Chap 4 4 giờ sáng, máy bay vừa đáp xuống sân bay Tokyo. - TopicsExpress



          

Chap 4 4 giờ sáng, máy bay vừa đáp xuống sân bay Tokyo. Kris nhìn xung quanh, sân bayvẫn ồn ào tấp nập, đây vốn được mệnh danh là “tuần lễ Vàng” của Nhật Bản dolượng du khách đông nhất trong năm. Có rất nhiều đứa con gái nhìn về phía Kris,cái nhìn chăm chú và….mê mẩn - Không đi àh? – Phong đút tay vào túi quần lữngthững bước qua Kris Kris chẳng lạ gì cảnh này nữa nên cũng bình thản lướt quađám người kia. Do Kris không để ý thôi chứ ngoài đám con gái thì thực ra cả sânbay đều nhìn tụi nó. Người con trai mặc áo thun xám đơn giản, quần tụt với áokhoác da bên ngoài màu đen và đôi giày thể thao Nike cũng đen nốt, khuôn mặt đẹphoàn mỹ đầy lạnh lùng với dáng đi ngạo nghễ và ngang tàng, khắp người toát lênthần thái của 1 ông hoàng. Còn người con gái, như có hẹn trước với nhau, cô gáicũng mặc áo thun cổ tim màu đen, áo khoác da nâu, quần jeans xanh mài rách vàđôi giày thể thao Levi’s đen, khắp người tỏa ra hàn khí khiến người khác có cảmgiác không thể chạm tới. Cặp tiên đồng ngọc nữ kia đi với nhau tỏa ra 1 hàoquang vô cùng chói mắt hỏi sao cả sân bay không ai không ngoái lại nhìn. Ra đến khu vực đỗ xe, Phong đến bên con môto đen sáng bóng, không nói 1 câumà phóng đi thẳng. Kris cũng chẳng quan tâm, nó đến bên chiếc Ferrari đen, đạpga chạy ngược hướng với Phong Tại 1 quán trà đạo - Kris – 1 chàng trai cúi chào khi thấy Kris vừa bướcvào quán - Kyo – Kris cũng gọi lại Kris ngồi xuống đệm gối đối diện Kyo.Không để nó mất thời gian, Kyo vào ngay vấn đề - Bà ta đang sống ở khu Bondu,chồng đã chết 17 năm trước. Đây là địa chỉ - Kyo – Kris khẽ nhíu mày – điềutra một người phụ nữ trở nên khó khăn như vậy từ lúc nào vậy? Kris không hàilòng khi chỉ nhận được những thông tin ngắn gọn như vậy - Tất cả những dữliệu về bà ta đã bị xóa hết, trong 17 năm trở lại đây bà ta như sồng ngoài lề xãhội, rất không dễ dàng mới tìm ra được địa chỉ hiện tại của bà ta Kris khẽgật đầu, nó biết Kyo là người rất giỏi, luôn hoàn thành tốt nhất những nhiệm vụnó giao cho nên cũng không trách móc nữa - Được rồi ta sẽ làm nốt phần cònlại -Kris cầm lấy địa chỉ rồi đứng dậy Kyo gật đầu cung kính chào nó City bar Phong mở cửa một căn phòng trong bar, có 11 người trong phòng,thấy Phong bước vào, tất cả đều lập tức đứng lên cúi chào, trừ người thứ 11,đang quỳ trên sàn nhà. Phong không nói gì, ngồi xuống ghế. 1 tên nhanh chóng điđến đưa Phong 1 xấp tài liệu - Boss, đây là tất cả những gì em thu thậpđược Phong cầm lấy, đọc lướt qua, khẽ gật đầu - Làm tốt lắm Grey – Phongnói với tên đàn em Grey khẽ cúi người đáp lại - Xin hãy…tha..chotôi Người đang quỳ dưới sàn bây giờ khẽ lên tiếng, giọng nói run rẩy cầu xin, Phong liếc nhìn, 1 tên đàn em nhanh chóng nói: - Hắn ta cố tình làm đổ lyrượu vào người em nên…. - Tao có hỏi sao – Phong nhanh chóng cắt ngang -Dạ thưa…- tên đàn em lắp bắp rồi im bặt - Không..không, em chỉ sơ ý thôi, xinlỗi xin lỗi lần sau em sẽ cẩn thận hơn.. – người phục vụ tội nghiệp run rẫythanh minh - Im mồm, mày nghĩ là mày còn có lần sau hay sao hả – tên đàn emvừa tát người phục vụ kia vừa thét lớn - Cút ra đi – Phong lạnh lùng nói -Boss ..nhưng,..- tên đàn em bất mãn Phong khẽ liếc mắt nhìn hắn, hắn lập tứcim. Người phục vụ nhanh chóng bò dậy vừa xin lỗi vừa cảm ơn rối rít rồi chạy rakhỏi phòng ngay lập tức, tên đàn em bực bội nhìn theo. 10s sau, 1 đám con gáibước vào phòng, ai nấy đều mặc đồ vô cùng mát mẻ, lả lơi đến bên từng ngườitrong phòng, 1 tên đàn em khác đứng lên vỗ ngực nói: - Boss, em là Gary, lầnđầu ra mắt Boss, em đã bao hết Bar và các cô em đẹp nhất ở đây, xem như là quàra mắt anh – nói xong hắn nâng một ly rượu lên hướng về phía Phong rồi nốc 1hơi Rồi một cô gái, có thể được xem là đẹp nhất trong đám, sà đến bên Phong,vuốt ve khuôn ngực săn chắc mời mọc: - Anh đẹp trai quá, uống với em nhé – côta nói với giọng nhão nhóe Phong im lặng. Gạt tay cô gái kia. Nhanh như cắtrút khẩu súng từ Grey nhắm 2 tên đàn em vừa nãy, 2 phát súng vào đầu, 2 mạngngười. Những người còn lại trong phòng vẫn im lặng như đã quá quen, chỉ có lũcon gái kia là mặt mày xám ngắt, miệng muốn kêu nhưng bị nỗi sợ ngăn lại -Tao không muốn chuyện này tái diễn – Phong lạnh nhạt nói với Grey Grey hiểu ýgật đầu, đám đàn em cũng đồng loạt đứng lên cúi gập người. Phong đẩy cửa toanbước ra thì khẽ quay đầu lại nói: - Đập gãy tay cô ta Phong đút tay vàotúi quần đi thẳng, để lại tiếng thét thê thảm phía sau. Quận Bondu Kris dừng trước một căn hộ tồi tàn. Liếc nhìn địa chỉ. Khôngsai. Nó gõ cửa. Không có tiếng trả lời. Nó lại gõ tiếp, lần này, cách cửa dịchchuyển, một người đàn bà khoảng ngoài 40, mắt mở to nhìn Kris rồi nhanh chóngđóng sập cửa lại, nhưng Kris nhanh hơn, lấy chân chặn lại, lách vào trong. Ngườiđàn bà kia quá bất ngờ, sợ hãi lùi ra sau - Ngạc nhiên lắm phải không, Tô GiaMẫn – Kris lạnh nhạt nhìn bà ta - Cô..cô là…Bạch Dĩ Thuần? – Tô Gia Mẫn runrẩy hỏi - Đó là mẹ của tôi Tô Gia Mẫn không nói gì, mặt bà ta trắng bệch,đứng không vững - Chắc bà cũng đoán được lý do vì sao tôi tìm đến. Nói đi, sựthực tai nạn 10 năm trước – Kris không vòng vo, tự nhiên kéo ghế ngồi xuống tỏvẻ kiên nhẫn lắng nghe Tô Gia Mẫn như bị rút hết sức, ngồi bệt xuống đất. Bàta nuốt khan: - Ta không biết, con về đi Kris thảy 1 xấp hình lên bàn -Đây là..? – Tô Gia Mẫn bàng hoàng nhìn đống hình - Là hình chụp bà lúc cắtthắng xe – Kris chậm rãi nói – tôi hoàn toàn có thể tố giác bà, nhưng tôi muốnbiết lý do - Ta..t..a – Tô Gia Mẫn bắt đầu thở khó khăn hơn – đó..chỉ..làhiểu lầm thôi, lúc đó ta…. Rồi đột nhiên bà ta ôm lấy ngực, hô hấp khó nhọc,nói không thành tiếng. Kris lập tức chạy đến, nhưng đã không kịp nữa - T..axin lỗi, xi..n lỗi – đó là lời cuối cùng của Tô Gia Mẫn Kris bàng hoàng, bàta đã chết. Hi vọng biết được sự thật bỗng nhiên lại vụt mất. “Không, khôngđúng, mọi chuyện không thể trùng hợp thế này”- lý trí lên tiếng, Kris bình tĩnhtrở lại, nhìn quanh ngôi nhà, trên bàn, có 2 ly trà. Kris tiến lại gần, đưa lênngửi, Kali Cyanua. Nó đến bên xác của Tô Gia Mẫn, có mùi hạnh nhân tỏa ra từmiệng, bà ta đã bị bỏ độc. Kali Cyanua trộn chung với trà có khả năng kéo dài