Truyện teen - Không còn thiếu một ai. Mặc dù tôi - TopicsExpress



          

Truyện teen - Không còn thiếu một ai. Mặc dù tôi và Phước đã từng có kinh nghiệm quay clip ngắn các màn hát hò nhảy nhót đưa lên Facebook của lớp, nhưng làm một bộ phim theo đường dây cụ thể phức tạp hơn nhiều. Chúng tôi quay đi quay lại, canh góc khung hình sao cho mấy tên quậy thì ra “chất” còn các cô bạn phải thật dễ thương. Sau Tết, lớp C2 chúng tôi được trường trang bị một chiếc ti vi 32 inches và đầu đọc đĩa mới tinh, phục vụ cho một số môn học cần đến các đoạn phim minh hoạ như Anh văn, Lịch sử hay Địa lý. Nhưng một cái đầu đầy ắp ý tưởng như Phước thì nghĩ ngay đến việc phải làm một bộ phim đặc sắc, góp mặt đủ thành viên trong lớp, để bất cứ lúc nào chiếu lên màn hình, ai ai cũng phải ôm tim thổn thức hay ngẩn mặt bật cười. Mai này học xong lớp 12, đây còn là món quà kỷ niệm mà tất cả đều sẵn sàng mang theo. Khi tên bạn trình bày “dự án nghệ thuật”, ban cán sự lớp ủng hộ liền khỏi bàn cãi. Kinh phí làm phim thì không lo vì các khoản quỹ lớp rất dồi dào. Máy quay tôi mượn được của ông anh học ngành quảng cáo. Tôi, lớp phó văn thể mỹ, đảm trách vai trò nhà sản xuất. Còn Phước lãnh vị trí đạo diễn. Hai đứa chúi mũi bàn bạc. Một loạt phương án đưa ra: phim cổ trang mỗi bạn đóng một vai, phim trinh thám lấy bối cảnh lớp học, cho tới một câu chuyện xúc động mời cả thầy chủ nhiệm tham gia. Nhưng bàn đi tính lại, phương án nào cũng gặp ít nhiều trở ngại về bối cảnh và khả năng diễn xuất. Trên đường đi học về, Phước bỗng nhảy phốc lên: “Nè, hay là tụi mình thu hình từng bạn một. Ai muốn thể hiện thế nào, tụi mình quay đúng thế đó, chỉ cần bám theo chủ đề Cuộc sống của bạn, ước mơ của bạn. Rồi dựa trên các clip đã có, tụi mình ghép nối, dàn dựng thành một bộ phim có lời bình thiệt hài và thiệt quái. Chịu không?” Tôi búng ngón tay, chịu liền. Gì chứ nói về thể hiện cá tính thì 37 cái tên trong lớp C2 đều vượt ngoài trông đợi. Nghe nhóm làm phim đưa ra phác thảo nội dung, trình bày kế hoạch, nói rằng sẽ đến nhà từng người quay phim, các bạn đều háo hức đăng ký. Tuy nhiên, có một cái tên mà đến phút cuối, tôi vẫn chưa biết rõ lịch trình cụ thể. Đó là Trân, một cô nàng khó gần. Cô nàng làm như không liên quan đến dự án điện ảnh này. Đương nhiên khi học giỏi, xinh xắn, gia đình khá giả, người ta có quyền hơi xa cách một chút. Nhưng kiểu như Trân thì có gì đó khó chấp nhận nổi. Không ai chơi thân với cô nàng kiêu chảnh. Tôi từng vô Facebook của Trân xem cô nàng quan tâm điều gì, cuộc sống ở nhà ra sao. Nhỏ viết ít nhưng trong album có mấy bộ hình ngó lạ lạ. Bộ thì chụp bên đàn piano. Bộ khác ngồi xích đu trong vườn. Hay nhất là bộ chụp với chú mèo lông trắng tuyết. Một tiểu thư đúng nghĩa là thế đấy. Lịch quay gói gọn trong vòng một tuần. Không thể vì một người mà kế hoạch bị lỡ, tôi bảo sẽ gạt tên Trân ra khỏi kịch bản. Thay vì càm ràm khó chịu như mọi khi, Phước bỗng ba phải bảo cứ bấm máy thôi, còn vụ của Trân tính sau. Mấy người đạo diễn lúc nào cũng thích trong phim có một gương mặt xinh đẹp để làm điểm nhấn đó mà. Mặc dù tôi và Phước đã từng có kinh nghiệm quay clip ngắn các màn hát hò nhảy nhót đưa lên Facebook của lớp, nhưng làm một bộ phim theo đường dây cụ thể phức