Lưu Hạ Phàm: chàng công tử nhà giàu, lạnh lùng,đẹp - TopicsExpress



          

Lưu Hạ Phàm: chàng công tử nhà giàu, lạnh lùng,đẹp trai, nhưng bị cú sock quên tất cả kí ức thuở nhỏ _ Lâm Uyển Nhi: cô gái quê mùa, đáng yêu, lặng thầm yêu Hạ Phàm từ nhỏ kéo dài tận 13 năm. _ Hàn Mạc Tôn: đẹp trai không kém gì Hạ Phàm, nhưng chưa từng động lòng với bất kì ai Tại sao cậu không nhớ gì về mình ????? Mình cảm thấy đau đớn khi nhìn vào đôi mắt lạnh lùng ấy…. Giá như mình có thể dũng cảm hơn Giá như cậu nhớ đến mình, một chút ấn tượng thôi !! Có phải là nỗi đau rời xa và hạnh phúc đến rất gần Nhưng cậu có biết không? Mình sẽ mãi đợi….. sẽ mãi là con ốc sên…. Âm thầm yêu và đi theo cậu…. Vì mình biêt….sẽ có một ngày…. Cậu sẽ quay trở về ….!!! Còn những nhận vật khác. Hihi đọc rồi sẽ biết... Chương 1: Cậu là đồ đáng ghét!!!! Cậu là đồ đáng ghét! Hạ Phàm! Sao lại coi tôi như người ở nhà cậu vậy! Tôi cực khổ lắm mới lên đây tìm được cậu, cậu có biết không?! Thật quá đáng mà! Một mình tôi làm gì dọn dẹp hết nguyên căn nhà lớn vậy chứ. Hức!! Tôi nguyền rủa cậu, tại sao lại đối xử với tôi như thế…. Tôi là bạn thân nhất của cậu từ nhỏ mà!! Ối mẹ ơi!!!....tức chết đi được….. Đồ đáng ghét ………… Tôi tức giận đùng đùng lau dọn nhà cửa ( nhưng nói thật hơn nhìn nó giống như chuồng heo vậy!!) " Cô có thể im lặng được một chút không vậy?? . Nói từ sáng tới giờ không mệt sao? Phải để cho người khác nghỉ ngơi chứ!!" Hạ Phàm quát lớn giọng từ phòng riêng vọng xuống nghe lanh lảnh. " Nghỉ ngơi á!! Có biết bây giờ là mầy giờ ko hả? Ngủ gì mà như heo ý" Tôi nổi điên với tên này thôi. " Đồ khùng". " Đang nói gì đó? Đang **** tôi nữa phải không?" Mặc dù tôi nó rất nhỏ nhưng tên này cũng thừa đoán được. " Tôi đâu có nói gì đâu!" tôi hết hồn khi Hạ Phàm lại đoán trúng tim đen tôi như vậy. Hạ Phàm cũng không chịu thức dậy, nằm trên giường quát lớn: " Lên đây cho tôi, tôi bảo cậu lên đây có nghe không!". Tôi vẫn cố chấp hỉnh mũi khó chịu. " Bảo lên đây mà, không tôi mà xuống là cô chết với tôi đó". Hạ Phàm hâm dọa tôi, nhưng tôi cũng phải nhắm mắt nghe lời, không thôi tôi khó sống yên ổn được. Tôi từ từ bước vào căn phòng của Hạ Phàm, thật kì lạ căn phòng này nó khác xa so với tôi tưởng tượng. Vô cùng sạch sẽ, lại có mùi thơm dễ chịu ( đó là mùi của Hạ Phàm sao?? ). Căn phòng rất đẹp lại rất rộng rãi, tôi đảo mắt liếc nhanh Hạ Phàm cậu ấy thực sực rất đẹp trai, làn da trắng hồng sống mũi cao, đôi môi cũng rất đẹp………tôi thẩn thờ người đứng nhìn. " Yêu tôi rồi sao? Nhìn tôi như thế lỡ yêu tôi rồi thì biết phải làm sao?" Hạ Phàm hé một mắt nhìn tôi, dường như bao nhiêu lời cậu ấy nói đều trúng ngay tim đen của tôi vậy. " Hả!!! Cậu nói gì….. yêu….. yêu gì cơ chứ!!!!" Tôi giật mình lặp lại cậu nói như một tên ngốc. Tôi ngẫn người suy nghĩ Tên này có nói dỗi rằng không quen biết mình không nhỉ, cậu ấy đã chơi rất thân với mình từ nhỏ, làm sao lại không nhớ đến mình. Nhưng những ngữ điệu này, cách nói này đều không hề thay đổi. Kí ức….. 