anh à! Chúng ta quen nhau đã bao lâu rồi anh nhỉ? Gần 4 - TopicsExpress



          

anh à! Chúng ta quen nhau đã bao lâu rồi anh nhỉ? Gần 4 năm, thời gian vẫn còn quá ít chăng? Quá ít để chúng ta hiểu nhau, yêu nhau, thông cảm và chia sẻ cùng nhau trong cuộc sống và quá ít để anh quên đi một người? Với anh sao em cứ mãi là người theo sau. Em chẳng được cái duyên con gái được người ta theo đuổi. Mà mãi âm thầm theo sau anh, là bờ vai khi anh mệt mỏi và cánh tay đỡ nâng khi anh vấp ngã. Để rồi anh vẫn tự do yêu đương với bao người con gái khác. Nhưng lúc ấy tình yêu e quá lớn, lớn đến nỗi có thể lắp đầy cả thế giới này. Trong mắt em bọn đàn ông trở nên rẻ rúng, tầm thường. Em đã rủ bỏ bao nhiêu tấm chân tình để làm chiếc bóng bên cạnh anh, trọn vẹn. Cứ ngỡ tình yêu và sự tha thứ , bao dung sẽ lay đọng những cảm xúc trong anh. Anh không biết e vui và hạnh phúc như thế nào khi anh ngỏ ý cưới em. Niềm ao ước đến nổi trở thành khát khao đã thành hiện thưc. Rồi nhiều đêm em vẫn ngỡ ngàng tự hỏi không biết là thực hay hư? Em cứ nghĩ mọi cố gắng của em đã được thành công viên mãn. Thế nhưng không phải vậy. Những gì phũ phàng nhất em đã nhận thấy nơi anh ngay sau ngày cưới. Anh cưới em như một món quà anh dành cho mẹ anh, để mẹ anh yên lòng vì anh đã thành gia lập thất. Nhưng trong anh tình yêu dành cho người con gái ấy vẫn vẹn nguyên. không ít lần chúng ta đã cãi nhau vì chuyện ấy, anh vẫn nhắn tin yêu thương, hẹn hò nhau trên facebook hay than thở với cô ấy về những việc không hài lòng với vợ mình. Thậm chí còn cau có mỗi khi em ghen tuông với những tin nhắn của cô ấy. Thực sự trong anh , em là gì? Là tấm bình phong cho một gia đình hạnh phúc, rồi một mai mẹ anh không còn thì chúng ta đường ai nấy đi? Hay em chỉ là cái nồi cơm khi anh đói, cái máy giặt khi anh cần, chiếc gối ôm khi anh mệt mỏi và là chiếc khăn lau cho anh những giọt nước mắt thất bại? Từ khi cưới nhau e đã cố gắng san sẻ cùng anh tất cả công việc trong ngoài. Một ngày 24h nhưng em đã làm việc hết 18h không ngơi nghỉ. Trong khi anh đang ngủ nướng thì em đã thức dậy dọn dẹp nhà cửa. Trước khi đi làm tranh thủ đi chợ. Tối về giúp anh sổ sách, trông coi cửa tiệm. Thế mà khi giận dỗi anh sẵn sàng phan vào em câu nói : "Em chẳng giúp gì được cho anh!" Phải em không phải cô gái giàu có có thể lo lắng cho anh đầy đủ. Em cũng không chu đáo và răm rắp nghe theo anh không một lời phản bát như cô ấy. Đơn giản vì em không xu nịn để moi tiền ở anh. Mỗi lần cãi nhau anh luôn cho rằng em là người gây chuyện, còn cô ấy thì em tuyệt đối không được đụng đến. Anh bảo vệ cô ta trong trái tim anh, vững vàng..ngay cả khi đã là vợ anh em cũng không được ghen tuông hay hạch sách. Anh có thể tỏ lòng thương cảm với tất cả mọi người nhưng chẳng bao giờ cảm thương em. Anh tội cho lính phải cả ngày trực ca vất vả chứ anh chưa bao giờ thương vợ anh lao khổ cả ngày. Anh có thể sợ bạn bè chiến hữu mất lòng chứ anh chưa hề e sợ em giận dỗi. Chung quanh em có bao nhiêu người con gái nhưng chẳng ai có hoàn cảnh giống em. Có chồng mà vẫn lủi thủi 1 mình. Có chồng mà vẫn phải tự lo mọi việc. Những khó khăn trong công việc em vẫn tự giải quyết một mình chứ chưa nhận được lời chia sẻ từ anh. Nếu ai hỏi: " - Em có yêu anh không? - Vâng, yêu rất nhiều. - Em có cần anh không? - Rất cần. - Vậy em có hận anh không? - R...ấ...t hận."
Posted on: Tue, 24 Sep 2013 11:45:30 +0000

Trending Topics



Recently Viewed Topics




© 2015