Tiểu Thuyết: Hợp Đồng Hôn Nhân 100 ngày. Chương - TopicsExpress



          

Tiểu Thuyết: Hợp Đồng Hôn Nhân 100 ngày. Chương 131=>135 Rất Hay nhé ******************************** Chương 131 : Anh đang lợi dụng tôi? Uất Noãn Tâm tránh trái tránh phải, không ngờ bọn họ lại to gan như vậy, dám ở trên đường bắt đầu táy máy tay chân với cô, vài con mắt dâm đãng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô, liên tục chuyển động, trong đầu nghĩ đến cảnh đè cô trên giường. Cô giãy dụa không thoát ra được, vừa nghĩ nhờ Nam Cung Nghiêu cứu giúp, thì có một bàn tay khác kéo cô vào trong lòng, khuôn mặt lạnh băng của anh đập vào mắt cô, mang đến một sự an tâm cực lớn cho cô, không còn sợ hãi nữa. Những kẻ say xỉn nhìn thấy có kẻ phá hỏng chuyện tốt của bọn họ, vây xung quanh, gào thét muốn đánh Nam Cung Nghiêu. Cô muốn kéo anh bỏ chạy, anh lại quay đầu nở một nụ cười vớ cô. “Em đợi chút.” Quay đầu qua bên kia ánh mắt sắc bén lạnh băng, một đấm trúng ngay bụng của tên côn đồ, còn tung ra một cú đá gọn gàng, đá tên côn đồ còn lại ngã dưới đất. Đối phương to lớn hơn anh, nhưng thân thủ lại không nhanh bằng anh, ba bốn lượt thì đã ngã lăn dưới đất, thảm thiết kêu ‘ối ối’. Còn anh không bị thương chút nào, chỉnh sửa lại quần áo, lại trở về dáng vẻ đẹp trai sạch sẽ, nắm lấy tay cô, tinh thần thoải mái. “Đi thôi!” “Nhưng bọn họ……” “Không lẽ em muốn đưa bọn chúng đến bệnh viện sao?” Nam Cung Nghiêu lạnh lùng hỏi ngược lại một câu, kéo cô đi thẳng. Nhìn thấy hai người họ nắm chặt tay nhau, trong lòng trào ra một cảm giác ngọt ngào, kiềm chế không được nở nụ cười. Hai người đi dọc trên cầu, hai bên là nước sông yêu tĩnh dưới ánh đèn đêm trầm lắng. Ánh trăng rất đẹp, huyền ảo lung linh, bao phủ cả bóng người của bọn họ. Đi được một đoạn, Nam Cung Nghiêu dừng lại đột ngột. Uất Noãn Tâm phủ ứng chậm chạm, vì vậy đụng vào người anh, vuốt chiếc mũi đau lùi lại vài bước, nhưng khuôn mặt vẫn nở nụ cười hạnh phúc. “Cười ngốc cái gì đó?” “Hử? Không, không có gì đâu! Tại sao không đi tiếp?” “Lạnh không?” Trong mắt anh không có được bao nhiêu dịu dàng, nhưng vẫn mang đến cho cô sự ấm áp mà trước đây chưa hề có, lắc đầu. “Không lạnh.” Anh giữ lấy bả vai cô, lạnh lẽo, bởi vì cô mạnh miệng nên có chút bất lực, thở dài, cởi áo vest, khoát lên người cô. Không kiềm được cô run nhẹ, bên tai rất nhanh đã nóng lên. “Đi thôi!” Lần này, anh không dẫn cô đi nữa, cô có chút mất mát. Vừa rồi, chỉ do tình thế gấp bách thôi, cô lại nghĩ quá nhiều rồi. “Anh…..anh có ước mơ không?” “Không có!” “Cũng đúng, hiện tại anh cái gì cũng có được, chắc hẳn chẳng còn điều gì khiến cho anh phải mơ ước rồi.” Nam Cung Nghiêu cười khổ. Anh sở dĩ không có ước mơ, không mong chờ vô ích, bởi vì ước mơ thường không thể thành hiện thực, cho nên anh không dám nghĩ đến. Ví như, anh muốn có được tình yêu. Quả thực hiện tại cái gì anh cũng có, trong mắt người ngoài nhìn vào, vô cùng hâm mộ thành tựu của anh. Nhưng những thứ đó chẳng qua chỉ để đàm bảo đời sống, điều anh thực sự muốn, từ trước đến nay chưa bao giờ có được. Người ngoài không hề biết được, bởi vì đều đó có được không hề đơn giản. Một người để anh yêu, gia đình của bọn họ, những đứa con của bọn họ. Phụ nữ, quả thật anh có rất nhiều sự lựa chọn, nhưng anh lại cố chấp yêu một người anh không nên yêu, ngược đãi chính mình, cũng làm tổn thương cô ấy. Anh không muốn tiếp tục nghĩ về vấn đề này, hỏi ngược lại cô. “Em thì sao?” “Tôi?” “Ước mơ của em.” Anh sẽ quan tâm sao? Uất Noãn Tâm nghĩ ngợi, trả lời. “Lúc nhỏ ước mơ lớn nhất của tôi là cầm một cái chậu rửa mặt đi mua kem, để dì bán kem có thể cho tôi đầy chậu. Lớn hơn một chút, muốn làm người bán vé, bởi vì như vậy ngồi xe buýt không phải tốn tiền. Đến sau này, muốn mở một quán ăn nhỏ. Kiếm đủ tiền, thì đi du lịch, rồi sau đó trở về mở quán ăn tiếp.” “Nhưng cuối cùng lại trở thành luật sư.” “Vâng….lúc nhỏ không hiểu chuyện, những chuyện sau này, ai có thể nói chắc chứ. Có