Nhật kí anh chàng yêu vợ GIỚI THIỆU Nhất kiến - TopicsExpress



          

Nhật kí anh chàng yêu vợ GIỚI THIỆU Nhất kiến chung tình, nàng thực thanh thực nhã, giống đoá hoa bách hợp bé nhỏ không nhiễm bụi trần. Nhất kiến chung tình, hắn vừa tuấn vừa ngạo, là người đàn ông thành thục chính chắn, cao cao tại thượng. Hướng Phù Nhã mười tám tuổi, xinh đẹp đáng yêu, luôn là mục tiêu chú ý của những người khác phái. Đồng thời, nàng cũng hấp dẫn ánh mắt của Quan Thần Cực. Hắn là CEO của một tập đoàn lớn, gia thế quyền quý, phú khả địch quốc, thế mà lại đối với Hướng Phù Nhã nhất kiến chung tình. Cho nên, cuộc đời hắn lần đầu tiên dùng đến những thủ đoạn nhỏ mà đùa bỡn, đoạt đi nụ hôn đầu tiên của nàng. Mà cô gái nhỏ của hắn, ngọt ngào đến mức hắn không sao kìm lòng được, vì thế, kết giao được ba tháng, hắn đã cấp bách muốn thoả mãn chính mình. Lừa gạt lấy đi đêm đầu tiên của nàng, sau đó hàng đêm càng lúc càng khó nhịn muốn giữ lấy nàng. Khi kết giao, từ trong thâm tâm nàng chỉ hỏi hắn muốn thương nàng, sủng nàng sao, lại đã quên hỏi hắn có yêu nàng hay không? Bởi vì đơn thuần, nàng tin tưởng hắn về sau sẽ yêu mình, vì thế mang cầu rồi chấp nhận thành vợ của hắn. Ai ngờ, nàng còn không kịp nhấm nháp tư vị vui sướng của tân hôn, lại bất ngờ phát hiện, thì ra người chồng luôn thương nàng, sủng nàng sớm đã có người con gái hắn yêu trong lòng. Cho đến khi người con gái ấy xuất hiện, nghe chính miệng Quan Thần Cực nói bởi vì cục cưng cho nên hắn mới cưới nàng, nàng không ầm ỹ không náo loạn, chỉ im lặng xoay người tránh đi. Nàng cảm thấy mình vô cùng ngốc nghếch, ngốc nghếch đến nỗi muốn thành toàn cho tình yêu của hắn, ai ngờ, Quan Thần Cực lại từ chối. Hắn nói : hắn không ly hôn! Sao có thể làm như vậy được chứ? Bởi vì tâm hắn, từ lúc nào đã chẳng tự chủ yêu nàng mất rồi… Bảo bối thân yêu, em thật sự là cô gái khiến cho người ta tâm động. Thanh xuân là cái gì? Thanh xuân chính là một cô gái trẻ tuổi, làn da trắng nõn, dễ thương nhu thuận, cộng thêm một cây kem thật lớn có hương vị hết sức ngọt ngào. Màn hình bóng loáng dừng lại tại hình ảnh cô gái có khuôn mặt phấn hồng, cho dù khoảng cách không thật gần nhưng chiếc di động độc nhất vô nhị ở quả đất này với mức giá trên trời đã thuyết minh một cách xuất sắc tính năng của nó, đem dung nhan cô gái quay chụp hết sức rõ ràng, rõ đến mức Jason có thể nhìn thấy từng lỗ chân lông trên mặt. Tuy nhiên, ân, tính đi cũng phải tính lại. Nhìn tổng tài nhà mình hơi nhíu mày, Jason há miệng thở dốc, lại không thể nói ra nổi, hắn thật sự rất sợ nếu mình mở miệng sẽ quấy rầy đến người đàn ông khó đoán cảm xúc này, đành ngồi yên cùng ông chủ lâm vào trầm mặc. Con mắt màu trà thỉnh thoảng lại nhìn về phía chiếc di động có nhiều tính năng lại hiện đại nhất thế giới, rồi lại lần nữa liếc về phía cô gái đang ngồi gần bờ sông. (Momo: nguyên văn là bờ đê, nhưng mờ ai lại đi dạo ở bờ đê, đánh đề nhiều quá àh, cho nên để lãng mạn hoá khung cảnh Momo mạn phép đổi thành bờ sông, ngồi ăn kem trên bờ sông cũng chẳng có gì là lạ hết^^) Đây là thế nào ah? Rõ ràng đã nhìn qua rồi, tổng tài