13 năm trước khi chúng tôi chỉ mới 5 tuổi……. ……………………… "Này Uyển Nhi!!! Làm gì cậu nhìn mình chằm chằm vậy??" Cậu bé đáng yêu ấy quay qua nhìn tôi với con mắt tròn xoe hỏi. Lúc này mặt tôi đỏ bừng lúng túng. " Nhìn tôi như thế có phải cậu yêu mình rồi không?. Nói thật đi, nếu không cậu phải trả tiền cho tôi." " Trả tiền ư!! Tại sao lại phải trả tiền?" tôi ngơ ngác hỏi Hạ Phàm khi mắt tôi không thể rời xa được khuôn mặt này. " Phải trả tiền cậu nhìn tôi chứ!!! Trên đời này không có gì là cho không cả" cậu bé vẫn cười tươi nói chuyện huơ huơ cả chân tay. " Mình không có tiền!! Phải làm sao đây, vậy là mai mốt mình không được nhìn cậu nữa à. Huhu…..huhu… phải làm sao đây…mình không chịu đâu….." Tôi òa lên khóc nức nở. " Ôi….đừng khóc đừng khóc nữa, mình chỉ nói chơi thôi. Cậu đừng khóc nữa. Mình xin lỗi mà…..mình không thích nhìn thấy con gái khóc, cậu cứ khóc quài mai mốt lớn lên không ai cưới cậu đâu!!!" Hạ Phàm quay qua dỗ ngọt tôi " Khóc thì không có ai cưới hả??" tôi lấp tức nín ngay, lấy tay lau sạch nước mắt ngẩn đầu lên nhìn Hạ Phàm với khuôn mặt tò mò hình sự. " Đúng đó!! Không ai cưới cậu đâu. Cậu thử nghĩ đi ai mà thèm cưới kẻ khóc nhè như cậu." Hạ Phàm vứa nói vừa mỉm mỉm cười nhìn tôi. " Vậy phải làm sao đây?? Huhu…. Mình phải làm sao đây….huhu…." tôi rất sợ câu nói của Hạ Phàm nên lại òa lên khóc. Nhanh tay Hạ Phàm quay qua lau nước mắt cho tôi, đôi bàn tay ấm ấp vô cùng làm toàn thân nóng ran như lửa đốt " Cậu đừng khóc nữa, mình sẽ lau nước mắt giúp cậu, sau này cậu khóc mình sẽ lau giúp cậu mãi mãi, suốt đời mình luôn. Hihi…." ……………………………….. " Này!! Này……NÀY……Lâm Uyển Nhi……" Hạ Phàm hét lớn mặc dù tôi chỉ đứng gần cậu ấy chỉ khoảng 6 bước chân. " Có nghe không?? Sao lại đứng thừ người ra thế…." Tôi giật mình thoát khỏi kí ức ấy, một kí ức đã đeo bám tôi suốt 13 năm trời, và giờ đây đối diện với sư thất. nhưng tôi vẫn không thế nào tin được. Tôi phải hỏi cho ra lẽ mới hả dạ. " Có thật cậu không nhớ đến mình không? Có thật cậu đã quên mình rồi không? 