lẽ anh cảm thấy tôi rất ngây thơ, rất non nớt, nhưng những thứ tôi trải qua, tuyệt đối không ít, ví như sự tàn nhẫn và không công bằng của xã hội. Chính vì điều này, tôi quyết chí trở thành một luật sư. Những năm gần đây, vì ước mơ này mà cố gắng. Mặc dù có lúc cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng vẫn không từ bỏ.” “Thẳng thắn mà nói, tôi cũng không muốn làm luật sư ở Hoàn Cầu, có lẽ người khác cảm thấy rất ngưỡng mộ, nhưng tôi không thể làm được chút gì cho những người dân bình thường chịu sự bất công, tôi cảm thấy rất hỗ thẹn, điều này không phải cuộc sống mà tôi mong muốn.” Nam Cung Nghiêu không nói lời nào, không biết đang nghĩ cái gì. Uất Noãn Tâm đoán không ra được anh đang nghĩ gì, cho rằng anh đang tức giận, vội vàng nói đùa. “Ở trước mặt cấp trên nói không thích công việc hiện tại của mình, hình như rất ngớ ngẩn, anh cứ coi như chưa nghe thấy gì là được.” Nam Cung Nghiêu dừng bước, nghiêm túc nói. “Nếu như em không thích, có thể từ chức.” Không hề mỉa mai, cũng không có chút ý thù địch nào, nói ra bằng giọng điệu nhẹ nhàng, làm cho Uất Noãn Tâm trở tay không kịp. “……………Tại sao vậy?” Anh thừa nhận, lúc đầu anh cố ý chỉnh cô, giày vò cô, nhưng nghĩ kỹ lại, lợi dụng mơ ước của người khác để đả kích cô rất có sức sát thương, lại không tránh khỏi tàn nhẫn. Anh không phải là người mềm lòng, nhưng bỗng nhiên lại muốn bảo vệ ước mơ của cô. Trong cái thế giới không sạch sẽ này, điều này quá quý giá. Đương nhiên anh sẽ không thẳng thắn nói ra những điều trong lòng, qua loa nói một câu. “Em quá ngốc!” “………..” Cô thì thầm, cô ngốc chỗ nào chứ? Mặc dù trong cuộc sống có chút ngu ngơ , nhưng trong công việc không hề mập mờ. Dám vỗ ngực cam đoan với anh, ở mặt này, bản thân tuyệt đối có năng lực. Lại đi được một đoạn, cô đỏ mặt, nhỏ nhẹ hỏi: “……..Mấy ngày nay anh……hình như có gì đó không đúng?” “Có sao?” “Vâng! Thì là, thì là……đối xữ với tôi không giống lúc trước. Nếu như anh muốn lợi dụng tôi, nhớ nói cho tôi biết, tôi không muốn đau khổ thêm lần nào nữa.” Ánh mắt hơi cầu xin của cô làm cho Nam Cung Nghiêu có một nỗi đau không thể giải thích được. Ở trong mắt cô, anh tồi tệ đến vậy sao? Đến nỗi chỉ cần anh đối xữ với cô tốt một chút, cô liền nghi ngờ anh có mục đích khác sao? Cũng đúng! Đã có một vết xe đổ, cô làm sao còn dám tin tưởng anh như lúc trước nữa. Mặc dù anh nói, anh sẽ bù đắp lại, đơn giản chỉ muốn đỗi xữ tốt với cô, cô sẽ tin sao? Đương nhiên, anh sẽ không nói như vậy. Anh không muốn cô hy vọng, để rồi thất vọng. Trong lòng anh đã có một người khác, cho nên giữa hai người họ tuyệt đối không thể. Để tránh sau này cô đau khổ, anh không giải thích, chỉ lạnh lùng trả lời. “Em yên tâm, con người em đã không còn bất kỳ giá trị lợi dụng nào rồi!” “………….” Uất Noãn Tâm cúi đầu, che giấu sự chua xót trong miệng. Mấy ngày này, có lẽ là khoảng thời gian tốt đẹp nhất trong cuộc đời của bọn họ! . . . *************** . . . Chương 132 : Cùng nhau sẽ không sợ nữa Đêm nay, Uất Noãn Tâm ngủ rất ngon. Lúc tỉnh lại, mặt vẫn còn nóng, bởi vì đêm hôm qua nằm mơ thấy Nam Cung Nghiêu, còn đứng trên cầu hôn anh, sâu lắng dai dẳng, nụ hôn ngọt ngào đến tận xương tủy. Cô che mặt, bình tĩnh lại, tự trách chính mình không có tiền đồ. Anh làm nhiều chuyện tổn thương cô như vậy, lợi dụng cô, còn dùng quỷ kế ép Lương Cảnh Đường bỏ đi, quá nhiều quá nhiều…. chỉ bất thình lình trỗi dậy lương tâm một chút, rồi lại khơi dậy sóng to gió lớn trong thế giới của cô, có vẻ cô quá yếu đuối rồi. Nhưng, thông thường tình cảm rất khó khống chế, thậm chí không cách nào lý trí được. Đi xuống lầu, ăn sáng không nhìn thấy anh đâu, nhịn không được hỏi người giúp việc anh đang ở đâu, người giúp việc cho biết đại thiếu gia đang cưỡi ngựa trong vườn hoa. Còn có thể nuôi ngựa vận động buổi sáng, anh thật có tiền nha! Người giúp việc hỏi cô có muốn dùng bữa ở vườn hoa không, cô nghĩ ngợi, rồi đồng ý. Đội một chiếc nón che nắng đi ra vườn hoa, từ đằng