Ngay cả khi không được nhờ gửi mua đồ thì mình - TopicsExpress



          

Ngay cả khi không được nhờ gửi mua đồ thì mình cũng sẽ ghé vào xem cửa hàng Louis Vuitton số 101 đại lộ Champs- Élysées. Ấn tượng! Xa xỉ! Kiêu kỳ! Không hổ danh con cháu chủ nhân lâu đài Versailles. Chả biết ngày xưa tôi tớ của ngài Louis thế nào chứ ngày nay hậu duệ của họ trong toà nhà trứ danh đó thật không chê vào đâu được. Chuyên nghiệp! Tinh tế! Đồng bộ! Chuẩn LV DNA! Bất kể bạn là ai, ăn mặc như thế nào, mang vác gì trên người cũng sẽ được mỉm cười đón chào ngay tại cửa như một món quà tinh thần cho nỗ lực xếp hàng và tạo dáng chụp ảnh để quảng bá cho thương hiệu. Dĩ nhiên con cháu ngài Louis sẽ không bao giờ chọn các bạn là đại sứ thương hiệu nhưng họ cần các bạn chia sẻ những hình ảnh ấy ( với logo, color code của họ, hẳn rồi ) cùng những lời lẽ thật đẹp về một cửa hàng thật hoành tráng mà các bạn đã check in trên bất cứ mạng xã hội nào mà các bạn đang dùng. Vào đến nơi thì các bạn tha hồ mà xuýt xoa nhé. Ôi chao, đẳng cấp là đây! Cái áo kia mà khoác lên thì sẽ thế nào nhỉ? Cái túi kia mới thật là đỉnh chứ? Uầy, quả giày này mà đi vào thì khối người lác mắc... Fantasy! Reality thì ... lúc nhúc Nga và Trung Quốc ( nửa khối BRIC còn gì, hợp lý ). Ngoại ngữ cứ gọi là tán loạn : trao đổi, tham khảo ý kiến đồng hương thì tiếng mẹ đẻ, chuyển sang thắc mắc, cật vấn nhân viên cửa hàng lại tiếng Anh, vỡ vụn thế nào thì cũng sẽ có Euro đỡ lại. Bởi vậy mình lem nhem bước vào, lúng túng lôi cái hộ chiếu trong đống lằng nhằng của nước uống ( không phải Evian ), bóp tiền ( không phải LV ), sách, sổ viết tay ... mất gần 3 phút mà cô nhân viên vẫn nhẫn nại. Thực ra thì cô có cau mày tí đấy nhưng chỉ 3s sau cô đã niềm nở ngay : " I am sorry for this complicated process. ". Đỉnh cao MKT là đây. Một nụ cười cỏ học đậm màu sắc client service. " Everything is ok now, Madam. Please go downstairs for payment ". Xuống đến payment thì còn vui nữa. Mình phải chờ 4 anh Trung Quốc thanh toán một chiếc bóp. Một anh mua thôi, ba anh kia đi cùng. Xem nào ... chủ nhân tương lai của cái bóp là một anh lùn và béo, nhìn không có dáng dấp LV tí nào với những thứ anh đang ó trên người. Ấn tượng nhất ở anh là cái quần ngố dài đến mắt cá mà thực ra nếu anh ngồi trong quầy tính tiền mặc thì chỉ đến đầu gối thôi ( À thì dĩ nhiên anh ấy sẽ không bao giờ mặc. Bộ cánh của anh ấy đỏm thế kia mà ). Anh trong quầy thao thao bất tuyệt : mày biết khai báo thuế chưa blah blah, và chả cần biết bạn ngoài quầy rồi hay chưa thì anh vẫn cứ tuôn trào ... Anh ngoài quầy vài lần nhấp nhỏm định hỏi lại thôi. Cứ thế cho đến lúc máy chuyển chế độ từ play sang stop thì chiếc phong bì đã nằm gọn trong tay khách hàng. Đến mình máy re tour chế độ, mình xác định không cần giải thích nhiều để đỡ mất thời gian. Rất nhanh! Rất gọn! Rất hiệu quả! Xong giao dịch. Bước ra đại lộ nắng thênh thang, đằng sau là bộ xương khủng long vàng lấp lánh.
Posted on: Sun, 18 Aug 2013 19:25:06 +0000

Trending Topics



Recently Viewed Topics




© 2015