Tôi là một chàng trai nhẹ nhàng. Lần đầu tiên đến - TopicsExpress



          

Tôi là một chàng trai nhẹ nhàng. Lần đầu tiên đến rạp chiếu phim, hôm đó có hai bộ phim “Cổ điển” và “Kẻ huỷ diệt”, tôi chọn “Cổ điển”, một phim tâm lí của Hàn Quốc bởi tôi ghét phim hành động. Những màn đuổi bắt gay cấn, những pha hành động thót tim không hợp với tôi. Đối với tôi, cuộc sống chỉ nên là những gì thật nhẹ nhàng, hạnh phúc chỉ nên là những gì thật bình dị và tình yêu thì thật nhẹ nhàng nhẹ nhàng thôi. Thứ tình cảm sôi nổi sẽ không đi đến đâu. Hãy xem gương Romeo và Juliet đấy, họ biết trước mối tình của mình sẽ không đi đến đâu nhưng vẫn lao vào như con thiêu thân. Mặc cho hai dòng họ ngăn cấm, họ vẫn để thứ tình cảm sôi nổi ấy dẫn bước. Và rồi kết cục thế nào? Người uống thuốc độc, kẻ dùng dao kết liễu đời mình. Tình yêu nên là những gì tự nhiên nhất, như cây cối đâm chồi vào mùa xuân, như ve kêu vào mùa hạ, như lá vàng vào mùa thu, như tuyết rơi vào mùa đông, đừng bao giờ theo đuổi một mối tình đơn phương, cũng đừng theo đuổi những mối tình không cân xứng, những thứ tình cảm ấy chỉ chuốc lấy bi kịch mà thôi. Tôi may mắn có được một tình yêu như ý. Tôi và Ly học cùng lớp cấp ba. Ngày đầu tiên ở lớp mới, thầy chủ nhiệm xếp cho hai đứa tôi ngồi cùng một bàn. Tôi mến Ly ngay từ cái nhìn đầu tiên. Tóc cột cao làm khuôn mặt trông thật thông minh, khi xoã tóc Ly lại là cô gái hiền nhất thế gian. Tôi chăm chú ngắm mỗi khi Ly xoã tóc ra rồi cột lại, đó là cả một màn trình diễn nghệ thuật, giống như người nghệ sĩ dương cầm lướt tay trên những phím đàn vậy. Sách vở của Ly luôn được bọc bìa dán nhãn cẩn thận, đồ dùng của Ly cái nào như cũng vừa mới mua. Cái bàn của chúng tôi chẳng có hàng rào ngăn cách nhưng như hai thế giới tách biệt vậy, phía tôi là khu ổ chuột còn phía Ly là khu nhà giàu sang trọng. Chẳng phải tôi quá cẩu thả mà vì so sánh với Ly thì đúng như thế đấy. Một hôm tôi cầm nhầm chiếc khăn mùi soa của Ly, về đến nhà mới biết, tôi đưa lên mũi thì thấy một mùi thơm nhẹ nhàng, thoảng qua khiến tôi ngây ra. Đó là… mùi con gái. Tôi mến Ly, Ly cũng mến tôi. Không chỉ tôi mến cô, ai từng gặp Ly cũng đều mến cô. Những thằng con trai nghịch như quỷ lớp tôi cứ mỗi lần sứt chân sứt tay chẳng bao giờ xuống phòng y tế mà cứ nhờ Ly băng bó. Không chỉ mến tôi, ai cô cũng mến, đến cái thằng Quân dở người trong lớp chẳng ai chơi cùng cô cũng nói chuyện vui vẻ. Một lần thằng Quân bị lũ con trai trong lớp mang dép vứt vào nhà vệ sinh nữ, cả buổi ngồi ngẩn ngơ không biết làm thế nào còn cả lớp hí hửng khi thấy nó như thế. Hết giờ, tôi tìm Ly mượn quyển sách thì thấy Ly đang bí mật trả cái dép cho thằng Quân. Tôi không giận Ly đã cứu nguy cho cái thằng đáng ghét kia mà chỉ càng thấy mến cô hơn. Thấm thoát một năm học trôi qua nhưng tôi và Ly vẫn chỉ dừng lại ở chữ “mến”. Chỉ đến năm lớp mười một, khi cô Hoá hỏi xem ai muốn vào đội tuyển thi học sinh giỏi hoá thì cơ hội của tôi mới đến. Tôi không thích cũng chẳng ghét môn Hoá nhưng bởi Ly giơ tay nên tôi cũng giơ tay theo. Từ đó tôi hay qua nhà hỏi Ly những bài tập Hoá nhưng các bạn biết đấy đó chỉ là cái cớ thôi. Nhờ tinh thần ham học hỏi ấy