NGƯỜI ĐẸP VÀ QUÁI VẬT 1 Ngày xưa ở nước - TopicsExpress



          

NGƯỜI ĐẸP VÀ QUÁI VẬT 1 Ngày xưa ở nước Pháp Có một lái buôn giàu. Ông có ba con gái Tuổi sàn sàn như nhau. Cô út rất xinh đẹp, Đẹp đến mức mọi người Gọi cô là Người Đẹp Ngay khi mới lên mười. Khác với hai cô chị Vốn ích kỷ, đành hanh, Cô là người tốt bụng, Trung thực và chân thành. Một lần, do gặp bão, Các tàu buôn của ông Bị chìm hết, rốt cục, Ông trở thành tay không. Dọn đến ngôi nhà nhỏ Ở vùng quê thanh bình, Họ buộc phải lao động Để tự nuôi sống mình. Mấy năm sau, bất chợt Một trong số con tàu, Nghe nói vừa cập cảng. Ông vợi bớt buồn rầu. Trước khi lên thành phố Lo việc này, ông ta Hỏi các cô con gái Muốn mua gì làm quà. Hai cô lớn nhanh nhảu Đòi quần áo, nhẫn, vòng. Còn Người Đẹp khiêm tốn, Chỉ xin một bông hồng. Đến nơi, ông thất vọng: Người ta giữ tàu này Để thế nợ, do vậy Ông quay về trắng tay. Dọc đường ông bị lạc, Sâu trong rừng, tối đen, Cuối cùng ông đến được Một nơi có ánh đèn. Lại gần hơn thì thấy Đó là một lâu đài Rất cổ và lộng lẫy, Bên trong không có ai. Thấy thức ăn, đồ uống Được dọn sẵn, đang chờ, Ông ăn rồi đi ngủ, Dẫu vẫn còn nghi ngờ. Sáng hôm sau, tỉnh dậy, Chợt thấy một vườn hồng, Nhớ lời Người Đẹp dặn, Ông liền hái một bông. Một Quái Vật gớm ghiếc Xuất hiện ngay tức thì. Trông nó thật đáng sợ, Mặt lông lá, đen xì. Nó bảo nó là chủ Tòa lâu đài cổ này. Nó cho ông ăn ngủ, Thế mà rồi giờ đây Ông trả ơn bằng cách Hái hoa trong vườn hồng. Giờ cái giá phải trả Lại chính là mạng ông. Ông lái buôn hoảng sợ, Kể chuyện con xin hoa. Quái Vật nghe, cho phép Ông mang nó về nhà Với điều kiện Người Đẹp Phải tự mình đến đây Để thay cha, hoặc giả Ông trở lại nơi này. Nếu con gái ông đến Là do cô muôn đi. Không ai được ép buộc, Ép buộc chẳng ích gì. Ông lái buôn đồng ý, Rồi lên ngựa quay về. Đến nhà, ông thành thật Kể mọi chuyện con nghe. Cô con út, Người Đẹp, Nằng nặc xin thay ông. Cuối cùng ông chấp nhận, Dẫu đau đớn trong lòng. Ông chấp nhận bởi lẽ Đêm hôm trước ông mơ Thấy bà tiên báo trước Điều tốt đẹp đang chờ. 2 Quái Vật tiếp Người Đẹp Rất lịch sự, đàng hoàng, Thậm chí còn nói nó Là nô lệ của nàng; Rằng nàng là bà chủ Của cả lâu đài này. Thức ăn luôn dọn sẵn, Tủ quần áo chất đầy. Nó cầu xin Người Đẹp Hãy lấy nó làm chồng, Nhưng đêm nào cũng vậy, Nàng lắc đầu, nói không. Sau mỗi lần từ chối, Đêm nàng mơ thấy nàng Bị một hoàng tử trách Sao không chịu lấy chàng. Nàng không nghĩ Quái Vật Chính là hoàng tử này, Mà nghĩ có thể nó Đang giữ chàng đâu đây. Nàng lặng lẽ tìm kiếm Khắp nơi trong lâu đài. Nàng thấy nhiều cái lạ, Nhưng không tìm thấy ai. Suốt mấy tháng, cứ vậy, Nàng sống trong giàu sang Với rất nhiều đầy tớ Chờ được hầu hạ nàng. Nàng muốn gì cũng có, Có vườn hồng, bầu trời, Có sách để nàng đọc, Có đàn để nàng chơi. Bỗng một hôm Người Đẹp Tư lự buồn, nhớ nhà. Nàng xin, và Quái Vật Cho nàng về thăm cha. Nhưng nàng phải quay lại Chính