sựtrúng độc, Kris đến được hơn năm phút, vậy kẻ bỏ độc có lẽ chỉ mới vừa đi khỏi.Kris gọi 911 rồi lặng lẽ bước ra ngoài. Kris đã gửi con xe của mình ở một trungtâm thương mại và bắt xe buýt đến đây hòng để tránh bị chú ý và đề phòng một sốtrường hợp khác có thể nảy sinh, và nó đã không lo thừa. Dù cái chết của Tô GiaMẫn làm Kris mất đi đầu mối, phải trở về điểm xuất phát, nhưng nó cũng khẳngđịnh giả thuyết của Kris là đúng: Tô Gia Mẫn không phải là kẻ chủ mưu. 9h sáng Cả hai không hẹn mà gặp ở sảnh khách sạn. Phong và Kris chẳng ainói với ai câu nào, đến thẳng bàn tiếp tân nhận phòng - Goodmorning Cô lễtân nở nụ cười tươi như hoa lịch sự chào khách. Không một câu đáp lại hay thậmchí cái gật đầu, cả 2 vẫn chưng bộ mặt thờ ơ (==’). Cô tiếp tân không hề naonúng, lịch sự hỏi: - Hai vị đã đặt phòng trước chưa ạ? (đúng làprofessional) - Rồi – Kirs nói - Vâng, xin hỏi cô tên gì? - Hàn TiểuPhong - Vâng xin vui lòng đợi 1 lát….Cô Hàn Tiểu Phong và anh Dương ThiênPhong phải không ạ, 2 vị sẽ ở phòng 111, tất cả đã chuẩn bị sẵn rồi ạ – cô lễtân mỉm cười nói - Xin lỗi, hình như có nhầm lẫn, chúng tôi ở 1 phòng? – Krislạnh nhạt hỏi lại - Vâng – cô lễ tân gật đầu chắc chắn - Tôi sẽ đặt phòngkhác – Phong lên tiếng - Xin quý khách thứ lỗi, vì đây là “tuần lễ vàng” nêntất cả phòng toàn bộ đã được đặt kín – cô lịch sự nói, và như đọc được ý nghĩcủa Phong cô nói típ – tất cả khách sạn ở Tokyo và khu vực ngoại ô lân cận đềunhư thế – kèm theo nụ cười xinh xắn Phong không nói gì nữa, bước vào thangmáy ấn tầng 11. Kris cũng lẳng lặng cầm thẻ phòng bước theo. Phòng111 Không ngoài dự đoán, 1 chiếc giường. Kris ngao ngán thở dài, rốt cuộc vìsao mình lại chấp nhận đến đây chứ…. - Đổi thành tiền mặt được không? Đólà câu nói đầu tiên của Phong khi biết “quà cưới” là một tuần trăng mật -Không – hiệu trưởng thẳng thừng nói Thấy nét mặt của Kris và Phong đều có vẻkhông bằng lòng, hiệu trưởng ra vẻ nghiêm túc nói: - Đây cũng có thể xem là 1phần của lễ hội nên 2 em phải tuân theo, nếu không cũng sẽ bị xử phạt như phạmluật – rồi nhanh chóng đổi qua giọng đùa cợt – 2 em còn trẻ lại yêu nhau thế thìđây là cơ hội tốt còn gì (vì thấy 2 người “ngọt ngào” quá nên thầy lầm tưởng làyêu nhau thật), chuyến đi này được bảo mật hoàn toàn vì ta sợ có học sinh sẽ đitheo rình, vì thế các em cứ yên tâm không lo có người phá đám Nói xong hiệutrưởng cười đầy gian tà. Trường này đúng là chẳng ai bình thường. Kris định lêntiếng từ chối thì điện thoại reng - Kris, đã tìm thấy - Ở đâu? - NhậtBản Kris cúp máy. Hỏi thầy hiệu trưởng - Thầy vừa nói “tuần trăng mật” ởđâu nhỉ? - Nhật Bản – hiệu trưởng hào hứng nhắc lại - Em đi – Kris nhanhchóng nói rồi bỏ ra ngoài “Cô dâu” đi thì đương nhiên “chú rể” cũng phải đi,biết thế nào thầy hiệu trưởng cũng vịn vào cái cớ đó rồi lại năn nỉ ỉ ôi nênPhong cũng miễn cưỡng nói: “Tùy thầy”- rồi bước nhanh ra cửa. Bước đến sântrường thì Kris chạm mặt Phương Khả Vy - Tao không dễ dàng chịu thua đâu – côta giận dữ nói, mắt long lên sòng sọc - Tôi cũng không định cho chị thua 1lần thôi đâu – Kris thờ ơ nhìn lại cô ta – chị thử nói xem, bị một người vô giáodục xuất thân bần hèn đánh bại, cảm giác nhục nhã lắm phải không – Kris nhìn côta cười đầy mỉa mai Đi lướt qua Phương Khả Vy, Kris chợt dừng lại, quay đầunói: - Mặc bikini nhảy múa quanh trường. Đừng quên nhé Vừa dứt lời, gầnnhư toàn bộ học viên E.K đã chạy đến bu quanh Phương Khả Vy, miệng hú hét đòi“quà”. Xem ra lần này Phương Khả Vy khó thoát đây… Phòng 111 - Cũng hay đấy chứ – Phong nói rồi nhảy lên giường -…..?? - Ngủ chung – nhỏe miệng cười - Anh – ghế, tôi – giường – Kris nhanhchóng nói - Tại sao? – Phong nghiêng đầu hỏi - Vì tôi không thích -Nhưng tôi thích - …. – Kris nén giận - Thi đấu đi, tôi thắng thì ngủchung, thua thì tùy cô - Muốn thi gì? - Tùy cô - Đua xe – Kris nóikhông chút suy nghĩ - 11h đêm nay, hẹn ở Speed Race Speed Race - Blue, lâu rồi không gặp – một tên con trai tóc nhuộm đỏ dựngngược hết ra sau đến chào Phong Phong thờ ơ không đáp. Tối nay Phong diệnnguyên cây đen, áo thun đen ôm gọn thân hình săn chắc hoàn mĩ, áo khoác da đen,quần jeans đen, giày Adidas cổ cao đen và găng tay da đen. Dù trời rất tối nhưngPhong không hề “chìm” chút nào, tất cả ánh mắt của lũ con gái đều đổ dồn về phíaPhong, ngắm đến si mê, nhưng chẳng ai dám bước đến gần - Blue, sao lại độtnhiên đến Nhật thế? – Một tên khác hiếu kì hỏi - Đi tuần trăng mật – Phong từtốn nói - Gì cơ???? Tuần trăng mật áh??? – đám con trai đang bu quanh Phongđồng loạt hét lên, khiến cho đám con gái nghe thấy, thế là lại nhao nhaolên Phong khẽ chau mày, biết Phong không hài lòng, cả bọn nín bặt. Rồi 1 tênrụt rè hỏi: - Vậy cô dâu…??? - Không cần biết – Phong lạnh lùng nói Dùrất tò mò nhưng biết cá tính của Phong nên chẳng ai dám hỏi thêm gì. - Tất cảtay đua vào vạch xuất phát – 1 cô gái mặc bộ bikini hình carô trắng đen hôlên Sau tiếng súng, đồng loạt tất cả moto phóng như bay đi,tất cả đều chạy không dưới 160km/h. Speed Race là 1 trường đua dạng địa hình đèonúi ngoằn ngoèn, nổi tiếng với kỉ lục có số người chết nhiều nhất. Ở đó, DươngThiên Phong không tồn tại, người ta chỉ biết đến hắn với biệt danh Blue – ônghoàng của tốc độ, với tổng số 12 lần đua 12 lần về nhất Đến khúc cua thứnhất, Phong không hề giảm tốc độ, thậm chí còn tăng tốc, vượt qua khúc cua 1cách dễ dàng, kim đo chỉ số 200km/h. Đó cũng là phong cách của Blue. Đến khúccua thứ 2 thì Phong đã bỏ xa đám người kia. Nhưng Phong chưa bao giờ quan tâmđến thắng thua, chỉ biết khi đã đua, thì chỉ có tăng chứ không cógiảm Bất ngờ một chiếc xe phóng đến chạy ngang vớiPhong, Phong khẽ mỉm cười rồi nhanh chóng nhấn ga chạy nhanh hơn lao thẳng đếnkhúc cua thứ 3. Vẫn phong cách cũ, không hề giảm tốc. Nhưng chiếc xe đằng saucũng không vừa, bám sát xe của Phong. 