PHỤNG HOÀNG THẦN – TÁC GIẢ: TÚY LẠC THIÊN DỊCH - TopicsExpress



          

PHỤNG HOÀNG THẦN – TÁC GIẢ: TÚY LẠC THIÊN DỊCH GIẢ: HÀN GIANG NHẠN Hồi 111 KIM LIÊN HOA Ở ĐỘNG THẦN MA Chàng cõng Hư Vô Ngọc Nữ chạy như bay trên đảo, vừa chạy vừa nói: - Cô nương! Cảnh vật nơi đây tuyệt mỹ và toàn những kỳ hoa dị thảo trên đời hiếm có. Bỗng Hư Vô Ngọc Nữ cất tiếng hô: - Kim huynh! Hãy coi mé hữu mỏm đá kia. Kim Bất Hoán ngó thấy cũng reo lên: - Ủa! Trên mỏm đá mộc cây gì mà giống trái đào? Hư Vô Ngọc Nữ đáp: - Trái này đẹp lắm mà lại sắc vàng còn đẹp hơn trái đào. Kim Bất Hoán chạy gần lại tung mình nhảy vọt lên ngắt hai trái hỏi: - Hải lão đã nói tới loại trái cây này chưa? Hư Vô Ngọc Nữ lắc đầu đáp: - Dường như lão chưa đề cập đến thứ trái này. Kim Bất Hoán trịnh trọng nói: - Thế thì không nên ăn. Hư Vô Ngọc Nữ đáp: - Thơm lắm! Kim huynh cứ cho tiểu muội ăn đi. Kim Bất Hoán hỏi: - Cô nương. Đã không biết là trái gì sao lại dám ăn? Hư Vô Ngọc Nữ đáp: - Tiểu muội khát nước muốn chết. Cứ cho tiểu muội ăn đi. Kim Bất Hoán hỏi: - Ăn vào nguy hại thì làm thế nào? Hư Vô Ngọc Nữ cười đáp: - Kim huynh để tiểu muội nếm một chút, hễ thấy không ổn là bỏ không ăn nữa. Kim Bất Hoán đưa trái cây cho nàng nói. - Coi chừng nghe! Hư Vô Ngọc Nữ "ủa" một tiếng đáp: - Kim huynh! Tay tiểu muội không cử động được. Kim Bất Hoán "ồ" một tiếng nói: - Tại hạ quên mất. Chàng hái thêm mất trái cất đi rồi cười nói: - Tìm chỗ nào ngồi nghỉ để tại hạ bón cho cô ăn. Chàng liền nhảy xuống khỏi mỏm đá chạy về phía cửa động. Bỗng thấy trước động có một tấm bia đá cao trên đề mấy chữ cổ tự "Ngũ hành bát quái sinh khắc kỳ trận". Chàng kinh hãi la lên: - Đúng là cổ nhân lưu lại trận thế huyền diệu. Hư Vô Ngọc Nữ cũng ngó thấy rồi, nàng nói: - Tấm bia này tức là mắt trận. Kim Bất Hoán nói: - Trong động e có điều cổ quái. Tại hạ không dám tiến vào. Hư Vô Ngọc Nữ đáp: - Vậy dừng lại dước chân bia đá này cũng được. Chờ khi tìm thấy Kim liên hoa để tiểu muội phục hồi công lực rồi sẽ vào động dọ thám. Kim Bất Hoán liền cởi giây khẽ ôm Hư Vô Ngọc Nữ đến chân bia đá để nàng ngồi tựa vào đó. Chàng lấy trái cây trong bọc ra đút cho nàng ăn. Hư Vô Ngọc Nữ cắn một miếng thấy vừa thơm vừa ngọt liền cười nói: - Kim huynh! Chẳng có điều gì khả nghi nữa. Kim Bất Hoán cười đáp: - Nếu vậy cô ăn đi. Trên đảo sợ không có nước. Chàng lặng lẽ đút cho nàng ăn hết một trái. Hư Vô Ngọc Nữ vừa ăn vừa nghĩ thầm: - Chẳng lẽ ra có duyên với y! Nhưng lòng ta đã hứa với Thiết Kỳ Sĩ, mà lại để y cứu mạng hai lần. Ta không lấy y, thật chẳng thể nào yên tâm được. Kim Bất Hoán hỏi: - Cô ăn nữa không? Hư Vô Ngọc Nữ cười đáp: - Một trái cây lớn thế. Tiểu muội ăn no, cũng không khát nữa Kim huynh cứ ăn đi, chẳng có chi đáng ngại hết. Kim Bất Hoán gật đầu ăn ngon lành liền một lúc ba trái rồi liếm mép cười nói: - Quả là ngon thật! Hư Vô Ngọc Nữ nói: - Bây giờ Kim huynh lại cõng tiểu muội đi. Không hiểu Kim liên hoa ở chỗ nào? Kim Bất Hoán biết đây là trận thế, cõng nàng lên đi vẫn không yên dạ, ngửng đầu nhìn cửa động. Đột nhiên ngó thấy bốn chữ lớn "Vạn Cổ Thần Ma". Bất giác chàng giật nẩy mình lên nói: - Cô nương hãy nhìn trên kia! Hư Vô Ngọc Nữ hỏi: - Đó là việc cổ thời, hà tất Kim huynh phải kinh hãi: Kim Bất Hoán đáp: - E rằng còn có điều ngoắt ngoéo. Hư Vô Ngọc Nữ nói: - Kim huynh lại động tính hiếu kỳ rồi. Kim Bất Hoán đáp: - Không có cô nương ở đây, có lẽ tại hạ đã tiến vào voi. Hư Vô Ngọc Nữ hỏi: - Tiểu muội cũng hiếu kỳ. Kim huynh cõng tiểu muội tiến vào coi, việc gì mà sợ? Kim Bất Hoán nói: - Chờ tại hạ kiếm được Kim liên hoa giải độc đã. Chàng cõng nàng lên dời khỏi cổ động, phóng tâm đi kiếm khắp nơi. Hòn đảo này không lớn lắm. Chỉ trong một giờ là tìm hết mọi xó xỉnh mà chẳng thấy Kim Liên hoa đâu. Chàng chán nản đứng từ người ra. Hư Vô Ngọc Nữ thấy chàng nóng nảy, bất giác thở dài hỏi: - Kim huynh! Chắc Kim Liên hoa không có nhiều, đồng thời nó không mọc trên cạn được. Kim Bất Hoán hỏi: - Trên đảo không ao không suối thì làm gì có nước? Hư Vô Ngọc Nữ đáp: - Bây giờ chúng ta thử tìm kiếm những hang hốc trên đảo coi. Kim Bất Hoán gật đầu, phấn khởi tinh thần, gặp hang động nào cùng chuồn vào. Trên đảo rất nhiều hang hốc mà chẳng thấy một con thú vật. Kỳ Hoa dị thảo thì chẳng thiếu gì nhưng chẳng thấy Kim Liên hoa đâu. Cả những hoa giống hoa sen cũng không có. Mặt trời đã lặn về tây, chàng trở lại đến trước tấm bia "Ngũ Hành bát quái sinh khắc đại trận". Kim Bất Hoán bỗng nhảy bổ lên nói: - Phương cô nương! Kim liên hoa chẳng phải vật tầm thường. Chắc ở trong động Vạn Cổ Thần Ma. Hư Vô Ngọc Nữ đáp: - Kim huynh nghĩ điều gì cũng không sai trật. Thử thận trọng tiến vào xem sao. Kim Bất Hoán nói: - Tại hạ để cô nương bên ngoài động tương đối an toàn hơn. Hư Vô Ngọc Nữ vội đáp: - Không! Không! Tiểu muội cũng vào. Nếu gặp nguy hiểm chết người thì chúng ta cùng chết một chỗ. Kim Bất Hoán lắc đầu nói: - Cô nương nghĩ thế là sai. Tại hạ không thể cùng chết với cô nương một chỗ được. Hư Vô Ngọc Nữ thở dài hỏi: - Kim huynh nói thế phải chăng có thành kiến gì? Kim Bất Hoán cười đáp: - Tâm ý cô nương thế nào tại hạ đã hiểu rõ. Hư Vô Ngọc Nữ nói: - Kim huynh! Kim huynh đối với tiểu muội có ơn mà ơn cũng là nghĩa. Tiểu muội chẳng thể vì tình quên nghĩa mà cũng không thể vì nghĩa quên tình. Chết với Kim huynh là vì nghĩa nhưng giữ lòng thanh bạch là vì tình. Rút lại trong đời tiểu muội không thể vẹn cả hai bề. Kim Bất Hoán nghiêm nghị hỏi: - Phải chăng trong lòng cô nương có điều đau khổ? Hư Vô Ngọc Nữ thở dài đáp: - Ân tình phân ly ai không đau khổ? May ở chỗ Thiết Kỳ Sĩ chưa có mối hảo cảm với tiểu muội. Kim Bất Hoán cười ha hả nói: - Thiết Kỳ Sĩ đã biết cô nương một dạ chân