13 năm trước cậu đã quên thân với mình lắm mà, làm sao có thể quên được. Nói thật đi, có nhớ đến mình không, mình là con bé khóc nhè đây!!!" Tôi càng nói từ từ tôi bò lên giường của Hạ Phàm càng tiến sát lại gần cậu ấy hơn. " Này….này….. cô làm gì thế…..làm gì mình tiến sát lại tiến sát lại gần tôi như thế" Hạ Phàm tỏ ra hoảng hốt khi thay nét mặt tôi thay đổi, tôi càng lại gần cậu ấy lại càng cong người lại co rúm như con tôm luộc. Bỗng nhiên cậu ta ngừng lại quay ngược lại tiến về phía tôi. " Cô tưởng tôi sợ à!! Có gì đâu cứ lại gần đây, gần thêm chút nữa…" Hạ Phàm hất hàm lên thách thách với tôi. Cuối cùng tôi cũng phải chịu thua, ngừng lại trở về chỗ cũ. Nhưng tôi thực sự muốn nghe câu trả lời thật lòng của Hạ Phàm " Tôi chỉ mới quen biết cô có 3 tháng nay thôi làm gì mà tới 13 năm. Cô nói đùa thì cũng phải kiếm chuyện hay hơn chút chứ" Hạ Phàm nhất quyết ngồi dậy nói với tôi. " Phải nói cái ngày trời giáng cậu xuống đây, tôi thật xui xẻo" Hạ Phàm xoa xoa cằm nói. " Cái gì chứ, tôi mới là người gặp cậu mới xui xẻo đây" Tôi tức giận 3 tháng trước……………………….. DING DONG….. DING DONG…..DING DONG…… " Từ từ ai vậy, ra liền…đùng bấm chuông nữa, nhức cả đầu.." Hạ Phàm càu nhàu khi tôi cứ bấm chuông liên tục. Tôi ở ngoài cổng lo lắng, hồi hộp chờ đợi. Vừa lặp tức thất cậu ấy mở cửa tôi liền nhảy và ôm nhào vào Hạ Phàm. " Hạ Phàm….Hạ Phàm…..mình rất nhớ cậu…..thật sự rất rất nhớ cậu!!!!!" Tôi vui mừng không từ nào tả xiết, đã 13 năm tôi phải rất khó khăn lặn lội lên thành phố này tìm cậu ấy. Lúc ấy nước mắt tôi không thể ngăn lại được, nhưng Hạ Phàm vì quá bất ngờ nên cứ ôm tôi đứng chết trân. Một hồi lâu sau cậu ấy mới có phản ứng, nhưng đều đầu tiên mà cậu ấy làm khi gặp tôi là buông tay làm tôi rơi xuống đất như trái mít rụng. " Bịch…." " Cô là ai!! Sao tự nhiên biết tên tôi. Tránh ra mau!!!" Hạ Phàm như tát một gáo nước lạnh vào người tôi. Đôi mắt thể hiện sự khó chịu, dường như lúc đó cậu ấy muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy. Mặc dù té rất đau nhưng tôi cũng không quan tâm nhiều gì tới mình, chỉ biết lúc đó một chàng hoàng tử rất đẹp đang đứng trước mắt tôi. Đôi mắt ấy, khuôn mặt ấy, làn da ấy hoàn toàn không có gì thay đổi. Nhưng chỉ có một thứ thay đổi là tính tình và kí ức. Tôi nhanh chân đứng dậy phủi phủi quần áo lại sạch sẽ " Cậu không nhớ mình là ai à! Mình là Lâm Uyển Nhi đây! Cô bé khóc nhè của cậu nè!" tôi cười thật tươi mong cậu ta sẽ nhân ra mình. " Tôi không quen cô, cái gì…Uyển…cái gì…Nhi….Cái tên này tôi chưa hề nghe qua làm sao quen biết cô được. Thôi đi ra ngoai mau lên, phiền phức chết đi được." Hạ Phàm đẩy tôi ra ngoài, dù cố níu kéo nhưng tôi vẫn không thắng lại cậu ấy. " RẦM……….." Tiếng đóng cửa như đóng lại toàn bộ giấc mơ của tôi về Hạ Phàm. Tôi cứ tưởng cậu ấy sẽ rất vui mừng khi nhìn thấy tôi, tôi tưởng cậu ấy là người nhận ra tôi trước chứ. Sao lại như