cộng với trí óc chẳng đến nỗi nào tôi bắt đầu cho cả lớp thấy một tài năng hoá học mới được khai quật lên bằng chiếc xẻng, cái cuốc của thần Cupiđông. Kì thi vòng trường chọn học sinh đi thi Hoá thành phố, 2 cái tên được chọn là tôi và Ly. Tôi càng được dịp qua nhà Ly nhiều hơn. Những giờ học nhóm dần được kéo dài hơn sang những câu chuyện phiếm, không gian học thì dần được kéo rộng sang quán chè, hàng kem. “Ly thích ăn kem vào mùa đông Nam ạ” “Ừ mùa đông ăn kem thích thật đấy” Rồi tôi nắm tay Ly nhẹ nhàng… Mối tình của chúng tôi rất suôn sẻ. Nó đã kéo dài 9 năm với những cái nắm tay nhẹ nhàng, những lời nói dịu dàng, những cái ôm thật khẽ và những nụ hôn mơn man ngọt ngào. Giờ tôi là một nhân viên ngân hàng nhà nước lớn còn Ly vừa được vào biên chế giáo viên của mái trường khi xưa chúng tôi học chung. Chỉ cần hết năm nay, khi số cổ phiếu tôi mua ưu đãi của ngân hàng mình được phép chuyển nhượng, tôi sẽ mua được một ngôi nhà. Tôi sẽ cưới Ly. Mọi chuyện như đã an bài sẵn cho tôi và Ly, hạnh phúc của chúng tôi thật nhẹ nhàng nhưng chắc chắn, có ai ngờ năm thứ mười của tôi và Ly sẽ không phải là một đám cưới mà là một cuộc chia tay. Một tối tôi rẽ qua nhà Ly định rủ em đi chơi thì gặp một cô bé học trò đến tìm cô giáo. Thật không may cho cả tôi và con bé, Ly đi vắng. - Tôi là chồng chưa cưới của cô Ly. - Dạ . Thầy ơi, em thắc mắc sao cô Ly không kể có người yêu đẹp trai thế thầy nhỉ?- cô bé cười khúc khích. - Cô ấy cũng chẳng kể cho tôi có cô học trò lém lỉnh thế đâu- tôi cười hiền. Cô bé đạp xe đi về. Tôi cũng nổ máy quay về. Trên đường đi tôi vẫn còn ghi lại hình ảnh cô bé cười với tôi. Đôi mắt cô bé loé lên những vô tư nghịch ngợm của tuổi học trò. Tôi nhớ lại lúc ấy dường như không phải ngọn đèn đường chiếu sáng cho tôi mà chính là ánh mắt cô bé đã chiếu sáng cho tôi. Tối hôm sau tôi đưa Ly tới Paradise, một chỗ lịch sự, duyên dáng như cái tên của nó vậy. Như mọi khi hai đứa tôi gọi hai cốc chanh leo, thứ nước uống nhẹ nhàng thanh khiết mà chỉ cần chạm môi vào ta đã cảm nhận được vị ngọt của nó. - Anh à, em sắp cho bọn học sinh đi SaPa. Anh đi với em nhé. - Ừ, anh sẽ xin phép cơ quan để đi với em. - À, anh này. Anh gặp Diễm Trang rồi à? - Ai cơ? - Học sinh lớp em. Sáng nay khi em thông báo về chuyến đi, cô bé bảo em rủ “người yêu cô” đi cùng. Rồi nó bảo với cả lớp “người yêu cô Ly” đẹp trai lắm làm em cũng thấy tự hào.- Ly mỉm cười nhớ lại Tôi nhớ ra chuyện hôm trước, bật cười thích thú: - Cô bé này lém thật. Tối hôm qua anh gặp Trang ở nhà em. Lúc đó em đi vắng. - Cô bé ấy thật đặc biệt. Trong lớp đứa con trai nào cũng thích nó, còn bọn con gái thì lại ghét ra mặt. Diễm Trang không chơi thân với ai trong lớp cả. Lời Ly nói càng khiến tôi thêm tò mò về Diễm Trang, cô bé đã để lại cho tôi một ấn tượng khá mạnh buổi tối hôm qua. Nhưng rồi ý nghĩ ấy cũng dần biến mất khi câu chuyện của tôi và em lái sang hướng khác. Khi những câu chuyện đã nhạt, Ly bước đến chiếc đàn piano đặt trong quán. Ngón tay em lướt trên những phím đàn làm bật lên điệu nhạc du dương êm ái. Điệu nhạc như lời Ly đang thì thầm với tôi: “Em yêu anh, yêu anh không cuồng say nhưng em yêu anh, yêu anh thật