tình với y rồi. Hư Vô Ngọc Nữ kinh ngạc hỏi: - Sao Kim huynh lại nói thế? Kim Bất Hoán cười đáp: - Cô nương bất tất phải hỏi điều đó. Y cũng có chỗ uẩn khúc khó nói. Y đã có hai người vị hôn thê, không thể rước thêm phiền não. Hư Vô Ngọc Nữ nói: - Thiết Kỳ Sĩ không cần tiểu muội thì đó là việc của y. Còn tiểu muội đem lòng luyến ái lại là việc của tiểu muội. Kim Bất Hoán nhẹ buông tiếng thở dài, đành cõng nàng lên tiến vào trong động. Chàng nghĩ bụng: - Kiếm không thấy Kim Liên Hoa thì cả Kỳ Dao và Văn Đế Đế cũng không nhìn nhận ta, huống chi là cô. Vạn Cổ Thần ma động chẳng có chi kỳ dị. Động sâu không tới mười trượng, nhưng bên trong rất rộng. Kim Bất Hoán chợt thấy mặt sau luồng quanh tuyến tràn ngập, không khỏi lấy làm kỳ nói: - Cô nương! Hậu động có ánh sáng. Hư Vô Ngọc Nữ đáp: - Trên nóc động có kẽ hở ánh dương quang lọt vào. Tòa động này là địa khu thần bí, nhưng trong động lại chẳng có chi ly kỳ. Kim Bất Hoán nói: - Trong động rất rộng rãi, dường như chẳng có chi nguy hiểm. Hư Vô Ngọc Nữ đột nhiên hỏi: - Mùi hương gì vậy? Kim Bất Hoán kinh dị đáp: - Đúng là mùi hoa thơm gì đây. Chàng hối hả tiến vào phía trong. Đột nhiên chàng cao hứng lớn tiếng hô: - Kim Liên Hoa! Hư Vô Ngọc Nữ cả mừng vội hỏi: - Ở chỗ nào? Kim Bất Hoán đáp: - Giữa động có giếng nước trong suốt, cô nương coi kìa! Trong giếng chẳng có mười mấy bông Kim liên hoa là gì? Hư Vô Ngọc Nữ nói: - Đặt tiểu muội xuống rồi đến bên giếng coi. Kim Bất Hoán đặt nàng xuống, chạy đến cạnh giếng. Chừng ngó thấy kim liên hoa lớn gấp đôi hoa sen thường. Bông nào cũng nở tung, mùi thơm rất kỳ dị lan tràn khắp trong động. Nóc động quả có ánh dương quang chiếu xuống trúng vào giữa giếng. Kim Bất Hoán coi kỹ một chút, phát giác ra một bông sen ở giữa lớn bằng cái chậu. Những hạt đen trong bồng lớn bằng ngón tay cái. Nhưng bên ngoài dường như cũng có nhiều bồng sen nhưng bị người ta ngắt đi, vết gãy hãy còn mới. Kim Bất Hoán nhảy lên nói: - Phương cô nương! Hỏng bét! Có người tới đây rồi! Hư Vô Ngọc Nữ đáp: - Bây giờ không thể nghĩ nhiều được. Kim huynh bẻ những bồng sen còn lại, đồng thời ngắt mấy bông boa để trị tà công cho tiểu muội đã. Kim Bất Hoán liền ngắt hai bông hoa rồi bửa bồng sen lấy hạt. Chàng giao một hạt cho Hư Vô Ngọc Nữ nói: - Cô nương hãy ăn một hạt này trước. Tại hạ ra ngoài động coi. Hư Vô Ngọc Nữ há miệng đón lấy hạt sen. Nàng vừa nhai vừa khen: - Rất thơm ngon. Nàng thấy Kim Bất Hoán cất bước ra ngoài động vội hỏi: - Kim huynh đi đâu vậy? Kim Bất Hoán đáp: - Tại hạ phải ra ngoài. Cô nương dùng bồng hoa sát vào mình. Hư Vô Ngọc Nữ lại la lên: - Tay tiểu muội không cử động được. Kim Bất Hoán nghe nói sửng sốt "ủa" một tiếng hỏi: - Vậy thì... làm thế nào?... Hư Vô Ngọc Nữ nghĩ đến mình phải lộ thể để sát hoa sen không khỏi thẹn thùng. Nhưng ngoài cách kêu Kim Bất Hoán xát vào lưng cho không còn cách nào nữa. Nàng ngượng nghịu khôn bề mở miệng. Kim Bất Hoán trong lòng xao xuyến chân không ngớt chạy quanh chạy quẩn. Chàng là người chính phái đã hiểu rõ chỗ phân biệt nam nữ. Cả hai người cùng trầm lặng không nói gì. Một người tuyệt đối không muốn tiếp cận đàn bà, một người không muốn cởi trần trước mặt nam nhân. Cơ cục ngỡ ngàng này chẳng có cách nào giải quyết. Giữa lúc ấy đột nhiên sau vách đá có tiếng người ấm ớ cất lên thóa mạ: - Ngốc tiểu nữ! Trước tình trạng này mà ngươi còn làm bộ ngụy quân tử. Con nhỏ kia sắc nước hương trời để cho người cọ xát thì còn gì khoái hơn? Đồng thời nhỏ kia còn bẽn lẽn làm chi nữa? Ngươi đã để gã cõng đi đường trường, dĩ nhiên cũng không chán ghét gã. Nếu còn dùng dằng, chất tà độc sẽ làm cho ngươi nát thịt. Kim Bất Hoán quát hỏi: - Lão là ai? Trong vách đá lại phát ra tiếng cười hô hố và giọng nói ấm ớ: - Dĩ nhiên lão phu là Vạn Cổ Thần Ma. Hư Vô Ngọc Nữ cất tiếng hỏi: - Lão là nam nhân hay nữ nhân? Thanh âm kia cười rộ đáp: - Lào phu dĩ nhiên là nam nhân. Chẳng lẽ ngươi muốn lão phu xát mình cho ư? Hư Vô Ngọc Nữ quát lên: - Nói bậy! Sao lão không xuất hiện? Thanh âm kia cười rộ đáp: - Các ngươi đã lạc bước vào động thì đừng hòng theo phép Ngũ hành bát quái sinh khắc mà ra khỏi đại trận. Lão phu một mình ở đây đã hơn ngàn năm, buồn vì nỗi không người bầu bạn. Từ nay các ngươi coi động cho lão phu. Kim Bất Hoán nhìn vách đá chắp tay hỏi: - Thưa tiền bối! Làm bạn là việc nhỏ, Phương cô nương đây bị tà độc cần phải cứu trị. Lão tiền bối có biện pháp nào giải cứu được chăng? Thanh âm kia đáp: - Chất tà độc phát tác đến nơi rồi. Ngươi mà không cởi xiêm y cho thị thì một giờ nữa là nứt thịt ra mà chết. Kim Bất Hoán nói: - Lão tiền bối! Vân sinh là kẻ có vợ rồi mà Phương cô nương là gái trinh bạch. Khi nào vạn bối dám xâm phạm y? Bóng người thấp thoáng. Tiếp theo lại nghe tiếng cười khúc khích nói: - A Kỳ! A Kỳ ca bị tiểu muội bắt được rồi. Kim Bất Hoán nghe tiếng kinh hãi nhảy bổ lên hô: - Kỳ Dao! Nàng đấy ư? Hư Vô Ngọc Nữ thấy trước mặt một mỹ nhân xuất hiện, bất giác la lên: - Kỳ Dao công chúa! Thiếu nữ đó đúng là Kỳ Dao Công Chúa. Nàng cười khanh khách nói: - Phương gia muội tử, muội tử đó một lòng luyến ái Kỳ ca thì y ở trước mắt đó. Y cứu Phương muội hai lần lại cõng tới đây, chẳng lẽ Phươn muội không khám phá ra cho sơ hở nào ư? Hư Vô Ngọc Nữ nghe nói, đảo mắt nhìn lại Kim Bất Hoán. Tiếp theo nàng bẽn lẽn mặt đỏ như hoa đào cúi đầu xuống. Kim Bất Hoán nắm lấy Kỳ Dao nói: - Dao muội thật lắm trò. Tại sao lại tới đây? Kỳ Dao cười khanh khách đáp: - Gia gia điều tra được A Kỳ ca ăn phải quả lạ, mặt biến thành xấu như Trư Bát Giới. Lão nhân gia liền bảo tiểu muội đến đây kiếm Kim liên hoa. Kim Bất Hoán nhìn Hư Vô Ngọc Nữ nói: - Phương cô nương! Thực tình tại hạ không dám nhìn thấy ai. Trước