thế này, tình huống này thật sứ tôi chưa hề nghĩ đến. Tôi hụt hẫn vô cùng, không biết phải làm sao khi một thân một mình đến nơi xa xôi này. Ngày xưa cậu ấy thường nói là sẽ bảo vệ tôi, sẽ mãi là người lau nước mắt cho tôi. Tại sao giờ cậu ấy lại thay đổi nhiều đến thế. Tôi vẫn đứng trước cửa nhà Hạ Phàm như một con ngốc, chẳng biết phải làm sao. Bỗng dưng tôi chợt nhớ đến DING DONG…..DING DONG……DING DONG………….. " Đúng là phiền chết đi được! Con khùng đó không biết ở đâu ra nữa! Trời ơi tức chết đi được!!!!!" Hạ Phàm đùng đùng nổi giận " Hạ Phàm ơi! Mở cửa ra mau đi!" tôi hớn hỡ la lối i oái Tôi liền đưa bước thư của mẹ và bố gửi lại cho cậu ấy nhằm có bằng chứng tôi lên đây cũng một phần nhờ hai bác ấy. Hai bác ấy đã giữ đúng lời hứa với ba tôi rằng sẽ cho tôi lên gặp Hạ Phàm khi cả hai đều 18 tuổi. Với bức thư đó tôi hí hửng bước vào nhà, thật không thể tin vào mắt mình nữa. Một căn nhà rộng lớn trang trí lại rất đẹp, nhưng sao không có ai hết nhỉ, hai bác đâu rồi. Chỉ mình tôi với Hạ Phàm chỉ nghĩ đến thôi là mặt tôi lại đỏ ửng. Không thèm quan tâm đến cậu ta, tôi đi vòng vòng tham quan căn nhà mà từ nhỏ đến lớn cậu ấy đã sống. Tôi liếc mắt sang cậu ấy thấy Hạ Phàm đang chuẩn bị gọi điên thoai cho ai đó. " Alô!!! Mẹ à! Con bé gì Uyển…Uyển…." Hạ Phàm lấp ba lấp bấp tên của nói " Là Uyển Nhi, Lâm Uyển Nhi" " À!!! Lâm Uyển Nhi. Con nhỏ này ở đâu ra tự nhiên xông vào nhà mình vậy. Còn gửi cho con bức thư này, rốt cuộc chuyện này là sao?" Hạ Phàm dường như nghi ngờ tôi thái độ này làm tôi không dễ chịu chút nào. " À!!! Hạ Phàm mẹ quên nói với con, mấy tháng sau mẹ với bố sẽ đi du lịch vòng quanh thế giới, khoảng nửa năm mới về lận. Con ở nhà nhớ chăm sóc Uyển Nhi nhé, đừng có ăn hiếp con bé ấy. Nếu có chuyện gì con sẽ chết với mẹ đó, NGHE CHƯA!!!!" Mẹ Hạ Phàm nói liên tục sau đó cúp máy làm cậu ấy tức giận khủng khiếp. ……………………………………. 3 tháng khi tôi ở nhà cậu ấy thật sự rất đáng sợ, không một ngày nào tôi được yên thân, thật khổ cho tôi hằng ngày phải đối mặt với kẻ máu lạnh này. " Mình lên đây không phải làm osin cho cậu đâu! Hức… đáng ghét". Tôi đang nổi điên, đầu như muốn bốc khói vậy. Không được tôi không thế chịu đưng được nữa, phải ra khỏi chỗ này thôi. " Này! Lâm Uyển Nhi……." " CÁI GÌ!! LÀM GÌ MÀ KÊU NGUYÊN HỌ TÊN CỦA TÔI RA HOÀI VẬY?!" Tôi quay lại hét lớn, bao nhiêu sự tức giận tôi đều dồn vào cổ họng mình. " Đóng cửa lại khi ra khỏi phòng tôi" " RẦM……….." Chương 2: Cậu không thể bảo vệ mình sao? 1. Hôm nay là ngày đầu tiên tôi nhập học, được học chung một trường với Hạ Phàm. Hihi… tôi thực sự rất háo hức, mặc dù không cùng lớp với cậu ấy nhưng