nhẹ nhàng” … Con tàu đi Lào Cai lăn bánh đều đều trên đường ray bỏ lại đằng sau tiếng gió heo hút trong đêm tối. Những cánh đồng chật hẹp, những ngôi nhà trơ trọi, những rặng núi bí hiểm, tất cả cho thấy chốn đô thành đã ở rất xa, chỉ còn rơi rớt lại chút văn minh từ vài trạm xăng cô lẻ bên đường, từ tiếng rao phở Hà nội của người nhân viên phục vụ thức ăn trên tàu, và từ những chiếc máy nghe nhạc của các cô cậu học sinh. Ly đã ngủ, đầu gục lên vai tôi, khuôn mặt em thoải mái, chỉ khi ngủ em mới như thế. Lúc nào em cũng bộn bề lo lắng, lo cho mình thì ít mà lo cho người khác thì nhiều, em lo cho bố mẹ, lo cho tôi, lo cho bạn bè, lo cho những đứa học trò. Giờ em đã ngủ, không còn lo lắng, trông em càng giống thiên thần. Có em ngủ trên vai, những thứ man di hoang dại bên ngoài tấm kính tàu hoả không mảy may làm tôi lo sợ, chỉ có một thứ khiến tôi hơi hoang mang. Đó là ánh mắt của Diễm Trang chốc chốc quay lại nhìn tôi, có cái gì đó trong ánh nhìn ấy như khao khát, như dửng dưng, lại như sợ hãi. Rồi tôi cũng thiếp đi, trong đầu văng vẳng khuôn mặt thiên thần của Ly, ánh mắt bí ẩn của Trang, và tiếng của một nhóm người: - Ù! - Đổi chỗ cho tao đê, xui quá. Chiếc ô tô đang cua những khúc cuối cùng trên đoạn đường lên SaPa. Những đám mây trắng lững lờ ngang tầm mắt. Chúng lững lờ như thể đang trong một cuộc chạy đua từ dãy núi bên kia sang dãy núi bên này mà thời điểm xuất phát đã cách đây cả ngàn năm. Bên đường, lấp ló sau đám mây nhỏ một cô gái Dao quấn trên đầu chiếc khăn đỏ. Những ngôi nhà đã xuất hiện với mật độ dày hơn, những căn nhà tồi tàn xưa cũ nhưng trên mái lại mọc ra những chiếc chảo thu sóng hiện đại, điều khiến những du khách đến Sapa lần đầu phải ngạc nhiên. Trên xe đám học trò sôi nổi hát vang: “Áo trắng áo trắng áo trắng Em phải giống như chút mây chút nắng hững hờ Nhẹ bay bay, sách luôn giữ chặt trong tay Mắt ơi đừng liếc sang ngày, qua mau qua mau.. ” Tôi và Ly cũng hoà chung tiếng hát với các em, tìm thấy lại mình một thời học sinh vô tư trong sáng làm sao. Nhận phòng khách sạn, ăn uống nghỉ ngơi xong, buổi chiều cả đoàn lên sân mây. Ở bên dưới là những vườn hoa với muôn ngàn bông hoa khoe sắc. Các cô cậu học sinh thi nhau làm dáng chụp ảnh bên những bông hoa. Hằng và Mai Hoa ngồi dựa lưng vào nhau làm dáng Kappa, hai cậu nghịch nhất lớp là Bình và Ngọc Minh thay nhau chụp hình với tượng thần Eros, vị thần trẻ con khoả thân trong tư thế giương cung chuẩn bị bắn đi mũi tên ái tình. Tôi và Ly đang vui vẻ ngồi xem những đứa học trò chụp hình thì Diễm Trang tới: - Thầy ơi thầy chụp cho em mấy kiểu ảnh. Cô ơi cô cho em mượn thầy một lát nhé- cô bé hớn hở đưa chiếc máy ảnh cho tôi - Anh đi chụp hình cho Trang đi – Ly cười tươi giục tôi trong khi tôi còn đang lưỡng lự. Diễm Trang chọn một chỗ bên vườn hoa, tai dắt một nhành lan trắng, cười chúm miệng. Giữa muôn ngàn bông hoa khoe sắc, cô bé là đoá hoa đẹp nhất. Chiếc áo váy hồng thắm, chiếc quần bò lửng, chuỗi hạt trên tay, trang phục của Diễm Trang toát lên ở cô một nét trẻ trung tinh nghịch mà lại không kém phần quyến rũ của một thiếu nữ chuẩn bị bước sang tuổi mười tám. Không chỉ có tôi sững sờ trước vẻ đẹp ấy