kia tại hạ đã dấu diếm. Xin cô lượng thứ cho. Hư Vô Ngọc Nữ cúi đầu đáp: - Thiết huynh đối với Văn muội cũng không nói thực thì tiểu muội còn trách gì được nữa? Kỳ Dao cười hỏi: - Phương gia muội tử! Bây giờ để ta tác chủ. Ta cùng Đế Đế nguyện ý cùng Phương muội phục thị A Kỳ, Phương muội vui lòng không? Như vậy Phương muội có thể yên lòng được. Hư Vô Ngọc Nữ thở dài đáp: - Muội tử từng nghe Đế Đế nói thư thư là một nữ hào kiệt. Thư thư đã không rẻ rúng, muội tử nguyện nghe lời sai khiến. Kỳ Dao cười khanh khách nói: - Ba chúng ta không phân lớn nhỏ. Cứ theo tuổi mà định chị em. Hai chữ sai khiến khó nghe lắm, có điều tiện nghi cho Trư Bất Giới là sự thực. Nàng liền nhìn Thiết Kỳ Sĩ nghiêm trang lớn tiếng: - Sao còn chưa ra ngoài để tiểu muội trị bệnh cho Ngọc muội? Thiết Kỳ sĩ chẳng nói năng gì lật đật ra khỏi động. Chàng ở ngoài ăn hai bông sen. Sau một lúc chàng cảm thấy mặt mũi trở lại như cũ. Đồng thời nghe trong động vang lên tiếng cười khúc khích. Tiếp theo Kỳ Dao bồng Hư Vô Ngọc Nữ ra ngoài. Thiết Kỳ Sĩ thấy Hư Vô Ngọc Nữ cử động như thường. Chàng chắp tay nói: - Phương cô nương! Cô nương hết thương rồi chứ? Kỳ Dao gắt lên: - Hồ đồ quỉ! Xưng hô như thế là trật rồi! Thiết Kỳ Sĩ cười đáp: - Mụ đương gia kia! Đúng là mẫu dạ xoa! Kỳ Dao cười khanh khách nói: - Bữa nay A Kỳ mới biết tiểu muội là lợi hại. Thiết Kỳ Sĩ đáp: - Đừng đùa giỡn nữa! Chúng ta mau phải đi cứu người là điều cần kíp. Kỳ Dao đáp: - Má má đã đem Văn muội đến hang Ngọc thỏ. Lão nhân gia còn nói những người chính phái bị ngộ độc phần lớn đều tới đó. Thiết Kỳ Sĩ hỏi: - Nghe nói Kỳ nhi tiến lầm vào Ngọc Thỏ động mà sao lại ở đây? Kỳ Dao cười đáp: - Nếu tiểu muội không đến Ngọc thỏ động thì làm sao biết được điều bí mật về trận thức để tới đây? Thiết Kỳ Sĩ hỏi: - Có lấy được Ngọc Thỏ không? Kỳ Dao đáp: - Không thấy Ngọc Thỏ đâu. Ngọc liên hoa thì xếp đầy trong Vạn cổ âm quật ở Âm Ma Kỳ. Vạn Cổ Thần Ma ở đây là trượng phu của Âm ma kia. Hư Vô Ngọc Nữ ngạc nhiên nói: - Té ra là thế. Thiết Kỳ Sĩ hỏi: - Kim điêu ở bên này cũng không thấy. Chẳng biết rồi đây lấy gì để tiêu diệt hai đảng Ôn Ma và Phong Mã? Kỳ Dao đáp: - Phụng Hoàng bá bá bảo tiểu muội đến đây canh giữ. Bất luận trường hợp nào cũng phải bắt cho bằng được con Kim ô, không thì vĩnh viễn chẳng có cách nào trừ được thủ lãnh hai đảng đó. Thiết Kỳ Sĩ hỏi: - Cứ canh giữ ở đây là bắt được hay sao? Kỳ Dao đáp: - A Kỳ và Ngọc muội ở đây càng hay. Phụng Hoàng bá bá bảo đã khám phá được Ngũ hành bát quái đại trận là Kim ô tự nhiên qui phục. Chỉ còn vấn đề thời gian sớm hay muộn mà thôi. Hư Vô Ngọc Nữ hỏi: - Ở đây có thạch thất, chẳng lẽ mấy người ở trong động ngủ đêm? Kỳ Dao cười khanh khách đáp: - Chỗ chúng ta vừa ra khỏi là Đan thất của Vạn Cổ Thần Ma. Ở đó chưa tiêu giải cấm chế. Ai không biết chỗ huyền diệu, coi bề ngoài là vách đá nhưng thực ra trong là một gian thạch thất rất rộng lại có giường đá và đan động vân vân. Thiết Kỳ Sĩ cười hỏi: - Khuôn cửa đá đó quả không ai nhìn ra được. Chẳng hiểu bên trong có gì ăn không? Kỳ Dao đáp: - Tiểu muội đem đến rất nhiều lương khô để cả trong thạch thất. Đêm nay Kỳ ca cùng Phương muội cùng làm phòng ngủ. Hư Vô Ngọc Nữ thẹn quá khẽ nói: - Thư thư đừng nói đùa. Kỳ Dao nghiêm nghị đáp: - Ta và Đế Đế cũng chưa trải qua lễ nghi chính thức. Người giang hồ bất tất phải câu nệ lề tục. Ngọc muội còn chờ đợi đến bao giờ? Thiết Kỳ Sĩ hỏi: - Chờ tiêu diệt xong hai đảng tà ma, võ lâm bình tĩnh rồi, chúng ta qui ẩn lâm tuyền sẽ bàn đến chuyện riêng tư được chăng? Kỳ Dao đáp: - Không được. Người đời biến hóa vô thường. Biết bao giờ mới đặng thái bình? Tiểu muội là chủ nhà. Nhất thiết ai cũng phải nghe theo. Hư Vô Ngọc Nữ đã không tranh biện cũng chẳng chối từ. Trong nội tâm nàng đã có định kiến, nhưng nàng thẹn quá không dám ngửng đầu lên. Kỳ Dao thấy trời đã gần tối liền dắt tay Hư Vô Ngọc Nữ nói: - Đi! Chúng ta hãy xuống giếng tắm rửa thay đổi y phục đã. Nàng quay lại giục Thiết Kỳ Sĩ: - A Kỳ cũng tắm rửa thay đổi áo quần. Sao còn đứng ngẩn tò te ra đó? Thiết Kỳ Sĩ cười đáp: - Các cô vào tắm rửa trước đi. Ta ở đây canh gác. Những dị nhân võ lâm rất nhiều. Mình đến được thì người ta cũng đến được. PHỤNG HOÀNG THẦN – TÁC GIẢ: TÚY LẠC THIÊN DỊCH GIẢ: HÀN GIANG NHẠN Hồi 112 MÌNH TRẦN KỲ SĨ LUYỆN MA ĐAO Kỳ Dao nói: - Vậy Kỳ ca vào sau, không ai hô hoán nữa đâu. Thiết Kỳ Sĩ gật đầu, nhìn hai cô vào động rồi tự nói một mình: - Bà lớn của mình hách quá! Giữa lúc ấy bỗng thấy trên không, ánh vàng lấp loáng. Một con chim sắc vàng xông thẳng tới phía chàng nhanh như chớp. Thiết Kỳ Sĩ ngó thấy cả kinh vội lui vào cửa động. Khinh công của chàng đã đến trình độ xuất thần nhập hóa, nhưng con chim kia còn mau lẹ hơn. Nó vọt tới trước mặt khiến chàng giật mình kính hãi. Nhưng lạ thay! Không phải nó tấn công mà là nó đậu xuống vai Thiết Kỳ Sĩ réo lên mấy tiếng quang quác. Thiết Kỳ Sĩ thấy thần điểu đậu lên vai. Chàng hiểu ngay tự nhủ: - Đúng là con Kim ô rồi! Chàng lại thấy chim không có vẻ thù nghịch với mình mới yên dạ. Nó cũng lớn bằng con quạ thường. Cặp mắt đỏ láo liên không ngớt. Chàng cất tiếng nhẹ nhàng hỏi: - Kim ô! Kim ô! Ngươi qui phục ta rồi phải không? Kim ô gật đầu luôn mấy cái dường như hiểu tiếng người. Thiết Kỳ Sĩ vừa kinh dị vừa cao hứng muốn reo lên. Nhưng chàng lại nghĩ thầm: - Tạm thời ta chưa cho hai cô biết vội. Ở đây không có người ngoài, sao ta không ở hưởng thụ mấy bữa nữa? Chàng liền nhìn Kim ô nói: - Kim ô! Ngươi đã qui phục ta, vậy ngươi cứ đi chơi. Khi ta ra đi, ngươi cứ ngấm ngầm theo dõi, nhưng chớ để người ngoài ngó thấy. Kim ô nghe nói réo lên một tiếng rồi lập tức vọt ra khỏi động chớp mắt đã mất hút. Nó bay nhanh hơn cả điện