2 chiếc xe cứ thế lao vun vút trong đêmkhuya. Đã gần đến vạch đích, Phong đang dẫn đầu, bỗng, Phong rẽ. Rồi chiếc xeđằng sau cũng rẽ theo… Phong gạt chống, bước xuống xe - Không tồi Kristháo nón bảo hiểm ra, nét mặt rõ không vui (vì thua mà). Không nói gì, lạnh lùngđến dựa người vào thành cầu. Phong cũng không nói gì, khẽ dựa vào lan can. -Ô xem kìa đại ka, 1 cặp tình nhân 1 đám người, có lẽ hơn 10 tên bước đến, tênđược gọi là đại ka nghe vuốt vuốt cằm nói: - Chà lãng mạn gớm. Này 2 đứa kia– tên đại ka gọi Từ khi đám người đó bước đến, Phong và Kris vốn chẳng để tâmđến, nghe tiếng gọi cũng chẳng buồn đáp lại. Tên đại ka cảm thấy bị coi thường,liền tức giận nói với tên đàn em: - Hôm nay anh mới bị gái đá tâm trạng khôngtốt, lôi con nhỏ kia đến đây cho tao vui vẻ qua đêm Tên đàn em gật đầu ngaylập tức đến bên Kris. Lúc này Kris đang mải nghĩ đến chuyện khác, hoàn toànkhông để tâm. Khi tên đàn em kia đang định nắm lấy tay Kris, bàn tay của gã lậptức bị nắm chặt lại, có thể nghe thấy cả tiếng xương gãy, tên đàn em rên lên,Phong tặng thêm 1 cú đá vào ngực, tên đó ngã sóng soài dười đất, lết không nổi.Bọn người kia quá bất ngờ không kịp phản ứng, thấy thế tên đại ka tức khí gàolên: - Giết nó cho tao Lúc này Kris mới quay người lại, đám người khựnglại trong giây lát, rồi tên đại ka hét: - Đứa nào giết được nó thì được vuivẻ với em gái xinh đẹp Nghe thế cả đám người càng hùng hổ hăng máu xông lên.Kris nhíu mày nhìn Phong thắc mắc, Phong thản nhiên nhún vai đáp lại. Trong phútchốc mười mấy tên vây kín lấy Phong, còn tên đại ka thì tiến đến bên Kris, gã đãtính toán cho đám đàn em đánh Phong để kéo dài thời gian cho gã “rảnh tay” vớiKris. Gã càng lúc càng tiến đến gần, Kris vẫn đứng yên mặt không chút biểucảm. Rồi gã vồ đến, Kris nhắm chuẩn xác cầm tay gã bẻ ngược ra sau Gãy tay. Kris tiếp tục nhắm chân của gã đạp mạnhxuống Gãy chân. Rồi Kris áp sát gã lên thành cầu, nóikhẽ: - Gái mới đá chứ chưa giết là may đấy Tặng gã một nụ cười đầy khinhbỉ rồi cho gã “rơi tự do” xuống sông. Với tình trạng gãy tay gãy chân thì sẽkhông một phương pháp bơi nào có thể cứu sống gã - Về thôi Phong nói rồirú ga chạy đi. Kris leo lên xe chẳng buồn liếc qua đống hỗn độn Phong để lại,nhắm hướng khách sạn phóng thẳng. Phòng 111 Kris không nói gì, phóng thẳng lên giường, không quên để gối ômchắn ở giữa, trùm chăn ngủ ngay, hôm nay nó đã quá mệt mỏi. Phong cũng leo lêngiường, không quên đạp bay cái gối ôm (==), rồi kéo chăn của Kris để đắp, nhưngKris ngủ rồi vẫn giữ chặt quá nên không lấy được, chỉ kéo được mặt của Krishướng về phía của Phong. Phong thôi không kéo nữa, gác tay lên đầu khẽ xoay quangắm Kris. Phong nhớ lại lần đầu tiên gặp Kris… Leno 3 năm trước Leno nổi tiếng là 1 thành phố rất phức tạp và đầy rẫy tệnạn, ở đó con người cắn xé lẫn nhau để tồn tại, mạnh được yếu thua, quy luật tấtyếu của cuộc sống dưới đáy xã hội, và giờ đây, Kris đang đứng giữa đống nhơnhuốc đó - Anh 2, thịt nó đi – 1 tên râu ria xồm xoàng xoa cằm nói - Emgái chán sống rồi mới dám đi vào đây 1 mình, thế này có được gọi là mời gọikhông nhỉ? – một tên khác vừa nói vừa cười ha hả - Nếu còn sống để thoát khỏiđây thì đừng ngốc nghếch quay trở lại nhé –tên anh 2 tiến gần đến nâng cằm Krislên nói – Mở tiệc đi Như được bật đèn xanh, lũ côn đồ kia nhanh chóng bủa vâyKris, 1 chút dao động trong mắt nhưng không hề sợ hãi, Kris đánh trả. Những đòntấn công đều nhằm vào chỗ hiểm, ra đòn nhanh và chuẩn xác, nhưng xét cho cùngKris cũng là con gái, lại chỉ có 1 mình, làm sao địch lại đám lưu manh đang hăngmáu kia. 36 kế chạy là thượng sách, Kris không nhớ đã chạy qua bao nhiêu con hẻmnhưng vẫn nghe tiếng rượt đuổi theo sau, cuối cùng cũng chạy ra được 1 con đườnglớn, nhưng lúc này là 3h sáng, ngoài đường chẳng còn 1 bóng người. Bao nhiêu nămqua sư phụ luôn “thảy” nó vào những nơi như thế này để mặc sức nó chống chọisinh tồn, cũng đã quá quen với việc bị đuổi đánh đến thừa sống thiếu chết thếnày. Kris lê người đi mệt mỏi, nó gần như đã kiệt sức, người bê bết máu, nhưngbước chân vẫn không dừng lại.. Phong đang chạy bạt mạng trên đường. Đèn đỏ.Chạy thẳng. Đây là lượt đèn đỏ thứ 29 mà Phong đã vượt trong 2 tiếng qua. Bâygiờ, không gì có thể làm Phong chậm lại, trừ….hết xăng ==. Phong xuống xe, đúttay vào túi quần thản nhiên bước đi, bỏ mặc con xe bóng loáng bên đường. Phongcứ sải bước dài qua hết con phố này đến con phố khác. Tất cả cửa tiệm giờ nàyđều đã đóng cửa, ngoài đường phố không một bóng người. Phong tai nghe mp3 bướcđi vô định vô hướng, không hề có ấn tượng với những con đường đã đi qua, cũngkhông biết mình đang ở đâu, nhưng chân vẫn không dừng lại… Và họ đã gặpnhau Dưới ánh đèn đường vàng vọt, Phong và Kris đều cùng dừng lại, đứng cáchnhau 5m. Kris nhìn người con trai đối diện, nhưng không rõ mặt vì vết thương ởbụng khiến nó dần hoa mắt. Phong cũng nhìn người con gái trước mặt, gió thổilạnh cắt da nhưng người cô ta đầy mồ hôi, khắp người đầy vết thương, tay đang ômlấy vết thương ở bụng, người khẽ khuỵnh xuống, nhưng mặc nhiên không một tiếngrên hay kêu cứu, ánh mắt vẫn nhìn xoáy vào Phong, đầy cứng rắn không chút sợhãi, cái nhìn như thách thức cả thế giới Có tiếng rượt đuổi đằng sau. Kristiến về phía người con trai đó. Lúc bước ngang Phong, khẽ khựng lại nói: -Coi..chừng…bị..nhiễm trùng Phong hơi kinh ngạc. 1 người con gái trên ngườimang đầy vết thương lại không hề quan tâm, lại để ý đến vết thương ở cánh taycủa một người xa lạ, giọng nói quan tâm mang theo tiếng thở đầy nặng nhọc. Phongquay người lại. nhìn theo bóng dáng cô độc như bị cả thế giới bỏ rơi của Kris,khóe miệng bất giác nở nụ cười… 1 giọt nước mắt khẽ rơi xuống. Kris đang khóc. Mơ thấy ác mộng sao? Phongnhíu mày tự hỏi, rồi nhẹ nhàng đưa tay lau đi giọt nước mắt, đồng thời đưa tayluồn dưới gáy của Kris, khẽ kéo nó áp vào lòng mình - Lần này tôi sẽ bảo vệem Trời sáng Kris khẽ cựa người, thấy vướng vướng thì chầm chậm mở mắt ra.Căn phòng tràn ngập ánh nắng, trong phút chốc không thích ứng được nên Kris khẽnheo mắt lại, nhưng nhanh chóng mở to mắt kinh ngạc. Kris đang gồi đầu trên tayPhong, áp sát vào khuôn ngực ấm áp, ngước lên, chạm ngay khuôn mặt vẫn còn đangngủ say của Phong. Kris ngẩn người trong giây lát. Rất đẹp, từng đường nét trêntrên khuôn mặt đều hoàn hảo, đặc biệt khi không còn thấy ánh mắt sắc lạnh, trôngPhong rất đáng yêu - Đẹp trai lắm phải không? Phong chậm rãi nói rồi mởmắt ra nhìn Kris. Kris thoáng đỏ mặt rồi nhanh chóng ngồi dậy - Tại sao? –Kris “nhẹ nhàng” hỏi (đang hỏi về “tư thế ngủ tình tứ”) - ….