xa thấy anh đang cưỡi một con ngựa cao to, tự thế oai phong, vẻ mặt nghiêm trang, khí thế phi phàm, khiến người khác quá sốc. Cô không muốn quấy rầy anh, lặng lẽ ngồi dùng sandwich và sữa, vừa nhìn anh cưỡi ngựa. Thời gian trôi qua rất lâu, anh dừng ở phía xa, ý bảo người giúp việc mang khăn đến. “Để cho tôi!” Uất Noãn Tâm lấy khăn, vội vàng đi qua đó. Trên trán của anh ngoại trừ có một mảng mồ hôi, thì ở dưới ánh nắng lấp lành màu vàng của mặt trời, giống như một vị quý tộc trong truyện cổ tích. “Cưỡi ngựa?” Anh hỏi. Uất Noãn Tâm lắc đầu như đánh trống. Trải qua kinh nghiệm khủng khiếp của lần trước, cả đời này cô không muốn cưỡi ngựa thêm lần nữa. “Sợ sao?” “Ừ!” “Cùng nhau sẽ không sợ nữa.” Anh đưa tay cho cô, ánh mắt kiên định có cảm giác an toàn. “Cùng nhau? Anh không phải…..không cưỡi chung ngựa với người khác sao?” Uất Noãn Tâm nghi ngờ đưa tay cho anh, anh dùng sức kéo, liền kéo cô lên ngựa. Nhét dây cương vào trong tay cô, bao bọc lấy tay cô. “Đừng sợ, tôi dạy em!” “Vâng…..” Không kiềm được cô đỏ mặt thêm lần nữa. “Cơ thể thả lỏng một chút, cưỡi ngựa phải nghiên cứu tiết tấu, cưỡi sai tiết tấu, rất có khả năng bị ngã.” Anh bắt đầu đi chầm chậm, đợi cô thả lỏng một chút, mới gia tăng tốc độ, ngựa bắt đầu chạy chậm, từng cái xóc nảy lên, rất vui vẻ. Bởi vì có anh ở phía sau bảo vệ cô, cô không cảm thấy lo sợ chút nào, cực kỳ có cảm giác an toàn. Chỉ là, cơ thể của hai người dán nhau rất chặt, cô có thể cảm nhận được nhịp tim của anh, với lồng ngực đang phập phồng của anh, sức căng của cơ bắp. Không biết có phải do mặt trời chiếu rọi, làm cho cả người cô nóng lên, cả người đầy mồ hôi, vô cùng căng thẳng, miệng khô khốc. Không thể không nói, hai người cùng cưỡi một con ngựa, quả thật là việc rất mệt mỏi. Cô cố gắng tập trung chú ý cưỡi ngựa, cảm nhận gió đang thổi phần phật bên tai, tự do vô tư, vô cùng vui vẻ. Một khi đã hòa nhập vào, có một cảm giác hoàn toàn không giống nhau, đơn giản chỉ muốn rơi vào tình yêu với niềm vui của làn gió. Nhìn thấy cô lộ ra nhiệt tình từ đáy lòng, nụ cười vui vẻ, Nam Cung Nghiêu cũng bị cuốn hút, cũng rất lâu rất lâu rồi anh không vui vẻ như vậy. Hai người cưỡi ngựa hơn một tiếng đồng hồ mới dừng lại, không nỡ xuống ngựa lại là Uất Noãn Tâm. “Ngày mai…..anh vẫn sẽ đến đây cưỡi ngựa chứ?” “Ừ!” “Nếu như anh không ghét bỏ tôi ngốc, có thể dẫn theo tôi không?” “Được!” “Quá tốt rồi!” Cô có hơi quá vui mừng, lúc xuống ngựa không để ý, chân đạp vào khoảng không, vẫn anh may kịp thời đỡ lấy cô, mũi của hai người vì vậy mà đụng vào nhau. Bốn mắt to nhỏ nhìn nhau, mặt của cô rất nhanh đỏ như cà chua, ngơ ngác nhìn anh, chớp chớp hai mắt. Vẻ mặt vô tội thêm vào ngơ ngác bẩm sinh, làm cho Nam Cung Nghiêu nhìn vào hận không thể nuốt cô vào bụng một cái ực. Đương nhiên, cũng không quên buông cô xuống. Cùng một tư thế. Bốn mắt lớn nhỏ tiếp tục nhìn nhau…… Cứ vậy trải qua vài phút…….. Uất Noãn Tâm căng da đầu lên hỏi: “Anh…..không mệt sao?” Nam Cung Nghiêu hiếm khi lộ ra vẻ lúng túng, nóng lòng buông cô ra, làm cho cô suýt chút nữa té xuống. “Đi lên lầu tắm rửa, thay quần áo, chúng ta ra ngoài.” “Vâng……” Uất Noãn Tâm đi được vài bước, lại dừng lại, nuốt nước bọt hỏi: “Anh, anh sẽ không…..” Nam Cung Nghiêu nhíu mày. “Nói!” “Sẽ không đi vào phòng tôi nữa chứ?” Cúi đầu nhìn chân, mũi chân vẻ vòng tròn. Mặt Nam Cung Nghiêu đen thui, bày ra bộ mặt khó coi ‘em cho tôi là loại người gì’. “Tôi, tôi chỉ hỏi đại thôi mà, tôi đi tắm đây.” Tự biết mình nói sai, cô vội nhanh chân chuồn lẹ. Nhìn thấy bộ dạng hoang mang bỏ chạy của cô, khóe miệng của Nam Cung Nghiêu nhếch lên. Tại sao cô luôn bày ra dáng vẻ dư hơi, tinh quái vậy chứ? Rõ ràng một giây trước hình như rất buồn bã, một giây sau lại biến thành một con gián đánh không chết, nhanh chóng khôi phục tinh thần. Về điểm này, cô khiến anh phải bội phục. ……………. Công tác Paris biến thành du lịch Paris, trong một ngày, Nam Cung Nghiêu dẫn Uất Noãn Tâm đi tham quan