TÔI KHÔNG THỂ CHỊU ĐỰNG ĐƯỢC NỮA Tôi gửi bài - TopicsExpress



          

TÔI KHÔNG THỂ CHỊU ĐỰNG ĐƯỢC NỮA Tôi gửi bài này vào khoảng 7 giờ sáng, ngày 14 tháng Giêng, nghĩa là chuyện này đã xảy ra hơn 1 tuần rồi. Thật khó để tin rằng nó đã diễn ra chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, nhất là trong những ngày gần đây, tuần này trôi qua chậm dã man. Tôi như muốn phát điên. Chưa kể cả sự khổ sở và cảm giác kinh hãi. Tôi đoán tình hình này cần có một nền tảng nhỏ. Hiện tôi đang là sinh viên năm hai đại học và sống trong khuôn viên ký túc xá. Căn phòng tôi đang ở thực chất là hai phòng nhỏ, được nối với nhau bằng một cánh cửa mở: cánh cửa dẫn đến đại sảnh dẫn vào phòng của tôi, có nghĩa là bạn phải đi qua nó để đến phòng của người ở ghép chung với tôi. Do có được một cánh cửa luôn mở giữa phòng chúng tôi nên cả hai chúng tôi có thể nhìn thấy vào phòng của nhau, nói chung, chúng tôi có thể nghe thấy tất cả mọi thứ diễn ra ở hai bên. Có thể nói chúng tôi hoàn toàn không có sự riêng tư. Dù sao, học kỳ mùa thu vừa qua, tôi đã quyết định sẽ ở cùng phòng với một trong những chiến hữu mà tôi đã gặp năm ngoái. Cả hai chúng tôi từng nói chuyện rất nhiều với nhau, vì vậy chúng tôi đã duy trì một sự im lặng thoải mái trong suốt học kỳ. Tôi thực sự thích cuộc sống của tôi lúc ấy, và có vẻ như bạn thân của tôi ("Kyle") cũng vậy. Tuy nhiên, khoảng một tháng trước khi chúng tôi ra khỏi trường học cho kì nghỉ đông, Kyle đến gần tôi, nhẹ nhàng nói với tôi rằng cậu ẩy đang lên kế hoạch chuyển ra ở riêng vào học kỳ tiếp theo. Tôi là hơi bất ngờ, nhưng vẫn không nghĩ đó là điều gì to tát. Kyle nói với tôi là cậu ta đã tìm được một căn hộ gần trường, nơi có phí sinh hoạt rẻ hơn với một số bạn bè của mình - những người mà tôi không biết, cậu đang cố dành dụm tiền bằng cách ở ghép với họ cho học kỳ mùa xuân. Khi Kyle đã nói với tôi, tôi gật đầu, tôi hiểu hoàn toàn... cho đến khi cậu ấy nói thêm với tôi bằng giọng ngập ngừng, "Có điều gì đó rất kì lạ về giấc ngủ của cậu…" Điều này làm tôi hoàn toàn bất ngờ, đặc biệt là khi tôi thấy được ánh mắt hiện lên trên khuôn mặt cậu ta: sự pha trộn giữa vẻ lo lắng và ghê tởm. Theo như tôi biết, tôi không hề có những thói quen kì lạ khi ngủ bao giờ, nếu có thì chắc là việc là đi ngủ khá muộn (2-3h sáng, nhưng khoảng thời gian đó Kyle đã ngủ thiếp đi từ lúc nào rồi), tôi hỏi cậu ta có ý gì. "Cậu biết đấy," Kyle trả lời. "Các tiếng ồn và cái mùi ấy - chúng có cuộc trò chuyện như thế này trước kia rồi mà!! Tôi không thể chịu được nữa! Không có ý gì đâu." Tôi rất kinh ngạc. Tôi hoàn toàn khẳng định là chúng tôi không bao giờ nói về chuyện này trước đây, cũng như chuyện lạ thường về giấc ngủ của tôi. Những biểu hiện lạ cùng len lỏi trên khuôn mặt cậu ta thêm một lần nữa. Kyle từ chối trả lời và rời khỏi phòng. Sau đó, mỗi khi tôi đã cố gắng để tra hỏi Kyle về thói quen khi ngủ của tôi, hoặc nói chúng, cậu muốn tránh né, hoặc từ chối trả lời hoàn toàn. Có thể, điều này sẽ làm mối quan hệ của chúng tôi trở nên căng thẳng cho đến khi kết thúc học kỳ. Trong thời