GỬI ANH - CƠN GIÓ DỊU DÀNG LUÔN BÊN EM...! Anh - đây - TopicsExpress



          

GỬI ANH - CƠN GIÓ DỊU DÀNG LUÔN BÊN EM...! Anh - đây là lần đầu tiên em gọi anh như thế nhỉ. Anh cứ luôn miệng hối em rằng gọi anh đi, nhưng em bướng bỉnh ko nghe lời. Vậy hôm nay em phá lệ 1 lần nhé! Anh đến bên em dịu dàng như 1 cơn gió, nhẹ nhàng nhưng dai dẳng. Em ko biết từ bao giờ anh bắt đầu nảy sinh tình cảm với em, cũng như chính bản thân anh cũng ko biết vậy. Em đâu có biết, bởi anh hiền hòa, trầm tính, ít nói quá. Em chỉ biết điều đó khi bọn bạn thì thầm với em rằng, anh đã thích em từ lâu lắm rồi - từ ngày mình còn học chung với nhau. Quãng thời gian ko phải là ngắn 1 tẹo nào. Chắc ngày đó anh suy nghĩ, băn khoăn, trằn trọc nhiều lắm. Bởi em khi đó ngây thơ, vô tâm quá, ko nhận ra được tình cảm chân thành anh dành cho em. Ngày em quyết định đến bên người ấy, chắc anh đau lắm phải ko. Em xin lỗi. Em ko cố tình làm anh đau đâu, xin hãy hiểu cho em nhé. Em thuộc tuýp người sống tình cảm, mà tình cảm thường xuất phát từ trái tim mà anh. Vậy nên khi trái tim lên tiếng thì lý trí đâu thể cản nổi, phải ko anh. Tình cảm của anh, tấm lòng của anh, em xin ghi nhớ, bây giờ và cả sau này cũng vậy. Nhưng anh à, em thật sự xin lỗi anh nhiều lắm, bởi em ko thể đền đáp được tình cảm đó. Ngày trước bước vào trường, còn bỡ ngỡ với bạn mới nhiều lắm thì anh xuất hiện và đánh nhau với em - trong ngày đầu tiên nhận lớp. Cũng đanh đá lắm chứ có phải vừa đâu. Em cú lắm. Chợt nghĩ, con trai gì mà chả thương hoa tiếc ngọc tẹo nào, đã thế ko khách khí nữa. Vậy là từ đó về sau, cứ chạm mặt trên lớp là anh với em lại đánh nhau 1 trận ra trò, đến lớp trưởng xông vào cản là bị ăn oánh lây, rõ buồn cười. Sách vở mang đi học thì nhàu nát, người ta cứ trầm trồ nghĩ rằng, ồ chăm học quá. Nhưng sự thật đâu phải, tàn tích do em với anh đánh nhau mà ra ý chứ. Đánh nhau nhiều là thế, ngứa mắt nhau lắm mà sao lên lớp cứ ngồi cạnh nhau là sao. Cũng thú vị thật. Ấy thế mà em với anh lại thân thân nhau, làm chung mấy project nữa chứ. Anh hò hét bắt em làm, còn em cứ tưng tửng như ko có chuyện gì xảy ra vậy. Em bướng nhỉ. Nhưng cuối cùng em vẫn hoàn thành tốt đó thôi. Chỉ tội anh phải sửa nhiều lỗi cho em quá. ~~~ Em nhớ ngày đó lắm, thật đấy. Anh và em chơi với nhau vô tư, đối xử và nói chuyện với nhau rất thoải mái. Em coi anh như 1 người anh trai vậy, có chuyện gì là tâm sự, ngay cả khi em với người ấy cãi nhau, em cũng hỏi ý kiến anh xem nên làm thế nào, bởi em suy nghĩ đơn giản: cùng là con trai nên anh sẽ hiểu. Nhưng em đâu ngờ rằng điều đó vô tình làm tổn thương anh. Em thấy mình có lỗi quá. Và khi em với người ấy dừng lại, em đau, em ngã, em bị tổn thương nặng nề đến vậy, anh lại đến, lắng nghe, chia sẻ, giúp em vượt qua. Em cảm ơn anh nhiều lắm, bởi khoảng thời gian đó ko có anh động viên, thì có lẽ bây giờ em vẫn còn thu mình vào góc phòng mỗi khi đêm xuống. Cảm kích anh là vậy, tại sao anh lại nói lời yêu thương em, khi mà em vừa đón nhận 1 cú sock lớn trong đời, cú trời giáng khiến em dường như sụp đổ hoàn toàn, chuyện mà ko bao giờ em nghĩ tới cả. Em buồn lắm. Nhưng tình cảm anh dành cho em lâu như vậy, âm thầm và dai dẳng trong suốt hơn 