các địa điểm lớn nhỏ tại Paris, bao gồm quảng trường Concorde, Khải Hoàn môn, nhà thờ Đức Bà Paris. Cô chơi đến vô cùng vui vẻ, quả thật vui đến quên cả trời đất. Một ngày trôi qua, hồn nhiên không biết mệt. Sắp đến hoàng hôn, mới phát hiện tay chân rã rời. Hai người dọc theo đại lộ Champs-Élysées đi dạo chầm chậm, đi qua cả cửa sổ nhộn nhịp sang trọng, đi đến con đường sỏi đá có lịch sử lâu đời. Hai bên đều mang kiến trúc cổ xưa, được bao phủ bởi cây cối. Trong không khí tràn ngập mùi cỏ xanh và coffee, mùi hương của nước hoa. “Tôi, tôi không xong rồi, tôi muốn nghỉ một chút.” Uất Noãn Tâm than mệt, ngồi ở bên đài phu nước nghỉ ngơi, Nam Cung Nghiêu cũng ngồi cùng cô. Anh không khỏi mỉm cười, vừa nãy là ai dư sức, còn bắt anh chụp hình, còn ăn cái này mua cái kia, bày ra rất nhiều kiểu, còn cho rằng cô còn có thể đi nhiều hơn, thì ra cũng biết mệt. Một cô bé có mái tóc màu vàng như búp bê cầm theo một cái giỏ đi đến, sử dụng tiếng Pháp nói điều gì đó, ý là bảo Nam Cung Nghiêu mua hoa. Uất Noãn Tâm định lắc đầu, Nam Cung Nghiêu đã móc bóp tiền ra, cho cô bé đủ tiền mua hết cả giỏ hoa đó, xoa đầu cô bé, mỉm cười, nụ cười dịu dàng như dòng nước. Cô bé vừa kinh ngạc vừa vui mừng, định mang cả giỏ hoa đưa anh, nhưng chỉ lấy một đóa trong đó, rồi vẫy tay nói lời tạm biệt……. . . . ***************************** . . . Chương 133 : Em đang ám chỉ tôi? Uất Noãn Tâm nhìn cô bé rời đi, vẻ mặt thương xót thở dài. “Là một tiểu thiên thần thật đáng yêu, nếu sau này có thể sinh ra một đứa con gái xinh đẹp như vậy thì tốt biết mấy…..” Nam Cung Nghiêu bất ngờ hỏi một câu: “Em đang ám chỉ tôi sao?” Uất Noãn Tâm chưa hề nghĩ đến mặt đó, bị anh nói như vậy, khuôn mặt bỗng nhiên đỏ bừng. “Tôi, tôi mới không có…..anh tự mình đa tình!” Nhưng mà, nếu như được di truyền từ gen của anh, con trai nhất định sẽ thông minh và đẹp trai, con gái cũng sẽ rất xinh đẹp. Chỉ cần không di truyền tính tình xấu của anh, những thứ còn lại đều tốt đẹp! Hở. Cô làm sao lại bắt đầu nghĩ ngợi lung tung rồi. Anh có sinh con hay không, vẫn còn là một ẩn số. Cũng có thể, đột nhiên uống phải thuốc gì đó, phân chia hữu cơ, sinh ra đời sau. Cho dù anh có con bằng phương pháp bình thường, cũng không phải cùng với cô! “Tốt nhất không phải!” “……….” Cô há hốc mồm, không biết nên nói tiếp câu gì, bầu không khí đột nhiên trở nên ngượng ngùng. “Cho em!” Đột nhiên nhét vào một đóa hồng. Tuy rằng biết rõ là cho chính mình, nhưng Uất Noãn Tâm vẫn có chút không biết nên làm sao. Hoài nghi nhận lấy, đỏ mắt hỏi nhỏ: “Tại sao lại đột nhiên nghĩ đến tặng hoa?” “Đừng hiểu lầm, tôi chỉ không muốn để cho cô bé thất vọng thôi.” “Ồ!” Uất Noãn Tâm không rõ anh đang mạnh miệng hay đang nói lời thật lòng, có chút không vui nói: “Nhìn không ra, anh cũng có lòng thương người quá nhỉ. Tôi còn tưởng anh không thích trẻ con…..” “Đừng tỏ vẻ bản thân hiểu rõ tôi.” Nam Cung Nghiêu rất bình tĩnh nói ra câu nói đó, tuy nhiên trong đó không có ý trách mắng hay châm chọc cô. “Tôi không ghét trẻ em, ngược lại, còn rất thích!” “Thực sự nhìn không ra……” Ngoài chuyện vừa rồi, anh còn xoa đầu cô bé rất dịu dàng, lúc đó mới phát hiện, thì ra trong trái tim lạnh lẽo của anh, cũng có một phần ấm áp như vậy. Anh nói đúng, cô không nên cứ tỏ ra bản thân rất hiểu anh, muốn khẳng định rất nhiều việc là đúng. Lòng anh quá sâu, bây giờ cô không thể nhìn ra, sau này cũng khó có thể nhìn ra. “Vậy….anh thích con trai hay con gái?” “Đều thích! Một nam một nữ càng tốt.” “Tham lam thật……” Anh mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng đẹp đẽ. Đứng dậy xoa đầu cô, đầu óc cô trống rỗng, không hiểu tại sao đột nhiên anh lại vui vẻ đến vậy. “Em ở đây đợi một lát.” “Ờ…..” Uất Noãn Tâm mất mát nhìn anh, nghĩ lại chuyện nực cười chính mình vừa nói lúc nãy. Nhưng mà, anh cười nhìn rất đẹp, nụ cười xuất phát từ trong lòng, rất sáng lạn. Nếu như anh có thể luôn luôn cười như vậy, thế giới này nhất định rất tốt đẹp. Vài