gian nghỉ đông bắt đầu, cậu ta chuyển hết đồ của mình ra ngoài, thật nhẹ nhõm. Kì nghỉ cuối cùng cũng đến! Cả hai chúng tôi trở lại quê hương của mỗi người và hầu tôi và Kyle chẳng thèm nói chuyện với nhau nửa lời. Cũng trong kì nghỉ này, tôi bắt đầu thử mọi cách để chắc rằng tôi hoàn toàn BÌNH THƯỜNG khi đang ngủ. Thậm chí, tôi còn hỏi xem ba mẹ, anh, chị, em mình (anh trai tôi sống ở phòng bên cạnh tôi) có thấy bất cứ điều gì lạ không. Nhưng bọn họ đều đảm bảo với tôi rằng không có gì xảy ra. May thật! Vào ngày Giáng sinh, tôi nhận được một email từ một chàng trai. Anh ấy nói với tôi rằng anh ấy được xếp vào chỗ trống của Kyle. Có nghĩa là anh ta sẽ là bạn cùng phòng của tôi vào học kỳ tiếp theo. Anh ấy có vẻ rất tốt, tôi rất mong được gặp anh ta. Tôi trở về trường tám ngày trước, tức là vào ngày 6 tháng 1. Tôi đã gặp người bạn cùng phòng mới của mình - "Eric" - xem ra anh ta cũng bình thường như bao gã trai khác. Hai chúng tôi tạm ổn, nhưng tôi và Eric không có nhiều điểm chung, do đó, "sự im lặng thoải mái" - như tôi đã từng với Kyle - lại một lần nữa lặp lại. Đêm đầu tiên trở lại trường cũng mang theo những giấc mơ kỳ lạ. Tôi gặp khó khăn trong việc ghi nhớ chúng, nhưng tôi có những ấn tượng mơ hồ về nó (tuy rất khó chịu), tình hình càng trở nên rắc rối khi tôi tỉnh dậy. Sáng hôm đó, Eric đã thức dậy trước. Anh đi ngang qua phòng tôi, anh ấy hỏi: "Này, tôi không ý gì nhưng... chú thường làm "điều đó" mỗi đêm à?" Lại cái giọng giống thằng Kyle đó, chói cả tai. Tôi điên lên, hỏi xem hắn có ý gì. "Tôi không biết", hắn nhún vai. "Tất cả những tiếng ồn kì lạ mà chú đã làm lúc nửa đêm - đại loại là tiếng gầm gừ trong lúc chú ngủ, và làm ra những tiếng click click rất kì quái. Nhiều khi chú hay gõ vào tủ quần áo hay mấy thứ linh tinh ở gần giường rất nhiều lần… Chú có hay bị mộng du không thế? " Tôi thừ người ra. Tôi nói với Eric rằng tôi chưa bao giờ làm bất cứ điều gì như thế, tôi không bao giờ nói chuyện trong khi đang ngủ và tôi cũng không đời nào ra khỏi giường, ngoại trừ việc cần đi vệ sinh. Anh ta (lại) nhún vai, có lẽ vì phép lịch sự, và nói với tôi rằng chuyện đó ổn thôi, rồi anh ta bỏ đi. Tôi vẫn còn cảm thấy bối rối hồi lâu sau khi Eric rời khỏi phóng, và một cảm giác lo lắng cứ dai dẳng bám theo tôi cả ngày. Tối hôm sau, tôi lại một lần nữa bởi những giấc mơ kỳ lạ ghé thăm. Những lần này nó lại rõ ràng và sống động hơn, nhưng hầu như có bất kỳ ý nghĩa gì. Tôi nhớ là mình đã đi bộ qua một màn sương đen tối, dơ bẩn và khó phân biệt. Mặt đất ẩm ướt và lầy lội, không khí cũng thế. Như thể tôi đã đi bộ trong một đầm lầy. Tôi chỉ loay hoay xung quanh trong bóng tối suốt một thời gian, cho đến khi tôi nghe thấy tiếng khịt khịt phát ra gần tôi, như một con chó đánh hơi trên mặt đất. Dù nó được che khuất bởi sương mù, nhưng có một cái gì đó làm tôi lạnh sống lưng (ít nhất là trong giấc mơ của tôi). Tôi chạy trốn khỏi nó, lo lắng, nhưng tối không thể thoát được những âm thanh đó. Khi tỉnh dậy vào sáng hôm sau, tôi cảm nhận được ngay có một mùi gì đó rất khó chịu. Nó mờ nhạt, nhưng nồng và chắc chắn rất tệ. Tôi hơi vài cái rồi nhận ra, nó phát ra từ tôi. Tôi nghĩ thầm rằng đã đến lúc mình phải đi tắm rồi. Tôi chưa bao giờ ngửi thấy mùi này. Nó làm tôi nhớ đến mùi của thịt thối rữa phải như thế nào. Tôi tắm rửa rồi trở lại phòng mình. Tuy nhiên, cái mùi hôi ấy vẫn chưa biến mất. Sau khi cố lần theo cái mùi đó, tôi phát ra rằng nó đến từ giường của tôi. Hoảng loạn, tôi giở tấm ga giường ra, nhưng không có gì trong đó cả. Cuối cùng, tôi quyết phun nước hoa của tôi lên nó và đi ra ngoài. Những giấc mơ cứ tiếp tục trong vài ngày tới, càng ngày càng trở nên rõ ràng hơn và sống động hơn. Những vũng bùn, sương mù, âm thanh sụt sịt - tất cả đều trở nên mạnh mẽ hơn và thực tế hơn qua từng đêm. Những âm thanh cũng bắt đầu to hơn phía sau tôi. Tôi chưa bao giờ chuẩn bị cho những giấc mơ hoặc bất cứ điều gì giống vậy, do đó, tôi cố gắng nhớ ra là tôi đã ăn cái gì lạ hoặc một yếu tố khác góp phần vào những giấc mơ ấy. Điều mà tôi quan tâm hơn cả là mùi từ giường của mình. Bất chấp những nỗ lực của tôi, dù tôi có cố giữ cho nó sạch cách mấy, cái mùi ngày càng nồng hơn. Đến nỗi mà tôi thay ga trải giường mỗi ngày, vào mỗi buổi sáng, tôi thức dậy và mùi hôi thối đó lại quay trở về. Đó là ngày thứ ba Eric bình luận về nó, đương nhiên, anh ta chẳng vui vẻ gì khi ở trong một căn phòng toàn mùi như thịt đang phân hủy. Tôi đảm bảo với Eric rằng mình đã làm tất cả mọi thứ để có thể thoát khỏi nó, kể cả tìm hiểu nguồn gốc. Đêm thứ 6 từ khi tôi trở lại trường, những giấc mơ đó lần này trở nên cực kỳ khủng khiếp. Lại một lần nữa, tôi vội vã băng qua màn sương và bóng tối, cái tiếng ấy lần này thì ở sát lưng tôi. Lấy hết can đảm, tôi quay đầu lại.... Đó là một sinh vật không như bất kì giống loài nào tôi từng nhìn thấy trước đây, ngay cả trong các bộ phim hay trên TV. Nó gần giống như một con chó có kích thước trung bình, tuy nhiên, nó hoàn toàn không có lông. Da của nó có màu trắng nâu, chi chit những đốm màu vàng nhạt. Vùng da xung quanh hàm, mắt và bàn chân của nó thì chảy xệ xuống, để lộ những chiếc răng cửa vàng dài không thể vừa với miệng của chủ nhân. Móng vuốt của nó cũng thế, dài một cách lạ thường. Con quái vật đó không có đuôi. Điều đáng sợ nhất của sinh vật này chình là đôi mắt của nó: chúng là đôi mắt của con người, một màu đen thẳm, như đang tìm kiếm, đưa các thứ bừa bãi vào đầu. Nó nhìn tôi bằng một ánh mặt rất khó để diễn tả… Tôi cảm thấy rất khó khăn để viết về chúng, một cái nhìn tò mò khủng khiếp, có vẻ như nó đang đói rất dữ dội và có cái gì đó đầy sự ma mị trong đôi mắt ấy mà trước giờ tôi chưa nhìn thấy bất kỳ động vật nào. Nó nhảy về phía tôi làm ngã nhào về phía sau, nó bắt đầu đánh hơi và gầm gừ với hơi thở nặng mùi. Rất may, tôi tỉnh dậy được. Mồ hôi tuôn như mưa, nhưng thật may, nó gần bắt được tôi rồi. Tưởng được yên ổn, nhưng rồi nó lại trở thành nỗi kinh hoàng khi tôi nhận ra rằng mùi thối rữa đã tăng lên gấp mười lần. Giường cả tôi nồng nặc mùi. Hoảng loạn, ngày hôm ấy trôi qua trong sự bàng hoàng vì hầu như tôi không thể làm được bất cứ việc gì (do bận tâm về các mùi