- Phong đáp lạibằng cái nhún vai đầy “ngây thơ” - Anh đê tiện – Kris gằn từng chữ - Côháo sắc – Phong không vừa, khẽ cười đáp lại Kris tức tối lao vào phòng tắm.Chẳng biết sao mỗi lần ở bên Phong Kris đều cảm thấy mình lại giống 1 cô gáibình thường (nắng mưa thất thường chứ không lạnh quanh năm nữa ấy mà), úp mặtvào thau nước lạnh để trấn tỉnh lại đầu óc, Kris cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Khibước ra khỏi phòng tắm, Phong đang đeo đồng hồ. Phong lách qua nó để vào phòngtắm, chợt khựng lại, Kris đang níu áo Phong - Băng bó đã – Kris nhìn vào vếtthương ở bàn tay của Phong, khẽ nói như ra lệnh Trong phòng có đầy đủ đồ nghềsơ cứu, Kris khẽ chấm thuốc lên vết thương, vết cắt rất sâu, là vết dao, có lẽlà từ vụ đánh nhau hôm qua - Tại sao lại nói là đang đi tuần trăng mật? –Kris đột ngột hỏi - Không nói thế thì sao cô mất tập trung mà thua được – hơibất ngờ nhưng Phong nhanh chóng đáp, giọng đầy bỡn cợt Kris chấm thuốc mạnhtay hơn khiến Phong khẽ kêu lên. Hừ đáng đời. Rồi Kris lấy băng, nhẹ nhàng quấnlại vết thương. Phong chăm chú nhìn dáng vẻ của Kris, nhìn nó bây giờ thật dịudàng. Cảm nhận được cái nhìn của Phong, Kris bỗng thấy tim đập nhanh, nó nhanhchóng kết thúc việc băng bó để thoát khỏi cảnh ngượng ngùng - Tô Gia Mẫn đãchết? Kris quay lại nhìn Phong, không chút ngạc nhiên, khẽ gật đầu: - Anhchậm một bước rồi - Biết từ khi nào? - Phòng tư liệu – Kris lạnh lùng nhìnPhong - Thông minh đấy - Chỉ sử dụng cái đầu để tư duy thôi – vừa nói Krisvừa lấy tay chạm nhẹ vào thái dương Phong khẽ mỉm cười. Kris biết Phong cóliên quan đến vụ tai nạn 10 năm trước, nên đã cho Kyo điều tra, ngoài cái tênDương Thiên Phong ra, không còn bất kì thông tin nào khác. Phong rõ ràng khôngtầm thường, nhưng không hiểu sao, Kris tin chắc Phong sẽ không làm hại nó. 1niềm tin vô căn cứ và mơ hồ, nhưng Kris chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi hay bất ankhi ở cạnh Phong, điều đó là thực. Những người IQ 3 chữ số đối đáp với nhau vốnkhông cần nói nhiều, cả Phong và Kris đều hiểu 2 người đang có chung một mụcđích, và muốn tìm ra sự thực một cách nhanh chóng chỉ có “bắt tay hợp tác”. Krischủ động đưa tay ra, Phong hơi nhíu mày, rồi cũng đưa tay ra….kéo Kris nằm xuốngsàn. Ngay sau đó 1 loạt tiếng súng bắn liên tục vào phòng. Chắc cũng khoảng 1phút. Khi đám bảo vệ lên đến nơi thì đương nhiên bọn điên xả súng đã chạy từlâu. Họ nhanh chóng chạy vào phòng, căn phòng hạng sang bây giờ nát bươm, nhữngmón đồ sứ, đồ gốm quý bị bắn bể hết. Đám bảo vệ tìm khắp lượt nhưng vẫn khôngthấy 2 vị khách đâu - An ninh kiểu gì vậy? Nghe thấy giọng nói lạnh tanhcủa Phong, đám bảo vệ cùng vài người phục vụ phòng giật mình quay lại. 1 ngườira dáng quản lý bước nhanh đến, khuôn mặt vô cùng lo lắng nói: - Thành thậtxin lỗi quý khách, do khách sạn chúng tôi quá sơ suất, làm kinh động đến hai vị,thật may hai vị không sao, khách sạn chúng tôi xin bồi thường mọi thiệt hại vàsẽ chuẩn bị một căn phòng khác ngay lập tức…-tên quản lý cứ nói không ngừng, nóiríu cả lưỡi vào nhau Đám người kia nghe quản lý nói đến câu thì khẽ ngước nhìn 2 người kia(lúc này họ đang cúi đầu). Ngườicon trai khuôn mặt vẫn lạnh tanh, bình thản đút tay vào túi quần, còn người congái đang lơ đễnh nhìn đâu đó, chẳng tỏ ra có 1 chút hoảng sợ, bằng chứng duynhất cho thấy họ vừa trải qua cơn xả súng là trên người bám đầy bụi gạch trắng.Nói kinh động đến họ chẳng thà nói tên quản lý bị động kinh còn dễ tinhơn. Trời hôm nay rất đẹp, Kris bỗng muốn ra ngoài đi dạo. Bất giác hỏiPhong - Đi không? Thừa chất xám để hiểu Kris đang nói gì, Phong khẽ gậtđầu. 2 người thản nhiên bước đi để tên quản lý đứng một mình lảm nhảm (tên quảnlí cũng cúi đầu, phong cách người Nhật). Đám người trong phòng nhìn theo, khônghẹn mà cùng có 1 suy nghĩ: “Đẹp quá ♥” Ngoài đường phố vô cùng nhộn dịp, đâylà “tuần lễ Vàng” của Nhật Bản bởi vì đây là thời điểm diễn ra lễ hội Obon, mộtlễ hội tưởng niệm người đã khuất. Khắp các con đường đều treo đầy đèn lồng, đủkiểu đủ sắc. Hôm nay là ngày cuối cùng của lễ hội, nên người ta đổ xô ra đườngrất đông, ai cũng nhắm đúng 1 đích đến, sông Obon. Kris đi được một lúc thì bỗngthấy đường chật ních người, ai cũng xách theo 1 cái đèn lồng, dù không muốnnhưng Kris vẫn bị đẩy theo hướng di chuyển của đại đa số. Trời đã tối, nhưng hômnay lại không bật đèn đường vì theo truyền thống, ngày cuối của lễ hội Obon, tấtcả đèn sẽ được tắt hết, đến 12h khuya, mọi người mới đồng loạt thắp đèn lồnglên. Xung quanh tối thui, giơ tay lên còn không thấy được bàn tay của mình, đãvậy còn bị chen lấn xô đẩy, cảm giác như đang bị hàng ngàn cánh tay chạm vào,Kris bỗng cảm thấy sợ khoảng không gian tối tăm này, bất giác gọi -Phong 1 bàn tay ấm áp khẽ nắm lấy tay Kris, không thể nhìn được là ai, nhưngKris không rút ra - Tìm được rồi Trong bóng tối, Phong khẽ nheo mắt cườivới Kris. 1 cảm giác ấm áp truyền đến, Kris cũng mỉm cười lại. Đã 30 phúttrôi qua nhưng Kris vẫn không thể nào thích ứng được với bóng tối, chỉ biết nắmchặt tay Phong bước đi. Cảm giác được che chở, thật hạnh phúc. Rồi Phong bướcchậm lại, phía trước có ánh sáng sóng sánh phản chiếu, sông Obon. Khẽ dựa ngườivào thành cầu lạnh toát, Kris nhìn về phía Phong, thắc mắc không biết lúc nãyPhong có nghe tiếng nó gọi hắn không, nếu Phong mà nghe được thì, nghĩ đến đóthôi tim nó bất giác đập mạnh, mặt đỏ bừng, lần đầu tiên Kris thầm cảm ơn khoảngkhông gian tối này. Nhưng cũng vì thế mà Kris không biết được, Phong cũng đangnhìn nó. Lúc nãy, trong bóng tối, Phong chợt nhớ về lần đầu tiên gặp Kris, bóngdáng cô độc đó, trong lòng có chút hoảng loạn, rồi Phong nghe ai thầm gọi tênhắn, không suy nghĩ, Phong lập tức nắm lấy bàn tay ấy, không nhìn thấy, nhưngPhong chắc chắn là người đó là Kris. 2 người cứ lặng lẽ nhìn nhau, không ai thấyai, nhưng lại cảm nhận được nhau, 2 trái tim bất giác đập chung 1nhịp… Một đám lửa lớn được thắp lên, làm sáng cả vùng songObon. Rồi lần lượt tất cả lồng đèn được thắp sáng. Đã 12h. Phần đặc sắc nhất củalễ hội chính là thả đèn lồng. Mọi người ghi những lời nhắn nhủ với người đãkhuất rồi thả cho lồng đèn bay lên. Hoạt động này được làm cùng lúc với hoạtđộng thả đèn trên sông, khiến