tạp hơn nhiều. Chúng tôi quay đi quay lại, canh góc khung hình sao cho mấy tên quậy thì ra “chất” còn các cô bạn phải thật dễ thương. Ai cũng muốn mình lên phim ngon lành hơn bình thường. Tôi và nhà đạo diễn tài ba kéo đến hồ bơi và sân bóng rổ của mấy tên con trai, ôm máy quay tới tiệm ăn vặt, cửa hiệu thời trang để ghi hình các cô nàng xí xọn. Cũng có bạn thích được quay cảnh ngồi mơ màng bên cửa sổ, đi chầm chậm trên con đường vắng vẻ rồi yêu cầu lồng một bản nhạc ưa thích vào. Nói chung, khi tôi cự nự vì sợ “sến” hay “chợ”, thì Phước lại gật đầu hết. Cậu ấy ghé tai tôi: “Đừng có lo. Quan trọng là mai mốt dựng và làm hậu kỳ, bà ơi!” Các phân cảnh gần như hoàn tất. Chỉ còn Trân. Cậu bạn đạo diễn nói: “Chủ nhật này, tụi mình cứ mang máy thử đến nhà nhỏ ấy coi sao!” Nhà cô nàng cũng gần trường, có vườn rộng phía trước. Nghe tụi tôi giới thiệu bạn cùng lớp Trân, một cô còn khá trẻ, nét mặt sắc sảo mở cửa, dẫn vô phòng khách ngồi chờ. Tôi nhìn thấy ngay chiếc xích đu trong vườn, cây piano trong phòng khách, rồi cả chú mèo như quả bông tuyết nằm trên ghế xa-lông. Cô chủ nhà cho biết mình là mẹ kế của Trân. waptaios.mobi/truyen-tinh-yeu Đợi khá lâu vẫn chưa thấy Trân xuống, cô ấy thở dài, bắt đầu kể về khó khăn khi phải sống với một đứa bướng bỉnh như Trân ra sao, cô ấy tốn công sức để làm cho ngôi nhà ngăn nắp và sang lên thế nào. Trước khi lấy cô ấy, hai cha con Trân gà trống nuôi con sơ sài lắm. Thấy tôi tò mò ngắm cây đàn và con mèo, cô ấy tự hào khoe: “Cô mua cho con gái cô, năm nay bảy tuổi, rất có năng khiếu nghệ thuật. Trân cũng muốn học đàn mà cô không đồng ý. Nhìn là biết nó không hợp với mấy thứ này. Tính nó lầm lì như trẻ tự kỷ, kém lắm!” Đúng lúc ấy, từ cầu thang, Trân đi xuống. Mẹ kế của nhỏ quay lại. Nhưng không kịp nữa vì cô bạn tội nghiệp đã nghe hết cả rồi. Trân là nhân vật duy nhất mà tụi tôi quay ở lớp học. Vẫn như mọi ngày, cô bạn ngồi ngay bàn mình, chăm chú viết vào tập. Phước quay cận cảnh trang giấy với những dòng chữ Trân viết: “Mình sẽ cố gắng học giỏi, để mai này có một cuộc sống tự lập. Mình sẽ mạnh mẽ hơn nữa, để luôn vững vàng trước mọi khó khăn…” Tôi đứng phía sau cậu bạn đạo diễn, nhìn màn hình nhỏ xíu. Công việc làm phim như chiếc chìa khoá kỳ diệu, mở cho tôi nhìn thấy những điều tôi không thể nhìn thấy trước kia. Sau một tháng thực hiện, bộ phim dài 25 phút của lớp C2 đã hoàn thành. Ngày phim công chiếu, cả lớp nín thở dán mắt lên màn hình ti vi. Đĩa gốc đặt vào đầu máy. Âm nhạc nổi lên. Tên phim Không thiếu một ai in đậm. Rồi sau đó là những cảnh phim khiến tất cả đều cười ngất ngư. Không chỉ góc quay độc đáo, mà những bản ballad du dương lồng vào các cảnh hành động của cánh con trai, những bản rap sôi động là nhạc nền cho các cảnh mơ màng của mấy cô nàng yểu điệu đã làm cho tất cả đều trở nên hài hước, vô cùng bất ngờ. Trong khi mọi người xôn xao kiếm xem còn ai chưa bị “điểm danh”, nhạc phim chậm dần và trở nên êm ả. Những phút cuối cùng, gương mặt Trân nhìn nghiêng cùng dòng chữ hiện dần trên trang tập. Mọi người bỗng lặng im. Đó là giây phút mà tất cả đều hiểu, không ai có thể bị bỏ quên trong cuộc sống này. Hoà – Minh
Posted on: Tue, 26 Nov 2013 00:19:48 +0000

Trending Topics



Recently Viewed Topics




© 2015