Chap 6: [Thứ năm] Mưa bắt đầu rơi khi Jeff chợt - TopicsExpress



          

Chap 6: [Thứ năm] Mưa bắt đầu rơi khi Jeff chợt bừng tỉnh từ cơn ác mộng của mình. Gió bắt đầu gào thét ở bên ngoài. Gió vù vù vào những chiếc xe xẹt qua xẹt lại trên vũng nước, khiến nước bắn tung toé, và phần nào đó rửa sạch vết máu trên chiếc áo hoodie của hắn. Một lớp máu đỏ tươi trôi tuột từ người hắn xuống đường, tạo thành một dòng sông máu, khiến người hắn sũng nước và trở nên nặng nề hơn. Cái cảm xúc nồng nàn khi xưa dường như đã biến mất trong hắn, nhưng hắn biết nó sẽ trở lại vào một lúc nào đó không lâu. Hắn chỉ có thể lấy lại được lí trí của mình trong chốc lát. Đủ lâu trước khi mọi thứ bắt đầu biến mất khỏi hắn. Con nhỏ ở quán ba, con điếm đã qua đêm với hắn, và cả cái kẻ đã để lại lời nhắn cho hắn trong phòng của đứa bé nữa. Đó là ai, và tại sao chúng biết hắn? Và thực sự, nếu con chó đó ghét hắn như vậy, tại sao nó không giết hắn đại đi luôn cho rồi? _ Mẹ kiếp! Jane là con đ* nào!? Cảm xúc này khiến hắn phát điên lên. Hắn muốn có máu. Hắn muốn ra tay tàn sát thêm nhiều người nữa. Chết tiệt, Jeff dường như sắp mất bình tĩnh rồi. Hắn mò tay vào túi, tay mân mê lưỡi dao bén nhạy mà hắn đã mài cách đây không lâu. Sớm thôi, cảm xúc này sẽ lấn át lí trí của hắn. Hắn cần được giúp đỡ, và hắn biết mình phải đi đâu. Jeff muốn trở về nhà mình. Cơn mưa này đây đã bắt đầu kéo theo một cơn bão đến với nó, khi Jeff dừng chân lại trước cửa nhà, ở cuối thành phố. Sấm chớp đùng đùng trên trời, và hắn nhìn thấy kính cửa sổ vỡ toang. Hắn bước vào nhà. Tiếng mưa rơi vẫn chan chát ngoài trên tường. _ A, chào Jeff – Liu mỉm cười – Tưởng em không quay lại nữa chứ! Jeff quay lại và trước khi hắn kịp nhận ra chuyện gì, Liu đã vớ lấy một cái cúp trong tủ và ném về phía hắn. BANG! _ Đi ngủ đi, thằng chó. Thế giới của Jeff hoá đen. Hắn tỉnh dậy trong một căn phòng toàn là dụng cụ công nghiệp: nào là máy khoan rồi dao kéo, rồi búa. Căn phòng được xây cứ y như là lớp học dành cho thợ mộc học việc ấy. _ Mẹ kiếp, mình đang ở đâu thế này? _ Ta đợi mi đã lâu lắm rồi, Jeff ạ. – giọng con gái. Jeff giật mình ngước lên. Hắn nhìn thấy Liu đang trả lời với hắn, nhưng đó không phải là giọng của anh ấy, mà là giọng của một đứa con gái. Đột nhiên, hắn thấy nét mặt của Liu biến mất trong không khí, rồi một làn khói dày đặc quấn quanh Liu. Cơ thể gầy gò của anh trai Jeff đột nhiên biến thành một cơ thể đầy đặn với những đường cong quyến rũ của một người phụ nữ. Cô ta đang mặc một cái áo đầm bó màu đen và trên mặt cô ta là hai hốc mắt đen hoắm. Cô ta bĩu môi và mỉm cười một cách trêu ngươi hắn. Một nụ cười quen thuộc. _ MẸ KIẾP!! MÀY CHÍNH LÀ CON ĐIẾM ĐÃ QUA ĐÊM VỚI TAO TRONG KHÁCH SẠN!!! – Jeff gào lên. Jane bật đèn lên và chiếu nó về phía mình. Dưới ánh đèn mờ ảo, làn da cô ta trông trắng bệch như xác chết, nổi bật giữa mái tóc xoăn đen dài, xoã xuống lưng. Thú thật là cô ta rất đẹp, nhưng bầu khí bao phủ xung quanh cô ta trông thật méo mó, y như Jeff vậy. _ Ta đã bảo là ta sẽ đến với mi mà, thằng bệnh hoạn. À mà phải công nhận nhé. Ta đóng vai thằng anh mi hợp ghê cơ. _ Cả mẹ mi nữa – Jane hoá thân thành Margaret, mẹ Jeff. _ Và cả bố mi nữa chứ. – cô ta thay đổi hình dạng thành Peter, bố Jeff. _ Tài tình quá phải không? – Jane trở lại hình dạng thật của mình – Còn ngươi. Ôi, ta khao khát muốn được dùng chính đôi tay này lột hết lớp da còn sót lại trên mặt ngươi quá, Jeffrey. Cuối cùng, những ngày tháng tung hoành ngang dọc của ngươi cũng đã kết thúc. – Jane mỉm cười một cách độc ác. _ Sao mày phải đợi đến bây giờ…? Tại sao… _ Tại sao!? TẠI SAO HẢ, THẰNG CHÓ ĐẺ KIA!!!!??? MÀY CÓ CÒN NHỚ MỘT THỊ TRẤN NHỎ MANG TÊN BELLEVUE, Ở ILLINOIS KHÔNG!!??? Còn nhớ không, thằng chó!? À, phải rồi. Mày là một thằng tâm thần dở hơi. ĐÁNG NGUYỀN RỦA!!! Chắc tao không cần phải nhắc lại đâu nhỉ? Mười một năm rồi. TAO ĐÃ LUÔN TÌM KIẾM MÀY TRONG SUỐT MƯỜI MỘT NĂM QUA RỒI!!! Kể từ khi tao còn nhỏ. Kể từ khi mày tàn sát cả gia đình tao. Kể từ khi mày bỏ sót căn phòng tao. Kể từ đó, tao được nuôi trong máu của người thân và lòng hận thù dành cho mày, THẰNG CHÓ ĐẺ Ạ!! Jeff bật cười. Tức cười thật. _ Đồ bệnh hoạn. _ Hmm… Nói thật là ta chả nhớ gì cả, bé con ạ. _ Mi sẽ phải hối hận vì những chuyện mi đã gây ra cho ta. Jane rút dao ra. Cô ta lao về phía Jeff. Hắn vẫn tiếp tục cười một cách man dại. _ Chém hụt rồi bé ơi. Đừng lo, cưng sẽ không bao giờ đụng vào cái mặt xinh đẹp này của ta được đâu, Jane the Killer ạ. Ôi thảm hại chưa kìa? Mất cha mất mẹ rồi, giờ đây cưng đã trở thành một con điên mít ướt mà cầm dao quơ qua quơ lại phủi ruồi kìa. Tội nghiệp quá. _ Đ*t mẹ mày! Sao mày dám… _ Cưng tưởng ta không thấy mấy trò của cưng à? – Jeff ngừng lại. – Cho ta xin. Chỉ cần một cái gương và một vài kĩ thuật, cộng thêm một ít khói nữa là xong chuyện. Cưng không thể làm những gì ta làm mà không có mắt đâu. Ta biết cưng đã kí một giao kèo với quỷ dữ, quái vật, hay thần linh… kệ mịe nó, *éo quan tâm. Tuy nhiên, cưng đã phải trả một cái giá khá đắt cho chúng. Cưng cần máu mà, đúng không!? Rất nhiều máu là đằng khác. Jeff cười man dại. Máu bắt đầu chảy ra từ vết cắt trên mặt hắn, từ từ nhỏ giọt xuống ngực áo rồi tay hắn, đủ để bôi trơn và khiến hắn thoát ra khỏi dây trói. Jeff đá một