cho cả khu vực sông Obon trở nên vô cùng rực rỡ.Kris nhìn cảnh tượng trước mắt, cảm thấy đẹp vô cùng, miệng bất giác nở nụ cườitừ lúc nào. Phong không bị quang cảnh xung quanh làm cho lay động, nhưng lại bịnụ cười của người con gái bên cạnh làm cho sững sờ. Hàng trăm chiếc lồng đèn bayxung quanh Phong và Kris như đang tách cả 2 ra khỏi thực tại. Phong kéo tayKris. Bất ngờ. Kris ngã vào vòng tay Phong, và, đôi môi bị khóa chặt (môi chạmmôi rồi nhé). Kris bàng hoàng mở to mắt. Không đẩy Phong ra. Có thể vì quá bấtngờ chưa kịp phản ứng, cũng có thể vì…không muốn. Nụ hôn của Phong đầy mãnh mẽvà ấm áp, khiến cho Kris như muốn tan chảy trong vòng tay của Phong.. Kris khẽmở mắt, Phong đang nhìn nó, đôi mắt xanh không còn tia nhìn lạnh lẽo, mà đầy ấmáp, trong đôi mắt ấy, Kris thấy chỉ thấy duy nhất một người, chỉ có nó. RồiPhong nghiêng đầu, nở nụ cười ma mãnh (và sau này nếu được hỏi thì Kris sẽ trảlời đó là nụ cười mà nó thích nhất). Kris mặt đỏ bừng, vội quanh đi, làm độngtác giả như đang lạnh để che đi khuôn mặt - Bây giờ là tháng 8 – Phong thảnnhiên nói - Tôi chịu lạnh kém – Kris nhanh chóng chữa Phong bật ra tiếngcười nhỏ. Kris lẩm bẩm nguyền rủa - Lúc nãy…làm gì vậy? – Kris ngượng ngậphỏi, nó vốn không chịu được những chuyện mập mờ không lý do - Hoàng tử trả lễcho công chúa – Phong thản nhiên nói Kris chẳng biết tâm trạng bây giờ củamình là như thế nào, tức giận, hụt hẫng hay…hạnh phúc. Dư vị của nụ hôn như vẫncòn vương trên môi, rất ngọt. Kris không phải ngốc, nó biết là mình đã thíchPhong, chỉ là đang cố gắng không thừa nhận thôi. Cảm thấy tâm trạng bây giờ có ởlại đây cũng chẳng ngắm cảnh gì được nữa, Kris quay lưng bỏ đi. Nói là “tuầntrăng mật” nhưng 2 đứa nó chỉ ở có 3 ngày thôi, thầy hiệu trưởng nói phải về sớmđể tham gia một sự kiện trọng đại. Không biết lại bày vẽ gì đây - Đi đâu? –Phong hỏi - Đóng hành lý – Kris lạnh nhạt trả lời (làm gì có đem hành lýtheo) - Bỏ đi. Làm chuyện khác thú vị hơn - ???- Kris quay người lại -Trả thù – Phong nhìn Kris chậm rãi nói - …vụ xả súng sáng nay không định bỏ qua dễ dàng thế chứ? – Phong khẽ nheo mắtnói rồi kéo tay Kris bước đi Nhà kho ngoại vi thành phố Đang có một bữa tiệc linh đình tại đây. Khắpcăn phòng toàn 1 lũ bặm trợn, miệng toàn mùi rượu bia, cười nói thô lỗ, tay ômgái gú. 1 cảnh tượng trụy lạc vô cùng - Giải quyết được 2 đứa nó thật sảngkhoái – tên đại ca cười ha hả, 2 tay 2 bên đều đang ôm gái dù bi băng bột kínmít - Phải đó đại ca, công nhận đại ca thiệt giỏi, biết được tụi nó ở đâu –tên đàn em làm một ngụm bia xum xuê nịnh nọt - Haha, tao tai mắt rất nhiều,sao tụi nó thoát được, dám đắc tội với tao sao – gã cười khinh bỉ, rồi xoa xoacằm – mà kể cũng uổng, em gái xinh đẹp kia bị bắn chết – khẽ chùi nước miếng –nếu không tao nhất định “thịt” nó - Thôi đại ca đừng tiếc chi người đã chết,em tặng đại ca hàng mới này – một tên khác vừa nói vừa lôi 1 cô gái vào Côgái, àh không đúng, là cô bé mới phải, nhìn có lẽ chỉ mới 13, 14. Mặc trên ngườibộ đầm màu hồng, khuôn mặt tèm lem nước mắt, đôi mắt sợ sệt nhìn ngó xung quanh.Cô bé rất đẹp, nét đẹp trẻ thơ - Em thấy ở hội chợ, đi lạc, thấy “ngon” nênem bắt nó về đây - Ừ nhìn được đấy – tên đại ca xoa cằm, mắt nhìn hau háu vàocô bé Cô bé quá sợ hãi, cố gắng gỡ tay ra khỏi tên đàn em - Chú nói là dắtcháu đi tìm cha mẹ cơ mà, cháu muốn gặp cha mẹ – cô bé mếu máo ào khóc - Emđừng khóc, xong việc anh dẫn em đi tìm cha mẹ được không? – tên đại ca giọng “dỗngọt” (tỡm) - Không không, chú thả cháu ra. Cha ơi, mẹ ơi – cô bé gào khóc tohơn Cả phòng hướng chú ý vào cô bé, có vẻ khá thích thú với “món hàng” mớimang về - Đại ca, xong việc đến em nhé – tên đàn em 1 - Em thích “nai tơ”lắm đại ca – tên đàn em 2 Căn phòng sôi nổi ồn ào hẳn lên, toàn những câu nóiđáng kinh tởm. Cô bé quá hoảng sợ, cắn vào tay tên đàn em vùng chạy, nhưng khắpphòng đều toàn những tên biến thái như thế. 1 tên dang rộng tay ra toan ôm côbé, cô bé dừng lại chạy hướng khác, 1 tên khác cũng làm thế, kèm theo đó làtiếng cười man rợ, lũ bẩn thỉu đó biến nỗ lực chạy trốn của cô bé thành 1 tròchơi, 1 trò chơi độc ác. Rồi cô bé chạy đến níu chân một “chị”, ánh mắt van xincầu cứu, nhưng cô ta lập tức gạt đi, còn tát cô bé 1 cái trời giáng. Đám gái cònlại trong phòng cũng không hơn gì ả ta, kẻ lườm người nguýt, kèm theo những cáibĩu môi và những nụ cười khinh bỉ. Tên đàn em lúc nãy bị cắn đau quá, tức giậnchạy đến kéo cô bé 1 cách thô bạo về bên đại ca. Cô bé khóc lóc van xin nhưngchẳng ai quan tâm. Tên đại ca nắm tóc cô bé giật về phía sau: - Anh khôngthích con gái bướng bỉnh đâu, nó làm anh nhớ đến “ em gái xinh đẹp “ kia, mà nhớđến nó, là anh không vui chút nào Gã gằn lên từng tiếng. Nhìn tên đàn emnói: - Mày tìm được thì cho mày hưởng trước. Ngay tại đây Tên đàn em hiểuý, sung sướng kéo cô bé về phía mình, nhưng cô bé vẫn không ngừng vùng vẫy, hắntức giận lôi cô bé nằm đè xuống cái bàn - Không, đừng mà, thả cháu ra, làmơn…Cha ơi mẹ ơi, cứu con với Cô bé nước mắt đầm đìa không ngừng kêu gào. Xungquanh lũ người đang háo hức hối thúc, chờ xem phim hay, tiếng reo hò bệnh hoạnnhấn chìm tiếng kêu cứu yếu ớt kia… Một đợt xả súng ở đâu ập tới. Tiếng thét vọnglại đến chói tai, 1 loạt người lần lượt ngã xuống. Chắc cũng kéo dài đến 5 phút.Im lặng. Rồi cửa kho bị mở toang. 2 bóng người đứng ở cửa, có vẻ như chẳng muốnbước vào chốn nhơ nhuốc kia, thực ra đến nhìn còn chẳng muốn, chẳng qua muốn xemtên nào chưa chết thì tiện tay bắn bỏ luôn. Lúc đầu Phong định một mồi lửa thiêusống hết cho nhanh nhưng Kris không thích nghe tiếng kêu gào, bảo là ồn ào, nênthôi. Phong đang định ném ngòi nổ vào thì Kris đưa tay ra - Khoan đã Krisđi vào trong, toàn bộ nhà kho đâu đâu cũng bị thủng, xác người nằm đầy ra sàn.Kris đến bên chiếc bàn, khụy người xuống - Em tên gì? Cô bé đưa đôi mắt sợhãi nhìn Kris, thu người lại hơn - Đừng sợ, chị sẽ không làm đau em – Krisdịu dàng nói Cô bé khẽ ngước mắt lên nhìn, líu nhíu nói: - Mẫn Nhi -Mẫn Nhi?, Cái tên rất đẹp – Kris mỉm cười xoa đầu Mẫn Nhi – Chị đưa Mẫn Nhi vềnhà nhé? Mẫn Nhi gật đầu. Kris khẽ nắm lấy tay em dẫn ra cửa. Đến chỗ Phongđứng, Mẫn Nhi bỗng mở to mắt nhìn (xét cho cùng cũng là con gái). Kris thấy vậybèn hỏi: - Mẫn Nhi, em có thấy anh này đẹp trai không? - Dạ có – Nhi gậtđầu lia lịa - Vậy những chuyện khi nãy diễn ra ở đây em hãy quên hết, chỉ nhớmỗi khuôn mặt đẹp trai của anh ấy thôi, được không? - ….