Đến Khai Phong phủ làm nhân viên công vụ [24] Trần - TopicsExpress



          

Đến Khai Phong phủ làm nhân viên công vụ [24] Trần Châu án – Đệ nhất hồi Tuần phố Khai Phong bị hạnh họe, trượng nghĩa giúp đỡ Phùng khổ chủ Biên tập: Stranger * Khai Phong Biện Lương, mặt trời mới mọc, mây xanh gió mát mang theo một chút mát mẻ, phất qua những cành dương liễu đang buông rủ, lướt ngang ngói lợp mái cong. Cổng thành đã mở, người người tấp nập đi vào, tiếng bước chân lộp cộp thỉnh thoảng đập vào tai; thuyền bè trên sông Biện cập bến, những mái chèo đập nước làm vỡ ánh mặt trời lung linh trên mặt sông, từng chiếc thuyền chở theo số lượng lớn lương thực từ sông Biện đến, vận chuyển và Đông Kinh. Trong thành Biện Lương, buổi sáng họp chợ bắt đầu. Chuông điểm canh năm, cửa hàng bánh rán, cửa hàng bánh nướng đồng loạt mở hàng làm bánh, từ xa đã có thể nghe thấy tiếng vang. Ở phía Bắc sông Biện đi về hướng Đông của ngã tư, trước cửa thành Nam là một con đường tập hợp toàn tửu lâu và khách sạn. Trong đó có một cửa hàng bánh bao có tên bánh bao Tôn gia. Ông chủ là một người đàn ông mặt đen ước chừng bốn mươi tuổi, vì tay nghề bánh bao ngon lại họ Tôn nên mọi người xung quanh đều gọi là Tôn hảo thủ. Cửa hàng bánh bao tuy không lớn, nhưng bánh bao của Tôn hảo thủ hương vị ngọt ngào, giá cả vừa phải, vì vậy không hề vắng khách đến thăm. Hơn nữa, cửa hàng này nằm ngay trên con phố mà nha dịch của Khai Phong phủ thường đi tuần tra, các nha dịch hay dùng bữa tại đây nên Tôn hảo thủ và nha dịch cũng tính như quen biết. “Trương gia, Triệu gia, hôm nay ăn mấy cái bánh bao?” Vừa thấy trước cửa xuất hiện quần áo nha dịch hai màu đỏ đen, Tôn hảo thủ lập tức tươi cười đi đến, lớn tiếng chào hỏi. Bốn vị quan sai từ ngoài cửa đi vào, hai vị đi đầu thân cao trên tám thước, mặc quan phục hiệu úy lục phẩm, đeo thanh diệp đao lớn bên sườn. Tôn hảo thủ biết cả hai người này. Người ở bên trái khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, mày rậm, mặt đen chữ điền, chính là hiệu úy Trương Long của Khai Phong phủ; người bên phải mặt mũi trắng trẻo, tuổi vừa quá hai mươi, chính là hiệu úy Triệu Hổ. Mà hai vị tiểu quan sai đi phía sau, một người cao lớn mắt to, một người gầy gò mắt nhỏ, đeo đao sau lưng, quả thật nhìn hơi lạ mắt. Bốn người đi vào cửa hàng liền ngồi xuống chiếc bàn vuông kề cửa sổ. Sắc mặt hai người Trương Long, Triệu Hổ đều không được tốt cho lắm. Tôn hảo thủ thấy vậy trong lòng hơi khó hiểu, sau khi bưng nước trà và bánh bao lên liền quay đầu cười hỏi: “Trương gia, Triệu gia hôm nay sớm như vậy đã ra ngoài tuần phố à?” Hai vị quan gia Trương Long, Triệu Hổ chỉ nghiêm mặt không nói, vậy mà sai dịch gầy gò mắt nhỏ ngồi ở bên cạnh lại ngáp to một cái trả lời: “Sớm, đương nhiên là sớm, gà trống cũng chẳng dậy sớm như ta.” “Kim Kiền.” Vị sai dịch người cao mắt to ngồi ở bên nhỏ giọng nhắc nhở: “Ngươi và ta đã vào khoái ban, hàng ngày dậy sớm đi tuần phố là chuyện phải làm, ngươi cần gì ngày ngày oán giận?” “Vâng, vâng, vâng, là bổn phận phải làm.” Kim Kiền vừa ngáp vừa lấy ấm trà rót đầy vào bốn chén, vừa rót vừa nói: “Ông chủ, ông mang một đĩa bánh bao to ra đây, Trương gia, Triệu gia hôm nay tâm tình không tốt, không biết