mà không ít ánh mắt của những cậu học trò cũng dán vào bông hoa đẹp nhất lớp. Khi màn chụp ảnh xong cũng là lúc cả đoàn phải leo lên sân mây. - Anh đi lên quản lí chúng nó hộ em. Em ngồi dưới này ngắm hoa. - Ơ lên trên đó đẹp lắm em. - Em mệt lắm. Chẳng còn sức leo lên đâu. Thế là Ly ngồi dưới còn tôi thì leo lên. Trên đường lên Diễm Trang quấn lấy tôi trò chuyện: - Em thích chụp ảnh lắm. Đi đâu em cũng chụp ảnh. - Ngoài chụp ảnh em còn thích gì nữa? - Em thích lãng mạn- Diễm Trang cười, mắt hấp háy với tôi- Em thích ngắm bình minh, thích tắm mưa, thỉnh thoảng buổi tối buồn buồn em lại đi uống cafe một mình. Càng lúc tôi càng thấy tò mò về cô bé này. Diễm Trang đúng như Ly nói là một cô bé rất đặc biệt, trong cô như vừa có sự sôi nổi trẻ trung của thế hệ 9x, vừa có chút gì đó xa cách cái thế hệ của mình. Chuyện trò một lúc cuối cùng cũng lên đến nơi. Khung cảnh trải ra ngút ngàn, bức tranh trước mắt tôi là bức tranh hai màu xanh trắng, bức tranh của núi và mây, ngoạn mục đến mức không thể tả bằng lời. Tựa vào chiếc lan can ta không khỏi run sợ tưởng tượng đến cảnh nếu chiếc lan can này bị đổ, không gian hun hút dưới kia sẽ nuốt chửng ta trong cái vô hạn của nó. Giá như điều đó xảy ra với tôi bởi cái không gian hun hút dưới kia cũng không sâu bằng cái hố mà tôi sắp sa vào. - Minh ơi chụp cho Trang với thầy một kiểu Diễm Trang ôm lấy cánh tay tôi, nép vào vai tôi khiến tôi dù giữ được khuôn mặt tươi cười nhưng trong lòng cũng ngổn ngang bối rối. Tôi đang đứng đây, trên sân mây huyền ảo chụp ảnh tình tứ với một cô gái trong khi vợ chưa cưới của tôi đang đứng dưới kia. Đến khi xuống Diễm Trang thỉnh thoảng lại dắt tay tôi đến một chỗ chụp ảnh. Tay em nắm tay tôi rất chặt, không nhẹ nhàng như cái cách mà tôi và Ly vẫn nắm tay nhau. Tôi chột dạ nhớ lại mình đã mất bao nhiêu buổi ăn chè, bao nhiêu buổi ăn kem mới nắm được tay Ly vậy mà bàn tay này giờ sao dễ dàng nắm tay một người con gái khác. Không, tôi tự bào chữa cho mình rằng đây chỉ là bàn tay của một đứa con nít dù trong thâm tâm tôi biết bàn tay trắng mịn mà tôi đang nắm là của một thiếu nữ… Buổi tối tôi ngồi trong phòng lũ con trai. Có hai phòng nam nhưng bọn chúng tập trung hết ở một phòng ngồi chơi tá lả và tán phét, chỉ có hai đứa ngủ sớm sang phòng còn lại. Nữ cũng chia hai phòng và kịch bản tương tự, một phòng đi ngủ bao gồm cả cô giáo, phòng bên kia thức đêm chơi bói chén. Sau những màn sát phạt chán chê ở phòng tôi là màn kể truyện ma. Chúng hỏi tôi có kể được truyện ma không. Tôi bèn kể lại câu chuyện mà lần trước đi SaPa anh trưởng phòng tôi kể. Hoá ra tôi kể cũng không đến nỗi tệ, bọn con trai thực sự bị thu hút: - Anh chàng nhìn thấy một cô gái Mông ngồi chải tóc bên cầu. Vốn bạo dạn, anh tiến đến trêu đùa với cô. Anh nói chuyện với cô rất hợp, không hiểu câu chuyện đưa đẩy thế nào mà cô dẫn anh qua cầu. Tôi trầm giọng xuống: - Đoàn của anh ngơ ngác không hiểu tại sao anh lại nói chuyện một mình, rồi lại đi tới chiếc cầu treo vốn đứt từ lâu. Vài người khác nhìn thấy cô gái nhưng may được ngăn lại kịp thời. Lúc đó họ như bị mê hoặc vậy. Cả hội bàn tán xôn xao. Đứa nào cũng sợ mình lâm vào cảnh ấy, ở nơi mà thế