- Mẫn Nhi khẽ cúiđầu, rồi ngẩng đầu lên cười tươi – Dạ được Phong khẽ nhíu mày. Nhìn Mẫn Nhi rồi nhìn Kris, Phong có thể thấy ánh mắtthương cảm của Kris khi nhìn cô bé, Phong như thấy lại 1 Hàn Tiểu Phong với ánhmắt thách thức, dáng đi cứng cỏi nhưng tầm hồn đầy lạc lõng, bơ vơ. Những điềuKris nói với cô bé kia, có phải cũng là những điều Kris từng mong chờ được ngheai đó nói với mình…, tình cảnh của cô bé kia thật giống Kris, chỉ có điều, cô békia, may mắn hơn Kris rất nhiều. Phong cúi người xuống nhìn Mẫn Nhi - Biếtđếm không? (==’) - Dạ biết – thấy Phong nói chuyện với mình, Mẫn Nhi vui vẻgật đầu lia lịa - Nhắm mắt bịt tai lại đếm đến 5000 đi Dù không hiểu nhưngMẫn Nhi vẫn ngoan ngoãn làm theo. Phong thản nhiên bước vào nhà kho. Tên đại camay mắn không chết, chỉ bị 1 viên đạn bay sượt vào chân. Phong bước đến, tên đạica mặt tái xanh: - Mày..mày vẫn chưa chết? Phong không đáp, vẫn xoáy tianhìn lãnh cảm vào gã. Gã đổ mồ hôi hột - Mày…đã giết hết đàn em của tao rồicòn muốn gì nữa? - Chưa hết đâu – Kris lạnh lùng hạ súngxuống Tên đàn em sắp đâm lén Phong bị Kris bắn 1 phát vào chân, đau đớn nằmvật xuống. Phong liếc nhìn tên đàn em, khóe miệng chợt nở nụ cười chết chóc, rồirút súng bắn vào bàn tay của gã. Gã thét lên, Phong bắn thêm 1 phát, gã đau đớngào lên nhưng tiếng kêu không thoát ra được nữa, không ai biết nỗi đau đó kinhkhủng thế nào, chỉ nghe gã đàn em ú ớ. Gã đã trở thành phế nhân. Kris không quan tâm nhưng cảm thấy thắc mắc, “bắt” được suy nghĩ của Kris,Phong giải thích: - Tay hắn cầm mảnh áo màu hồng Kris khẽ gật đầu. RồiPhong quay sang tên đại ca. Chứng kiến cái chết của tên đàn em, gã hoảng sợ vôcùng, cố gắng nhấc 2 cánh tay gẫy lên cầu xin tha mạng, thì bàng hoàng thấy kẽtay của gã còn vương vài sợi tóc nâu, gã mở to mắt nhìn Phong, Phong cũng thảnnhiên nhìn lại Không để gã nói thêm câu nào, Phong bắn ngaymột phát vào phổi gã rồi lạnh lùng quay đi. Gã chưa chết, ít nhất là trong 10phút nữa. Tên đại ca sẽ cảm nhận sự đau đớn đến cùng cực và phải cầu xin thầnChết mau đến rước gã đi. Rồi Phong châm lại ngòi thuốc nổ, ném vào kho, Phong thừa thông minh để biếtgần 1 nửa đám người ở đó chỉ là giả chết, nên làm thêm một phát cuối, sống đượcthì sống, không được thì coi như tới số Kris vẫn lặng lẽ đứng nhìn. Trong lòng chợt tự hỏi có phải Phong quan tâm đếnMẫn Nhi, cảm thấy thoáng chút buồn - Vì em đấy – Phong để 2 tay lên vai Kris,khẽ cúi người xuống nói – Về thôi – rồi nắm lấy tay Kris Kris thoáng ngạcnhiên, rồi thấy vui vui. Không rút tay lại, ngoan ngoãn đi theo Phong, miệngthoáng nở nụ cười, ở bên Phong đúng là thành đứa con gái bình thường rồi. Mẫn Nhi vẫn còn đang đếm, hoàng toàn không biết đến vụ thảm sát mới xảy ra.Kris nhẹ nhàng đặt tay lên vai Nhi - Nhà em ở đâu? Mẫn Nhi mở mắt ra. ThấyPhong không nhìn nó và tay thì nắm lấy tay Kris, đôi mắt thoáng chút buồn. RồiNhi khẽ đọc địa chỉ, có vẻ khá miễn cưỡng, có lẽ vì muốn ở gần Phong thêm chútnữa. Kris và Phong đi 2 xe, Nhi muốn được Phong chở, nó cứ nhìn mãi Phong -Anh..có..thể..chở em..được không? – Nhi rụt rè hỏi Phong không đáp, nói vớiKris - Lái cẩn thận – Rồi đạp ga phóng đi Nhi hụt hẫng nhìn theo sau. Leolên xe Kris ngồi nhưng cứ mãi nghĩ đến Phong. Nhà của Nhi là 1 toàn biệt thự rấttráng lệ, trước sân đỗ bao nhiêu là xe cảnh sát. Kris dừng trước sân 1 đoạn,quay sang nói với Nhi: - Em vào nhà đi - Cám ơn chị rất nhiều – Nhi nhìnKris đầy biết ơn Kris khẽ gật đầu đáp lại. Mẫn Nhi bước xuống xe, chạy vàonhà. Có tiếng thét lên vui mừng, rồi Mẫn Nhi được ôm chặt trong cái ôm của chamẹ, tất cả như vỡ òa trong sung sướng. Kris nhìn Nhi vào nhà rồi mới lăn bánhchạy đi. Cô bé đó thật sự may mắn hơn Kris, rất nhiều. Một giọt nước mắt khẽrơi… Hàn Quốc - Hô hô 2 học sinh cưng của ta về rồi. Tuần trăng mật thế nào? Hiệu trưởngvừa vui mừng nói vừa dang rộng tay ra như chuẩn bị ôm (hiệu trưởng là 1 lãođiên). Thấy Phong liếc nhìn, lão rút tay về, hắng giọng lại, nghiêm túcnói: - Ta gọi 2 con về sớm thế vì hoạt động truyền thống của trường E.K 3 nămtổ chức 1 lần. Tất cả giáo viên học sinh cho đến lao công bảo vệ của E.K đềuphải tham dự. Mọi người đều chờ sẵn ngoài xe rồi, 2 con cũng mau chóng rađi Phong và Kris cũng chẳng quan tâm, đi theo hiệu trưởng ra sân sau. 17chiếc xe du lịch sang trọng đậu ngay ngắn, tất cả học sinh đều đã ổn định chỗngồi. Vì là hoạt động truyền thống nên thầy hiệu trưởng ra “chỉ thị” không đượcđi xe riêng. Nhưng dù ngồi trên xe hay đứng ở ngoài, tất cả mọi ánh mắt cũng đềutập trung vào Phong và Kris. Tò mò về “tuần trăng mật” có, ánh mắt si mê cũngcó. Và vẫn giống mọi khi, chúng đều bị phớt lờ. Phong và Kris lên xe số1 - Phong / Tiểu Phong Khang và Lin đồng thời gọi. Hơi ngạc nhiên nên quaysang nhìn nhau. Phong và Kris không để tâm, bước đến chỗ ngồi. Phong ngồi hàngthứ 5 dãy B kế cửa sổ. Kris ngồi sát cửa sổ hàng thứ 5 dãy A. Vừa ngồi xuốngLin đã vồ đến hỏi: - 2 người đi tuần trăng mật vui không? Có hôn không? Ôihâm mộ quá bạn được đi du lịch với anh Thiên Phong. Dù rất thích anh ấy nhưng 2người thật sự rất đẹp đôi, đẹp chói lòa luôn ấy. Nếu 2 người thành một cặp mìnhsẽ ủng hộ 2 tay luôn, chỉ với bạn thôi đấy, vì bạn là thần tượng của mình, ôithần tượng, thần tượng của mình…… Lin cứ độc thoại 1 mình, dù Kris không nóikhông đáp nhưng Lin vẫn vô cùng hào hứng, vừa nói vừa khua chân múa tay, biểucảm trên khuôn mặt lướt nhanh đến không nắm bắt kịp - …có lẽ cậu là học sinhmới nên chưa biết đó thôi, anh Thiên Phong rất rất rất rất được hâm mộ, kiểu đẹptrai lạnh lùng mà, style đó được yêu thích lắm, rồi theo trong truyện vẫn thườngnói là sẽ có 1 cô gái hồn nhiên vui vẻ ngây thơ cảm hóa anh chàng, tớ cứ nghĩngười đó sẽ là tớ, haizz, không ngờ lại là cậu, như 1 bản sao của anh ấy màverson nữ – thở dài nuối tiếc – Mà cậu biết chuyến đi này là để làm gì không,để…xả xui đấy – Lin bất ngờ đổi chủ đề Kris khẽ xoay người, Lin thấy đã đánhđộng được trí tò mò của Kris, bèn hí hửng nói tiếp: - Những