giây sau, một chiếc xe ngựa cổ điển chạy đến, dừng ở trước mặt cô. Cô có chút bất ngờ nhìn anh nhảy xuống xe. “Anh đào đâu ra chiếc xe ngựa này vậy? Xuyên không sao?” “Em cứ coi như xuyên không đem đến đây đi! Lên xe!” Ngồi lên xe ngựa, tinh thần của Uất Noãn Tâm bùng nổ kích động. “Làm sao đây? Tôi vui đến mức muốn thét to lên.” Trên thực tế, cô không quan tâm có bị Nam Cung Nghiêu coi thường hay không, vươn hai cánh tay ra vui vẻ thét to lên. “Paris….tôi yêu nơi này……I Love Paris!” Kích động đến nhảy lên nhảy xuống, liên tục lắc cánh tay của Nam Cung Nghiêu. “Tôi vui quá đi mất, vô cùng vô cùng vui vẻ…..cám ơn anh nhé!” Không nghĩ nhiều đến bất cứ điều gì, hôn một cái thật mạnh lên khuôn mặt anh. Nam Cung Nghiêu mỉm cười. Không cần biết sau này hai người họ xảy ra bất cứ chuyện gì, có lẽ anh có thể sẽ tổn thương cô một lần nữa, anh vẫn hy vọng cô có thể nhớ rõ buổi hoàng hôn này, nhớ rõ khoảnh khắc cô đã từng vui vẻ, khi bên anh. Uất Noãn Tâm phấn khởi rất lâu rất lâu, mới dừng lại, dựa vào ghế xe, có chút mệt mỏi. “Nếu mệt, ngủ một chút đi.” “Nhưng tôi luyến tiếc cảnh đẹp của Paris.” “Nếu như thích, ngày mai có thể đến đây nữa.” “Thật sao?” Hai mắt cô sáng lên, sau đó trở nên ảm đảm. “Cơ hội như thế này không có nhiều, cuối cùng chúng ta vẫn phải trở về.” Cô cũng không muốn nghĩ bi quan, nhưng đây chắc hẳn cũng là lần cuối cùng hai người họ cùng nhau xuất ngoại. “Đừng nghĩ nữa, dựa vào vai tôi ngủ một lát đi!’ Nhìn thấy cô do dự, hình như có chút sợ anh, anh đỡ lấy đầu cô, dựa thẳng vào vai anh. Cô từ từ nhắm đôi mắt lại, khóe môi bị ánh sáng màu vàng chiếu nhuộm, nụ cười hạnh phúc ngọt ngào. Đúng vậy! Như những gì anh nói, đừng nghĩ nữa, có rất nhiều việc nghĩ tới nghĩ lui, chỉ tự rước phiền phức vào mình. Chuyện sau này, để sau này hẳn nói, cô chỉ muốn mang cảm giác trong phút giây này, mùi hương phản phất trên đại lộ Champs-Élysées, nhịp tim đập ổn định của anh, hô hấp ổn định, tất cả mọi thứ, ghi nhớ thật kỹ vào trong đầu, mãi mãi không quên. Hành trình suốt một ngày quá đầy đủ, khiến cho Uất Noãn Tâm mệt lã. Về đến nhà, ngã thẳng lên giường, say sưa đi vào giấc ngủ. Nửa đêm tỉnh lại, nhìn vào đồng hồ, mười hai giờ. Muốn ngủ tiếp, nhưng không cách nào ngủ được. Nên ngồi dậy, tìm đĩa CD phim mua hồi sáng. Hiệu ứng âm thanh vô cùng tốt, không thua gì rạp chiếu phim. Cô làm ổ trên ghế sofa, xem , một bộ phim trắng đen thời xưa, nhưng lại có cảm giác rất riêng. Xem được một nửa, người giúp việc gõ cửa, nói thiếu gia biết cô chưa ăn tối, bảo cô ấy mang thức ăn lên. Cô không cảm thấy đói chút nào, khéo léo từ chối, tiếp tục chăm chú coi phim. Không được bao lâu, lại có người đến gõ cửa. “Tôi thực sự không đói, nếu đói tôi sẽ từ mình tìm đồ ăn, cám ơn!” Cửa lại vang lên hai tiếng gõ, giọng nói trầm ổn của anh cách một cánh cửa truyền đến. “Là tôi!” Nam Cung Nghiêu? Nửa đêm nửa hôm, anh đến đây làm gì? Uất Noãn Tâm chỉ muốn đuổi khéo anh, mở he hé cửa, rõ ràng muốn chặn anh ở ngoài cửa. “Cám ơn ý tốt của anh, tôi không đói!” “Em đang làm cái gì? Thập thò lén lút!” “…………” Cô thập thò lén lút chỗ nào chứ? “Tôi đang xem phim.” Đương nhiên phải tắt đèn rồi! Nếu mở đèn, làm gì còn không khí thần bí nữa. Anh không nói gì, một câu cũng không, quay người bỏ đi. Uất Noãn Tâm nhíu mày lại, nửa đêm nửa hôm chán đến phát điên, không có việc gì làm sao? Thật là một người kỳ lạ! Lắc đầu, quay trở về xem phim tiếp. Nhưng chưa được vài phút, cửa lại vang lên….. . . . ******************** . . . Chương 134 : Ăn đậu hủ của cô? Hai tiếng sau, người đàn ông đứng bên ngoài đi thẳng vào. Trên tay ôm một chai rượu vang và bắp rang bơ. Bộ đồ tây trên người đã được thay bằng áo ngủ, không thể diễn tả được sự thoải mái và ấm cúng. Uất Noãn Tâm cảm thấy khó hỉu. “Anh đang làm gì đó?” Tất cả đồ trên tay anh được đặt trên bàn trà, thờ ơ ngồi xuống, liếc nhìn cô, nhẹ nhàng nói bâng quơ. “Xem phim!” Xem phim? Với cô? “Nhưng, nhưng tôi đâu có mời anh.” “Ở