còn chụp cả ảnh nữa, tại sao xem đến ảnh xong ngài lại có vẻ mặt thâm trầm như thế chứ? Nhìn đồng hồ đến lần thứ mấy trăm cũng không biết nữa, hội nghị sắp đến thời gian khai mạc rồi, hắn rốt cuộc có hay không nên mở miệng đánh gãy sự trầm tư của lão bản đây. Đây quả đúng là một vấn đề hết sức phức tạp. Bọn họ rõ ràng là đang đi thị tra nhà xưởng theo lệ, ai biết khi đi qua con sông nước ngọt này, tổng tài đột nhiên hạ lệnh dừng xe làm cho hắn cùng lái xe đều chẳng hiểu gì hết. Tổng tài vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ xe, mà hắn nhìn theo tầm mắt của ông chủ xem thử, rốt cuộc cũng hiểu được thứ gì đã hấp dẫn lực chú ý của sếp. Đó chính là hai thiếu nữ đang khoan khoái ngồi cạnh bờ sông, hấp dẫn vô số ánh nhìn của những người qua đường xung quanh. Hai cô gái đều chỉ tầm mười bảy mười tám tuổi, dáng vẻ thanh xuân dễ thương, nhưng khí chất toả ra thì hoàn toàn khác biệt. Một người có vẻ mặt hoạt bát, thông minh, ngũ quan tinh xảo, nhưng hấp dẫn người ta nhất chính là đôi mắt lanh lợi vô cùng. Mái tóc thoải mái xõa xuống vai, bên trên còn có một chiếc kẹp tóc dâu tây hết sức đáng yêu. Cô gái còn lại là người ôn nhu dịu dàng, đúng tiêu chuẩn thiếu nữ ngọt ngào thời nay, lông mi cánh phượng, ánh mắt to tròn, còn có đôi môi nho nhỏ phấn nộn, cười rộ lên vừa nhu vừa ngọt, khoé miệng điểm thêm hai lúm đồng tiền khiến cho tâm tư kẻ khác đều xoáy sâu vào nó. Hai cô gái này mỗi người một vẻ, đẹp đẽ như nhau, đều là kiểu mà đàn ông ưa thích, vậy thì sếp của hắn là nhìn trúng người nào trong số họ đây? Thanh âm “răng rắc” thanh thuý vang lên cho hắn đáp án ngay lập tức. Thời gian giống như đã ngưng đọng lại, hắn ngơ ngác nhìn sự trầm tư của ông chủ mà không dám quấy rầy. Từ đằng xa truyền đến tiếng cười nhẹ nhàng của các cô gái, quanh quẩn trong không trung, giống như chiếc lông chim mềm mại rơi xuống đáy lòng người, làm cho trong đầu họ không còn chứa được thứ gì khác ngoài thanh âm thanh thuý đấy nữa. Sau một lúc lâu, khoé miệng người đàn ông gợi lên một nụ cười thần bí, trong ánh mắt xinh đẹp loé lên tia sáng quỷ dị. Trái tim Jason bất chợt kịch liệt nhảy lên, mọi chuyện sẽ không, không như là hắn tưởng tượng đi… “Jason.” Thanh âm trầm thấp vang lên, mang theo hương vị nam tính thành thục. “Yes, boss?” (Vâng, thưa ông chủ) “Tôi muốn toàn bộ tư liệu về cô gái đấy trước khi tan tầm.” Trước lúc tan tầm? Hắn không dám tin nhìn nhìn đồng hồ, hiện tại đã là 6 giờ rưỡi chiều, chuyện này…… Ánh mắt chần chờ nhìn theo ngón tay mà tổng tài đang chỉ theo hướng cô gái mặc đồng phục, trước ngực có in huy hiệu trường thì lập tức nở rộ hào quang. “Vâng” Ánh mắt người đàn ông lại lướt qua cô gái đang vui vẻ ăn kem, nét mặt vô cùng hạnh phúc kia rồi cúi thấp đầu, không chút lưu luyến mà chăm chú nhìn vào laptop trước mặt, trên màn hình, thị trường chứng khoán Luân Đôn đang trong giai đoạn khói súng ngất trời, những đường cong xanh xanh đỏ đỏ biến động không ngừng, một trò chơi mang đến vô số tiền tài và may rủi. Mệnh lệnh thản nhiên được đưa ra “Lái xe.” Chỉ trong vòng không đến mười giây sau, chiếc xe