chớp. Thiết Kỳ Sĩ liệu chừng hai cô tắm xong rồi, toan trở gót vào động. Nhưng chàng vừa xoay mình, một mảnh gỗ từ trên rơi xuống. Chàng sinh lòng nghi hoặc liền cúi xuống lượm lên thì thấy trên mảnh gỗ có chữ, nhưng không phải đao khắc mà là móng tay vạch vào. Chàng nhìn lại lẩm nhẩm đọc: "Bạch ma, Huỳnh sát cùng vào Tây Cương. Hai đảng Ôn Ngưu, Phong Mã đều qui thuận dưới cờ. Trong võ lâm sắp phát sinh vạ lớn. Quần hùng ở Trung Nguyên khó lòng tránh khỏi kiếp nạn" Chàng thấy chuyện này bất giác giật mình kinh hãi. Đột nhiên chàng nghĩ tới đây là con Kim ô dùng mỏ khắc chữ. Chẳng những nó hiểu tiếng người mà còn biết khắc chữ mới thật thần kỳ! Thiết Kỳ Sĩ thu cất mảnh gỗ rồi tự nhủ: - Không ngờ con Kim ô trong đoạn thời gian này lại thám được tin tức trọng đại kinh người! Bạch ma cùng Huỳnh sát là cái gì. Thiết Kỳ Sĩ không hiểu. Chàng cúi đầu vào động, ngẫm nghĩ không tìm được đáp án, lại không muốn cho hai cô biết ngay sợ phai lạt hứng thú. Hai cô ở trong động trông ngóng vừa thấy chàng vào đồng thanh hỏi: - Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì? Thiết Kỳ Sĩ lắc đầu đáp: - Không có chi cả. Kỳ Dao hỏi: - Vậy mà sao bây giờ Kỳ ca mới vào? Thiết Kỳ Sĩ đáp: - Tiểu huynh thấy thời gian chưa lâu mấy. Kỳ Dao đằng hắng nói: - Gần nửa giờ rồi: Nàng trỏ giếng nước nói tiếp: - Tắm lẹ đi! Chúng ta còn vào thạch thất chứ. Thiết Kỳ Sĩ đáp: - Hai vị hãy ra ngoài động canh giữ. Trong này e rằng không được an toàn. Hư Vô Ngọc Nữ khẽ hỏi: - Nhất định Kỳ ca đã phát giác ra chuyện gì phải không? Thiết Kỳ Sĩ đáp: - Bây giờ không cần hỏi. Sáng mai chúng ta thượng lộ rồi. Kỳ Dao hỏi gặng: - Sự thực đã phát sinh ra chuyện gì? Thiết Kỳ Sĩ trịnh trọng đáp: - Đã bảo đừng hỏi nữa. Hết đêm nay sẽ cho hay. Hai nàng thấy tình hình khác lạ liền chạy ra ngoài. Tới cửa động Kỳ Dao nhìn Hư Vô Ngọc Nữ hỏi: - Muội tử! Nhất định có chuyện bất thường xảy ra. Suốt đời y không khi nào lộ vẻ nghiêm trọng như bữa nay là vì duyên cớ gì? Hư Vô Ngọc Nữ hỏi lại: - Sáng mai ra đi mà chưa bắt được Kim ô thì làm thế nào? Kỳ Dao đáp: - Nếu là việc nhỏ thì chúng ta có thể nói giỡn với y. Nhưng gặp đại sự chúng ta không nên phản đối. Y bảo sáng mai đi mình cứ đi theo, chẳng có Kim ô thì thôi. Hư Vô Ngọc Nữ hỏi: - Chẳng lẽ còn việc nghiêm trọng hơn hai đảng Ôn Ngưu, Phong Mã? Kỳ Dao hỏi lại: - Chúng ta thử điều tra trên đảo xem, được không? Hư Vô Ngọc Nữ gật đầu đáp: - Chỉ lo sự tình chẳng phải phát sinh ở trên đảo. Không thì y còn lòng dạ nào mà tắm rửa? Hai nàng vừa nói chuyện vừa đi điều tra khắp chỗ nhưng chẳng thấy chi hết. Đi tới mặc bắc Trạch đảo, Hư Vô Ngọc Nữ trỏ vào chỗ cao nhất nói: - Kỳ thư! Kỳ thư đã lên đó chưa, coi thật giống đỉnh cây tháp. Kỳ Dao đáp: - Ta chưa lên. Không hiểu trên đó hình trạng thế nào? Hư Vô Ngọc Nữ nói: - E rằng trên đó chỉ đủ chỗ cho một người đứng. Kỳ Dao tranh niên nhảy vọt lên như tên bắn. Đồng thời nàng hô: - Muội tử! Muội tử thong thả bay lên. Thử coi trung gian có chuyện gì chăng? Hư Vô Ngọc Nữ theo lời nhảy lên. Cứ cách vài trượng lại dừng bước để tra xét kỹ càng. Khi gần tới đỉnh, bỗng nghe Kỳ Dao gọi: - Muội tử lên đây mau! Trên ngọn tháp có một bộ xương khô ngồi ở trong động. Hư Vô Ngọc Nữ nghe nói sửng sốt nhảy lên coi thì quả trên nóc có một huyệt động hình như Phật toà, nhưng trong chỉ có một bộ hài cốt vẫn chưa tan rã. Nàng tỉnh ngộ hỏi: - Thư thư! Đây là Vạn Cổ Thần Ma ngồi tịch phải không? Kỳ Dao hỏi lại: - Trong tay bộ cốt hài cầm vật gì đó? Hư Vô Ngọc Nữ đáp: - Coi giống một thanh đao nhỏ, lại tựa hồ tấm lệnh bài. Kỳ Dao nói: - Để ta lấy ra coi. Trên chuôi đao dường như có rất nhiều kỳ châu giát vào. Nàng vươn tay nhẹ nhàng cầm lấy thanh đao thì đột nhiên vang lên những tiếng rào rạo. Bộ xương rời rạc rớt xuống. Nàng thở dài lẩm bẩm: - Tội nghiệt! Tội nghiệt! Ta làm sao thi hài lão đổ xuống rồi. Nàng nhìn lại thanh đao thấy chuôi nạm ba trái kỳ châu, bảo quang lấp loáng chia ra làm ba màu xanh, đỏ, tía. Thân đao chưa rỉ, ánh sáng loé ra bốn phía. Hư Vô Ngọc Nữ kinh hãi la lên: - Đúng là thanh bảo đao! Kỳ Dao hỏi: - Sao biết? Hư Vô Ngọc Nữ đáp: - Chuôi đao có khắc bốn chữ "Vạn cổ ma trủy". Kỳ Dao nghe nói cầm lấy coi lại quả có khắc bốn chữ cổ tự đó, cả mừng reo lên: - Bộ xương này đúng là Vạn Cổ Thần Ma. Lạ ở chỗ sao lão không ngồi trong đan nhất hóa thân mà lại tới đây? Thanh đao này không hiểu cách xử dụng thế nào? Hư Vô Ngọc Nữ đáp: - A Kỳ rất tinh quái. Cứ đưa cho y là thu được hiệu quả. Kỳ Dao cười nói: - Cha cù lần đó lại thêm một bà vợ tri kỷ. Hai người từ trên ngọn núi nhảy xuống, toan về thẳng động, không ngờ Hư Vô Ngọc Nữ bỗng thấy bóng người thấp thoáng ở đằng xa. Nàng giật mình kinh hãi la lên: - Chẳng lẽ A Kỳ ra kiếm bọn ta? Kỳ Dao hỏi: - Cái gì? Hư Vô Ngọc Nữ đáp: - Có người lướt qua mé bên. Kỳ Dao kinh hãi hỏi: - Muội tử có nhìn rõ không? Hư Vô Ngọc Nữ đáp: - Không lẽ tiểu muội hoa mắt. Nếu chẳng phải A Kỳ thì là người ngoài lên đảo. Chúng ta chạy mau về báo cho y biết. Kỳ Dao vẻ mặt nghiêm trọng nói: - Nếu là người ngoài thì nhân vật này bản lãnh ghê gớm lắm! Hai nàng chạy vội về cửa động ngó thấy Thiết Kỳ Sĩ cũng từ ngoài đi vào. Kỳ Dao nghi ngờ vội gọi: - A Kỳ! Có phải A Kỳ vừa đi qua không? Thiết Kỳ Sĩ nghe nói quay lại cười đáp: - Các cô đi đến địa phương nào? Ta chờ ở cửa động lâu quá? Hư Vô Ngọc Nữ hỏi: - A Kỳ cứ ở cửa động thôi ư? Thiết Kỳ Sĩ hỏi lại: - Làm sao? Các cô đã thấy gì? Ta chưa dời khỏi cửa động đến mười trượng. Kỳ Dao kinh hãi nói: - Thế thì có người ngoài đến rồi. Ngọc muội ngó thấy một bóng đen. Thiết Kỳ Sĩ đáp: - Tạm thời để mặc kệ họ. Chờ họ tiến vào động sẽ tính. Đồng thời dù họ có hiểu được Ngũ hành bát quái trận nhưng cũng chưa hiểu