VIẾT CHO MẸ CỦA CON: “ CÓ MỘT ĐIỀU TRONG LÒNG - TopicsExpress



          

VIẾT CHO MẸ CỦA CON: “ CÓ MỘT ĐIỀU TRONG LÒNG CON MUỐN NÓI, ÔM ẤP, LẮNG ĐỌNG TRONG TRÁI TIM CON: " CON TỰ HÀO ĐƯỢC LÀM CON CỦA MẸ, CỦA CHA.” 23:18p ngày 23 tháng 8 năm 2013 Giờ này mẹ đã ngủ chưa? Con gọi điện lúc trước, vẫn thấy mẹ bận bịu, chắc sau mỗi ngày dài như vậy, mẹ của con mệt lắm, mẹ nhỉ?!? Mẹ có tuổi rồi, lại ở cách xa con gái, ấy vậy mà người thường nhận được tình thương nhiều hơn lại là con. Mẹ bận như vậy, mà mỗi lần nhấc máy lên mẹ lại hỏi: “Con hết việc chưa?”. Mẹ ở xa con vậy, mà vẫn thường nhắc nhở con ăn đúng bữa, quần áo cất vào sớm trước khi đi cho khỏi mưa. Mẹ hỏi con có tăng thêm được cân nào chưa? Có thường chăm chỉ học tập và làm việc không? Có thường giữ lòng mình trong lặng không?....... Mẹ lúc nào cũng vậy, trăm thứ bộn bề nhưng vẫn dõi theo con. Từng bước đi của con chưa bao giờ mẹ bỏ xót. Mẹ nói mẹ vui nhất là khi thấy con cười, mẹ mong con mẹ được toại nguyện mọi điều con mong muốn…. Mẹ biết không, con ngại ngùng lắm khi mỗi ngày trôi qua, bên lời kinh câu kệ, con lại nhận ra rằng: Sau mỗi ngày lại mẹ con mình lại một xa. Con mong bên mẹ đến từng phút giây, mong được ấp vào lòng mẹ cho vơi đi nỗi nhung nhớ. Mong được mẹ nựng nịu, yêu thương để con an lòng rằng mẹ yêu vẫn bên con… Mẹ biết không, con sợ lắm mỗi khi nhìn dáng mẹ. Lưng mẹ còng hơn với gánh nặng gia đình, vai mẹ hằn nỗi nhọc nhằn bởi con. Mẹ hiền hòa với ánh mắt thương yêu, nhưng bước chân mẹ không còn vững vàng nữa. Năm tháng kia đã cướp đi sự trẻ trung của mẹ, hay chính nỗi lo lắng cho con đã làm mẹ cằn cỗi hơn….. Mẹ biết không, con sợ lắm mỗi khi mẹ gượng cười, mẹ nói rằng mẹ không bệnh gì hết. Nhưng sau đó, là những đau đớn mẹ chịu đựng bởi những năm tháng vất vả nuôi con. Cơn đau thể xác là vậy, nhưng con sợ hơn mỗi khi nỗi lòng mẹ dậy sóng. Con sợ cuộc đời kia vương thêm sầu cho mẹ, mà rằng người làm điều đó lại là con… Nhưng mẹ ơi, chưa bao giờ mẹ khóc, và chưa bao giờ giận trách đứa con thơ. Mẹ yêu con hơn ngàn lời nói, hơn tất cả những điều trần gian so sánh được. Mẹ bao dung và hy sinh tất cả cũng vì con….. Mẹ nói rằng, con hãy cứ đi xa mẹ! Hãy cứ đến bến bờ con thấy mình hạnh phúc, vì mẹ sẽ mãi vui khi thấy con cười. Và mẹ an tâm khi con được yên ấm. Mẹ nói rằng: “Mẹ sẽ không sao đâu, con không phải lo cho mẹ. Mọi chuyện bình thường ngay khi con xa mẹ. Mẹ sẽ vẫn vui, vẫn thật phấn khởi vì con mẹ trưởng thành…” Nhưng mẹ ơi, con sợ lắm mỗi khi lòng tự hỏi: Ai sẽ chăm mẹ những lúc mẹ ốm đau?!? Ai sẽ đỡ mẹ mỗi khi trái gió trở trời? Ai sẽ thay con chăm mẹ giấc ngủ, miếng ăn? Ai sẽ bưng thuốc cho mẹ? Ai sẽ rửa chân tay cho mẹ của con?!?.... Mẹ ơi, mẹ chăm con bằng trời bằng bể. Từ khi có con đã bao giờ mẹ được trọn giấc đâu. Đã bao giờ mẹ được ăn ngon 1 miếng, được mặc một chiếc áo đẹp, được thảnh thơi cười nói….. Đã bao giờ mẹ hết lo âu!!!!!! Mẹ biết không, con thầm sợ hãi, khi tự mình soi vào trong gương. Càng thấy rõ hơn những tốt đẹp con đang có, là bấy nhiêu gánh nặng mẹ thầm mang. Con ngày càng cao lớn, mẹ ngày càng già nua. Con ngày càng tươi trẻ, mẹ ngày càng héo hon. Con vô tư cười nói, mẹ lại dấu đi sự muộn phiền… và giờ con hạnh phúc ấm êm….. cũng là lúc mẹ hy sinh trọn đời mẹ cho con! Mẹ chưa bao giờ mong con làm điều gì cho mẹ. Mẹ dành trọn đời nuôi con nhưng chưa bao giờ đòi hỏi con thương mẹ. Mẹ dành trọn vốn liếng vun đắp cho con, nhưng chưa bao giờ mong con đền đáp. Mẹ yêu con, thương con, vỗ về con, nựng nịu con cho con… để mai này con đi đến hạnh phúc…… còn mẹ hài lòng ở lại phía sau… "Con nợ mẹ cha những ngày vui bất tận Rong ruổi suốt cuộc đời không định hướng tương lai Con nợ những chiếc hôn còn