tiếp truyện nào :)) Chap 2: [Thứ hai] Sweet dreams are - TopicsExpress



          

tiếp truyện nào :)) Chap 2: [Thứ hai] Sweet dreams are made of this Who am I to disagree Travel the world and the seven seas Everybody looking for something Some of them want to use you Some of them want to get used by you Some of them want to abuse you Some of them want to be abused. Ta đắm chìm trong cơn đê mê ngọt ngào Trên đời này có ai cần một kẻ như ta? Ngao du khắp bốn phương tám hướng Ta nhìn thấy đủ loại người khác nhau Có những kẻ muốn lợi dụng các ngươi Nhưng cũng có những kẻ muốn các ngươi sử dụng chúng Có những kẻ muốn ngược đãi các ngươi Nhưng cũng có những tên muốn được các ngươi ngược đãi. Leng keng… _ Này, anh còn sống không đó? – một bệnh nhân bên kia giường rướn người qua hỏi hắn. _ Ừ… sao…? – Hắn trả lời. _ Ngủ *éo được. Chả bao giờ ngủ được ở mấy nơi bốc mùi bệnh viện thế này cả. – tên bạn cùng phòng của hắn thở dài. _ Ừ… – hắn thơ thẩn đáp lại. _ Xin lỗi vì đã làm phiền nhá. Mà sao anh phải vào đây nằm vậy? Coi kìa, anh quấn băng trông như xác ướp ấy! – tên đó bật cười. _ Tôi… bị thiêu sống – đó là những gì hắn lầm bầm trong miệng. _ Mẹ kiếp! Sao khủng thế!? Nhưng làm sao mà… _ Không quan trọng nữa rồi – hắn thều thào. – Còn anh thì sao? _ Ừ thì… tôi *éo có bị bỏng… à xin lỗi, chắc anh không nhìn thấy… bị quấn băng đầy mặt thế kia mà… Tôi bị xe quẹt. Gãy mẹ nó chân nên phải vào đây nằm. Tôi nói là mình không sao, nhưng tụi bác sĩ cứ đòi ở lại quan sát… _ Vậy… anh không di chuyển được, phải không? _ Sao cơ? À không. Coi như tôi nằm kẹt trên giường luôn đi. _ Tốt. – giọng nói của hắn bất chợt phản phất tà khí. _ Khoan đã! Anh đang làm cái mẹ gì vậy!? Sao anh đứng lên được!? Chả phải là anh bị bỏng sao!? _ Ngươi có từng thấy vết bỏng của một người nào đó trước đây chưa? _ Mẹ kiếp, mày là cái chó gì vậy!? Y TÁ!!!! Y TÁ!!! _ Tại sao bọn mi lại hét vào mặt ta? Có biết như thế là ta buồn lắm không hả? Ta đẹp thế này mà… _ Mày điên à!? Mày không được làm như vậy!? Bỏ cái tay ra khỏi ống truyền nước biển mau! Mày sẽ giết tao mất! _ Ngươi có bao giờ có cái cảm giác đó không? Biết là mình không nên làm mà vẫn cố làm cho bằng được đấy? – Hắn mỉm cười một cách kích động. Vâng, đây chính là Jeff the Killer huyền thoại. – Xui cho ngươi rồi. _ KHÔNG!!!! KHÔNG!!! AI ĐÓ CƯU... _ Suỵt… đi ngủ đi nào. Ngươi đang làm phiền tới các bệnh nhân khác đấy. Tiếng gào thét của người đàn ông bị nhấn chìm trong sự tĩnh lặng của màn đêm… Bác sĩ và y tá xộc vào, chỉ để thấy một cái xác vô hồn trên giường bệnh. Ông ta bị bịt miệng bằng băng keo dính, dường như là vì hung thủ muốn ông ta im lặng hay sao ấy. Nạn nhân tội nghiệp đã bị phanh thây hết lục phủ ngũ tạng. Dường như tên hung thủ này đã dùng tay không để gây án mạng, bản báo cáo khám nghiệm tử thi cho thấy. Những dấu vân tay đầy máu vẫn còn trải dài trên ra trải giường của nạn nhân. Huyền thoại đã sống lại. Giờ thì đi ngủ đi. Jeff đang thảnh thơi bước đi trên một con đường vắng ở một vùng ngoại ô thành phố mà lâu rồi hắn vẫn chưa đến thăm. Đây chính là “nhà” cũ của hắn. Kí ức bắt đầu ùa về, khiến nội tâm hắn như bị giằng xé bởi hai bản ngã. Tuy nhiên, hắn yêu cảm giác bối rối và mâu thuẫn này, bởi nó như một động lực thúc đẩy hắn rằng