Mẹ ơi! Chị Hằng có thật phải không? Một mùa trung - TopicsExpress



          

Mẹ ơi! Chị Hằng có thật phải không? Một mùa trung thu nữa lại về, đường phố trang hoàng ánh đèn rực rỡ, trẻ con, người lớn háo hức chuẩn bị cho bữa tiệc trăng rằm. Sắm sửa cho cô con gái một bộ váy trắng, một chiếc vương miện và một cây đũa “thần”, nó tung tăng đi khoe với mấy cô cậu bạn hàng xóm và điệu đà chạy về hỏi mẹ: “Mẹ ơi ai cũng bảo con giống chị Hằng. Mẹ thấy con giống chị Hằng ở trên cung trăng không?” Tôi mỉm cười, âu yếm nhìn con trìu mến nhớ lại cách đây cũng đã hơn 20 năm, tôi cũng hỏi mẹ tôi: “Mẹ ơi! Chị Hằng là có thật phải không ạ?” Thấm thoắt mà đã mấy chục năm, mẹ tôi giờ tóc đã pha sương, còn tôi cũng đã có một cô con gái. Còn nhớ những năm tháng nghèo đói, nhìn miếng bánh nướng, bánh dẻo bầy bán mà thèm nhỏ dãi. Những thứ đồ chơi như đèn ông sao, đèn cù, mặt nạ hình chú cuội ngộ nghĩnh cũng trở nên xa xỉ đối với một đứa con nhà nghèo như tôi. Mẹ động viên tôi: “Con cố gắng học hành chăm ngoan, đúng đến rằm tháng tám, khi con vừa thức dậy chị Hằng sẽ từ cung trăng xuống để tặng con đèn ông sao, bánh nướng, bánh dẻo”. Tôi háo hức mong chờ từng ngày, cố gắng học hành thật chăm chỉ, giỏi giang để chị Hằng xuống tặng quà. Suốt bao nhiêu ngày mong mỏi, chờ đợi, cuối cùng điều kì diệu cũng đã tới. Buổi sáng ngày rằm tháng tám, tôi thức dậy từ rất sớm để đón chờ món quà mà chị Hằng ban tặng. Thật kì lạ, ngạc nhiên khi trên đầu giường của tôi xuất hiện một chiếc đèn ông sao xinh xắn, cặp bánh nướng, bánh dẻo và một chiếc cặp tóc đáng yêu. Tôi chạy vội xuống bếp tìm mẹ sau đó chạy đi khoe khắp nhà. Từ đằng xa, bố tôi mỉm cười: “Con gái gắng học ngoan nhé, năm sau chị Hằng lại xuống tặng quà!”. Tối hôm ấy, tôi trưng diện chiếc cặp tóc dễ thương, bầy bánh nướng, bánh dẻo trông trăng và cầm đèn ông sao đi rước một vòng với các bạn trong khu phố nhỏ. Đi qua bao mùa Trung thu, tôi đã biết chị Hằng không có thật. Những món quà xuất hiện trên đầu giường là công sức bố đi phụ hồ cật lực ngày đêm, mẹ nhận làm thêm giờ ở xưởng làm đồ thủ công. Bố mẹ chính là chị Hằng với bao màu nhiệm vây quanh tuổi thơ của tôi. Yên bình và ấm áp! Công việc nặng nhọc, vất vả khiến bố dần mất sức lao động. Còn mẹ, bàn tay đã lắm những đồi mồi, mái tóc đã bạc quá nửa. Tôi chỉ uớc bố mẹ có thêm nhiều và nhiều mùa trung thu hơn nữa bên con cháu để tôi có thêm thời gian bù đắp cho bố mẹ phần nào những vất vả của tuổi trẻ, hi sinh vì các con.
Posted on: Thu, 19 Sep 2013 09:02:29 +0000

Trending Topics



Recently Viewed Topics




© 2015