nhà mình xem tivi, cần em mời sao?” Anh hỏi với vẻ mặt đó là điều đương nhiên, hỏi đến nỗi Uất Noãn Tâm cứng họng không trả lời được. Với cái logic này của anh muốn nói rõ với cô, chỗ này tuy là địa bàn của anh, nhưng đây là phòng của cô mà, khốn khiếp! Sao có thể muốn đến là đến, muốn đi thì đi sao? Anh làm động tác im lặng bằng tay, ánh mắt nhìn vào màn hình chăm chú. “Đừng nói chuyện nữa!” “Ùa……vậy tôi ngồi sang ghế sofa khác!” Ở chỗ này có đến mấy cái, tại sao phải ngồi cùng ghế với cô chứ. “Vị trí này tốt nhất.” Anh không hề có một chút ý định nhường chỗ nào, giống như một bức tượng, ngồi im không nhúc nhích. “………..”Uất Noãn Tâm không còn cách nào, đành phải chấp nhận sự thật chim ác làm ổ trên tổ chim bồ câu, tự mình ôm gối cắm rễ qua chỗ khác. Ai biết được anh lại kéo cô về, cả người cô ngã trên đùi anh. “Ối…..anh làm gì vậy?” “Ghế sofa đủ lớn, có thể chứa hai người.” “Nhưng tôi không thể dũi thẳng chân.” Anh vừa nhỏ nhen lại chối bỏ liếc cô một cái. Ngụ ý là, cái chân ngắn ngủn của em, cũng gặp khó khăn về vấn đề dũi không thẳng. “Vậy cứ nằm lên đùi tôi.” Chịu không nổi cái miệng nhỏ cứ lải nhải của cô, anh mạnh bạo, đặt thẳng đầu của cô lên đùi của chính mình. Cô giãy dụa vài cái không thoát được, hết hơi, nên cũng nằm yên, lúc này anh mới mãn nguyện buông cô ra. Đạt được mục đích, không hề để ý đến những lời thì thầm của cô, bạo quân, khốn khiếp, độc đoán…… “Chửi đủa chưa, im lặng xem phim.” Anh có thuận phong nhĩ sao? Như vậy cũng nghe được. Trong lòng Uất Noãn Tâm bất mãn, tiếp tục xem phi. Ưm! Chỉ có xem, sẽ không còn nghĩ nhiều như vậy, không cần vì một tên đại ma vương phá hỏng tâm trạng! Nhưng rất nhanh, một chuyện khác đã làm phân tán sự chú ý của cô. Đó chính là, ở phía sau cổ của cô, nói đúng hơn thì, có một vật cứng từ từ ngoi dậy, chọc vào xương sống của cô, rất khó chịu. Lúc đầu cô cũng không nghĩ nhiều, vươn tay muốn đẩy ra, nhưng khi tay sờ vào, cách một lớp quần, nóng rực. Cái gì vậy? Sờ thêm vài lần. Hình như……….. Không đúng nha…… Không lẽ là…………. Cô bất thình lình phản ứng lại, bản thân đang cầm trong tay là thứ gì, sắc mặt trong chốc lát trở nên xấu hổ, quay đầu ngay, ánh mắt của Nam Cung Nghiêu di chuyển từ tay của cô lên đến mặt, ánh mắt gắt gao. Sắc mặt của anh, cũng không được tốt lắm, nét mặt có chút kỳ lạ. Uất Noãn Tâm nuốt nước bọt, vội buông ra, ngồi bật dậy, mặt nóng như lửa đốt. “………….Xin xin xin…………..xin lỗi………….” Nam Cung Nghiêu cũng không nói gì, mặt đen thui. “Muốn, muốn uống rượu không?” Lúc này cô cảm thấy khát khô cả cổ, vội đổ một ly rượu, cứ như uống nước, uống một hơi. Uống quá vội, nên bị sặc vài lần. “Khụ khụ…..khụ khụ…….” Ánh mắt Nam Cung Nghiêu nhìn cô giống như nhìn một con ngốc. Bản thân cô cũng chán ghét sự ngu ngốc cùa chính mình, luôn luôn làm một đứa ngốc ở trước mặt anh. Để tránh khỏi mất mặt nữa, cô không dám lộn xộn, cả người co chặt lại, giống như một cái xác ướp cứng ngắc. Mười phút trôi qua………. Mắc của Nam Cung Nghiêu quét nhìn cô, cắt đứt hành động của cô, lạnh nhạt hỏi một câu. “Không mệt sao?” “Vẫn, vẫn tốt……” Chỉ là cổ hình như bị tê cứng, không thể quay đầu lại. “Ngu ngốc!” Lại một lần nữa anh để cô nằm lên đùi mình. “Như vậy có vẻ không mệt khi xem.” “Nhưng mà, anh……….” “Yên tâm! Lúc nãy chỉ là ngoài ý muốn, em không có sức hấp dẫn gì với tôi đâu.” Anh chụp lấy bắp ran bơ, nhét vào tay cô. “Đừng nói chuyện nữa, ăn đi!” “Ò……..” Uất Noãn Tâm rầu rĩ đưa bắp rang bơ vào miệng, ngẫu nhiên anh cũng lấy, tay của hai người không hề tránh né đụng phải nhau, vừa đụng vào như có một dòng điện chạy qua, vô cùng căng thẳng. Hơn nữa rượu hình như đang phát huy tác dụng, đầu óc choáng váng, cả người khô nóng khó chịu. Lúc lấy bắp rang bơ, tay của Nam Cung Nghiêu vô ý đụng vào ngực của Uất Noãn Tâm, cô mở trừng hai mắt, trong đầu rung lên hồi chuông báo động. Không lẽ anh thừa cơ ăn đậu hủ? Nhưng anh rút tay rất nhanh. Chắc hẳn là không cẩn thận thôi…………….Mặc dù bắp rang