được cấm chế. Chúng ta vào trong thạch thất đi. Kỳ Dao trong dạ lo âu nói: - Họ đã hiểu trận thức thì cũng có thể khám phá được cấm chế. Thiết Kỳ Sĩ cười hỏi: - Kỳ muội cho là nghiêm trọng lắm ư? Ta đã tiến vào trận rồi mà có khám phá ra được cấm chế ngay đâu? Kỳ Dao dẫn hai người đến chân vách đá, miệng niệm mấy câu rồi quay lại nói: - Theo tiểu muội về phía trước. Các vị nhắm mắt lại đừng có mở ra. Hai người theo lời đi phía vách đá mà lạ thay không đụng vào vách. Lại nghe Kỳ Dao hô: - Mở mắt ra! Chúng ta tiến vào rồi! Hai người mở mắt ra nhìn thấy mình đã ở trong thạch thất. Đồng thời cửa đá cũng không còn, nhất thiết nhìn rõ hết mọi vật bên ngoài. Nào giếng đá, nào Kim liên hoa bày ra trước mắt. Thiết Kỳ Sĩ ngạc nhiên hỏi: - Chưa đóng cửa lại ư? Kỳ Dao cười đáp: - Nguyên cửa phòng không phải là cửa vì không có cánh. Người đứng ngoài coi như một từng vách đá chẳng thấy cửa ngõ chi hết. Bây giờ Kỳ ca ra rồi không thể vào được nữa. Thế mới tuyệt diệu! Hư Vô Ngọc Nữ hỏi: - Có phải vừa rồi thư thư niệm thần chú không? Kỳ Dao đáp: - Đó là chú mở cấm chế của Vạn Tử Thần Ma. Ban đầu tiểu muội cũng không tin tà thuật nhưng sự thực rất huyền diệu. Thiết Kỳ Sĩ nói: - Các cô thật là con nít. Kiếm thuật cũng là võ thuật. Phi kiếm là kiếm thuật tốt cao, có điều tâm pháp và khẩu quyết khác nhau mà thôi. Kỳ Dao đột nhiên lấy thanh bao ở trong tay bộ cốt hài đưa ra nói: - A Kỳ! Bọn tiểu muội đến chỗ Vạn Cổ Kỳ Ma ngồi hóa thân lấy được thanh đao này ở trong tay bộ cốt hài. A Kỳ thử coi nó có diệu dụng gì không? Thiết Kỳ Sĩ nghe nói kinh hãi hỏi lại: - Ở chỗ nào? Hư Vô Ngọc Nữ đáp: - Ở ngọn núi trên đảo này. Thiết Kỳ Sĩ coi kỹ một lúc, nét mặt lộ vẻ cao hứng cười đáp: - Vạn cổ Ma Đao mà lọt vào tay ta thì sẽ thành con người nửa chính nửa tà. May mà thanh đao này không lọt vào tay bọn tà môn. Hư Vô Ngọc Nữ hỏi: - Trong thanh đao có gì lạ không? Thiết Kỳ Sĩ cả cười đáp: - Hai đảng Ôn Ngưu, Phong Mã định tìm đến đảo này ai cũng bảo vì mục đích kiếm Kim ô và Kim liên hoa mà, ha ha, thực ra để kiếm thanh Vạn cổ thần ma bảo này. Nếu hai cô không ngẫu nhiên lấy được thì chẳng những mình không hiểu mục đích của tà môn mà lại lỡ mất thanh đao. Bóng đen kia Ngọc muội vừa ngó thấy chắc là kẻ đến tìm thanh đao này. Kỳ Dao hỏi: - A Kỳ ca đã phát giác ra chỗ thần bí về bảo đao rồi ư? Thiết Kỳ Sĩ đáp: - Chỗ áo diệu là ở chuôi đao. Bây giờ hai cô tạm thời đừng hỏi vội. Kỳ Dao đột nhiên đẩy Hư Vô Ngọc Nữ về phía Thiết Kỳ sĩ cười khanh khách nói: - Đêm không còn sớm sủa nữa. Tiểu muội ra ngoài canh gác, các vị vào ngủ đi. Đoạn lạng mình ra khỏi cửa. Kỳ Dao vẫn băn khoăn về bóng người lúc ban ngày. Nàng ra cửa động canh gác. Bây giờ đã sang canh hai, bên ngoài cũng tối đen như mực. Bầu không khí trên đảo càng tịch mịch, tuyệt không thấy động tĩnh chi hết. Sau chừng một giờ, bỗng nghe trong động có tiếng Hư Vô Ngọc Nữ hô hoán: - Thư thư! Kỳ Sao nghe tiếng quay lại thấy Hư Vô Ngọc Nữ nhảy xổ vào lòng. Vẻ mặt hãy còn bẽn lẽn cô trách móc: - Thư thư! Thư thư tệ quá! Kỳ Dao khẽ vỗ vai hỏi: - Sao muội tử không ngủ với y? Hư Vô Ngọc Nữ thẹn thùng cười đáp: - Y ngủ rồi. Tiểu muội không yên tâm về thư thư. Kỳ Dao ôm chặt lấy cô nói: - Cô thích không? Hư Vô Ngọc Nữ nhõng nhẽo: - Thích cái gì? Hắn như kẻ điên khùng. Kỳ Dao cười nói: - Đã lâu y không tiếp cận ta cùng Văn muội. Hư Vô Ngọc Nữ nói: - Thư thư! Trong thạch có đèn dầu thông. Tiểu muội thắp lên rồi, nhưng ra khỏi phòng không nhìn thấy ánh lửa. Kỳ Dao đáp: - Thuật cấm chế tuyệt diệu hết chỗ nói. Đáng tiếc ta chưa họ được hết chỗ huyền ảo trong bộ âm ma. Hư Vô Ngọc Nữ nói: - Chúng ta về bầu bạn với y. Để một mình y trong thạch thất chắc là hiu quạnh. Kỳ Dao cười đáp: - Câu nói này mới xứng đáng là người vợ. Hư Vô Ngọc Nữ bẽn lẽn nói: - Thư thư lại nói nhảm rồi. Không trách Văn muội bảo thư thư tệ lắm. Kỳ Dao cười mát đáp: - Hay quá! Ta nhường trương phu cho muội tử một phần lại còn bảo ta tệ thì thật là chó cắn Lã Động Tân. Hai nàng vừa cười đi vào động, xuyên qua chỗ cấm chế thấy Thiết Kỳ sĩ đang ngồi xếp bằng, tay cầm thanh ma đao. Kỳ Dao ngó thấy liền hỏi: - Muội tử! Y ngồi dậy từ lúc nào? Hư Vô Ngọc Nữ đáp: - Khi tiểu muội ra thì y còn ngủ. Kỳ Dao nói: - Y đang nhập định, ta đoán là hiện y ngẫm nghĩ để thấu triệt chỗ bí mật về bảo đao. Đồng thời y đang luyện công. Chúng ta mau giữ chỗ cấm chế, coi chừng bọn tà môn sấn vào. Hai nàng ngồi xếp bằng xuống cửa thạch thất. Bốn mắt trừng trừng nhìn ra ngoài đến hai giờ mà Thiết Kỳ Sĩ cũng chưa tỉnh lại. Giữa lúc ấy, Hư Vô Ngọc Nữ khẽ đụng Kỳ Dao nói thầm vào tai nàng: - Bên ngoài có bóng người. Kỳ Dao đáp: - Ta không ngó thấy. Hư Vô Ngọc Nữ nói: - Nói khẽ chớ. Một bóng trắng đã lạng vào tới bên trái miệng giếng. Kỳ Dao hỏi: - Đã có cấm chế ngăn chặn thanh âm, bên ngoài không nghe rõ. Sao ta chẳng nhìn thấy gì? Hư Vô Ngọc Nữ đáp: - Thư thư! Tiểu muội đã luyện thần công của Ảo Hải môn, mục lực không giống thư thư. Kỳ Dao tự nhận võ công mình thưa bằng Hư Vô Ngọc Nữ, nhưng đây không phải là vấn đề võ công khác biệt. Nàng trịnh trọng dặn: - Muội tử! Vậy phải coi chừng một chút. Đột nhiên thấy ngoài cửa phát ra tiếng rú thê thảm. Đồng thời lại nghe Thiết Kỳ sĩ giục: - Hai cô ra ngoài này! Kỳ Dao kinh hãi hỏi: - Làm sao y ra được? Hư Vô Ngọc Nữ quay lại ngó không thấy Thiết Kỳ Sĩ ở trên giường, bất giác la lên: - A Kỳ luyện thành công phu của Vạn Cổ Thần Ma rồi. Kỳ Dao xông ra trước, thấy Thiết Kỳ Sĩ đứng bên một xác chết không khỏi kinh hãi hỏi: - A Kỳ! A Kỳ biến hoá được rồi ư? Thiết Kỳ Sĩ cả cười đáp: - Không phải biến hóa. Đây là ta thi triển Vạn Cổ Thần Ma công để ra ngoài. Các cô thử coi xem người này lai lịch thế nào? Hư vô Ngọc Nữ liền cùng Kỳ Dao điều tra kỹ càng xác chết rồi lắc đầu đáp: - Người này không phải hạng tầm thường. A Kỳ đả thương hắn ở chỗ nào? Thiết Kỳ Sĩ cười đáp: - Hắn không có thương tích. Kỳ Dao kinh hãi hỏi: - Đánh chết người mà không có thương tích ư? Thiết Kỳ Sĩ đáp: - Các cô nên biết hắn chưa lộ nguyên hình. Ta chỉ đánh chết cái bóng của hắn. Đến khi xác người ngã ra mới biết là đàn ông. Hư Vô Ngọc Nữ trịnh trọng hỏi: - Hắn là người ở tà môn nào? Thiết Kỳ Sĩ đáp: - Người này chỉ vào hạng ba trong tà môn đó. Ta đoán hắn đến để điều tra Vạn Cổ Thần Ma đao. Kỳ Dao chợt ngó thấy chàng hãy còn mình trần trùng trục bất giác la lên: - A Kỳ! Kỳ ca thử coi lại mình xem. Thiết Kỳ Sĩ thản nhiên cười đáp" - Ai bảo Phương muội không mặc áo cho ta lại đi kiếm Dao muội. Hư Vô Ngọc Nữ thẹn quá cúi gầm mặt xuống gắt lên: - A Kỳ quả là con quỉ đại lãn. Kỳ Dao liền quay vào thạch thất lấy quần áo cho Thiết Kỳ Sĩ mặc. Miệng nàng thóa mạ: - Thật là hạng cù lần! Thiết Kỳ Sĩ cười rộ đáp: - Nếu ta mặc quần áo vào thì làm sao luyện nổi Vạn Cổ Thần Ma công? Dao muội không thể hiểu được chỗ ảo diệu bên trong. Kỳ Dao không tin tằng hắng nói: - A kỳ càng ngày càng quá tệ, chẳng đứng đắn chút nào. Thiết Kỳ Sĩ đột nhiên kéo hai nàng đến bên mình khẽ nói: - Đây là chuyện ngẫu nhiên. Vạn cổ thần ma công là một tâm pháp vô thượng. Khi luyện phải gần đàn bà mới thành công được. May sao may khéo là may. Ta mà chưa luyện thành ma công thì cái xác chết này đã kiềm chế chúng ta rồi. Chẳng những hắn có thể tiến vào thạch thất mà còn giết được chúng ta nữa. Ta vừa tỉnh lại thì hắn ở bên ngoài chuẩn bị phá cấm giới. Kỳ Dao kinh hải la lên: - Hú vía! Thiết Kỳ Sĩ đáp: - Nguy hiểm đến nỗi ta không kịp mặc quần. Hư Vô Ngọc Nữ hỏi: - Chắc A Kỳ biết lai lịch hắn rồi chứ? Thiết Kỳ Sĩ liền cầm mảnh gỗ đưa ra cho hai nàng coi rồi nói: - Người này chắc là đồng đảng của tà môn ghi trên phiến gỗ này. Hai người coi rồi. Kỳ Dao cả kinh hỏi: - Bạch Ma, Huỳnh Sát là gì? Thiết Kỳ Sĩ đáp: - Ta cùng không hiểu. Tóm lại vụ này nghiêm trọng phi thường! Mảnh gỗ Kim ô lưu lại nói không minh bạch. PHỤNG HOÀNG THẦN – TÁC GIẢ: TÚY LẠC THIÊN DỊCH GIẢ: HÀN GIANG NHẠN Hồi 113 NGOÀI DỊ VỰC KHÔN PHÂN HẮC BẠCH Hư Vô Ngọc Nữ kinh hãi hỏi: - A Kỳ ca thu phục Kim ô rồi ư? Thiết Kỳ Sĩ đáp: - Tự nó đến đầu hàng. Nó hiểu tiếng người, lại có thể dùng mỏ khắc chữ. Ta đã dặn nó ngấm ngầm theo dõi. Con linh điểu này rất thần bí. Kỳ Dao hỏi: - Chúng ta có thể dời khỏi nơi đây rồi chứ? Thiết Kỳ Sĩ gật đầu đáp: - Lần này ra đi phải thận trọng lắm mới được. Chỉ sơ ý một chút là nguy đến tánh mạng. Hai nàng đồng thanh hỏi: - Chúng ta đi về phương nào? Thiết Kỳ Sĩ đáp: - Đến hang Ngọc thỏ coi có gì biến đổi không? Ta rất lo quần hào ở đó xảy ra chuyện bất ngờ. Kỳ Dao nói: - A Kỳ! Kỳ ca thử kiếm trong mình xác chết, hoặc giả có thấy vật gì chăng? Thiết Kỳ Sĩ đáp: - Lục tìm rồi. Ngoài thanh bảo kiếm chỉ có mấy chục lạng bạc. Hư Vô Ngọc Nữ nói: - Tiểu muội nghĩ rằng Huỳnh sát và Bạch ma là tự hiệu của hai người mà tà công của họ nhất định cao thâm khôn lường! Thiết Kỳ Sĩ giục: - Đi thôi! Dao muội dẫn đường cho. Kỳ Dao đáp: - Vẫn phải theo Ngũ hành sinh khắc để ra khỏi đây như trước. Đi lầm một bước là bị hãm vào trong trận. Thiết Kỳ Sĩ nói: - Đáng tiếc chẳng có thì giờ để ở lại, không thì nhất định tìm ra được toàn bộ bí lục Vạn cổ thần ma, nhưng đó chỉ là nhừng môn ngoài võ công. Ba người dời khỏi Trạch đảo chiếu theo bộ pháp mà đi. Lúc trời sáng vừa đến mé nam Hắc Chiểu Trạch. Thiết Kỳ Sĩ lên bờ nhìn hai nàng nói: - Chúng ta hãy đến Lưu thôn trước để nghe xem hai bữa nay có động tĩnh gì không? Hư Vô Ngọc Nữ đáp: - Chúng ta đến thị trấn trước hay hơn. Nếu xảy ra biến cố thì ngoài trấn cùng biết rồi. Thiết Kỳ Sĩ nói: - Nhất định hai đảng Ôn Ngưu, Phong Mã không còn ở đó nữa. E rằng những nhân vật võ lâm cũng đi hết. Ba người đến thị trấn không khỏi giật mình kinh hãi vì cả trấn biến thành tiêu thổ rồi. Bao nhiêu nhà gỗ đều bị cháy sạch. Chỗ nào cũng có xác chết ngổn ngang, thật thương tâm thảm mục! Thiết Kỳ Sĩ thở dài sườn sượt hỏi: - Bách tính tội gì mà bị giết hết? Phải chăng đây là hành vi của hai tà môn Ôn Ngưu và Phong Mã? Hư Vô Ngọc Nữ đáp: - Dĩ nhiên có Ảo Hải môn và Cổ Cầm giáo. Kỳ Dao nói: - Chúng ta đến Lưu thôn xem sao? Thiết Kỳ Sĩ đáp: - Chắc trong Thập Tinh môn hãy còn cao thủ, nhưng không hiểu họ còn ở lại đó hay bỏ đi hết rồi? Hư Vô Ngọc Nữ hỏi: - Đến tiệm thuốc xem còn gì không? Thiết Kỳ Sĩ đáp: - Đứng đây trông rõ hết. Mặt bắc không còn một căn nhà nào, đến làm chi nữa? Lửa cháy chưa hết khói bốc mịt mờ khiến ba người đau xót không muốn nhìn vào. Hư Vô Ngọc Nữ tức giận nói: - Mấy tà môn này nên giết hết đi. Chúng ta tới hang Ngọc Thỏ coi. Nhất định nhân vật chính phái cũng bị tai họa. Kỳ Dao đáp: - Hang Ngọc Thỏ có Ngọc Liên Hoa, hai đảng chưa chắc đã dám đến. Thiết Kỳ Sĩ hỏi: - Đằng nào sự tình cũng xảy xa rồi, nóng nảy cùng bằng vô dụng. Chúng ta hãy tìm vão đâu ăn một bữa no. Không hiểu gần đây có chỗ nào chăng? Kỳ Dao đáp: - Phải đi trăm dặm nữa mới có thị trấn mà cũng tiện đường để đến hang Ngọc thỏ. Chúng ta nên đeo mặt nạ vào để khỏi bị nguoi8` ngoài thấy rõ chân tướng. Thiết Kỳ Sĩ hỏi: - Thấy rõ chân tướng thì sao? Kỳ Dao đáp: - Con đường này toàn là người võ lâm ở dị vực, còn nhân vật Trung Nguyên không có mấy. Mình phải đề phòng họ kỳ thị. Thiết Kỳ Sĩ nói: - Ta không cần. Kẻ nào kỳ thị là ta động thủ liền. Bây giờ ta cũng không đếm xỉa đến đạo lý nữa. Kỳ Dao đáp: - Không thể nói thế được. Chẳng lẽ chúng ta cứ thấy người là giết? Hư Vô Ngọc Nữ nói: - Người nào đã tìm đến bọn ta là chẳng tử tế gì. Kỳ Dao đáp: - Nhưng chúng ta làm thế là đem tai vạ đến cho người