bậc tiền bối sánglập ra E.K tin rằng sự tồn tại của ngôi trường một phần là nhờ sự bảo hộ củathần linh. Số 3 là đại diện cho Tam tai của hạ giới, vì thế, cứ mỗi 3 năm trườngphải xả xui một lần, giũ bỏ mọi dơ bẩn, gột rửa lại tâm hồn, thần linh mới bảohộ. Vì thế cậu xem này, tớ đem bao nhiêu là sữa tắm nước hoa Lin mở chiếc túidu lịch ra, một mùi hương nồng bay ra, thoáng chốc đã tỏa ra khắp xe. Tiếng ồnào huyên náo nổi lên, ai cũng nhăn mũi **** bới. Lin nhanh chóng khép chiếc túilại, đưa cây cà rốt lên gặm tỏ vẻ ngây thơ vô tội Kris khẽ mỉm cười, gột rửatâm hồn dùng sữa tắm sao, hay thật - 2 người…không xảy ra chuyện gì chứ? Khang không chịu được, tò mò hỏi.Phong vẫn mải mê nghe nhạc, bình thản trả lời: - Có - Không phải mày nóikhông thích cô ấy sao? - Ừ không thích - Vậy tại sao…? Phong không trảlời. Thật ra hắn cũng không biết tại sao. Thương hại. Đồng cảm. Thú vị. Hay làtình yêu.Khang thấy Phong không trả lời thì càng tức giận, sực nhớ ra mình đangtrên xe, nên kiềm lại, buông một câu gỏn lọn: - Chúng ta cần nói chuyện - Àh này, cậu biết phần gay cấn và thú vị nhất của chuyến đi xả xui này là gìkhông? Đang ăn dở nửa củ cà rốt, Lin bất chợt quay sang hỏi Kris, và đương nhiên,không có câu trả lời - Hehe, chình là Ngôi đền thiêng và.. - Các em, đếnnơi rồi, xuống xe thôi Lin chưa kịp nói hết thì bị thông báo của thầy hiệutrưởng cắt ngang. Lin hào hứng xách theo mấy túi hành lý của mình xuống mới chợtquay sang Kris thắc mắc: - Tiểu Phong, cậu không đem theo hành lý sao, chúngta sẽ ở lại 3 ngày đó Kris nhún vai đáp lại. Không có thì mua. Nhưng Kriskhông ngờ Không ngờ đây lại là vùng núihoang vu. Thầy hiệu trưởng cầm loa, đứng trên 1 tảng đá to dõng dạt nói: -Chắc các em cũng đã nghe về tục xả xui truyền thống của trường. Trong 3 ngày ởlại đây, các em sẽ sống hoàn toàn tách biệt khỏi thế giới. Ở đây hoàn toàn khôngcó sóng, Wifi, thậm chí người dân bản địa cũng không. Vùng núi này chỉ có duynhất 1 con đường độc đạo để vào và ra, con đường này thầy đã cho khóa lại, nộitrong 3 ngày sẽ không mở ra, đồng thời cũng chẳng có tuyến xe bus hay xe kháchnào chạy qua đây, cũng có thể nói là nội bất xuất ngoại bất nhập. Bây giờ các emhãy về LỀU của mình, sẽ có giáo viên hướng dẫn từng em. Tối nay, chúng ta sẽchính thức tham gia nghi lễ. Thầy hiệu trưởng nói 1 tràng, câu nào câu nấynhư sét đánh ngang tai đám học sinh nhà giàu kia. Thầy dứt lời thì hàng loạttiếng kêu khóc ầm ĩ vang lên - Thầy ơi như vậy chẳng khác gì cầm tù – họcsinh 1 ca thán - Không có sóng sao em gọi điện cho bạn gái được? – học sinh 2mếu máo - Ở lều áh, thầy có nhầm lẫn không thế, như vậy khác gì thổ dân chứ –học sinh 3,4, 5, 6…phản đối - Em không đồng ý – n học sinh gào lên Tộinghiệp thầy hiệu trưởng - Nói đi Phong vẫn im lặng, nhìn dốc núi trước mặt, rất cao, từ vị tríPhong đang đứng có thể thấy được một lớp khói mỏng, là mây. Từ độ cao này rớtxuống, chết được nguyên vẹn cũng là kì tích (đang suy nghĩ đi đâu thế ==). Khangrất tức giận, nắm chặt tay thành hình nắm đấm - Tại sao thích cô ấy? Phongbất chợt hỏi. Khang bất ngờ, suy nghĩ rồi trả lời: - Vì cô ấy khác những côgái khác - Chỉ vậy thôi sao? - Uhm Phong khẽ gật gù rồi bước đi. Khangcũng gật gật, rồi bất chợt ngẩng đầu lên gào: - Ê này tao đang hỏi mày cơ mà(Kaz hơi ngốc herher) Công việc dựng lều như kéo dài đến vô tận (toàn những tiểu thư công tử), rốtcuộc cũng là các thầy cô dựng dùm. Khu trại là 1 vùng đất bằng phẳng rộng lớn,hàng trăm túp lều xinh xắn được xếp đều tắp, được chia ra khu 10, 11, 12 và khucủa giáo viên, tất cả đều là màu xanh dương, màu của trường E.K, nổi bật giữavùng rừng núi xanh rì. Đến tối, sau khi đã dùng cơm xong, thầy hiệu trưởng thôngbáo: - Tối nay các em hãy nghỉ ngơi sớm đễ dưỡng sức cho “cuộc đấu” ngày mai.Khu trại sẽ liên tục được các thầy cô giám sát, nên đừng nghĩ đến việc “sharelều” nhá – ánh mắt vô cùng “đồi trụy” – được rồi, giờ giới nghiêm là 9h. Và còn1 điều hết sức quan trọng cần lưu ý, đó là khu rừng phía tây này, các em tuyệtđối không được bước chân vào, nếu có hậu quả gì, nhà trường sẽ không chịu tráchnhiệm Các học viên nhìn theo tay thầy hiệu trưởng, khu rừng phía tây đen kịt,những cành cây khẽ lay động bởi gió, nhưng khiến ta liên tưởng đến những đôi tayxương xẩu đang mời chào ta đến cái chết. Đám học sinh thoáng rùng mình, chẳng aidại gì ban đêm đi vào rừng một mình đâu. Đám học sinh hoạt động tự do, tụ lại để nói chuyện , phần lớn toàn những lờithan vãn, rồi lại chuyển sang chủ đề con trai/con gái, mua sắm, thể thao…. Nhàmchán, Kris nhìn vào di động. Không có một cột sóng. Kris muốn liên lạc vớiKyo. Lin chạy lại vỗ vai Kris, kéo nó ngồi xuống quanh một đống lửa - Cậucó thấy khu rừng phía tây rất tuyệt không, lời nói của thầy hiệu trưởng làm tớtò mò quá. Cậu biết không, lúc nãy tớ chạy lại hỏi thầy trong khu rừng đó có gì,thì khuôn mặt thày trở nên vô cùng đáng sợ, thầy bảo là “ một thứ kinhkhủng” Vừa nói Lin vừa diễn tả lại khuôn mặt của hiệu trưởng, làm Kris khẽbật cười - Wa! Cậu cười đẹp thật đấy Tiểu Phong Nhìn bộ dạng Lin đangnghiêng đầu ngắm si mê, Kris chợt cảm thấy Lin thật đáng yêu. Kris có 1 bộ nãothông minh đủ để nhận biết ai bạn ai thù. Kris có thể cảm nhận được Lin là mộtngười bạn tốt, đáng tin cậy, cảm nhận của Kris chưa bao giờ sai - Kris – Krischìa tay ra Lin ngỡ ngàng nhìn Kris, rồi ôm chầm lấy nó luôn - Lin – Lincười tươi nói 8h45. Đã gần tới giờ giới nghiêm nhưng Kris và Lin đang ở bìa rừng phía tây.Do Lin quá tò mò nên đã năn nỉ ăn vạ đủ thứ để Kris đồng ý đi cùng. Nhưng mới điđến bìa rừng thì Lin đã nấp sau Kris, tay run rẩy cầm chặt củ cà rốt như thể đólà vật trừ tà. Kris vẫn thản nhiên bước vào, nhưng mỗi khi sắp vào đến thì Linlại níu lại, cứ thế lặp đi lặp lại đến 3 lần - Rốt cuộc cậu có muốn vàokhông? – Kris quay lại hỏi Lin mắt ngân ngấn nhìn Kris, gật đầu rồi lại lắcđầu. Kris mặc kệ. Bước nhanh vào khoảng rừng tối trước mặt. Lin sợ quá nắm chặtáo Kris bước theo. Đi được hơn năm phút vẫn chẳng thấy gì xảy ra, Kris thởdài - Ở đây chẳng có gì cả, thầy hiệu trưởng chỉ giỏi hù người - Đừng nóithế, cậu không xem trong phim sao, những người vừa nói đại loại như không tin,không sợ gì gì đó