phát vào bụng Jane, khiến cô ta ngã xuống đất. Trước khi Jane kịp đứng lên, Jeff đã tiếp tục hành hung cô ta bằng cách liên tục ném ghế rồi những gì có thể vớ được trong tay vào tay cô gái ấy. Chúng vỡ toang khi đập vào lưng Jane. Nếu Jane là người bình thường thì có lẽ cô ấy đã chết từ lâu rồi. _ Ta rất thích nghịch với cưng đấy, Jane ạ. Jane bắt đầu gào lên, khi Jeff kéo lê cô ta dưới sàn nhà. Tay hắn giật lấy tóc Jane rồi ném cô ta lên một chiếc bàn gỗ ở góc phòng. Jane hoảng sợ. Mọi chuyện không diễn ra theo kế hoạch. Bây giờ, suy nghĩ của Jane đặc quánh những nỗi kinh hoàng khi biết mình sắp chết dưới tay Jeff. _ Thật tình… ta cứ nghĩ cưng sẽ làm tốt hơn thế này chứ. Ta thèm máu của cưng lắm… kể từ ngày chúng ta gặp nhau trong quán rượu rồi… Jeff đè Jane xuống bàn, cố gắng giữ tay cô ta lại. Đáng kinh ngạc thật, hắn nghĩ thầm. Người cô ta như được đúc từ kim loại ấy, Jeff phải dùng kiềm sắt thì mới giữ được cô ta lại. Nó hợp với cô ta kinh dị… y như là cô ta đã được sinh ra như thế này ấy. Từ từ, chậm rãi, Jeff bắt đầu bẻ xương cô gái nằm dưới người mình. Jane gào lên trong đau đớn. Tiếng gãy xương nát thịt của Jane kết hợp với tiếng gào thét của cô ta vang dội khắp căn nhà. Jane quằn quại khắp nơi, cố gắng vớ đại cái gì đó làm vũ khí, bất cứ cái gì cũng được, để cô ta thoát ra sự tra tấn này. Bất chợt, Jane vớ được một vật nào đó bằng sắt. Bằng hết sức bình sinh, cô đập mạnh nó vào chân Jeff. CỐP Jeff ngã xuống đất. Xương chân hắn vỡ vụn ra. Ngạc nhiên, Jane nhìn lại thứ mình đang cầm trên tay. Đó là một cây búa tạ. Đột nhiên, cơn đau thấu xương kéo Jane trở về thực tế. Cô cố gắng thoát khỏi cái kiềm đang kẹp tay mình lại, và từ từ tháo nó ra khỏi cái tay đã gãy vụn của mình. Jane ngó láo liên vào cây kiềm. Vì áp lực kẹp của nó quá mạnh, nó đã kéo một phần da của Jane ra và làm gãy luôn xương cổ tay của cô. Bây giờ, bàn tay Jane không khác gì một quả bóng xì hơi hết. _ Đáng đời, đồ quỷ cái – Jeff bật cười. Jane vớ lấy cái máy khoan và cắm thẳng vào người Jeff. Hắn gào lên. Máu bắt đầu bắn tung toé khắp nơi. _ CHẾT ĐI!! THẰNG KHỐN NẠN!!! _ Tao sẽ moi tim mày ra, ĐỒ ĐIẾM!! NHỚ ĐẤY, CON QUỶ CÁI!!! Máu chảy lênh láng trên sàn nhà. Jeff đã bị mất rất nhiều máu, và nếu như hắn là người bình thường, có lẽ hắn đã chết từ lâu rồi. Ngoài trời, sấm sét đùng đùng khắp nơi. Bây giờ, đây không còn là một cuộc chiến giữa loài người nữa, mà là một cuộc đấu sống còn giữa hai loài ác ma. Tia chớp ở ngoài vô tình đánh vào phần dây điện trên gác mái, khiến cả ngôi nhà chẳng mấy chốc chìm trong biển lửa. Lửa lan tới phần máu đọng lại trên tường, biến cả căn phòng thành