Hán. Họ chỉ muốn yên phận làm ăn. Chúng ta phải nghĩ đến cư dân địa phương mới được. Thiết Kỳ Sĩ hỏi: - Vùng này làm gì có người Hán cư trú? Kỳ Dao đáp: - Chỗ nào có buôn bán hay làm ruộng đều có người Hán. Người dị vực tuy là có số đông, nhưng người Hán đều giàu có hơn người địa phương. Ba người liền đeo mặt nạ vào. Kỳ Dao đi trước dẫn đường chạy về phía tây. Đi chừng nửa ngày toàn là đồng hoang, thỉnh thoảng mới thấy ít thôn ổ người Mán. Trời đã xế chiều, dọc đường chỉ gặp toàn người ăn mặc kỳ dị. Đột nhiên phía sau có tiếng vó ngựa rất cấp bách. Thiết Kỳ Sĩ quay đầu nhìn lại thấy một con khoái mã chạy nhanh như gió xông tới. Hai nàng nghe tiếng vó ngựa vội tránh sang bên đường. Thiết Kỳ Sĩ không ngờ người kỵ mã lại hồ đỗ như kẻ mất hồn. Hắn không lên tiếng cứ xông bừa tới. May mà kinh công chàng vào hạng tuyệt luân nhảy vọt lên không. Con khoái mã vọt qua dưới chân chàng. Thiết Kỳ Sĩ nổi nóng, nhưng đã được Kỳ Dao cảnh cáo, không thì chàng ra tay đánh chết rồi. Người kỵ mã bỗng dừng ngựa quay lại, lạnh lùng quát: - Quân mặt chuột kia! Ngươi giỏi quá! Thiết Kỳ Sĩ thấy hắn mở miệng mắng người không nhịn được vọt tới gầm lên: - Bằng hữu hãy xuống đây lý luận đã. Ngươi đi đường chẳng những không nhìn khách bộ hành lại còn mở miệng thóa mạ là nghĩa làm sao? Kỵ sĩ là một trang thiếu niên anh tuấn chưa đầy hai chục tuổi lưng đeo trường kiếm, nghi biểu khác thường. Gã thấy Thiết Kỳ Sĩ nói Hán ngữ không khỏi ngạc nhiên hỏi: - Ô hay! Các hạ là người Hán ư? Thiết Kỳ Sĩ gật đầu hỏi lại: - Là người Hán thì sao? Thanh niên xua tay đáp: - Là người Hán thì thôi. Tại hạ tướng các vị là bọn quỉ dị vực. Thiết Kỳ Sĩ nghe nói bớt giận. Chàng biết đây là chuyện hiểu lầm liền cười hỏi: - Bằng hữu! Quí tính ông bạn là gì? Thanh niên xuống ngựa chắp tay đáp: - Tại hạ là Đinh Nhị Hoàng. Người giang hồ kêu bằng Hồng trần la hán. Xin lão huynh cho biết quí tính. Thiết Kỳ Sĩ cười nói: - Tại hạ họ Thiết. Thanh niên Đinh Nhị Hoàng reo lên: - Tại hạ rất có hảo cảm với họ Thiết. Thiết Kỳ Sĩ ngạc nhiên hỏi: - Đinh huynh có mối liên quan gì với họ Thiết? Đinh Nhị Hoàng nghiêm nghị đáp: - Vì trong võ lâm Trung Nguyên có vị đại hiệp tên gọi Thiết Kỳ Sĩ. Y là người mà tại hạ sùng bái nhất đời. Đại hiệu của huynh đài là gì? Thiết Kỳ Sĩ cố ý nói dối: - Tại hạ là Thiết Phàm Sĩ. Xin hỏi huynh đài đến vùng này có việc gì? Hồng trần la hán Đinh Nhị Hoàng đáp: - Tại hạ đi ngao du thiên hạ, đồng thời tìm kiếm thân nhân. Mời huynh đài thượng lộ. Thiết Kỳ Sĩ chắp tay nói: - Đinh huynh có ngựa cứ việc đi trước, bất tất phải khách sáo. Chúng ta sẽ gặp nhau trong bước tiền đồ. Đinh Nhị Hoàng đáp: - Thiết huynh! Bọn võ lâm dị vực thật dã man vô lý. Hễ gặp người Hán là giở trò bất lịch sự. Vừa rồi thấy ba vị che mặt, tại hạ tưởng lầm là bọn quỉ tử nên có ý gây chuyện. Đinh Nhị Hoàng đi rồi, Hư Vô Ngọc Nữ nhìn Thiết Kỳ Sĩ nói: - A Kỳ! Người này tướng mạo giống hệt Đinh Nhất Bạch. Thiết Kỳ Sĩ cười đáp: - Mà lại tên là Đinh Nhị Hoàng. Ba người tiếp tục tiến về phía trước. Trời tối rồi, đi chẳng bao lâu bỗng ngó thấy đèn lửa xuất hiện. Kỳ Dao cười nói: - Đến Bạch Sĩ trấn rồi. Thiết Kỳ Sĩ dương mắt lên nhìn thấy tình hình thị trấn này không giống ở nội địa Trung Nguyên mà tương tự như miền Tây Cương. Lại thấy đầu người lố nhố, náo nhiệt dị thường! Chàng cười nói: - Dường như ở đây có đủ thứ người năm màu da. Kỳ Dao đáp: - Chỉ thiếu Hồng chủng, mà người da đen nhiều nhất, da vàng đứng thứ hai, da trắng thứ ba. Thiết Kỳ Sĩ hỏi: - Võ công bọn họ thế nào? Kỳ Dao đáp: - Phần nhiều là võ công Thiên Trúc, nhưng cao thủ không có nhiều. Ngoài ra những kỳ nhân dị sĩ mình không biết chắc. Nhất là gần đây tình hình khác trước. Cao thủ các nơi về tụ họp rất đông. Thế lực lớn nhất có lẽ là bọn Bạch ma Huỳnh sát. Vừa vào cửa thị trấn đã nghe tiếng người huyên náo, dức lác om sòm. Kỳ Dao ồ lên một tiếng nói: - Có người đánh nhau rồi! Thiết Kỳ Sĩ cười đáp: - Những nhân vật giang hồ khắp thiên hạ đâu đâu cũng thế. Chúng ta đến coi xem. Hư Vô Ngọc Nữ hỏi: - Tại sao họ lại động thủ trong thị trấn? Thiết Kỳ Sĩ đáp: - Người dị vực không giống người nội địa chúng ta. Họ chẳng kể gì đến bách tính. Muốn đánh là đánh, chẳng cần ước hẹn thì giờ cùng địa điểm. Quan nha địa phương hễ thấy không phạm vào tội đạo kiếp là không can thiệp, đánh nhau giết người họ mặc kệ. Xác chết lôi đi chôn vùi như con chó. Ba người tiến vào mới nửa đường phố đã thấy mặt trước người đông như kiến. Những kẻ bàng quan cũng hô hào để trợ oai cho hai bên. Thiết Kỳ Sĩ ngầm vận nội công đưa hai tay về phía trước. Làn sóng người lập tức rẽ sang hai bên mà không hiểu vì duyên cớ gì. Ba người chen vào đám đông thấy sáu hán tử vậy đánh một thiếu niên giữa đường. Kỳ Dao ngó thấy la hoảng: - Đinh Nhị Hoàng bị vây đánh. Thiết Kỳ Sĩ đáp: - Võ công gã cao hơn sự tiên liệu của ta. Sáu người mà không tiến vào được. Đột nhiên một người đứng tuổi lần đến trước mặt Thiết Kỳ Sĩ hỏi: - Bằng hữu! Ông bạn nhận được thiếu niên kia ư? Thiết Kỳ Sĩ nghe nói ngửng đầu nhìn thì thấy một người da đen. Chàng không nói sửng sốt, vội gật đầu cười đáp: - Bằng hữu! Bằng hữu nói tiếng Hán thạo quá. Tại hạ lúc đi đường gặp thanh niên đó. Người da đen trịnh trọng nói: - Tại hạ là Trung Quốc Thông, sinh trưởng ở quí quốc nên rất có hảo cảm với người Trung Nguyên. Có điều ông bạn nên bảo thanh niên kia đình thủ. Nếu còn đánh nữa tất sinh đại loạn. Thiết Kỳ Sĩ hỏi: - Tại hạ với gã chẳng có mối giao tình gì, làm sao bảo gã thôi được? Người da đen đứng tuổi đáp: - Đối phương là thủ hạ của Đảm Đảm cốc Hy Đặc Vương. Nếu có người bị chết là sinh vạ lớn. Thiết Kỳ Sĩ hỏi: - Hy Đặc Vương là ai? Người da đen đứng tuổi đáp: - Y là một vị bá vương