng mắt toàn bộ học viện thiết kế Ngải Liệt Hi, người có tính cách đầy khuyết điểm trầm trọng như thế, chỉ có một người —— Lục Tình Xuyên. Lục Tình Xuyên, năm thứ tư hệ công nghiệp thiết kế, người thừa kế duy nhất của Lục gia - công nghiệp máy móc Phong Tấn, bạn học cùng lớp mà Lam Vũ Khiết không mong muốn thừa nhận nhất. Còn nhớ ngày huấn luyện của sinh viên đại học năm nhất ba năm trước đây, Lục đại thiếu gia lững thững đến chậm lại phô trương vô cùng long trọng, để lại ấn tượng khắc sâu như đao đục trong lòng cô. Đầu tiên là máy bay trực thăng riêng của Lục gia đáp xuống tầng cao nhất của lễ đường, khiến cho khóa huấn luyện tân sinh viên hoàn toàn bị bỏ dở. Tiếp theo, hiệu trưởng dẫn đầu nhân viên hành chính cấp cai nhất của Ngải Liệt Hi khúm núm đứng sau cửa vào lễ đường, chỉ vì cung nghênh anh ta đại giá quang lâm. Đối với việc mình đến muộn, Lục Tình Xuyên không có chút biểu hiện xấu hổ nào, bị mọi người vây quanh đi vào lễ đường, khuôn mặt lại còn thối hoắc, rất giống thủ lĩnh của tập đoàn đòi nợ, quả thực ngạo mạn tới cực điểm. Càng quái quỷ là, một đám học sinh nhìn ngang nhìn dọc đều là những tên thối tha ngạo mạn, vô lễ, thiếu dạy dỗ, lại gần như phục sát đất sùng bái anh ta, trình độ kỳ quái, thật là khiến cho cô hoàn toàn mở rộng tầm mắt suốt bốn năm nay. Tốt, tốt, tốt, sinh ra đã ngậm thìa bạc * quả nhiên khác biệt, tính tình quá kiêu ngạo, cô xem như được lĩnh giáo. (*Sinh ra đã ngậm thìa bạc: số may mắn, sung sướng từ trong trứng) Nhìn xem, người này bây giờ còn không tự tỉnh lại, đang trừng mắt nhìn cô chằm chằm đấy! Đúng rồi, là ai nói anh ta mày rậm, mắt sâu, mũi thẳng, môi đầy đặn, suất đến khiến cho người muốn cắn một cái? Là ai nói tướng mạo anh ta tuấn dật phi phàm, khí chất u buồn động lòng người, đẹp như người mẫu nam trên đài? Lại là người nào không hiểu chuyến nói lồng ngực anh ta rộng lớn, cơ bắp rắn chắc, dáng người to lớn, đường cong hoàn mỹ khiến chân người ta mềm nhũn? Theo cô thấy, người Lục Tình Xuyên cao lớn, giờ phút này rất giống một con tinh tinh phát cuồng, đang mang theo khí thế bức người, quét ngang trời đất mà đến. Còn chưa kịp ứng biến, Lục Tình Xuyên biến thân thành tinh tinh đã dùng cái tay mang bao tay, một phen kéo áo cô, không kiên nhẫn gầm nhẹ, “Lam Vũ Khiết, cô điếc có phải không? Bảo cô tránh ra còn chưa chịu cút, rốt cuộc cô là loại động vật cấp thấp gì?” Gì, tinh tinh còn dám nói cô là động vật cấp thấp? Thói đời xoay chuyển, cũng không nghĩ xem là ai không tuân theo quy định trước, vẫn còn mặt mũi la lối ồn ào ở đây. Tốt lắm, cho dù toàn bộ mọi người ở Ngải Liệt Hi coi anh ta như thần thánh mà cúng bái, nhưng tuyệt đối không có cô - Lam Vũ khiết ở trong số đó. Lửa giận ngưng tụ ở trong cơ thể cô, quả nhiên dưới sự gầm rú của Lục Tình Xuyên lại bị đốt lên bừng bừng. Cô không hề sợ hãi đẩy tay anh ra, lại lên tiếng phản kích rõ ràng. “Nếu tôi là động vật cấp thấp, vậy anh chắc chắn là một kẻ thất học siêu cấp. Bên trong sổ ghi chép sinh viên có viết rõ ràng, trong sân trường cấm dùng phương tiện giao thông có động cơ. Lục Tình Xuyên, tôi tin anh không mù, nhưng anh có muốn trở về học tiểu học một lần nữa không, học giỏi quốc ngữ trước?” Miệng của cô vẫn bình tĩnh, mắng mỏ không mang theo cảm xúc, hoàn toàn là lời đề nghị xuất phát từ lý tính, thiện lương đến làm cho người ta giận sôi, nhưng mà trên thực tế lại sắc bén như lưỡi dao, khiến Lục Tình Xuyên kinh ngạc. Đại thiếu gia cao cao tại thượng lần đầu bị tổn hại danh dự mất hết mặt mũi, Lục Tình Xuyên tức giận đằng đằng nhịn không được nheo mắt lại, tỉ mỉ đánh giá vị bạn học cùng lớp không sợ chết trước mắt này. Tóc ngắn đứng đắn, toàn thân phát ra hơi thở của sinh viên không ngốc nghếch. Nhìn cô mi thanh mục tú (mày mỏng mắt thanh tú), nhưng mà đáy mắt lại lộ ra ý niệm cứng cỏi hơn người, cho dù có ngũ quan nổi bật xuất sắc, nhưng tuyệt đối vẫn không hơn người mẫu biểu diễn trên đài. Cùng với cái miệng nhỏ nhắn như củ ấu, hoàn toàn ăn khớp với những lời cô nói. Không giống với những cô gái thích đem mặt mình làm chỗ phối màu, màu da của cô hoàn toàn trắng sạch, lại có vẻ đẹp trời sinh ngay cả tàn nhang cũng không có, hơn nữa cặp mắt kia giống viên thủy tinh trong suốt, tinh thuần không dính một hạt bụi. Toàn thân cô từ trên xuống dưới tự nhiên thuần khiết tựa như nước cất chưa chế biến, vốn tưởng rằng sẽ không có mùi vị gì cả, lại sâu sắc ngoài ý muốn khiến người ta khó có thể bỏ qua. Sự kinh diễm khiến Lục Tình Xuyên kinh ngạc, học chung bốn năm, bọn họ ở trong vườn trường, chạm mặt mấy trăm lần, lại không thể dừng lại nói chuyện với nhau lấy một lần. Lam Vũ khiết như là hạt bụi di động trong không khí, vô cùng tầm thường, mà anh lại loay hoay giống như một con quay, không ngừng tranh đấu với cuộc sống tương lai của mình, còn phải đối phó với những tên khốn kiếp vây quanh bên cạnh anh, cũng khó trách bọn họ như là hai đường song song, biết nhau, nhưng chưa từng giao nhau. Lam Vũ Khiết gây cho anh cảm giác mới mẻ trước nay chưa có. Anh chưa từng giống giờ khắc này, để ý người xuất hiện trước mắt rốt cuộc là tròn hay dẹt như vậy. Vì để có thể nhìn cô rõ ràng hơn, Lục Tình Xuyên thậm chí không tiếc chịu thiệt cúi thân cao một mét tám xuống, khiến cho khoảng cách của hai người không còn xa xôi như vậy, anh có thể cẩn thận tỉ mỉ xem xét gương mặt không tạp chất như nước khoáng này. Di, vì sao mới sát vào bên người cô, trong không khí tựa hồ lại tràn ngập một cỗ hương vị ngọt ngọt, như vị ngọt của nước trái cây. Là nước hoa trên người cô? Hay là mùi hương của dầu gội đầu? Phát hiện mình quá mức say mê mùi hương này, mi tâm của anh nhíu lại, giả bộ tự nhiên lấy lại tinh thần, cởi cái bao tay. Đồng thời ác ý xẹt qua đáy mắt, anh dùng cả hai tay giữ đầu Lam Vũ Khiết —— Hơi trầm, dưa