bơ và ngực của cô cách rất xa nhau……….. “không cẩn thận” này cũng có vẻ quá không cẩn thận rồi……….. Vừa thở phào nhẹ nhõm, móng vuốt ma quỷ của anh lại vươn đến. Lần này không phải đụng một chút nữa, mà là đặt thẳng lên ngực của cô. “Anh anh anh……tay của anh………..hình như để sai chỗ rồi…………” Anh nói ra hai chữ vô cùng dứt khoát. “Không có!” “Nhưng đây là……………của tôi…………….bắp rang bơ ở bên kia.” Cô chủ động dâng bắp rang bở lên để trao đổi, với ý đồ muốn cứu vớt chính mình khỏi móng vuốt ma quỷ……….. “Tôi biết, để ở đây thoái mái hơn!” Cả bàn tay to của anh bao trùm lên, vừa vặn trong lòng bàn tay. Vài lần Uất Noãn Tâm có ý đẩy tay anh ra, không hề thành công, đành phải nhẫn nhịn. Mặc dù rất kỳ lạ, nhưng cách một lớp áo và áo nhỏ, lại không cảm thấy khó chịu. Trôi qua vài phút, người nào đó được đằng chân lân đằng đầu. “Mặc nội y ngủ không khó chịu sao?” Tóc gáy của cô dựng thẳng lên, đây là ý gì chứ? Không lẽ anh đang ám chỉ cái gì sao? “Không, không có đâu, rất thoải mái mà……..” Anh im lặng vài giây, đề nghị. “Cởi ra đi! Tôi sờ không được thoải mái.” “Vậy anh có thể đem tay đặt sang chỗ khác…………” “Không muốn, tôi chỉ thích chỗ đó.” Không chờ cô đồng ý, tay của anh đã luồng vào trong quần áo của cô chạy về phía lưng, ngón tay lạnh băng, như gai đâm vào làm cô cảm thấy đau. “Này, này, anh đừng như vậy…..” Nhưng anh chỉ dùng một tay đè cô lại, cô hoàn toàn giống như cá nằm trên thớt, để mặc anh xâm lược. Khóa nội y và dây quai bị công phá dễ dàng, anh dứt khoát nhanh nhẹn rút ra, ném qua một bên. Thưởng thức nơi đẫy đà cùa cô, cứ như đang kiểm tra chất lương cảm giác của tay. “Ừm……..không tệ!” Mềm mại có độ co giãn, độ cong cũng khớp với bàn tay của anh, anh rất hài lòng…………. . . . ************************** . . . Chương 135 : Em trai nhỏ bị đá “…………” Uất Noãn Tâm phát điên, anh như vậy là muốn làm gì đây hả? Mặt của cô đỏ ửng, rất không biết nói gì, rất nghiêm túc khuyên răng anh. “Tổng tài, xin anh trong sáng một chút, được không?” “Tôi chỉ đặt ở đây thôi mà, không có bất kỳ ý nghĩ nào khác.” Anh trêu ngược lại cô: “Người không trong sáng là em hử?.” “……….” Uất Noãn Tâm bị anh hỏi đến cứng họng không trả lời được, thực sự rất muốn cho một cái tát vào bản mặt viết đầy nghiêm túc nhưng vô cùng không hề nghiêm túc kia. “Anh cảm thấy để ở đây thích hợp sao?” “Không thích hợp sao?” “Thực sự thích hợp sao?” Anh nghĩ ngợi, thẳng thắn, đó là lẽ đương nhiên. “Rất thích hợp!” “…………” Nói lý với anh, đồng nghĩa với việc tự chuốc tội vào mình, hơn nữa hoàn toàn không có bất kỳ hiệu quả nào. Uất Noãn Tâm quyết định từ bỏ, lôi kéo, muốn lấy tay của anh ra khỏi. Nhưng bàn tay lớn của anh như dính chặt trên ngực của cô, không nhúc nhích chút nào, dính rất chặt. Cô mệt thở hồng hộc, mở to hai mắt. “Bỏ tay anh ra……….bỏ tay anh ra đi……..” “Đừng làm loạn, coi phim.” “Anh như vậy, tôi, tôi làm sao coi phim được!” “Tại sao không được chứ?” Anh cố ý chọc cô, biểu hiện rất vô lại, dường như là cô cố tình gây sự. “Anh để tay trên ngực tôi, tôi làm sao coi được.” “Em có thể thử. Đến đây……” “Tôi không thèm!” Uất Noãn Tâm bĩu môi, cảm thấy căn bản không thể trao đổi cùng với anh. Anh vẫn là Nam Cung Nghiêu sao? Sao cứ cảm thấy da mặt anh đột nhiên so với tường thành còn dày hơn, hơn nữa một chút cũng không nghiêm túc. “Tôi không cảm thấy có vấn đề gì, hay là em mất cân bằng hử?” “Mất cân bằng gì chứ?” “Như vậy……” Một bàn tay khác của Nam Cung Nghiêu đột nhiên luồng vào trong áo cô, nắm bên ngực còn lại của cô. “Ừm……như vậy thì cân bằng rồi!” “Nam Cung Nghiêu!” Uất Noãn Tâm hoàn toàn phát điên, nghiến răng nghiến lợi. “Anh, anh anh, anh không biết mất mặt!” “Mặt không phải muốn có là được!” Nam Cung Nghiêu vô lại đến phút cuối cùng, mỗi tay nắm một bên, cảm thấy vô cùng tuyệt vời. Da thịt của người con gái này, có thể dùng từ da thịt nõn nà để hình dung, xúc cảm vô cùng tốt. Anh vẫn còn mặt mũi hỏi cô. “Cảm giác như thế nào?” “Không tốt! Rất không