chừng lại có hứng ăn nhiều.” Tôn hảo thủ gật đầu, trở về nhà bếp mang ra một đĩa bánh bao đặt trên bàn, lúc xoay người không khỏi nhìn về phía sai dịch Kim Kiền vài lần, trong lòng cảm thấy dường như đã gặp người này ở đâu. Kim Kiền cầm bánh bao cắn một miếng, rồi đưa một cái cho Trịnh Tiểu Liễu, nói: “Tiểu Lục, đừng ngẩn người, ăn nhanh chặt bụng quan trọng hơn.” Trịnh Tiểu Liễu cầm bánh bao trong tay, nhìn sang mặt khổ Trương Long, lại liếc vẻ mặt khó chịu của Triệu Hổ, xích gần Kim Kiền nhỏ giọng hỏi han: “Kim Kiền, hôm nay Trương gia và Triệu gia làm sao vậy, sáng sớm mặt mày đã nặng trịch, có phải chúng ta có chỗ nào không ổn hay không?” Kim Kiền nghe vậy liền nuốt bánh bao, quay về phía Trịnh Tiểu Liễu nhỏ giọng trả lời: “Tiểu Lục, ngày hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta đi tuần phố, lần đầu tiên làm thuộc hạ của hai vị đại nhân này, rời phủ nha còn chưa tới nửa dặm, sao lại có chỗ nào không ổn chứ.” Trịnh Tiểu Liễu liếc nhìn hai vị đại nhân một chút, cau mày hỏi tiếp: “Vậy thì tại sao—” Kim Kiền nâng chén trà lên nói: “Tiểu Lục, ta hỏi ngươi, thể lệ tuần phố hàng ngày của Khai Phong phủ được sắp xếp như thế nào?” “Đội ngũ tuần phố chia thành mười tám đội, thành Nam chín đội, thành Bắc chín đội, mỗi đội bốn người, thay phiên nhau tuần, trải rộng toàn thành.” Trịnh Tiểu Liễu nói hệt như đang tụng kinh. Kim Kiền gật gật đầu, lấy thêm một cái bánh bao, tiếp tục hỏi: “Hôm nay chúng ta đi tuần ở thành Nam hay thành Bắc?” “Thành Bắc.” “Hôm nay Triển đại nhân đi tuần ở…” “….thành Nam.” “Vậy là phải rồi!” Kim Kiền giơ lên một ngón tay, lắc lắc trước mặt Trịnh Tiểu Liễu, nhích người đến gần Trịnh Tiểu Liễu, thì thào nói: “Ngươi có để ý ngày lẻ thì hai vị đại nhân Vương Triều, Mã Hán cùng Triển đại nhân đi tuần phố, còn ngày chẵn là hai vị đại nhân Trương Long, Triệu Hổ theo Triển đại nhân đi.” Trịnh Tiểu Liễu hình như hiểu ra, khẽ gật đầu, lẩm bẩm nói: “Hôm nay là ngày mười chín tháng năm, là ngày lẻ, quả thật là ngày hai vị đại nhân Vương, Mã theo Triển đại nhân đi tuần thành. Chẳng lẽ vì vậy mà hai vị đại nhân không vui?” Kim Kiền gật gật đầu: “Tám phần là vậy. Cho nên hễ vào ngày lẻ thì hai vị đại nhân Trương, Triệu sẽ không vui, còn ngày chẵn thì tâm tình sẽ tốt lên.” Trong lòng lại oán: Đám người vô lương ở khoái ban e rằng đã sớm biết chuyện này, nếu không thì chỉ dựa vào kinh nghiệm của ta và Trịnh Tiểu Liễu sao có thể cùng hai vị hiệu úy lục phẩm đi tuần phố, đáng giận! Mấy tên đó, dám đem một người hiện đại đường đường như ta làm vật hy sinh.” Trịnh Tiểu Liễu gật đầu trầm ngâm, thì thào nói: “Thì ra là vậy, chẳng trách… Dù sao ta cũng hiểu, nếu ta có thể được đi tuần phố cùng Triển đại nhân, nhất định cũng sẽ rất vui mừng…” Kim Kiền nghe xong suýt nữa cười ra tiếng, thầm nghĩ: Chậc, không ngờ Tiểu Miêu kia thật có mị lực, già trẻ gái trai đều ăn sạch, chậc chậc, chỉ mong ta không bị di chứng từ mị lực của Tiểu Miêu, bị hai vị đại nhân mặt mướp đắng này hạnh họe. Nghĩ vậy, Kim Kiền vừa động não, lộ ra khuôn mặt tươi cười, đặt bánh bao vào đĩa đẩy về hướng hai vị đại nhân Trương, Triệu, ân cần nói: “Hai vị đại nhân, trước ăn bánh bao mới có sức đi tuần.” Trương Long nghe xong giương