giới văn minh mới chỉ phủ lên một phần này, những câu chuyện về ma quỉ hay bùa ngải có một sức nặng không ai dám bác bỏ. Khi lũ học sinh bật truyện ma Nguyễn Ngọc Ngạn lên nghe cũng là lúc tôi rời phòng: - Tôi sang phòng kia ngủ đây, các em đừng ồn ào quá nhé. - Vâng. Thực ra tôi không sang phòng kia ngủ, tôi bước khỏi khách sạn. Lúc chiều tự nhiên tôi thấy một mảnh giấy: “Đêm nay 12h thầy đi dạo hồ với em nhé. Diễm Trang” Tôi và Diễm Trang sóng bước bên hồ. Sa Pa vốn huyền bí nhưng khung cảnh xung quanh tôi bây giờ lại càng bí hiểm hơn. Ánh sáng, thứ vật chất có thể làm sáng tỏ mọi điều bí mật, không phải không có nhưng cũng chỉ là thứ ánh sáng leo lét hắt ra từ vài ba ngọn đèn đường thưa thớt, hay có một cảm giác đó là thứ ánh sáng từ những năm đầu thế kỉ trước còn sót lại, chỉ càng làm khung cảnh huyền bí hơn. Trên hồ những làn mây mang theo khí lạnh man mác trôi vật vờ như những linh hồn người xưa. Và từ đằng xa xa lắm tôi nghe tiếng khèn réo rắt của một chàng trai bày tỏ tình yêu của mình với cô gái của anh. Khung cảnh ấy huyền bí như chính người con gái đang đi cạnh tôi vậy. - Thầy ơi, lúc đứng trên Sân Mây í, không hiểu sao em tha thiết muốn nhảy xuống dưới lắm. Trên đời này chẳng có gì đáng để níu kéo em. Tôi giật mình trước suy nghĩ lạ lùng của cô bé: - Còn bố mẹ em. Em không nghĩ nếu em ra đi họ sẽ đau buồn đến thế nào sao? - Hai con người ấy đã chẳng còn trên cõi đời này rồi. - Tôi xin lỗi… - Em chẳng buồn đâu thầy ạ. Đấy là những người mà em ghét nhất.. Càng lúc tôi càng không hiểu được cô gái này. - Em ghét nhất những người thất hứa. Đêm hôm đấy hai người đi ra nước ngoài để kí hợp đồng. Họ hứa sẽ về sớm để chơi với em và mang về cho em một con thú bông thật to, thế mà họ chẳng bao giờ quay lại. Hai người đã chết trong một tai nạn trên đường ra sân bay. Tôi lặng im, cố hình dung ra nỗi đau mà em phải chịu đựng. - Thầy ơi em lạnh quá- toàn thân em run cầm cập. Diễm Trang vẫn chỉ mặc bộ đồ ban chiều Tôi khoác cho em chiếc áo khoác của mình, trách móc: - Biết ban đêm lại ra hồ nữa mà em vẫn không mang áo khoác đi. Trang cười tít mắt: - Em cố tình để thầy khoác áo cho em đấy. Như thế mới lãng mạn. Tôi lặng im trước câu nói nửa đùa nửa thật của em. Từ một nơi nào đó mơ hồ trong trí óc tôi lờ mờ hiện ra hình ảnh của Ly, hình ảnh nhạt nhoà ấy như muốn thức tỉnh tôi nhưng vô ích. Tôi đã trở thành kẻ mê muội chẳng khác gì người đàn ông trong câu chuyện ma mình kể khi nãy, bị Diễm Trang dắt đi qua chiếc cầu treo không tồn tại. Trong lòng tôi lúc này chỉ có một niềm khát khao mãnh liệt được khám phá hết những bí ẩn trong cô gái này, không biết rằng nó cũng giống như chiếc hộp Pan-đô-ra khi mở ra sẽ gieo bao tai hoạ. Và có khi nào Diễm Trang là một hồn ma bóng quế đang mê hoặc tôi để dẫn tôi đến cái vô cùng như trong những truyền thuyết liêu trai của SaPa. Phần ít ỏi còn tỉnh táo trong tôi giờ đây chỉ mong em hãy tha cho tôi, hãy đổi ý mà dẫn tôi quay về. Nhưng đó chỉ là tia hi vọng mong manh mà thôi, từ khi rời khỏi khách sạn nơi Ly còn ở đó để truyền sức mạnh cho tôi chống lại thế lực siêu nhiên này, tôi biết mình thế là xong. Chúng tôi đi đến một bãi đá, không phải