hắn có việc cần làm ở đây. Sớm thôi, tay hắn sẽ được vấy máu thêm một lần nữa. Jeff thẩn thơ đi ngang qua trạm xe buýt ấy. Một phần kí ức của hắn lại trỗi về. Hắn nghe được tiếng xe đang lăn bánh trên con đường bê tông. Hắn nhìn thấy một tên đầu gấu, một con dao. Và cảm giác ấy lại quay về, mạnh mẽ và nồng nàn gấp vạn lần trong tiềm thức của hắn. Dãy kí ức của hắn xâu lại thành một chuỗi. Một bức tranh từ thời quá khứ hiện ra. Hắn nhớ ra tên Randy. Chính xác hơn, hắn cảm nhận được lòng căm hận đang sôi sùng sục trong máu của hắn đối với Randy. Thằng chó chết đó đã phá huỷ mọi thứ của hắn; gia đình hắn, gương mặt hắn, và hơn hết là bản ngã lương thiện của hắn đã bị Randy chà nát. Mọi chuyện là lỗi của thằng khốn đó. Nếu có thể, Jeff thề hắn sẽ cho Randy chết thêm một lần nữa. Bất chợt, Jeff dừng lại. Hắn đã về tới “nhà” mình rồi. Jeff để ý có một tấm bảng được đặt trước nhà mình. Nhìn bề ngoài căn nhà trông có vẻ rất trống rỗng và hoang tàn, nhưng Jeff bước đến gần và nhặt cái chìa khoá mà ngày xưa họ vẫn thường để ở dưới tấm thảm trước cửa. Giờ đây chỗ đó đã ngổn ngang bụi bặm và gạch đá rồi. Jeff mở cửa và bước vào nhà. Hắn vẫn còn nhớ mình luôn về nhà trước bố mẹ và anh trai. Vì thế nên mẹ đã làm cho hắn một cái chìa khoá riêng để còn tiện tay ra vào. Hắn nhìn xung quanh. Mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn kể từ cái ngày hắn chạy ra khỏi đây. Không có gì biến mất hay bị di chuyển hết. Đột nhiên, hắn muốn kêu lên hai chữ bố, mẹ, dù biết rằng những gì mình nhận được sẽ chỉ là một sự im lặng. Qua ngần ấy năm, hắn đã quen với việc này rồi. Ánh trăng ngoài cửa chiếu vào nhà bếp, khẽ phản chiếu trên mặt bàn ăn và nhẹ nhàng rọi vào phòng khách. Ti vi và đồ đạc vẫn nằm yên ở vị trí cũ, chậu cây kiểng bằng nhựa cũng thế. Nơi này không khác gì một viện bảo tàng trưng bày những kỉ vật về cuộc sống trước đây của Jeff cả. Đáng ra hội đồng thành phố đã cúp điện ở nhà hắn rồi, nhưng Jeff thấy lạ lắm, vì đồng hồ báo thức trong phòng Liu vẫn còn phát ra ánh sáng xanh kì lạ, và vẫn còn chạy đúng giờ đúng ngày. Hắn bắt đầu hồi tưởng lại chuyện xưa… _Suỵt, đi ngủ đi nào… Tiếng âm vang của quá khứ dao động trong Jeff, khiến hắn nhớ ra tất cả. Một phần trong hắn muốn khóc, vì anh trai hắn, vì bố mẹ hắn và những người hắn đã tàn sát. Nhưng phần khác, hắn phủ nhận tất cả. Hắn bắt đầu đi khắp nhà, và vô tình nhìn thấy tủ kính đựng rượu của bố hắn. Jeff lôi ra một chai rượu, dốc hết vào ly và bắt đầu nốc cạn. Tại sao nơi này vẫn chưa mất điện nhỉ? Chẳng phải sau những gì đã xảy ra, đáng lẽ hội đồng thành phố phải cắt điện và nước ở đây chứ. Jeff ngồi đó suy nghĩ. Hắn có linh cảm rằng có chuyện gì đó không ổn đang diễn ra, nhưng lại mặc kệ và để mình đắm chìm trong kí ức ngày xưa. Cảm xúc khi còn là con người ùa về, khiến hắn như tỉnh thức khỏi cơn ác mộng của cuộc sống. Đã 3:50 sáng rồi. Jeff ngồi co ro trong bóng tối, chôn vùi trong câm lặng. _ Jeffrey? Con yêu, có phải là con đó không? Jeff nhận ra giọng nói ấy. Thật dịu dàng và êm ái biết bao… mọi thứ đều quá quen thuộc… Hắn nghe thấy tiếng thuỷ tinh vỡ trên sàn nhà. Trong một thoáng, Jeff rút con dao ra và chĩa vào mặt người phụ nữ còn đang ngỡ ngàng trước mặt mình. Dù sao đi nữa, trông hắn vẫn như một đứa con