tôi hằng ngày được đến trường chung, được về chung với Hạ Phàm. Tôi đứng cười một mình không thèm để ý đến mọi người xung quanh nhìn tôi như một con ngốc. Nhưng lại có một tên đáng ghét phá hỏng giấc mơ của tôi bằng giọng nói chua chát. " Không đi dứng trước cửa nhà làm gì? Tôi trễ học rồi, tránh ra mau!" Tôi đúng thật chịu không nổi mà. Cậu ấy đã ngồi sẵn trên chiếc moto réo ga ầm ầm. " Hạ Phàm! Cậu định không chở mình đi học á!!" Tôi hoảng hốt khi thấy cậu ta chuẩn bị chạy. " Không". Một câu trả lời mất hết cả tình người mà " Mình ..mình… không biết trường nằm ở đâu cả. Ngày đầu tiên cậu phải chở mình đi chứ". Tôi nhanh chân đứng trước cản đường cậu ta không thôi thì tôi chết mất. " Mệt quá! Lần này đầu tiên cũng coi như là cuối cùng! Ngồi nhớ đường đi cho kĩ đó. Mai tôi không có nhân từ vậy đâu." Tôi lật đật leo lên không thì cậu ấy đổi ý. Chưa kịp chuẩn bị cấu ấy đã vụt chạy, làm chút xíu tôi té nhào xuống đất. Thật hết hồn!! Tôi đâu có ngờ cậu ta chạy bán sống bán chết thế. Mắt tôi không thể mở ra được làm sao mà tôi có thể nhớ đường đi đây. Huhu…. "Á..AAA…..A… Cậu chạy chút được không, nguy hiểm lắm". Tim tôi dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực " Brừm…..brừm….brừm….." Cuối cùng tôi cũng thoát chết, thật là khủng khiếp mà, tôi không thể giao mạng sống của mình cho cậu ta được. Hic…hic… mắt tôi cay xè, không cách nào mở mắt ra được. " Tôi nói cho cậu biết, khi đến trường thì đừng có tỏ ra quên biết tôi, nhớ chưa!!!. Nếu không thì đừng trách…." Hạ Phàm nghiêm nghị ra lệnh cho tôi với một ánh mắt lạnh lùng như băng. " Con nhỏ đó là ai thế, sao nó lại… nó lại ngồi chung xe với Hạ Phàm….nó chán sống rồi sao…..?!" Mọi người xung quanh đều bàn tán xôn xao. Hình như tôi có cảm giác hơi lạ, mọi người đều nhìn tôi bắng ánh mắt giận dữ. Tôi không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng linh cảm mách cho tôi biết sắp có chuyện chẳng lành. " Xin chào mọi người, tôi là Lâm Uyển Nhi là học sinh mới chuyển trường, có gì xin các bạn giúp đỡ". Tại sao mọi người không quan tâm gì cho lắm sự có mặt của tôi. Thật quá đáng mà…. Tôi cảm thấy có rất nhiều tiếng xù xì to nhỏ đang chiếu về mình. Tại sao vậy nhỉ… RENG…..RENG…RENG….. hai tiết học trôi qua tôi thấy rất khó chịu, các bạn trong lớp rất kì lạ, mọi người đều lẫn tránh ánh mắt tôi. Không lẽ mình có gì khác người sao ta….thật không hiểu nổi. Thôi kệ các người…..hức…. " Này!! Mày là đứa mới chuyển trường à!." Có người lại nói chuyện với tôi nhưng với gương mặt không thân thiện chút nào. Nó là Vũ Linh – mệnh danh là " chị đại" trong trường. Đúng là con nhỏ thiếu văn hóa " Mày đi