bãi đá cổ mà chỉ là một bãi đá thôi. Chợt Diễm Trang hỏi tôi: - Thầy ơi thầy có mang bản đồ không? - Bản đồ nào? - Em bị lạc mất rồi. Em đã lạc lối trong trái tim anh mất rồi. Em kề môi vào môi tôi. Nụ hôn của tôi và Diễm Trang không như khi tôi và Ly hôn nhau, nhẹ nhàng tự nhiên như chiếc lá rung rinh trong làn gió thoảng. Nụ hôn này nồng cháy, nóng bỏng khao khát và ngập tràn tội lỗi. Nếu trái tim tôi có mắt thì giờ nó đang lã chã rơi lệ. Ly ơi, em hãy tha thứ cho anh, anh chỉ là chàng trai yếu đuối quen xem phim tình cảm Hàn Quốc, anh chỉ là con người nhỏ bé giữa cái vô cùng của trời đất, anh không thể, không thể cưỡng lại sức mạnh này… Rời SaPa, rời mảnh đất của sự mê hoặc, trong tôi trăn trở những dự định cho tương lai. Tôi vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ dự định sẽ cưới Ly vào năm sau, đơn giản bởi nó là cái đích mà tôi đã hướng đến suốt những năm qua. Nếu từ bỏ nó tôi chẳng khác nào một vận động viên chạy việt dã khi chỉ còn cách đích một mét bỗng phát hiện ra mình đã chạy ngược chiều. Nhưng tôi càng không thể quay lưng lại với Diễm Trang, tôi yêu em say đắm, chuyện tình của chúng tôi nào có khác gì vở bi kịch của Shakespear. Romeo và Juliet yêu nhau bất chấp mối thù của hai dòng họ. Thì đây, tôi và Diễm Trang yêu nhau bất chấp luân thường đạo lí. Nhưng chẳng phải luân thường đạo lí cũng là một cái gì đó luôn luôn thay đổi hay sao, ngày hôm nay người ta nhìn chúng tôi như những kẻ tội phạm nhưng có thể lắm người đời sau sẽ ca tụng hai con người đã vượt qua những định kiến hà khắc của một thời đại thiếu tự do, biết đâu đấy. Than ôi chỉ có thứ lí lẽ của trái tim là muôn đời vẫn thế, chẳng bao giờ thay đổi. Chuyến tàu đêm về Hà Nội chạy chậm quá phải chăng vì nó đang chở nặng những nỗi lòng của tôi? Ly đã ngủ rồi, ngủ bên vai tôi. Khuôn mặt em thật nhẹ nhàng. Em vẫn không hề hay biết bờ vai này không phải là bờ vai sẽ che chở em suốt đời mà là bờ vai của kẻ phản bội em. Cách đó mấy hàng ghế chốc chốc tôi lại thấy Diễm Trang quay lại nhìn tôi với ánh mắt bí ẩn, có gì đó như say đắm, có gì đó như hờn giận, có gì đó như sợ hãi. Tôi đáp lại em bằng ánh mắt dịu dàng cố nói với em rằng:”Anh yêu em”… Tôi thức giấc khi những tia sáng đầu tiên của ngày mới xuất hiện. Những phố phường quen thuộc lại hiện ra bên ô cửa. Hà Nội, Hà Nội hiền! Radio trên tàu phát ra bài hát: “Có phải em là mùa thu Hà Nội Nghìn năm sau ta níu bóng quay về…” Ca khúc đánh thức tất cả mọi người dậy, chuẩn bị xuống ga Hà Nội. Xuống ga, tôi giúp Ly điểm lại sĩ số lớp, xong xuôi tất cả chia tay, trong lòng mỗi đứa học trò chắc sẽ giữ mãi những kỉ niệm về chuyến đi tham quan năm cuối cấp. Chúng chào nhau tạm biệt, lòng vẫn còn lưu luyến. Ly tuy mệt mỏi vì chuyến đi nhưng vui vẻ vì đã đem lại niềm vui cho những đứa học trò. Diễm Trang đến tạm biệt tôi và Ly: - Em chào cô. Em chào thầy. Em bước vào chiếc xe đang chờ sẵn. Tôi nhìn theo em cho đến khi chiếc xe đi khuất. - Cô bé có vẻ quí anh nhỉ?