xác sau một tuần. Rồi nó đưa Người Đẹp Chiếc nhẫn và gương thần. Chiếc gương cho nàng biết Mọi chuyện ở lâu đài. Còn sờ vào chiếc nhẫn, Rồi xoay vòng, một, hai, Lập tức chiếc nhẫn ấy Đưa nàng về rất nhanh Với Quái Vật tốt bụng, Nhẹ nhàng và yên lành. 3 Lại nói bố Người Đẹp Từ khu rừng về làng, Được Quái Vật gửi tặng Một hòm lớn bạc vàng. Nhớ số vàng bạc ấy, Hai cô lớn lấy chồng. Họ tưởng họ hạnh phúc Nhưng rốt cục lại không. Anh chồng cô chị cả Đẹp trai và thông minh, Nhưng lười biếng, ích kỷ Chỉ biết chăm lo mình. Anh chồng của cô thứ Là một người tài hoa, Nhưng chỉ mê cờ bạc, Và lười biếng việc nhà. Nên khi thấy Người Đẹp Quay về như nàng tiên, Người đeo đầy trang sức, Quần áo loại đắt tiên, Hai ả rất ghen tỵ, Liền tìm cách hại nàng, Để cho bõ ghen ghét, Để chiếm lấy bạc vàng. Khi biết được Người Đẹp Phải về sau một tuần, Chúng giả vờ quyến luyến Rồi giở chuyện tình thân Cứ đòi nàng ở lại, Dù chỉ thêm một ngày. Người Đẹp đành đồng ý. Do dễ tin, thơ ngây Nàng không biết các chị Muốn Quái Vật giết mình Vì nhỡ hẹn quay lại. Một mưu kế thông minh. Bất chợt nàng chợt tỉnh, Liền lấy chiếc gương thần, Nhìn thì thấy Quái Vật Đang thoi thóp ngoài sân. Nàng liền xoay chiếc nhẫn, Một loáng đến lâu đài, Thấy Quái Vật gần chết, Đang rên rỉ, thở dài. Thấy Người Đẹp, nó nói, Yếu ớt và dịu dàng: “Nàng không giữ lời hứa, Mà tôi thì yêu nàng...” Người Đẹp ôm nó khóc, Mắt đẫm lệ, long lanh: “Đừng chết! Không, đừng chết! Tôi cũng yêu, yêu anh! Trước chỉ là tình bạn, Nhưng bây giờ thì không. Tôi cần anh để sống. Tôi lấy anh làm chồng!” Nàng nói xong, đúng lúc Giọt nước mắt của nàng Rơi lên người Quái Vật, Một tiếng nổ âm vang Rồi tiếng trống, tiếng nhạc, Những chùm lớn pháo hoa, Rơi như mưa xuống đất, Cả không gian chói lòa. Người Đẹp bỗng ngơ ngác: Quái Vật đâu, ở đâu? Nàng hoảng sợ, lại khóc, Pháo vẫn nổ trên đầu. “Thưa Người Đẹp, Quái Vật Đang quì đây, dưới chân Một cô gái nhân hậu Và xinh đẹp tuyệt trần.” Nàng nhìn xuống, chợt thấy Một hoàng tử bên nàng, Ăn mặc thật lộng lẫy, Dáng điệu thật cao sang. Hoàng Tử nói, ngày trước Một phù thủy, tiếc thay, Biến chàng thành quái vật, Bắt phải sống nơi này. Và chỉ khi ai đó, Yêu thương chàng suốt đời Thì lời nguyền mới hết, Và chàng lại thành người. Bỗng từ trời bay xuống Một bà tiên mảnh mai. Hoàng Tử và Người Đẹp Theo bà vào lâu đài. “Con vượt qua thử thách Rất đáng khen, và rồi Con sẽ thành hoàng hậu, Ta nghĩ cũng không tồi. Còn đây, - bà nói tiếp. - Đây là hai chị con. Chúng độc ác, ích kỷ, Không trái tim, tâm hồn. Vì vậy ta bắt chúng Thành tượng đồng, đứng đây Để nhìn con hạnh phúc, Để ghen tức hàng ngày.” Rồi và vung chiếc gậy, Lập tức, tòa lâu đài Bỗng biến thành cung điện, Có lính gác trong ngoài. Tiếp đến là lễ cưới, Như trong một giấc mơ. Hai người sống hạnh phúc Mãi đến tận bây giờ.
Posted on: Sun, 11 Aug 2013 12:46:39 +0000

Trending Topics



Recently Viewed Topics




© 2015