màu đen đỗ ở ven đường đã nhanh chóng biến mất, rời xa con sống xinh đẹp. Mà hai cô gái đang hết sức vui vẻ ăn kem đằng kia vẫn vô tư vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, những chuỗi tiếng cười thỉnh thoảng lại phát ra, đơn thuần và sung sướng hết mức. Ai bảo bọn họ mới chỉ là một nụ hoa mới hé mà thôi, đối với những chuyện thống khổ và phiền não, tựa như cách hai người vẫn còn rất xa rất xa. Việc sẽ chú ý đến một người đàn ông là trải nghiệm suốt mười bảy năm qua Hướng Phù Nhã chưa bao giờ có, nhưng mà nó lại thật sự xảy ra. Cô lấy từ trong chiếc hộp nhỏ mang theo một quả dâu tây căng tròn, nhẹ nhàng cắn một miếng, vị ngọt mang theo hương thơm nháy mắt tràn ngập khoang miệng, tư vị trái dâu độc đáo lưu luyến không rời. Cô hơi mị mắt, hài lòng hưởng thụ mĩ vị này, con ngươi trong veo như nước không tự chủ được lại nhìn về phía người đàn ông cực kì đáng chú ý đằng kia một cái. Đứng cách người này tầm mười bước, kì thực cũng không thể tính là xa, đủ để cho cô có thể đánh giá anh thật cẩn thận từ trên xuống dưới một lượt, bao gồm dáng người cao ngất, khuôn mặt tuấn mĩ quý khí cùng với ánh mắt sắc bén, lạnh lùng. Anh chắc chắn là một người không dễ ở chung, mặc dù trong suốt nửa tháng qua, cô chưa từng nói với anh một câu nào, nhưng chẳng hiểu sao bản thân lại vô cùng khẳng định điều ấy. Bộ quần áo tây trang được cắt may cẩn thận, khéo léo lại nói cho cô biết, gia thế nhà anh nhất định rất lớn, bởi vì khí chất người này cũng không phải là dùng tiền là có thể lấy ra, chắc chắn là do bối cảnh gia đình. Nhưng người đàn ông như thế, vì sao suốt một tháng nay đều chăm chỉ xuất hiện ở bờ sông này, nơi cô mỗi ngày hay đến ah? Là giống như cô, thích phong cảnh nơi này cùng vầng mặt trời lặn hay sao? Không đúng! Từ lúc bắt đầu xuất hiện, anh vẫn luôn ngồi tựa vào tường không ngừng đùa nghịch với cái laptop, chưa từng nâng mắt nhìn qua cảnh mặt trời lặn ra sao mà! Như vậy là anh thích không khí tĩnh lặng ở đây sao? Hướng Phù Nhã nhìn khắp xung quanh một lần nữa, không khỏi thở dài một hơi, trong lòng phủ định ngay đáp án này. Từ ngày anh bắt đầu xuất hiện ở bờ sông này, người đi qua rõ ràng tăng nhiều lên, hơn nữa toàn bộ là phái nữ. Tuy rằng thần sắc anh lãnh đạm khiến cho đám con gái không dám đến gần, nhưng là mị nhãn kia đã phóng ra thì cứ từng giọt từng giọt một cuốn hút không ít người. (Momo: Ở đâu có soái ca, ở đó có mỹ nữ, yes!!!!^^) Không cần suy nghĩ cũng biết nơi này không hề tĩnh lặng. Vậy thì rốt cuộc tại sao anh lại đến đây mỗi ngày chứ? Một quả dâu tây đỏ tươi xinh đẹp lại biến mất trong hộp, không có cách nào khác ah, Hướng Phù Nhã cô yêu chết các loại hoa quả màu mè như thế này mà, mỗi ngày đều phải ăn cho no mới cảm thấy cuộc sống này hoàn mĩ được. Nhìn làn da mềm mại của cô là biết, hoa quả thật sự rất có ích, nói mãi cũng không hết tác dụng. Dạo trước, mỗi khi tan học cô đều cùng Bối Bối và Thuỷ Tinh đến bờ sông này xem mặt trời lặn, cùng nói chuyện phiếm, đó là thời khắc cô mong chờ nhất trong ngày. Chỉ là, mấy ngày gần đây chủ quán nơi Bối Bối làm thêm đột nhiên sửa lại