2 năm trời - quãng thời gian em bên người ấy. Em ko nỡ phũ phàng gạt anh sang 1 bên, như vậy tàn nhẫn với anh quá. Rồi em đã thử yêu anh. Cũng đi chơi, xem phim, ăn uống, la cà và dã ngoại. Anh sợ em lắm à, tại việc gì anh cũng nhìn qua nét mặt của em rồi anh mới quyết định. Em "ngơ" chút xíu là anh đính chính ngay, hay nhỉ. Sao anh lại chiều chuộng và nâng niu em đến vậy. Tại sao anh lại yêu 1 đứa như em, thật sự em rất tò mò. Anh nhớ lần anh dẫn em đi leo núi chứ. Em biết ơn anh lắm, vì đó là ngày em cảm thấy mình được thở trong suốt những ngày tháng dài đằng đẵng mà em chỉ biết sống trong thế giới u tối của riêng em. Thế nhưng đứng trên mỏm đá cao tít nhìn xuống, em bất giác nghĩ về người ấy - rằng em và người ấy chưa bao giờ từng có 1 chuyến đi xa riêng của 2 đứa như vậy. Em biết, yêu anh, anh sẽ ko để em phải chịu khổ. Nhà anh ở Hà Nội, có điều kiện, công việc tốt, cao ráo, thông minh, tài giỏi lại yêu em như vậy, nhưng thật sự em ko làm được anh à. Tình cảm trong em dường như đã chai sạn, em ko còn tin vào tình yêu nữa. Bởi em ko muốn trái tim em 1 lần nữa phải chịu tổn thương, cảm giác nghẹt thở, khóc ko đc, mà ko khóc cũng ko xong, lòng quặn thắt nấc lên từng cơn, như có từng nhát dao đâm vào tim, xoáy sâu trong tâm khảm, mất đi ý thức và đôi khi còn gây ra những việc tự làm đau chính mình. Em thực sự rất sợ cảm giác đó. Em ích kỷ lắm phải ko anh. Ngày em nói chuyện nghiêm túc với anh, chắc anh bị tổn thương nhiều lắm, bởi 1 đứa con gái ko ra gì như em. Em thực sự có lỗi với anh, tất cả là lỗi tại em mà. Em chưa kịp nói gì thì anh luôn miệng nói, ko phải lỗi do em, đừng suy nghĩ nhiều, anh ko sao cả. Tại sao đến cuối cùng anh vẫn lo nghĩ cho em vậy, em áy náy lắm. Và chuyện gì đến cũng đến, 1 thời gian sau em thấy anh đăng stt và ảnh với 1 người con gái - xinh xắn, dịu dàng. Anh bảo là bạn gái, đang đi hẹn hò, trông vui lắm. Em cũng mừng. Trong lòng vơi bớt được phần nào cảm giác tội lỗi với những tổn thương em đã gây ra cho anh. Thế nhưng được mấy ngày, anh lại nói là đã chia tay. Vậy là em mừng hụt mất rồi, em ngỡ tưởng rằng người đó sẽ yêu anh và chăm lo cho anh, ít nhất là hơn em. 1 lần nữa em thấy tội lỗi của em ngày càng tăng, nặng nề hơn trước rất nhiều. Em buồn vu vơ mất mấy ngày. Đến giờ bọn bạn em lại thủ thỉ với em rằng: "Nó chưa có n.y đâu, mày xông vào đi, ko cần cưa nó cũng tự đổ đấy. Nó có điều kiện và công việc tốt thế cơ mà". Em chỉ biết cười trừ cho xong chuyện. Em đã từng nói với anh rằng: "Em trân trọng anh nên ko muốn anh làm người thay thế cho người ấy. Bởi em ko muốn mất đi 1 người mà em yêu quý". Vậy sao anh ko dừng lại, sao anh ko cho em thời gian tự chữa vết thương quá sâu và quá lớn trong em. Anh à, anh hãy quên em đi và hãy hạnh phúc anh nhé. Em sẽ luôn ở đây, bên cạnh anh những lúc anh cần người để tâm sự, trò chuyện, chia sẻ. Em sẽ luôn cầu nguyện cho anh gặp được người con gái tốt hơn em, dịu dàng hơn em, tài giỏi hơn em và yêu anh chân thành. Bình yên anh nhé. Tạm biệt anh - cơn gió dịu dàng luôn bên em..!!! That lone sometime is too sad to be true. Got winter in my heart. -LeoNa Carey-
Posted on: Sat, 29 Jun 2013 10:19:30 +0000

Recently Viewed Topics




© 2015