- Ly nói Tôi ậm ừ. Trong một tháng sau đó, tôi tránh gặp mặt Ly. Tôi nói với em mình đang bận với một dự án cải tổ ngân hàng mà thật ra phải thăng tiến thêm vài bậc nữa tôi mới được đụng tới cái dự án đó. Điều thật sự làm tôi bận bịu là việc hẹn hò với Diễm Trang. Một tháng, tôi sống trong những niềm vui bất tận. Mỗi ngày với tôi lại là một ngày hoàn toàn khác, đầy ắp những bất ngờ thú vị. Có những buổi sáng tinh mơ khi tôi còn đang ngon giấc chiếc điện thoại reo lên, giọng nói ngọt ngào của em gọi tôi: “Anh ơi dậy đi ngắm bình minh với em”. Có những buổi chiều đang ngồi ở cơ quan nhìn ra ngoài trời mưa rơi, tôi khoan khoái ngắm dòng người ướt át thì: “Anh ơi đi tắm mưa với em”. Một tháng, tôi thấy mình như trẻ lại, biết thật nhiều nơi lãng mạn như bến Hàn, bến Nhật hay cầu Long Biên, thậm chí cả những nơi ít người biết đến. Diễm Trang đã thổi vào tôi nguồn sinh khí mới, tràn trề và rạo rực. Từ khi bên em tôi nhận thấy trước đây mình đã lãng phí biết bao tuổi xuân sôi nổi. Tôi sống cẩn trọng như một ông già, không để chừa cho những bất ngờ thú vị một mm2 đất để sinh sôi nảy nở. Chỉ từ khi gặp em… Hôm nay tôi và em ngồi trên Highlands. Ngồi ở đây nhìn ra hồ Tây, mặt hồ phẳng lặng, trời không lộng gió, gió chỉ mơn man như thì thầm lời yêu thương vào tai cặp tình nhân. - Em uống gì? - Anh gọi trước đi. - Anh uống chanh leo- nó như một phản xạ, đi đâu tôi cũng chỉ uống chanh leo. - Sao anh lúc nào cũng chanh leo thế? Thôi để em chọn cho. - … - Đây rồi anh uống cái này đi. Crazy in love. - Cocktail à, anh chịu thôi không uống được đâu. Tất nhiên là sau đó anh bồi đem đến hai ly Crazy in love. Vị của nó không ngọt nhẹ nhàng như chanh leo mà ngây ngất đam mê, chỉ cần nhấp môi đã thấy nồng nàn vị ngọt nhưng chỉ giây sau đã thấy đắng đắng. - Anh ơi. Có một chuyện em muốn nói. - Chuyện gì? - Anh hãy nói lời chia tay với cô Ly đi. Tôi sững người. - Anh hiểu nhưng… - Không phải em ác đâu. Thật ra em rất mến cô Ly nhưng anh không thể giấu chuyện này mãi được. Nói luôn sẽ đỡ cho cô Ly đau khổ hơn. Vả lại em không thể chịu được nếu anh vẫn còn yêu cô ấy. Diễm Trang nói đúng. Từ một tháng nay tôi vẫn trốn tránh Ly. Tôi không thể đóng vai người chồng sắp cưới của em, lòng tôi sẽ đau dường nào khi phải nói với em, con người thánh thiện nhất thế gian, những lời dối trá. Tôi cũng không nghĩ đến việc nói lời chia tay. Em sẽ phản ứng ra sao đây? Tôi sợ nghĩ đến điều đó. Bởi thế tôi cố trì hoãn mọi chuyện càng lâu càng tốt. Nhưng giờ đã đến lúc rồi. - Được, anh sẽ nói. Mấy hôm sau tôi hẹn Ly đến Paradise, tại đây tôi sẽ chia tay em. Tôi dừng xe trước cổng nhà em, thật lạ vì bước khỏi cánh cửa không phải cô giáo Ly với chiếc váy ngắn giản dị mà là một Ly thật khác với chiếc váy dài diêm dúa. Tôi sững người: - Em đẹp quá. - Mình đi thôi anh. Trên quãng đường đi, Ly ôm tôi rất chặt khiến tôi nóng ran cả người, tội lỗi chất đầy trong người tôi. Em tíu tít kể cho tôi những câu chuyện thật vui, chuyện về lũ học trò nghịch ngợm, chuyện về những người đồng nghiệp thân thiện, và cả chuyện về ngôi nhà tương lai của chúng tôi: - Em muốn sơn màu hồng nhạt. - Ừ- tôi lại ừ cho qua. Chẳng nhẽ tôi lại nói sẽ chẳng có căn nhà nào chung cho anh và em sao. - Anh ơi. - Ơi. - Em yêu anh. - Ừ, anh biết- tôi không thể nói “anh yêu em” được, lòng tôi đau nhói. Ngồi ở Paradise, em lại kể cho tôi biết bao