Trăm năm trong cõi người ta, Chữ gian chữ láo khéo - TopicsExpress



          

Trăm năm trong cõi người ta, Chữ gian chữ láo khéo mà hợp nhau. Vừa qua nổ cuộc bể dâu, Những điều thấy có đủ đau lẫn cười. Em H. quê vũng bãi bồi, Tỉnh Nam, Hải Hậu mấy đời chài ghe. Nhân thân kể khéo đậy che, Gái đầu cha mẹ chiều ghê là chiều. Mặn mòi gió biển ngấm vào, Da ngăm, mặt ngắn, mông cao, ngực đầy. Eo chẳng ong, chân chẳng dài, Tính tình đã sớm ba gai khó lường. Tuổi xanh phải buổi lớp trường, Chê thầy dạy dốt H. thường cúp cua. Chợ quê đá cá lăn dưa, Mẹ cha nghĩ tính con lừa mà đau. Nuôi H. ngững ước về sau, Gái ngoan hiền thục còn mau lấy chồng. Ông trời sao chẳng chiều lòng, H. càng lớn tính càng ngông càng cuồng. Năm qua tháng lại mãn trường. Phổ thông kịch cấp, H. chuồn lên đô. Tuổi non cũng lắm mộng mơ, Mấy chiều đã tính lượn lờ vườn hoa. Giật mình hồi mới xuất gia, Nhớ lời mẹ dặn, lượn ra lại về. Chữ trinh sao giữ khó ghê, Tiền lưng cạn, lại tứ bề trai vây. Em H. hồi đó vẫn may, Liều chưa đủ, mặt chưa dày chưa chai. Nghĩ rằng đời hãy còn dài, Thôi thì tích chữ lấy vài ba thiên. Thời nay muốn cướp trai hiền, Sắc không – hoạ có thằng điên nó rờ. Vậy nên phải có chiêu trò, Tính đường kiếm kẻ trợ phò tấm thân. Liền học mấy cua tiếng Anh, Net, Face phím gõ đã nhanh ra trò. Dẻo mồm dạn dĩ lần mò, Sự này kiện nọ đã thừa dấu chân. “Ôm Tự do” mới dấn thân, Từ đây “chất láo” dần dần lộ ra. Thói đời được chút tụng ca, Mẩu danh hão khéo làm mờ mắt thôi. Vừa may gặp kẻ lõi đời, Săn tìm con rối vì lời mà xoay. Ban đầu bơm H. lên mây, Đầu tư vào bản mặt này chắc ngon. Ít tiền thì đã có trôn, Thạo vành ắt sẽ tròn khuôn lo gì. Vậy là Mã Lai em đi, Giật vài chục vé dại chi không ừ. Vài tuần xứ cọ khảo vờ, Xô bồ trai gái tô hô cợt cười. Cũng ghi chép, cũng post bài. Làm một, H. xít ra mười loè nhau. Ở nhà tội đám lau nhau, Rắp ranh thần tượng ló đầu mọc lên. H. em ương thế mà hên, QV thấy cửa kiếm tiền dễ sao!, Trận đầu thắng “chắc cà đao”, H. về luống những xôn xao diễn đàn. Mượn danh cáo đội lốt hùm, Chân trong lập tức tùm lum PR. Admin Loccoc bày trò, IT vài chiếu nhảy vô em ngồi. Làm thì một bốc lên mười, Chương trình viết chắng ai người thèm coi. Tác phong như con dở hơi, Thở ra là lại “Tây ngồi mới ngang”. Kiêu căng chảnh choẹ dối gian. Bạn hiền xưa sớm tan đàn lánh xa. Chuyện trò như bố người ta, Kẻ nghe toàn lũ đưa đà cầu kim. Chiêu trò rặt sặc mùi tiền, QV bợ đít bê lên “fo rùm”. Màn điêu tính diễn tiếp tuồng, Lớp lang bài bản đủ đường đã lên : Có tài trợ, có kim ngân, Theo sau vài kẻ đồng hành trợ oai. Máy ảnh số, máy quay dài, Gian nan đã có anh giai gánh giùm. Nghĩ rằng phò trợ đủ đường. Cái danh phượt thủ thối um còn gì. Vậy nên đóng nhãn ly kỳ, Đơn thân, tiền ít quyết đi phen này. Hành lý đủ ba lô đầy, Đầm hoa mươi bộ, áo dây dăm tà. Đồ ngủ phải màu mỡ gà, Nội y khiêu khích để mà khều trai. Nước hoa tính đủ bốn chai, Giầy trèo, laptop anh giai mang giùm. Tăng lều không, chẳng võng mùng, Ngủ đâu đã có sẵn giường “hô teo”. Ừ thì dối tẹo tèo teo, Biết ma ăn cỗ chỗ nào mà lo. Thầy trò cười nói hố hô, Được ngày giờ tốt nhóm ta lên đường. QV mở tiệc tưng bừng, Thầy rằng : “Nhóm hãy trông chừng nẻo xa”. “Giờ đà tỏ dạ đôi ta”, “Đi về làm sách ắt ra lắm tiền”. “Dẫu rằng phóng sự láo liên”, “Phong bì dày – trắng đổi đen khó gì”. “Cứ theo kịch bản mà đi”, “Thời nay trung thực lấy gì mà ăn”. “Danh ta đã xứng QV”, “Tâm ta cũng đã lỡ đen còn gì” “Chén này tiễn