theo tao chút, tao có chuyện muốn nói với mày" " Sao tôi lại phải đi theo cậu" Đối với những người này tôi không muốn day dưa để kiếm thêm chuyện " Con nhỏ này. Mày cũng mạnh miệng lắm." Vũ Linh hằn giọng liếc nhìn tôi. Tôi không biêt đã xảy ra chuyện gì, ngày đầu tiên tôi không muốn đắt tội với ai nên cũng đành phải đi theo nó. Nó cùng với 5-6 đứa dẫn tôi lên sân thượng. Không lẽ mấy đứa này thần kinh có vấn đề sao nhỉ…..nói chuyện thì cần làm gì lên sân thượng. Đột nhiên Vũ Linh nó quay lại nhìn và tiến sát lại gần tôi " Mày có quan hệ gì với Hạ Phàm" nó hung tợn hỏi tôi Đáng ghét, sao nó nói chuyện với mình không có chút lịch sự nào hết. Nếu tôi nói tôi và Hạ Phàm là bạn thân với nhau từ nhỏ, nó có tin không. " Tôi và Hạ Phàm…." Chưa kịp nói hết câu thì nó đã nhảy vào họng tôi ngồi rồi, thật quá đáng. " Thì ra mày quen biết Hạ Phàm, mày cũng chán sống rồi dám đi chung với Hạ Phàm của tao" Nó vừa nói vừa chỉ thẳng vào mặt tôi. Thật không thể nhịn được nữa, tức chết đi được " Tôi đi chung xe với Hạ Phàm thì có liên quan gì tới cậu. Cậu hỏi để làm gì?" Tôi không sợ các người đâu. " Mày…. Được lắm…. tao cũng cảnh cáo mày, đừng có tiếp cận Hạ Phàm của tao nếu không thì mày đừng có trách. Lần sau tao không dễ tha cho mày như ngày hôm nay đâu". Nói xong tụi nó kéo nhau xuống bỏ mặt tôi. Nhưng tôi suy nghĩ cậu nói đó có chút phần ham dọa tôi với lại " Hạ Phàm của tôi" hình như con nhỏ đó thích Hạ Phàm sao?. Không lẽ mọi người đều nhỉn tôi với ánh mắt kì lạ tất cả đều thích Hạ Phàm hết sao. " Ặc…." Trời ơi không thể tưởng tượng được…. Hạ Phàm cậu thật đáng ghét! Gặp tôi cậu ấy làm như không quen biết, đúng là người lạnh lùng. Đồ khó ưa…… " Ê đứng lại !!!" Vũ Linh từ sau gọi tôi nhưng tôi không thèm để ý cứ tiếp tục đi giả vờ không biết " Tao kêu mày đứng lại không nghe sao?" Nó vẫn liên tục gọi tôi. Nhưng lần này bọn chúng cản đường tôi " Gì vậy?" " Haha tao tưởng mày quen biết Hạ Phàm chứ nhưng thật ra cũng như những con đĩa đeo bám cậu ấy mà thôi". Nó cười mỉa mai Tôi phải cố chịu đựng, phải nhịn vì đây là ngày đầu tiên đi học trường mới. " Chuyện đó thì có liên quan gì tới các cậu chứ?!" " Gì hà?. Mày biết tao là ai không mà dám nòi chuyện với tao như vây hả?!" " Thôi tôi không quan tâm, và cũng không muốn quan tâm với mấy người" " Mày dám nói chuyện vậy với tao hả con khốn" Nó bỗng nhiên trở nên giận dữ như con điên vậy " Mày mới chuyển trường nên mạnh miệng phải không? Vậy thì để tui tao dạy cho mày một bài học" Không để dứt lời thì bọn chúng kéo vào đánh tôi. Trong lúc hoảng hốt tôi chẳng còn biết gì khác là kêu Hạ Phàm giúp đỡ. Nhưng mọi người đã tan