tốt! Khủng khiếp!” “Vậy sao?” Vả mặt anh thản nhiên, còn nở một nụ cười. “Tôi cảm thấy rất thoải mái!” Uất Noãn Tâm có lòng như bất lực, xụ mặt quay đầu xem phim, nhưng lúc này không cách nào tập được hết! Vốn đã rất nóng rồi, bị anh nắm như vậy, càng tăng thêm bồn chồn, bụng dưới bỗng nhiên dâng lên một luồng nhiệt, rất trống rỗng. Hình như muốn cái gì đó, lại không biết đó là gì. Như thế này cũng không được, như thế ấy cũng không được. Thời gian trôi qua không được bao lâu. Hai móng vuốt kia được đằng chân lâng đằng đầu, không yên phận chỉ là nắm, mà còn nhẹ nhàng xoa nắn. Uất Noãn Tâm thở dốc không ngừng. “Này………anh……..anh làm gì vậy………….”Đẩy nhưng không có sức, rõ ràng là tiếng chống cự, nhưng vì thở dốc lại trở nên càng giống thở gấp, chào đón nồng nhiệt. “Ấy…….anh đừng……đừng như vậy……….” “Như vậy sao?” Anh giả vờ không hiểu, biểu hiện lại vô cùng xấu xa. Tay trái vuốt, “thế này?”, tay phải nắm chặt, “hay là như vậy?” “Ưm hừ………” Uất Noãn Tâm thở gấp không ngừng. “Anh……….anh khốn khiếp……..” “Xem ra, em rất thích tôi ‘khốn khiếp’!” “Tôi, tôi mới không có……..” Cơ thể thay đổi đến kỳ lạ, rất nóng rất nóng, hơn nữa sao lại mềm nhũn như vậy chứ? Cô như vậy là sao? “Vậy sao?” Nam Cung Nghiêu cười một cách lạ lùng. “Mạng miệng, muốn bị trừng phạt rồi.” Nói xong, anh ác ý nắm lấy nũ hoa của cô, chọc Uất Noãn Tâm phát ra âm thanh yêu cầu, “a……”, cảm giác thật kỳ lạ, giống như bị điện giật vậy………. “Anh không cần như vậy, thực sự đừng………” Cô càng chống cự, Nam Cung Nghiêu càng bắt ép cô, ngón của hai bàn tay luân phiên nhào nắn, không cần nói có bao nhiêu vui sướng. Nhìn thấy cô ở dưới bàn tay run rẩy, yêu kiều, không còn sức phản kháng, hai gò má ửng hồng như áng mây hồng. Anh biết, cô muốn rồi………… Anh cũng bị phán ứng của cô khơi mào dục vòng, nơi nào đó của cơ thể ngoi lên một cái liều nhỏ. Đổi thành người phụ nữ khác, có thể anh đã nhào thẳng lên rồi. Nhưng với cô, anh không có cách nào chiếm đoạt một cách trực tiếp, bởi vì anh sợ cô đau khổ. Anh biết trong lòng cô đang thực sự chờ đợi, trái tim của anh, anh không thể cho cô tình yêu và tương lai. Nếu như giờ phút này, hai người có bất kỳ liên quan gì đến nhau, sau này sẽ tổn thương cô càng sâu, anh không cách nào tàn nhẫn như vậy. Vì thế, anh dừng động tác tay lại, hai má của Uất Noãn Tâm ửng hồng, đôi mắt bị dục vọng lan tỏa dần khắp đồng tử, mất mát nhìn anh. “Anh…….” “Sao nào? Không nỡ sao? Vậy tôi tiếp tục.” “Mới, mới không cần!” Uất Noãn Tâm vội vàng thoát ra khỏi cái ôm của anh, nắm chặt lấy áo lùi về một bên. “Tôi, tôi chỉ không hiểu được một đại sắc lang như anh tại sao lại có thể đột ngột dừng lại.” “Muốn biết nguyên nhân sao?” Cô mạnh miệng. “Tùy anh!” “Em quá nhỏ rồi, còn chưa được cỡ B? Thật đáng tiếc!” Sau khi chiếm tiện nghi xong, dám sĩ nhục size của cô? Thật quá đáng, không thể tha thứ! “Anh khốn khiếp……..” Uất Noãn Tâm gầm thét đá một đá. Nhưng đâu ai ngờ đến, lại đá trúng tiểu long đầu của Nam Cung Nghiêu. Anh bị đau, che long đầu kêu la thảm thiết, sắc mặt vô cùng khó coi. “Uất Noãn Tâm, em muốn giết người ả!” Lúc cứng nhất nóng nhất cho anh một đá, là muốn khiến anh tuyệt tử tuyệt tôn hả? Uất Noãn Tâm tự biết chỗ đó của đàn ông bị thương rất đau, bản thân quả thật quá đáng. Nhưng, nhưng cô không phải cố ý, chỉ đá trật thôi mà. Hơn nữa, là anh ‘giương vuốt’ ra trước. Cô không cần xin lỗi! “Shit! Đáng chết!” Nam Cung Nghiêu cong eo lại, một lúc lâu không đứng lên được, đau đến nỗi cả người run lên. Uất Noãn Tâm nhìn anh đau đến vậy, không khỏi có chút lo lắng, yếu ớt đến gần, cố gắng không lộ ra sự quan tâm. “Vẫn ổn chứ? Chỗ đó đau đến vậy sao? Này………” Có chút lo lắng rồi. “Thực sau đau đến vậy sao? Có cần bảo người giúp việc gọi bác sĩ không?” Nam Cung Nghiêu đau đớn một hồi lâu, khó chịu phun ra một câu. “Em muốn để mọi người biết em trai nhỏ của tôi bị đá sao?” .
Posted on: Mon, 30 Sep 2013 06:56:19 +0000

Trending Topics



Recently Viewed Topics




© 2015