nhóm ra đi”, “Chia tiền ta hẹn đúng kỳ : Năm sau”. Trò lên xe, thầy trở vào, Liên danh bồi bút xôn xao những tiền. Nhóm H. thẳng tiến sang Miên, Vòng qua Thái mới thò chân sang Lào. Bên Sing lượn shop khá nhiều, Chán chê nhóm mới lộn phèo lên Trung. Thượng xe, hạ ngựa tứ tung, Tuần sau nhóm đã luồn rừng Nê pan. Hình post đại, “com men” tràn, Nói gì thì cũng có làm có nghe. Tròn năm châu Á chán chê, QV vội gọi nhóm về “chế” văn. Vài tuần sách đã xuất ban, Đông tây nam bắc dối gian PR. Cuốn đầu dân mạng cũng ngờ, Sách tươi người mới thôi lờ cho xong. Khắt khe quá hoá hẹp lòng, Bới lông lại bảo cộng đồng nhỏ nhen. QV nghĩ trí dân hèn, Thừa cơ xốc tới mấy phen in chồng. H. vênh cái mặt bánh phồng, Càng kiêu càng lố càng không ra người. “Châu Á là nhà” thắng rồi, Tớ thầy lại mộng đất trời châu Phi. Tuồng xưa màn cũ lại đi, Xứ người khối chuyện thị phi H. làm. Máu lừa đã ngấm vào gan, Thói gian phủ mọi cung đường đã qua. Giãi dầu đất khách gần xa, Đâu chừng dăm tháng đã tha thân về. Tớ thầy họp mặt đề huề, Thừa cơ H. mới tỉ tê giãi bày : “Chuyến đi có lắm điều hay”, “Nỗi đêm khép mở, nỗi ngày cua trai”. “Liên danh ta ngập tiền tài”, “Nỗi lòng tham bạc ai ai cũng lòng”, “Bấy lâu xứ mọi vẫy vùng”, “Hô teo” đã trải, trai chung đã nằm”. “Chẳng qua thoả thuận ký nhầm”, “Quả này em cứ sáu trăm triệu tròn”. QV nát ruột tan hồn, Nghĩ thầm : Nó đúng con buôn đã lề. Thôi đà tím ruột OK, Làm căng, nó “tut” có mà mất không. Con này xưa nay vốn ngông, Hận này thôi cứ ghi lòng, trị sau. QV tay kể cũng cao, Quá tham, nó nói : Đếch vào! thì toi. Mỏ còn đào được thì thôi, QV đành phải nói cười cho qua. Vài tuần sách đã vội ra, “Châu Phi đừng chết…” bỏ bà rồi đây. Quen mui cuốn 1 tưởng hay, QV rầm rộ cuốn 2 PR. Forum ầm ĩ diễn trò, Giao lưu vài mặt thò lò giáo sư. Cộng đồng chẳng phải người ngu. Âm thầm nước đã tràn ly lâu rồi. Quá ra thì sóng phải nhồi, Cuốn đầu lật lại mới lòi dối gian. Hình chôm, văn đạo đã gan, Sự này tích nọ chục màn chỏi nhau. Mạch văn phi lý gì đâu, Line thời gian cứ trước sau lộn phèo. Cái tôi đặt nặng lên đầu, Thôi rồi cảm xúc cỡ vào vĩ nhân. Lấy tình tiết bốc bản thân, Diễn trò cổ tích giữa trần thời nay. Nhật ký tự truyện mà hài, Lần nào gặp nạn cũng trai ra phò. Hành tung sao quá mập mờ, Vừa ngồi đây, thoắt mặt thò chỗ kia. Việc làm đang tả tía lia, Dòng sau đã lại thấy về vùng biên. Mới qua đất Israel, Bữa sau Palestin đã nằm. Nước đi khoác lác 25, Visa lòi mắt moi tầm 13. Cái tâm em lớn lắm nha, Em nhung em nhớ mọi nhà châu Phi. Hành trình Thánh địa em đi, Làm sao có lắm thị phi vậy trời. Vượt biên kể đã tiêu rồi, Vẫn còn lải nhải trên trời dưới mây. Cộng đồng bức xúc lắm thay, Giao lưu đuối lý ba gai nói bừa. Lại còn chân gỗ bày trò, Càng show càng hố càng thò cái sai. Mătt dày láo toét em đòi, Kiện người phản biện coi mòi em điên. Sách càng đọc thấy càng gian, Em càng nói thấy càng gàn càng hâm. Buồn thay cho đám QV, Hành văn mà lại đẻ nhầm quái thai. “Ngôn tình tiểu thuyết” nảy nòi, “Thần kinh kiếm hiệp” đã lòi ba xu. Đĩ rồi chẳng biết đường tu, Cả ban biên tập như mù cả thôi. Thói đời ăn vụng chùi môi, QV càng lấp càng lòi dối gian. Sách ra “sỏi sạn” ngổ ngang, Sao không biên tập dọn trang gọi là. Biện bạch nói ngọng thấy bà, Hay mèo bị nuốt mất cha lưỡi rồi. Tầm văn thấp bé cũng đòi, Phát hành sách – Chẳng hại đời lắm sao. Trich wentretho
Posted on: Tue, 15 Oct 2013 13:01:47 +0000

Trending Topics



Recently Viewed Topics




© 2015