lịch làm việc, cô bạn không còn có thời gian đến đây thưởng thức hoàng hôn nữa, mà Thuỷ Tinh xưa nay luôn không có nhiều lúc rảnh rỗi, thời gian theo cô đến đây càng thiếu hơn. Nửa tháng này, mỗi ngày cô đều một mình ngồi ở bờ sông, nhìn ánh tịch dương ban chiều, nước lên nước xuống, mặc dù có chút tịch mịch, nhưng vẫn thích ý vô cùng, đặc biệt là khi anh mỗi ngày đều đúng giờ xuất hiện ở đây. Ánh mắt vụng trộm đánh giá lại bị con ngươi đen của anh vừa lúc bắt được, hai má cô lập tức đỏ bừng, tim đập nhanh thêm vài nhịp. Chính là như thế! Chuyện tương tự như vậy trong nửa tháng qua tựa hồ đã xảy ra vô số lần, anh rõ ràng biết cô tò mò về mình, thế mà mỗi lần đều thong dong tuỳ ý cô xem xét, ngắm nghía, ngẫu nhiên còn có thể nâng mắt lặng lặng nhìn lại làm cho cô không biết phải làm sao. Cô vốn là kẻ đơn thuần, không biết được cảm giác tim đập điên cuồng cùng vẻ mặt xấu hổ này đến tận cùng là cái cảm giác gì, chỉ biết là, cô mỗi ngày đều ngóng trông để có thể sớm đi đến nơi này hơn một chút, cùng anh thưởng thức cảnh sắc xinh đẹp. Mặc dù, từ đầu tới cuối hai người bọn họ không hề nói chuyện gì với nhau, chỉ có ánh mắt ngẫu nhiên tiếp xúc. Mỗi lần nhìn chăm chú lẫn nhau, anh đều giống cô chỉ nhìn tầm hơn một phút, sau đó trong ánh mắt hiện lên tia sáng không rõ ràng rồi lại cúi đầu chăm chú vào chiếc laptop. Công việc của anh chắc là rất bề bộn, nhìn thứ máy móc khẽ phát ra ánh sáng trong tay anh, cho dù không hề biết đó là gì, cô cũng khẳng định nó vô cùng quý giá, vậy mà nằm trong tay anh lại có cảm giác hết sức tự nhiên và tuỳ ý. Vầng mặt trời đỏ tươi chậm rãi từng chút từng chút một chìm dần xuống, lưu lại bầu trời sáng lạn giống như những nét vẽ bừa bãi mà tiêu sái ấn tượng, đông một nét, tây một nét, hoàn toàn tuỳ ý phóng tay, lại có thể trở thành cảnh đẹp tự nhiên đặc sắc vô cùng. Cô thích nhìn hoàng hôn, Bối Bối mỗi lần thấy thế đều cảm thán như nhau: “Tiểu Nhã, cảm tình duy nhất giống con người ở cậu, chỉ sợ chính là quyến luyến với ánh tịch dương này đi!” Không như lời Bối Bối nói, kỳ thật cô không phải là một thiếu nữ đa sầu đa cảm, cuộc sống của cô luôn đơn thuần và vui vẻ, sống trong thế giới vô ưu vô lo, dễ dàng thoả mãn. Nhìn thoáng qua đồng hồ, kim đã gần chỉ tới bảy giờ, cô nên trở về nhà thôi. Ánh mắt không tự chủ được nhìn thoáng qua người con trai vẫn đang cúi đầu đằng kia, có chút không nỡ buông, nhưng mà vẫn là nên đi thôi. Cầm lấy túi sách hơi nặng, cô chậm rãi đi qua người anh, nghe được thanh âm máy tính rất nhỏ, anh chắc là không chú ý đến cô đi! Cắn cắn môi, cô khẽ khàng đi qua sát bên người anh. “Hướng Phù Nhã.” Tiếng nói trầm thấp bỗng nhiên vang lên sau lưng khiến cô giật mình xoay người, nhìn về phía người đàn ông đẹp trai kia, là anh gọi cô sao? Anh làm sao có thể biết được tên của cô chứ? Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen.Vn . Chia sẻ link truyện này đến bạn bè của bạn nhé Hết chương 1, đọc full truyện tại truyenchu.info/?p=457 ...........................
Posted on: Mon, 16 Sep 2013 09:42:34 +0000

Trending Topics



Recently Viewed Topics




© 2015