hấu nhỏ này quả nhiên chỉ làm ra vẻ, khó trách miệng lưỡi bén nhọn như thế. Ô, xúc cảm của mái tóc ngắn xinh đẹp tốt đến ngoài ý muốn, không có mùi keo xịt tóc nồng đậm cùng với cảm giác dinh dính, sợi tóc tinh tế mềm mại giống như tóc trẻ thơ. Các cô gái xuất hiện ở trước mặt anh lúc trước, đều trang điểm đậm dùng mọi mánh khóe, dám can đảm lấy gương mặt mộc hiện thân, Lam Vũ Khiết có thể nói là cô gái trân quý duy nhất. Anh đã thấy nhiều cô gái trang điểm xinh đẹp đủ mọi màu sắc, không thể không nói, trắng trong thuần khiết đặc biệt như cô, lại khiến cho người ta yêu thích không buông tay. Nhíu mày suy ngẫm, hơn một ngàn bốn trăm ngày qua, sao anh có thể chậm chạp không chú ý tới sự tồn tại của Lam Vũ Khiết? Khả năng duy nhất, không phải là cô quá thấp, mà là ánh mắt anh chưa mò tới, thiếu chút nữa đã bỏ lỡ miếng ngọc thô quý giá này. “Lục Tình Xuyên, tôi cũng không phải là quái vật, đầu cũng không có sừng dài, anh không thể lấy tay ra sao?” Nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo, khác hẳn với những bạn học cố ý lấy lòng. Một chút ý cười tan ra trong tròng mắt đen hung ác, “Lá gan quá lớn, tính tình cũng rất hung hãn. Đây là thủ pháp mà cô muốn dùng để hấp dẫn sự chú ý của tôi sao? Bạn học Lam Vũ Khiết.” Hai tay vẫn vịn chặt ở đầu cô như cũ, khiến cho cô không thể không ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mặt Lục đại thiếu gia. Hấp dẫn sự chú ý của anh ta? Làm ơn! Nhịn xuống cơn xúc động xem thường. “Lục Tình Xuyên, anh tuyệt đối là tên tự đại nhất mà tôi từng gặp.” “Tôi nghĩ, đây gọi là tự tin.” Cười một tiếng. “Không, tin tôi đi, tự tin quá, sẽ biến thành tự phụ, tự đại, kiêu ngạo, tự kỷ.” “Cô thực hung hãn.” Anh bắt lấy cái cằm bất tuân của cô. “Không dám, không dám, không bằng sự ngạo mạn của anh đâu.” Cô không cần nghĩ ngợi liền phản bác. Hết chương 1, mời các bạn đọc full truyện tại: truyenchu.info/?p=340 ..
Posted on: Sat, 24 Aug 2013 18:14:00 +0000

Trending Topics



yle="min-height:30px;">
Home now from my 24th Tamworth Festival - havent missed one since
There is bound to be a massive shake-up in the Black Stars set-up
RESUMEN SEMANAL MICHOACÁN AL DÍA: El gobernador interino, Jesús
As caretaker of a young girl named Pixie, who has been destined
The Bitter Truth About The Yoruba By Onyiorah Chiduluemije
So heres what happened: -last week, a series of explosions took
Scott Morrisons maiden speech in Parliament, 2008: From my faith
Good Morning Friends, On this Thoroughly Smashing Tuesday, Id
Made a stop at the hardware store after dropping Rosaleigh off
I know its gonna depress ya lol but soon as I had touched the keys
Por Ana Arena RESPOSTINHA À CARTA QUE A SECRETÁRIA CLAUDIA
Baby Doll Bedding Reversible Toddler Bedding Set, Blue/Royal Cyber
I just finished watching the movie now, JAI HO. Really really nice

Recently Viewed Topics




© 2015