một lò thiêu hôi thối. Jane bước đến gần cơ thể Jeff và lôi hắn dậy. _ Jeff, đừng chết. Ta vẫn cần ngươi sống. Jeff tự đứng dậy. Áp lực mà hắn dồn vào chân khiến một mảnh xương vỡ ra. Cơn đau này khiến hắn như điên lên, nhưng cảm xúc của hắn hiện giờ còn điên cuồng hơn thế nữa. Mẹ kiếp, hắn *éo cần mấy cái dụng cụ trước mặt. Dây chích điện, lưỡi cưa với chả cây búa *éo là gì với hắn. Chúng không thể thoả mãn cơn khát máu của hắn được. Jeff rút con dao trong túi mình ra. _ Ta sẽ không đi theo cưng như một con chó đâu Jane ạ. _ Ngươi đã lấy tất cả mọi thứ của ta rồi Jeff… ngươi đã lấy đi cuộc đời ta, và ta đã đợi khoảnh khắc này suốt mười một năm rồi. _ Ta vẫn chưa đụng tới mạng sống của cưng mà? Nhưng sẽ sớm thôi… Jeff lết bước về phía Jane. Cảnh vật như nhoè đi với hắn, vì vết thương quá nặng và vì hắn mất máu quá nhiều. Jane nhấc tay lên, và dường như căn phòng bắt đầu di chuyển trong bóng tối mịt mù. Cả ngôi nhà biến thành địa ngục trần gian đối với Jeff. Bố mẹ hắn đang đứng đó bên cạnh Jane, trong cái tình trạng mà hắn đã nhìn thấy mười một năm về trước: lênh láng máu và ruột gan phèo phổi đã bị moi ra hết. _ Jeff, tại sao con lại làm thế này với bố mẹ? – Bố hắn, Peter lên tiếng. _ Bố mẹ không hề nói dối con. – Margaret, mẹ hắn, bật khóc. – Bố mẹ chưa bao giờ nỡ làm vậy với con hết. Bố mẹ chỉ cố gắng bảo vệ con thôi, Jeffy à. _ Đáng ra em đã có thể ở lại – Liu buồn bã nhìn hắn – và chúng ta sẽ trở thành một gia đình hạnh phúc như xưa. Bố mẹ và anh đã thanh thản ở thế giới bên kia rồi. Nhưng còn em… em sẽ mục nát trong địa ngục mất… Jeff của anh… Gia đình hắn tiến tới và bắt đầu xẻo ra từng miếng thịt của hắn. Họ liên tục lầm bầm một câu nói duy nhất, là giải thoát cho hắn. Jeff nhìn thấy bố mẹ và anh trai mình cầm búa và cưa xích cứa liên tục vào người mình. Hắn đang bị tra tấn một cách vô cùng tàn bạo, và Jane thì đứng đó cười thích thú vào mặt hắn. _ Đi ngủ đi – Jeff nghe Margaret, Peter và Liu lạnh lẽo thì thầm với hắn. _ Mi cảm nhận được sự đau đớn đấy rồi chứ Jeff? – Jane mỉm cười – Mi đã cảm thấy hối tiếc vì những gì đã đánh mất chưa? Đây chính là cảm giác mà mi đã đem lại cho ta mười một năm về trước. ĐÂY CHÍNH LÀ ĐIỀU ĐỐN MẠC MÀ MI ĐÃ GÂY RA CHO BIẾT BAO NHIÊU NGƯỜI!!! Đồ quái vật! Mi điên rồi! Bóng ma của gia đình Jeff vẫn liên tục nện hắn bằng những công cụ tra tấn ấy. Máu ứa ra trong căn phòng ngùn ngụt cháy. _ Cưng nói quá cho ta rồi đấy Jane. Ta *éo quan tâm. _ Ngươi… ngươi… – Jane ngỡ ngàng. _ Suỵt… đi ngủ đi cô bé. Căn nhà cháy rụi. -Hyun-
Posted on: Thu, 05 Sep 2013 05:17:38 +0000

Trending Topics



Recently Viewed Topics




© 2015