trong võ lâm ở Ba Cơ Tư Thần. Thế lực lớn vô cùng! Thiết Kỳ Sĩ hỏi: - Xin hỏi ông bạn Bạch ma Huỳnh sát là gì? Người da đen đứng tuổi lắc đầu đáp: - Tại hạ chưa từng nghe ai nói đến. Thiết Ky Sĩ hỏi: - Ông bạn có biết hang Ngọc thỏ ỏ đâu không? Người da đen trung niên cả kinh đáp: - Đó là khu vực thần bí tiếp giáp bốn nước Trung, Nga, A, Ba mà chưa định giới tuyến, không ai biết cả. Thiết Kỳ Sĩ chắp tay nói: - Đa tạ ông bạn có lời chỉ giáo. Người da đen đáp lễ nói: - Những bằng hữu ở Trung Nguyên thật lễ độ. Ông bạn bất tất phải khách sáo. Đột nhiên hai tiếng rú thê thảm vang lên. Đinh Nhị Hoàng phón ra hai tuyệt chiêu đánh hai người bên đối phương té nhào. Người da đen la hoảng: - Hỏng bét! Đại họa đến nơi rồi! Thiết Kỳ Sĩ thấy hắn khiếp sợ không khỏi mỉm cười. Chàng vẫy hai nàng nói: - Chúng ta vào xem có hàng quán nào không? Kỳ Dao đáp: - Có khách điếm của người Hán. Chúng ta đi ngả này. Nàng liền xuyên qua đám đông mé hữu đi trước. Tai nghe tiếng tử vong vọng lại. Tiếp theo thấy ba tay đối thủ của Đinh Nhị Hoàng xoay mình chạy trốn. Hư Vô Ngọc Nữ cười hỏi: - Khoan rồi hãy đi, để coi Đinh Nhị Hoàng kết quả ra sao? Kỳ Dao đáp: - Muội tử! Lúc này y còn sung sức chưa bại ngay được. Thiết Kỳ Sĩ nói: - Y ngó thấy chúng ta rồi đang cầm kiếm chạy tới. Đinh Nhị Hoàng đến gần. Hắn vung trường kiếm lên lớn tiếng gọi: - Ông bạn cố hương! Các vị đến rồi ư? Thiết Kỳ Sĩ chắp tay đáp: - Bản lãnh Đinh huynh thật cao cường! Đinh Nhị Hoàng cười khanh khách nói: - Nhưng tại hạ đây vào Hy Đặc Vương rồi. Thiết Kỳ Sĩ "ồ" một tiếng hỏi: - Đinh đại ca biết lai lịch đối thủ ư? Đinh Nhị Hoàng cười rộ đáp: - Dĩ nhiên tại hạ biết rồi. Đây là lần thứ hai tại hạ giao thủ với bọn thủ hạ của ỵ Thiết Kỳ Sĩ hỏi: - Nghe nói thế lực của y lớn lắm phải không? Đinh Nhị Hoàng gật đầu đáp: - Hy Đặc Vương có mười tên đại vương đồ, ba mươi sáu tên đại võ sĩ. Ngoài ra còn rất nhiều thủ hạ. Thiết Kỳ Sĩ hỏi: - Đinh huynh giây vào đối thủ này thì rồi đây đối phó làm sao nổi? Đinh Nhị Hoàng cả cười hỏi lại: - Sợ cóc gì? Thiết huynh! Các vị có định vào điếm không? Thiết Kỳ Sĩ hỏi lại: - Chưa. Đinh huynh ở điếm nào? Đinh Nhị Hoàng đáp: - Nếu Thiết huynh không sợ phiền lụy thì xin mời vào điếm với tại hạ nói chuyện. Tại hạ còn một người bạn ở đó. Thiết Kỳ Sĩ nói: - Hay quá! Xin Đinh huynh dẫn đường cho. Đinh Nhị Hoàng rảo bước đi trước. Lúc này những người đánh nhau đã giải tán hết, chỉ còn thiểu số vẫn đứng lại bàn tán. Phần nhiều họ khoa trương võ công của Đinh Nhị Hoàng. Mấy người đến trước khách sạn Đường Nhân Cư. Đinh Nhị Hoàng nhìn điếm gia lớn tiếng: - Lão bản! Tại hạ lại kiếm thấy hai vị tiểu thư và một vị công tử đồng hương, vậy lão bản tiếp đãi cho tử tế. Phòng ở cần hai gian lịch sự. Rượu nhằm phải dùng đồ thượng hạng. Nhất thiết do tại hạ đài thọ. Điếm gia liên thanh đáp: - Đinh Nhị quan nhân! Lão gia cứ yên dạ, cả quí đồng hương cũng khỏi lo. Đinh Nhị Hoàng dẫn ba người vào phía sau, lấy hai gian thượng phòng. Y lui ra nhìn Thiết Kỳ Sĩ nói: - Ông bạn của tại hạ chưa về. Chờ y về, tại hạ sẽ giới thiệu cùng các vị. Bây giờ các vị hãy ngồi nghỉ. Lát nữa chúng ta hãy ăn cơm. Thiết Kỳ Sĩ chắp tay đáp: - Xin Đinh huynh tùy tiện. Đinh Nhị Hoàng lui ra rồi, Kỳ Dao nhìn Hư Vô Ngọc Nữ cười nói: - Thiếu niên này tuy hào phóng nhưng tâm cơ không đủ. A Kỳ tất bị gã làm cho phiền lụy. Hư Vô Ngọc Nữ đáp: - A Kỳ có ý chiếu cố cho gã mới vào khách điếm này. Thiết Kỳ Sĩ cười nói: - Đến nơi đất khách, ai cũng phải úy kỵ mấy phần. Chắc đêm nay có địch nhân lại kiếm. Kỳ Dao hỏi: - Việc mình cũng đủ thở rồi, còn nhúng vào vụ rắc rối này làm chi? Thiết Kỳ Sĩ đáp: - Ta nhận xét lại không thế. Việc giang hồ không giản dị như vậy. Dây dưa quấn quít cành liễu, rút một sợi mây động đến cả khu rừng. Có Đinh Nhất Hoàng dẫn đường, bọn ta cứ ở sau lưng coi. Kỳ Dao nói: - A Kỳ liệu vụ Hy Đặc Vương có dính líu đến Bạch ma cùng Huỳnh sát không? Thiết Kỳ Sĩ đáp: - Sư tình ở võ lâm việc nọ thường lôi việc kia ra. Chẳng bao lâu bỗng nghe Đinh Nhị Hoàng ở ngoài cửa lớn tiếng hô: - Thiết huynh! Tệ hữu là Cát Kiếm Vương đến bái phỏng. Thiết Kỳ Sĩ nghe tiếng mở cửa ra vừa đáp: - Không dám. Mời các vị vào đây. Người theo sau Đinh Nhị Hoàng cũng là một thanh niên. Gã khoa chân bước vào nhìn Thiết Kỳ Sĩ chắp tay nói: - Thiết huynh! Tại hạ là Cát Kiếm Dương. Thiết Kỳ Sĩ thấy gã vẻ người anh tuấn liền biết là một tay cao thủ vội nghiêng mình đáp lễ nói: - Mời Cát huynh ngồi chơi. Thiết Kỳ Sĩ giới thiệu Kỳ Dao và Hư Vô Ngọc Nữ với hai người. Đinh Nhị Hoàng phát giác ba nhân vật này không phải tầm thường. Thiết Kỳ Sĩ và hai nàng đều bỏ khăn che mặt ra rồi. Dung quang hai nàng khiến cho hai vị khách nhân ngơ ngác. Hư Vô Ngọc Nữ rót trà mời hai gã. Thiết Kỳ Sĩ cười hỏi: - Bên ngoài có động tĩnh gì không? Đinh Nhị Hoàng đáp: - Chưa thấy chi hết. Chắc canh hai địch phân mới tới. Có điều Thiết huynh và hai vị cô nương bất tất phải can thiệp, cứ tự ý nghỉ ngơi cho khoẻ. Kỳ Dao cười đáp: - Họ mà đến đông thì bọn tiểu muội cũng không nghỉ yên được. Cát Kiếm Dương nói: - Những nhân vật đêm nay không phải là thủ hạ của bọn Hy Đặc vương. Thiết Kỳ Sĩ ngạc nhiên hỏi: - Vậy họ là ai? Cát Kiếm Dương đáp: - Họ theo dõi ba vị, không hiểu lai lịch thế nào. Tại hạ đã nhìn rõ cử động của họ. Nhân số không nhiều chỉ có hai tên. Thiết Kỳ Sĩ nói: - Bọn tại hạ tới đây chưa lộ chỗ sơ hở nào hết. Đinh Nhị Hoàng xen vào: - Mặc kệ họ. Họ đến thì đánh là phải cút hết. Cát Kiếm Dương nói: - Đinh lão nhị ! Câu chuyện không giản dị như vậy. Bên đối phương có một lão già dường như là một tay cao thủ phi thường.
Posted on: Mon, 26 Aug 2013 19:00:01 +0000

Trending Topics



Recently Viewed Topics




© 2015