mắt nhìn Kim Kiền, lạnh lùng nói: “Kim Kiền, ngươi đừng cho là hai người các ngươi được Triển đại nhân đề cử vào khoái ban, huynh đệ chúng ta sẽ có vài phần kính trọng đối với các ngươi. Hai huynh đệ chúng ta từ khi đi theo Bao đại nhân đều lấy công sự làm trọng, không hề công tư lẫn lộn, nếu các ngươi có thất trách cũng đừng trách chúng ta xử lý nặng tay.” Nói xong, chẳng những Trịnh Tiểu Liễu sửng sốt, ngay cả Kim Kiền cũng ngẩn ngơ. Kim Kiền vội vàng trộm đánh giá Trương Long, Triệu Hổ mấy lần, thấy hai người này lông mày cau có, sắc mặt không tốt, đang lườm mình và Trịnh Tiểu Liễu. Kim Kiền nhăn mày cân nhắc, trong lòng suy nghĩ: Theo ý của hai vị này, chẳng lẽ Triển đại nhân có vài phần kính trọng ta, tiến cử thăng chức, nên dẫn đến lòng đố kị của Tứ đại kim cương?! Trời ạ, vừa mới nhậm chức đã bị lãnh đạo bất mãn, tiền đồ mờ mịt a! Tiểu Miêu, ngươi hại ta thảm rồi. Bị Trương Long cảnh cáo mấy lần, Kim Kiền không dám làm mấy chuyện nịnh bợ ngốc nghếch nữa, chỉ phải nề nếp cùng Trịnh Tiểu Liễu ăn bữa sáng. Bốn người yên lặng ăn xong bữa sáng, Triệu Hổ đặt tiền lên bàn, cùng Trương Long đi một mạch ra cửa, Trịnh Tiểu Liễu theo sát ở phía sau. Kim Kiền đứng ở bên cạnh bàn, nhìn bảy đồng tiền nằm trên mặt bàn, khẽ nhăn mày, vẫy gọi Tôn hảo thủ đến. Tôn hảo thủ đi đến nhìn thấy Kim Kiền cầm bảy đồng tiền trên tay, trong lòng cảm thấy khó hiểu. Kim Kiền cẩn thận đếm mấy xu tiền, sau đó nhét vào trong tay của Tôn hảo thủ, khẽ cười nói: “Ông chủ, hôm nay chúng ta ăn nhiều hơn ngày thường một đĩa, chính là là bán nhiều lợi nhiều, có phải ông chủ nên rộng rãi một chút hay không?” Tôn hảo thủ nghe xong lập tức sửng sốt, vẻ mặt nghi hoặc, đang muốn lên tiếng hỏi đã thấy Kim Kiền đi thẳng đến bên cạnh lồng hấp, lấy hai cái bánh bao nhét vào trong áo, nhe răng cười: “Ông chủ, hôm nay rất cảm ơn lòng thành của ông.” Dứt lời liền không thấy bóng dáng, đợi đến khi Tôn hảo thủ giật mình lao ra thì tên sai dịch đó đã đi xa hơn mười thước. Nhìn bóng dáng gầy gò của Kim Kiền đi phía sau Trương Long, Triệu Hổ, Tôn hảo thủ chợt nhớ ra, vỗ mạnh vào trán, trong lòng hô to: Ôi chao, khó trách vị sai dịch kia nhìn thật quen mắt, hắn không phải là sai dịch mà nửa tháng trước ngang nhiên chặt chém giá hàng của phố phường Đông Kinh Biện Lương còn phân nửa sao? Không nghĩ tới chỉ mấy ngày không gặp mà đã thăng vào khoái ban, thành bộ khoái, quả nhiên là tương lai rộng mở! Nói đi nói lại, sai dịch lấy hai cái bánh bao của mình làm gì chứ? Về phía Kim Kiền, ôm hai cái bánh bao vào lòng mới thấy yên tâm vài phần. Đã nhìêu ngày nghe các nha dịch tiền bối nói chuyện phiếm với nhau, Kim Kiền biết công việc tuần phố này cũng chỉ là một phần nhỏ công việc, nhiều lắm chỉ là đi bộ rèn luyện thân thể thôi. Nhưng hôm nay là ngày đầu tiên đi tuần phố, lại còn do hai vị đại nhân hiệu úy lục phẩm trực tiếp lãnh đạo. Mà nhìn sắc mặt của hai vị đại nhân này, không biết chừng còn kiếm việc gì tra tấn mình nữa đây, không thể không đề phòng trước được. Kim Kiền ngoài sợ chết chính là sợ đói, cho nên Kim Kiền lập tức quyết đoán, dụ lấy bánh bao của Tôn hảo thủ, chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào. Sự thật chứng minh, hành động của Kim