Ngốc ah anh đâu có khócNó khẽ mở cánh cửa phòng - TopicsExpress



          

Ngốc ah anh đâu có khócNó khẽ mở cánh cửa phòng anh, anh đang ngồi trước của sổ, mắt nhìn xa xăm buồn bã. Có lẽ anh chưa biết sự hiệndiện của mình ( Nó thoáng nghỉ vậy..). Nó rón rén bước lại gần anh… - Đi ra ngoài dùm tao cái đi!! (Ý siêu thế, biết mình vào luôn) Nó chạy lại trước mặt anh, cúi xuống nhìn qua nhìn lại: - …Hì, Hai nhớn rùi mà còn khóc nhè nghen, lêu lêu. - Tao đá mày một cái “Bay giữa ngân hà với Nam Cường luôn bây giờ.” - Hì, em cũng muốn lém…( Nói xong câu nó nhảy về sau tránh cú sút của anh). - Tao không giỡn heng, đi chỗ khác chơi. - Thì em cũng có giỡn mô. ^^!.( Nó cười với nụ cười hết cỡ.) CỐCCCCC - Lì này!! - …Hứ, đồ ác độc. Em méc má cho coi. - Hơ, chưa thấm dame hả mày. Ăn đúp bồ thích hơn hử cưng… - MÁ ƠIIIIIIIIIIIIIIII Hai… ( Nó chưa dứt câu thì bị bàntay anh bịt miệng lại…) - Thôi héng, tao không giỡn…Ra ngoài chơi đi…Ngoan. - Hì, ra thì ra, làm gì mà đuổi ghê vậy! Nó chạy ra ngoài và kèm theo : “MÁ Oiiiiiiiiiii Hai đánh con chấn thương sọ não rùinè, hu hu hu”. Cánh cửa vừa đóng lại thì chiếc dép của anh cũng vừa bay tới nơi… “Lêu lêu, xí hụt, xí hụt…” ( nó núp sau cánh cửa và chu miệng nói vào). Đưa tay chỉ chiếc dép thứ hai nó ra hiệu và đóng cửa lại cười hì hì chạy về phòng. Sắp sang cấp 3 rồi mà còn như con nít… (Anh cười và khẽ nghỉ…). Nó lúc nào cũng vậy, tươi như hoa, nhí nhảnh, đáng yêu. Nụ cười luôn trên môi nó, chưa bao giờ anh thấy nó buồn. Nhiều lần anh tự hỏi: Không biết nó có biết buồn không nữa. Nó như ngọn lửa yêu thương sưởi ấm ngôi nhà anh. Nó mà phát hiện anh buồn thì coi như không xong rồi, đủ mọicách nó làm anh vui vẽ sau vài trò chọc ghẹo… Nó như một thiên thần vậy,suốt ngày vui cười, ca hát… …Ngày hôm đó: - Hai ơi, Hai à, Hai iu quí à, chở em đi dạo phố nhar, hì hì, xí em cho…5 ngàn nà. ( giọng nó ngọt và dài nghe thấy mà anh cảm thấy hơn ớn và nổi da gà ^^!). - Tao đang bận cưa gái, không rảnh chở mày đâu… - Y mà Hai iu, ngoan chở emđi, xíu em mua cho NHỮNG 1 cây kem… - …Chà nhiều quá tao ăn sợkhông hết, he he. Đi 1 mình đi, tránh ra anh mày còn dụdỗ người ta coi. (Anh nói vừa như ra lệnh vừa ra vẽta đây). - Hì chở em đi đi, rùi nếu em ăn không hết kem thì….đưa cho Hai ăn nữa…hì hì. - Hừ, giỡn mặt mày…( vừa nói anh vừa dơ tay lên địnhcốc nó). - Hì, mà Hai đang chat với ai vậy? Xinh quá tar ( Nó liếc vào avatar và nói). - Người iu tao đó, xinh đúng không, nó khè tao hoài tao mới chịu yêu nó đó.