thường sẽ bị tấn công bất ngờ ngay sau câu nói ấy Lin vẫnníu chặt áo của Kris, nhíu mắt lại nói. Kris ngán ngẫm, đưa di động lên để soilại đường về, bất chợt kêu lên - A, thấy rồi - Hả hả, cậu thấy nó rồi hả,áh ghê quá đi tránh ra tránh ra – Lin hoảng hốt la lên, tay không ngừng “chémgió” loạn xạ - Cột sóng – Kris giơ điện thoại ra trước mặt Lin Lin hơingẩn người rồi phá ra cười ngặc nghẽo - Ra đây là “thứ kinh khủng” mà thầynói Khu rừng phía tây là nơi duy nhất bắt được sóng, thầy hiệu trưởng hù dọa bónggió cốt chỉ không cho đám học sinh bén mảng đến đây. Đã đến giờ giới nghiêm, Linkéo tay Kris về lều - Cậu về trước đi, mình cần giải quyết một số việc – Krisnhìn Lin nói Lin hơi thắc mắc, nhưng vẫn gật đầu - Uhm, cẩn thận nhé – mỉmcười Lin mò theo đường cũ về lều. Kris nhìn Lin đi đến bìa rừng rồi mới khẽquay người lại - Ra đi Một bóng người con trai cao ráo bước ra sau một thân cây cách Kris 4m. Ngườicon trai bước đến gần hơn, ánh trăng soi sáng khuôn mặt khôi ngô - Biết rồiàh? – mỉm cười - Hội trưởng đi theo chẳng hay có chuyện gì chỉ bảo? – Krislạnh lùng nhìn Khang - Đã tối rồi mà thấy 2 người còn đi vào rừng nên anh lolắng đi theo thôi - Cám ơn, khu rừng này chẳng có gì đáng lo cả nên anh cóthể về rồi Rồi Kris quay đi thì Khang giữ tay nó lại, Kris nhanh chóng rútra, Khang cảm thấy mình hơi thiếu tế nhị nên nói: - Xin lỗi, chỉ là lối đó làđi sâu vào rừng, lối này mới là về trại Khang bối rối gãi đầu, Kris thấy vậycũng không nỡ tức giận - Tôi biết Kris chỉ khẽ gật đầu rồi vẫn bước theolối cũ - Đã đến giờ giới nghiêm rồi em còn định đi đâu Kris không đáp,Khang chạy theo - Anh đi cùng em Kris dừng lại - Anh từng nói anh thíchem, anh muốn em biết rằng anh sẽ không dễ dàng từ bỏ đâu Khang nghiêm túcnói, ánh mắt chân thành, Kris vẫn nhìn Khang đầy lãnh cảm. Không nói gì, Kriskhẽ thở dài rồi quay người bước về phía lều. Liên lạc với Kyo đành để sauvậy. 7h sáng - Các em học sinh yêu quý, hôm nay chúng ta sẽ chính thức bước vàocuộc chiến. Hiện chúng ta đang đứng ở trung tâm của khu rừng. Các em có thấy khuđền thiêng ở trên đỉnh núi không, đó sẽ là đích đến của chúng ta. Cuộc chiến nàyhoàn toàn mang tính cá nhân, có 49 con đường tách biệt dẫn đến khu đền đó, cứ 3phút sẽ có 1 đợt 49 học sinh vào rừng, và các em thân yêu, thầy có thể đảm bảo,các em sẽ không thể chạm mặt bất cứ người nào của E.K, nên tất cả những gì xảyra trong đó – thầy hiệu trưởng vừa nói vừa chỉ vào rừng – các em phải tự dựa vàochính mình thôi… Toàn bộ học sinh lao nhao lên, khuôn mặt ai nấy đều hiện lênsự lo lắng sợ hãi - Thầy đã nói với phụ huynh của các em, và họ cũng đã đồngý, vì đây là điều luật bắt buộc , đã là thành viên của E.K thì đều phải thựchiện, và thầy cũng bảo đảm, khu rừng này hoàn toàn không nguy hiểm, hoàn toànkhông đe dọa đến mạng sống của các em. Thời gian của tất cả chúng ta là đến nửađêm, tức 12h, nếu lúc đó ai chưa đến khu đền thiêng, dù là học sinh, cán bộ haygiáo viên đều bị “trục xuất” khỏi E.K. Không có ngoại lệ Thầy hiệu trưởng vôcùng nghiêm túc nói. E.K lại có dịp ồn ào lên, mặt ai nấy đều tái xanh - Đượcrồi, các em hãy cầm lấy balo đã được chuẩn bị sẵn, trong đó có tất cả mọi thứcác em có thể cần đến. Đợt thứ nhất, bắt đầu từ lớp 10. Xuất phát Sau tiếnghô, lần lượt từng đợt học sinh đi vào rừng. Đợt tiếp theo sẽ đến Kris - Emcẩn thận nhé Khang mỉm cười. Kris chỉ gật đầu đáp lại, rồi Khang quay sangLin đang đứng bên cạnh - Em cũng vậy nhé - Không cần Lin thờ ơ. Khangrất ngạc nhiên, không ngờ ngoài Kris ra cũng có đứa con gái khác “vô cảm” vớihắn. Còn Lin, dù rất mê trai đẹp (Phong đó) nhưng lại không ưa Khang, nếu khôngmuốn nói là ghét - Đợt tiếp theo Lin quay sang mỉm cười với Kris -Goodluck Kris - Goodluck Lin Rồi 2 nàng chia nhau ra, bỏ lại Khang vẫn cònđang ngạc nhiên (tội) Kris chọn đường 38, đơn giản vì nó sát ngay bìa rừng phía tây. Kris giơ caodi động, hi vọng có thể bắt được chút sóng. Không có tín hiệu. Kris nhìn xungquanh. Có 1 mỏm đá ngay trên khu rừng phía tây, Kris nhanh chóng nhắm hướng đómà bước. Đến khu đền thiêng đối với Kris vô cùng dễ dàng, nên nó không vội. Dốcnúi này cao và dốc. Khi đến nơi mặt trời cũng đã lên đến đỉnh đầu, mồ hôi Krischảy ướt chiếc áo thể dục màu xanh của trường (mượn của Lin). Kris ngồi xuốnglấy lại nhịp thở, rồi chầm chậm bước đến mỏm đá. Dù khu vực này nhô hẳn ra ngoàinhưng tảng đá có vẻ chắc chắn. Kris giơ di động lên. Có rồi. Nhanh chóng bấm sốcủa Kyo. Đã kết nối - Kris – giọng Kyo vang lên - Đã dò la được gì? – Krisđi ngay vào vấn đề - Xung quanh đó khá vắng người, không ai xác định được đãcó người nào từng đến nhà Tô Gia Mẫn hay không - Còn phía cảnh sát? -Không phát hiện dấu vân tay, tách trà của Tô Gia Mẫn gần cạn, tách kia vẫn cònnguyên, kẻ đó không uống trà, nên cũng không lấy được mẫu ADN. Camera đặt ở cáctrụ giao thông không chụp được hình ảnh chiếc xe khả nghi nào rời hiện trườngvào thời điểm Tô Gia Mẫn bị giết. Chỉ có 2 con đường dẫn vào nhà Tô Gia Mẫn, 1phía không có trụ giao thông, chắc kẻ đó đã đi theo lối ấy - Mercedes đen-Kris nhớ lại đoạn đường khi đi đến nhà Tô Gia Mẫn, 1 chiếc Mercedes đã lướt quanó – điều tra đi - Vâng – Kyo đáp Kris hạ điện thoại xuống, khẽ thở dài.Tô Gia Mẫn là đàn chị hơn mẹ Kris 1 tuổi, 2 người có vẻ khá thân nhau, cùng hoạtđộng trong câu lạc bộ thiên văn. Nhưng đến khi mẹ của Kris lên lớp 12 thì 2người không liên lạc gì nữa, mỗi khi câu lạc bộ thiên văn tổ chức họp mặt giữacác thành viên cũ Tô Gia Mẫn đều không đến tham dự mặc dù bà là cựu hội trưởng.Những tấm hình chụp Tô Gia Mẫn cắt thắng xe là do có người gửi cho Kris, bênngoài chỉ gọn lọn dòng chữ Easthern King Highschool, đó là lý do vì sao Kris trởvề Hàn Quốc… Đang mải suy nghĩ thì đột nhiên tảng đá bị sụpxuống, Kris bất ngờ chưa kịp phản ứng thì toàn bộ phần mỏm đá nhô ra đã dịchchuyển Hàng loạt tảng đá thi nhau rơi xuống, Kris may mắnvịn được vào vách đá, nhưng người hoàn toàn lơ lửng giữa không trung. Một tayKris không đủ sức giữ được cả thân người, cảm thấy cánh tay như muốn đứt rời ra,Kris biết sẽ không đủ sức để giữ tiếp trong nh Sunz
Posted on: Sun, 06 Oct 2013 03:59:58 +0000

Trending Topics



Recently Viewed Topics




© 2015