nóng hổi vành môi Trong cơn điên loạn giữa bạc tiền mến mộ Con nợ căn nhà sập xệ bàn tay mẹ mòn tháng năm Để con lớn khôn mắt xanh hồn lữ thứ Con nợ những trưa hè oi bức cha gồng gánh gia đình Con đứng đó dửng dưng để thấy từng nhát đau xuyên qua ngực Con nợ lòng dũng cảm đâu đó cần một thâm tình Con nợ những giản đơn đời thường để che đi lòng kiêu hãnh Con nợ đời sắp hai mươi vẫn chưa góp nhặt Huênh hoang giữa mọi người để cô đơn đầy ắp cõi lòng Con nợ sự tri âm ai đó yêu qua lời thơ tiếng nhạc Con nợ đêm dài vồn vã những ấu trĩ dại khờ Con nợ mẹ cha không bao giờ trả hết Những nỗi nhọc nhằn con chỉ biết cắn vào môi ............" Con nợ ơn cha mẹ muôn đời không trả hết! Con thật bé nhỏ trước tình mẫu tử bao la. Con mong mình níu được thời gian, tháng ngày bên mẹ. Cho con được báo hiếu mẹ cha. Con cầu xin Ơn Trên cứu giúp, cho con có cơ hội chăm sóc mẹ, nâng niu giấc ngủ của mẹ, cho con được đau nỗi đau của mẹ, cho con thay mẹ gánh nỗi lo âu. Con xin nguyện làm tất cả, để mẹ của con được ấm áp, để tâm hồn mẹ có trốn bình yên! Xin mẹ tha thứ cho những khi con bất hiếu, con đã không biết trân trọng lòng mẹ cha. Xin mẹ tha thứ cho mỗi lần con thất bại, con đã làm trái tim mẹ đau hơn. Xin mẹ tha thứ cho những khi con khờ dại, con làm lòng mẹ lo lắng đến ngàn lần. Xin mẹ tha thứ cho những phút yếu mềm, vì giọt nước mắt con rơi làm mẹ quặn thắt, xót xa. Và xin mẹ tha thứ cho những yếu đuối, kém cỏi của con, vì con đã không làm mẹ được vui như lòng con mong muốn. Con xin mẹ rộng lòng nhận tình thương mến, và sự biết ơn cao cả dâng lên mẹ nơi con. Xin mẹ rộng lòng với đứa con dại khờ, kém cỏi là con! Con xin mẹ cho con một ân huệ. Xin mẹ trọn đời hãy ở bên con. Xin mẹ mạnh khỏe, an lạc trong đời tu hành. Xin hãy gạt đi những lo toan cuộc sống, để mẹ của con được thanh thản trong lòng. Xin mẹ hãy cho con được sống vì mẹ, được hạnh phúc dành tình thương và tấm lòng báo hiếu tới mẹ. Dù những gì con làm thật ít ỏi, nhưng vẫn mong mẹ nhận được hơi ấm từ lòng con… Mẹ kính yêu vô vàn của con!!!!!!! "Con sẽ không đợi một ngày kia Khi mẹ mất đi mới giật mình khóc lóc Những dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ? Con hốt hoảng trước thời gian khắc nghiệt Chạy điên cuồng qua tuổi mẹ già nua Mỗi ngày qua con lại thấy bơ vơ Ai níu nổi thời gian? Ai níu nổi? Con mỗi ngày một lớn lên Mẹ mỗi ngày thêm già cỗi Cuộc hành trình thầm lặng phía hoàng hôn. Con sẽ không đợi một ngày kia Có người cài cho con lên áo một bông hồng Mới thảng thốt nhận ra mình mất mẹ Mỗi ngày đi qua đang cài cho con một bông hồng Hoa đẹp đấy - cớ sao lòng hoảng sợ? Ta ra đi mười năm xa vòng tay của mẹ Sống tự do như một cánh chim bằng Ta làm thơ cho đời và biết bao người con gái Có bao giờ thơ cho mẹ ta không? Những bài thơ chất ngập tâm hồn Đau khổ - chia lìa - buồn vui - hạnh phúc Có những bàn chân đã giẫm xuống trái tim ta độc ác Mà vẫn cứ đêm về thao thức làm thơ Ta quên mất thềm xưa dáng mẹ ngồi chờ Giọt nước mắt già nua không ứa nổi Ta mê mải trên bàn chân rong ruổi Mắt mẹ già thầm lặng dõi sau lưng Khi gai đời đâm ứa máu bàn chân Mấy kẻ đi qua Mấy người dừng lại? Sao mẹ già ở cách xa đến vậy Trái tim âu lo đã giục giã đi tìm Ta vẫn vô tình Ta vẫn thản nhiên? Hôm nay... Anh đã bao lần dừng lại trên phố quen Ngả nón đứng chào xe tang qua phố Ai mất mẹ? Sao lòng anh hoảng sợ Tiếng khóc kia bao lâu nữa Của mình? Bài thơ này xin thắp một bình minh Trên đời mẹ bao năm rồi tăm tối Bài thơ như một nụ hồng Con cài sẵn cho tháng ngày Sẽ tới ! " Kính yêu mẹ vô vàn! Con gái của mẹ. mp3.zing.vn/bai-hat/Gap-Me-Trong-Mo-Thuy-Chi/ZW60UO6U.html
Posted on: Fri, 23 Aug 2013 17:53:41 +0000

Trending Topics



Recently Viewed Topics




© 2015