nhiêu chuyện vui bên hai cốc chanh leo, em sôi nổi khác mọi ngày. - Hôm nay không hiểu sao em vui lắm. - Anh cũng vui khi thấy em vui như thế Đó là một lời nói dối. Tôi sẽ nói chia tay khi em đang vui như vậy sao. Có khi nào tôi thấy em vui và rạng rỡ như hôm nay đâu. Lòng tôi đau, đau lắm. Có lẽ tôi sẽ nói với em vào một hôm khác. - Hôm nay trông anh đẹp lắm. À không, từ lần đầu gặp anh em đã thấy anh đẹp rồi. Tại sao thầy Hùng lại cho anh ngồi cùng bàn với em nhỉ. Tại sao ông trời lại ưu ái ban tặng anh cho em? Ly huyên thuyên một hồi những kỉ niệm về mối tình của chúng tôi, em đã hạnh phúc thế nào khi tôi nắm tay em lần đầu tiên, đau đớn thế nào khi băng bó cho tôi lúc tôi bị bọn côn đồ đánh. Rồi em lại huyên thuyên tiếp về ngôi nhà của chúng tôi, về tương lai của chúng tôi, những tương lai xa rất xa. Trời ơi em đang tra tấn tôi. Hãy ngừng lại, đừng nói nữa. - Lúc già đi em xấu xí anh còn yêu em không? Đến nước này tôi buộc lòng phải nói dối: - Anh mãi mãi yêu em. Em cười sung sướng, nhìn tôi say đắm: - Em đàn cho anh nghe bản nhạc anh thích nhé. Ngón tay em lướt trên những phím đàn, duyên dáng quyến rũ. Những nốt nhạc bật lên đưa tôi vào tâm hồn em. Vẫn những nốt nhạc ấy nhưng có gì đó không giống mọi khi. Tôi có cảm giác lờ mờ những giai điệu em gửi đến tôi mang một thông điệp như thế này: “Em yêu anh. Em không biết em yêu anh nhẹ nhàng hay say đắm. Nhưng điều đó đâu có gì quan trọng. Em yêu anh” Tôi đưa em về đến trước cổng. Em vẫn ôm tôi rất chặt như sợ chỉ cần thả ra là tôi biến mất. - Về đến nhà rồi em ơi. Đến lúc đó Ly mới chịu buông tôi ra. Ly bước tới chiếc cổng sắt còn tôi quay xe về cam chịu thất bại. Chợt Ly quay lại gọi tôi: - Anh ơi. - Sao hả em. - Hãy đến đây. Tôi xuống xe, bước đến. - Hôn em đi. Tôi mất một giây đứng lặng trước khi đặt môi mình lên môi em. Tôi hôn em thật nhẹ nhàng. Nhưng em không cho tôi rời môi ra. Em hôn tôi mãnh liệt. Đầu óc tôi tê liệt chẳng thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra. Em điên thật rồi. Em điên vì yêu tôi hay là vì cái gì khác nữa tôi cũng không biết. Chợt tôi cảm thấy có cái gì đó. Ướt ướt quá. Má tôi ướt, môi tôi ướt. Em đang khóc. Tôi đẩy em ra. - Em làm sao thế? Em ôm lấy tôi thật chặt. Em gục đầu vào vai tôi khóc nức nở. Nước mắt em thấm đẫm bờ vai tôi. Em nói trong tiếng nức nở: - Em yêu anh - … - Nhưng em không thể tha thứ cho anh. Bàn tay em lỏng dần. Nhưng giờ đến lượt tôi ôm em rất chặt. Em cứ như thế khóc mãi trên bờ vai tôi. Cách chúng tôi vài mét, Diễm Trang đứng đó tự khi nào. Em quay lưng chạy. Nhưng tôi không đuổi theo. Đã nửa năm trôi qua từ hôm đó, Diễm Trang đã sang Mĩ du học, có lẽ để tìm kiếm những điều lãng mạn nơi phương trời xa xôi, Ly đã cưới Quân, kẻ tôi ghét nhất trong cuộc đời này. À không, kẻ mà tôi ghét nhất đang ngồi đây, viết lại câu chuyện này trong ngôi nhà mới khang trang sơn màu hồng nhạt. Lúc này lòng hắn day dứt bởi một câu hỏi: tình yêu nên nhẹ nhàng? Nguồn truyenhay.vn/tinh-yeu-nen-nhe-nhang.html#ixzz2c0BzJWul Bài viết từ : TruyenHay.Vn - Website đọc truyện hay online
Posted on: Thu, 15 Aug 2013 02:46:53 +0000

Trending Topics



Recently Viewed Topics




© 2015