trai tuổi mới lớn. Hắn nhìn bà ta. Tại sao lại thế được!? Không lẽ nào… Hắn vẫn còn nhớ chuyện mình đã làm mười một năm về trước. Hắn vẫn còn nhớ chính mình đã tàn sát cả gia đình. Nhưng, người phụ nữ đứng trước mặt hắn, với nụ cười trên môi… hoàn toàn không thể lẫn vào đâu được. Đó là mẹ của hắn, Margaret. _ Mẹ… là mẹ đó ư…? Giọng hắn trở nên run rẩy, y như một đứa trẻ khi vừa tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng vậy. Hắn muốn sà vào lòng mẹ, tìm kiếm sự ủi an bên trong vòng tay bà ấy. _ Ừ con yêu… là mẹ đây. Giọng nói của bà ấy xoáy tận vào tâm can của Jeff, chạm đến trái tim đã đóng băng của hắn. Hắn nhớ ra tất cả. _ Mẹ… con… con tưởng… _ Suỵt, im nào con trai. Chỉ là ác mộng thôi mà. Không sao đâu. Mẹ vẫn ở đây với con mà? Lại đây nào Jeffy. Hắn bật khóc. _ Ôi mẹ ơi… Con không có ý… con không muốn làm hại bố mẹ hay anh Liu! Mẹ ơi, con xin lỗi! Con xin lỗi mẹ nhiều lắm! _ Jeff, Jeff con yêu. Bố mẹ biết tính con quá rõ rồi mà. Dĩ nhiên là con sẽ không bao giờ làm những chuyện kinh khủng đó. Không bao giờ. Mẹ biết con là một đứa bé ngoan mà, Jeffy của mẹ... Nước mắt bắt đầu tuôn ra trên đôi mắt vô hồn và lạnh lẽo của hắn. Jeff nhìn thẳng vào mẹ mình. _ Thật… thật chứ ạ? _ Ừ, là thật đó con yêu. – Margaret mỉm cười. – Mẹ sẽ lên xem anh trai con thế nào, sau đó sẽ qua phòng chúc con ngủ ngon nhé. Uống hết rượu rồi lên ghế ngủ đi Jeff. Có vẻ như ngày hôm nay đã rất dài với con rồi. Margaret hôn nhẹ vào trán con trai mình. Sau đó, bà đắp chăn cho hắn, con trai bà. Jeff nhìn mẹ mình. _ Đi ngủ đi – Margaret lầm bầm. _ Mẹ, mẹ vừa nói gì cơ!? Bà ấy mỉm cười, trước khi rút vào bóng tối vĩnh hằng của màn đêm, để lại trong lòng Jeff một hình ảnh tuyệt đẹp của quá khứ, nhưng vươn vãi biết bao nhiêu nghi vấn. Đó là gì vậy? Hồn ma? Một giấc mơ đã thất lạc từ quá khứ? Liệu cảm xúc của hắn có đang bóp nát lí trí của hắn không? Jeff ngồi đó, bất động. _ Đi ngủ đi Jeff. Bố hắn, Peter, bước vào, trên tay là một thanh sắt khổng lồ. Lục phủ ngũ tạng của ông vẫn treo lơ lửng trước bụng, ở cái chỗ mà Jeff đã rạch ra. CHÁT! _ AAAAAAAAA!!!!!!! Jeff bật dậy, la hét và thở hồng hộc. Không sao, mọi thứ vẫn ổn. Lạ thay, hắn vẫn đang ở trong nhà mình. Mọi thứ vẫn y như cũ. Jeff bước xuống ghế và quệt những giọt mồ hôi trên trán mình. Tất cả vẫn tĩnh lặng đến đáng sợ. Hắn đang phát điên lên. Hắn biết vậy. Khi hắn định bước ra khỏi nhà, ánh bình minh đã bắt đầu ló dạng ở chân trời phương đông. Tiếng chuông điện thoại khiến Jeff lưỡng lự khi bước ra khỏi cửa. _ Mẹ kiếp, đứa nào vậy? Tên người gọi đang hiển thị trên màn hình. Là Liu. _ Liu ư…? – hắn ngỡ ngàng. Điện thoại sắp chuyển qua chế độ tự động nhận cuộc gọi thì Jeff nhấc máy lên – A lô… Liu, có phải anh không? Liu? Có tiếng xào xạc. Đầu dây bên kia đã cúp máy. Rồi điện thoại đổ chuông thêm một lần nữa. Hắn ngần ngại bấm vào nút trả lời. _ A lô, ai đấy? _ Ta sẽ đến với mi, Jeff ạ. – một tiếng thì thầm vang lên ở đầu dây bên kia. Là giọng con gái. _ Đ*t mẹ, đứa nào đấy!? Đầu dây bên kia cúp máy. còn tiếp... -Hyun-
Posted on: Thu, 05 Sep 2013 05:09:25 +0000

Trending Topics



="sttext" style="margin-left:0px; min-height:30px;"> Interesting discussion going on in the Boycott the Next REF FB

Recently Viewed Topics




© 2015