hôi ấy). Tối hôm ấy, Eric đến trước mặt tôi với vẻ giận dữ. Anh ta nói rằng cái mùi đó bắt đầu ám vào người ảnh, mà không hề đề cập đến thói quen ngủ vô lý của tôi. Eric phàn nàn với tôi rằng tôi đã như thế tất cả các đêm, lẩm bẩm những điều kỳ cục này và gõ vào các đồ đạc xung quanh phòng. Tôi cố gắng trấn tĩnh bản thân mình, cũng như nói với anh ta là tôi đang làm việc với cái mùi đó. Đêm đó, tôi mất cả tiếng đồng hồ để có thể chìm vào giấc ngủ. Khi ngủ, tôi vô cùng sợ là mình sẽ lại gặp giấc mơ kinh khủng đó một lần nữa. Lần này, tôi phóng như lao, tìm cách thoát khỏi tiếng quá quen thuộc của con vật đó. Nhưng, giấc mơ quá thật, quá sinh động, cứ như mọi thứ đang THỰC SỰ diễn ra vậy. Tôi biết tôi đang ngủ nhưng vẫn đã bất lực để thức dậy. Cái-con-giống-chó đó lại lên người tôi như lần trước, tôi bị trượt chân một lần nữa, vùng vẫy cả tứ chi, nhưng tất cả đã quá muộn. Nó nhìn chằm chằm vào tôi với đôi mắt đáng sợ ấy. Nó bắt đầu liếm tối. Ở cánh tay rồi xuống dưới chân của tôi. Tôi gào lên, cố gắng để thoát khỏi nó, cố đá con quái vật đó ra, nhưng vô ích. Tôi tỉnh dậy, hét lên rồi choàng tỉnh trên giường của tôi. Tim tôi đập thình thịch, người ướt đẫm mồ hôi. Eric chửi tôi xối xả. Anh ta hét vào mặt tôi, nói rằng tôi đã có một số vấn đề nghiêm trọng và anh ấy sẽ nói chuyện với RA. Tôi quá sững sờ. Phòng của tôi giờ là một mớ hỗn độn: những thứ từ bàn làm việc của tôi thì đang rải rác khắp sàn nhà, bàn ghế thì bị dịch chuyển tứ tung, quần áo thì bị vất khắp nơi, trên đống đồ nội thất và dưới mặt đất. Tôi còn nhận thấy rằng nhiều cái còn bị xé toạc ra. Eric xông vào nhưng tôi lờ anh ta đi. Mùi hôi thối của thịt thối rữa bốc ra ở khắp nơi, áp đảo cả không khí. Từ tốt nhất tôi có thể dung mô tả nó là hôi hám, như thể một cái gì đó khủng khiếp bị mục nát trong giường của tôi. Điều tồi tệ nhất vẫn chưa đến. Tôi nhìn xuống cánh tay của mình: các vết cắt ở khắp nơi, từ tay, chân đến toàn cơ thể. Tuy nhiên, phần da rách kia không có màu đỏ hay có máu, thay vào đó, có những chất nhầy màu vàng nâu chảy ra trông thật kinh tởm. Cứ như tôi bị nhiễm một căn bệnh lạ ấy. Chúng giống y như thứ bao phủ phòng và tấm chăn của tôi. Đương nhiên, nó cũng rất rất thối. Tôi chưa bao giờ sợ hãi như thế này trong đời. Những tổn thương này, dù là gì đi nữa, chúng sẽ không biến mất. Eric đã không trở lại phòng, tôi không biết liệu anh có tìm thấy được một nơi khác để ở không. Tôi bỏ qua hết tất cả các lớp học của tôi ngày hôm nay (ngày hôm qua, tôi đoán thế) và không ăn gì cả. Mỗi lần tôi nhắm mắt lại tôi thấy cái-con-đó, tôi không thể xóa được mùi thối rữa đó ra khỏi mũi và cổ họng của tôi. Bất chấp mọi nỗ lực, tôi như bị hóa đá, không thể bước ra khỏi phòng. Ranh giới giữa giấc mơ và cuộc sống của tôi giờ rất mong manh, nó như một màn sương mù. Tôi đã thức cả đêm để tránh những giấc mơ ấy, nhưng đó chỉ là vấn đề thời gian, trước khi tôi ngủ lại vì kiệt sức. Nhưng không biết lần này điều gì sẽ lại xảy ra tiếp với tôi…
Posted on: Sun, 18 Aug 2013 11:59:26 +0000

Trending Topics



Recently Viewed Topics




© 2015