học hết rồi đâu còn ai có thể giúp tôi được nữa. Huhu…. Thật là khó chịu….tôi đau dường như muốn ngất đi. " Lai là bọn Vũ Linh, hôm nay ai xui xẻo chọc tức bọn này vậy. Hình như người bị đánh là học sinh mới chuyển trường thì phải" " Này cậu không sao chứ!" Một người đã chay lại cứu tôi, không phải Hạ Phàm chứ " Hạ Phàm là cậu ư!" Tôi đau đến mức không thể mở mắt ra được. " Cậu không sao chứ, có sao không, mình đưa cậu vào bệnh viện nha!" cậu ấy vẫn tốt bụng " Không…. Tôi không sao….Nhưng mà cậu là ai vậy?". Tôi từ từ mở mắt ra, trong thoáng chốt tôi thấy cậu này có khuôn mặt rất đẹp. Có thể nói Hạ Phàm luôn là người nhất thì cậu này đứng thứ hai. " Cậu không sao rồi à! Vậy thì đứng dậy đi. Được không?" Cậu ấy nhiệt tình đỡ tôi dậy nhưng một chàng hoàng tử tốt bụng " Được rồi tôi không sao, cảm ơn cậu. Mình tên là…." " Lâm Uyển Nhi… phải không?" Cậu ấy nói ngay tên tôi " Sao cậu biết được. À! Cậu theo dõi tôi đúng không.?" Một người lạ đột nhiên biết tên tôi buộc lòng tôi phải phòng thủ " HA..HA… Theo dõi à! " " Vậy cậu là ai?" cậu ta cười làm tôi giật cả mình " Tôi tên là Mạc Tôn, Hàn Mạc Tôn" Cậu ấy vừa cười vừa nói tên mình, đúng là tên đẹp thật, tên đẹp người cũng đẹp. " À!!! Cậu có biết đường…. đường…" Tôi ấp a ấp úng " Đường nào..?" Mạc Tôn hỏi lại tôi AAAAA….. không lẽ mình bị bọn chúng đánh quên cả đường về nhà sao? Ôi trời chết mất thôi…..chết mất tôi…..Tôi xoa đầu mong có thể nhớ ra được chút gì đó. " Nhà cậu ở đâu để mình đưa cậu về" " A…a… nhà tôi.. ở…à cậu biết nhà Hạ Phàm không?" " Biết….bộ cậu ở chung với Hạ Phàm à?!" " Ùa. Tôi là bạn thân cụa cậu ấy từ nhỏ. Hihi cậu đưa mình về mình thấy ngại quá" " Không sao đâu bạn bè không mà hihi. Tôi học chung lớp với cậu mà" Mạc Tôn không nói tôi cũng không biết cậu ấy học chung lớp với tôi Về đến nhà tay chân tôi đều rụng rời, đau nhức. Tụi này thật ác độc mà, ra tay đánh không thương tiếc. Đồ đáng ghét….. " Ngày đầu tiên mà đã đánh nhau rồi à! Cậu đừng có ra vẻ tay đây nữa. Học ở ngôi trường này như vậy khó sống lắm. Nếu không chịu nỗi thì về quê đi" Hạ Phàm nói những câu sốc óc " Cậu…. Mình nói rồi không bao giờ về quê đâu. Có chết tôi cũng phãi ở đây" Tôi không nhịn được nữa " Vậy thì tôi chờ coi cậu chịu đựng đến mức nào" Cậu thực sự đã thay đổi qua nhiểu, sao cậu không hỏi thăm tôi một tiếng. Dù một lời thôi cũng được mà, chẳng phải cậu hứa sẽ luôn bảo vệ mình sao, chính miệng cậu đã nói giờ cậu định nuốt lời sao. Thật uổng công mình yêu thầm chờ đợi cậu 13 năm trời. Hạ Phàm cậu là đồ đáng ghét…..
Posted on: Sun, 07 Jul 2013 13:49:32 +0000

Trending Topics



Recently Viewed Topics




© 2015