( vênh mặt ) - Xì ì ì ì ì. (nó chỉ vào tay mình và hỏi) - Anh thấy gì đây không? ( anh chưa kịp trả lời thì…) – Da gà nè, nổ còn hơn láp xe độp. Người anh yêu thì có…chứ làm gì làngười…yêu anh. ( Nó nhe răng cười hì hì). - Nhỏ này, thích ăn đòn hử mày. - Hai coi chừng trèo cao té đau đó nha. - …Vậy còn trèo thấp? - Thì…thì trèo thấp té…cũngđau zạ. Hì hì. Nó nghiêng người né và nhõng nhẽo: - Thoai chở em đi dạo nghen. - Hừ, mệt mày wá, dắt xe ra đợi tao xí. Không chở nó đi thì làm gì nó để cho mình yên nói chuyện với người yêu ( anhnghỉ.) - Mày ăn gì mà nặng quá zậy hả? ( Anh trút giận lên nó ). - Xí, người ta dáng CHUẨN…Lê Duẩn còn phải gật gù rỳ mừ. Có Hai yếu quá thì có. - Hơ, anh mày mà yếu hả? Héc Quyn Verson 2 nè em… - Hì thì Hai khỏe, rứa mừ chở em còn than, Hec Quyn dỡm rùi!! Thấy khích tướng, anh tăng tốc đạp như điên…Còn nó thì che miệng cười Hi hi. Hoàng hôn nhẹ xuống trên vai 2 anh em, nó khẽ nghiêng đầu đón những làngió mát đang thổi. Nó lắc lắccái đầu cho tóc mình bềnh bồng trong gió, nó cảm thấy yên bình. Khẽ cười và liếc mắt nhìn xung quanh, trong nắng chiều nó như 1 thiên thần vậy… - Trời hôm ni đẹp wá Hai hén!! - …Ừm. ( Anh cũng đồng ý với nó, công nhận chiều nay trời đẹp và trong lành thật). Nó không nói gì nữa, chỉ thỉnh thoảng cười thích chí.Mặc cho ông anh đang hì hục đạp. Vừa về tới nhà, anh liền chìa tay nói nó: - 5 ngàn mày, a không quên đâu nhé, hè hè. - …Xì, đồ tình toán… Đây nè, khỏi thối. Ghét. ( nó giả vờ giận dỗi và đi vào phòng). ……… 3 hôm sau: - Trú thôi Hai ơi mưa to rùi,về trời mưa bệnh đó!! Trời mưa như trút, 2 anh em né vào 1 nhà thờ gần đó. Hừ nếu không có nó thì mình phi một mạch về nhà rùi, trú làm gì không biết. Nhỏ này đúng là sao quả tạmà. Chưa nghỉ xong… - Hai biết đây là đâu hông? - Nhà thờ chứ gì! - Hì, biết luôn. Thấy trời vẫn không ngớt, nó nói tiếp: - Vào trong cho đỡ lạnh đi Hai. - Ừ thì zô. Anh khóa xe và đi theo nó vào trong, gia đình anh không theo đạo, anh chỉ biết đây là nhà thờ chứ chưa bao giờ vào. Còn nó thì vào nhiều rồi, đi cùng đám bạn, nên ít nhiều cũng biết về nơi này. Nó đưa mắt lên những hàngghế và khẽ nói với anh: - Người ta thường ngồi ở đây cầu nguyện, ước mong điều mình mong muốn đó Hai. Anh gật đầu và hướng mắt về bàn thờ. - Còn kia? - …À, bạn e nói đó là nơi cha làm lễ và giảng bài cho mọi người nghe đó Hai. - …cha? - Hì…cha là linh mục đó, những người theo đạo thường gọi linh mục là vậy đó Hai. Hì (Nheo mắt). - ..Ừm….thế có mẹ không? - Àh uhm, cái nì em không bít nữa, hì hì, nhưng có chachắc phải có mẹ rùi! Hai nhỉ. - Ờ, tao cũng nghỉ zậy! Bất chợt 2 anh em gặp [....] doc tiep
Posted on: Sun, 18 Aug 2013 19:08:00 +0000

Trending Topics



Recently Viewed Topics




© 2015