Kiền quả thật là vô cùng sáng suốt. Tục ngữ nói: Thiên hạ chỉ có tiểu nhân và đàn ông ghen tị là khó chung sống nhất. Từ lúc rời khỏi cửa hàng bánh bao, cuộc sống tuần phố kéo dài không hồi kết, từ sáng sớm đi đến trưa, dấu chân in trên phân nửa phố phường của thành Biện Lương, đi cho đến khi hai người Kim, Trịnh chân như nhũn ra, thắt lưng đau buốt cũng không dừng lại một chút nào. Mà hai người Trương Long, Triệu Hổ, không biết có phải được uống sữa sói lớn lên hay ăn thịt gấu nuôi thân, lại có thể không mệt mỏi chút nào. Dựa theo tình huống quan sát được, hai người này muốn Kim, Trịnh mệt chết mới bằng lòng bỏ qua. Thật vất vả đợi đến giờ ăn cơm trưa, vốn tưởng rằng có thể đến tửu lâu nghỉ ngơi một lát, thuận tiện uống trà. Không ngờ hai vị hiệu úy đại nhân lại lấy vị ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ vĩ đại Triển đại nhân làm gương. Tác phong chuyên nghiệp không cần phải nói, ngay cả tinh thần giản dị cũng bắt chước không khác lắm. Tùy tiện gọi một bát mì ở ven đường, không đến năm phút đã kết thúc thời gian ăn trưa được Kim Kiền mong đợi từ lâu. Mà hai cái bánh bao trong lòng Kim Kiền, ngay cả thời gian phát huy tác dụng cũng không có. Hành trình tuần phố vào buổi chiều càng khổ sở vạn phần, vì nơi tuần tra của bốn người là ngay phố chính. Vừa đi vào phố, mọi lái buôn ở hai bên đường đều chào hỏi Kim Kiền, Kim Kiền càng nghe da đầu càng run lên, sắc mặt của hai vị đại nhân lại càng ngày càng xấu. Cho đến khi đi vào trung tâm của phố, bốn người đã bị lái buôn vây quanh, đi lại khó khăn. Mặt mày hai người Trương Long, Triệu Hổ đều đen sì, nhìn Kim Kiền chào hỏi mọi người xung quanh. Chợt nghe trong đám người có một người cao giọng hét: “Ôi, đây không phải tiểu sai dịch của Khai Phong phủ sao?” Kim Kiền nghe giọng nói thật quen tai, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một người bước ra từ trong đám đông. Là một đại hán thật cao lớn, râu mọc đầy mặt, nhìn có vẻ quen mặt, không khỏi lên tiếng hỏi: “Vị đại ca này…” “Tiểu ca, ngươi đúng là dễ quên nhỉ.” Người đó quan sát Kim Kiền, cao giọng cười nói: “Hai sọt lê của ta mùi vị như thế nào?” Kim Kiền nghe được lời đó, chăm chú nhìn kỹ mới phát hiện người ở trước mặt chính là Lý Đại, nửa tháng trước bị mình lợi dụng “Mĩ miêu kế” giảm bớt năm đồng tiền mua hai sọt lê. “Thì ra là Lý đại ca.” Kim Kiền chắp tay cười trả lời. Lý Đại đó cũng không khách khí, vươi tay vỗ mạnh hai cái vào lưng Kim Kiền, cười bảo: “Xem ra tình hình của tiểu ca cũng không tệ, nhanh như vậy đã từ tạo dịch sai vặt trở thành bộ khoái, đáng tiếc từ nay sẽ không có người đấu võ mồm với ta.” Kim Kiền bị Lý Đại đập hai cái liền lảo đảo, vội vàng ổn định thân mình. Lý Đại rút tay mới chú ý Trương Long, Triệu Hổ cùng Trịnh Tiểu Liễu đứng ở phía sau: “Nói vậy mấy vị này cũng là quan gia của Khai Phong phủ rồi.” Dứt lời liền chắp tay thi lễ. Trương Long, Triệu Hổ thấy thế cũng chắp tay trả lễ, sắc mặt càng âm u. Từ ngày Trương Long, Triệu Hổ đi theo Bao đại nhân vào Khai Phong phủ, ra ngoài phá án cũng vậy, tuần phố hộ thành cũng thế, chưa bao giờ bị xem nhẹ. Nay lại bị một sai dịch đoạt đi sự nổi bật, tất nhiên trong lòng hơi khó chịu. Kim Kiền nhìn lên thấy sắc mặt của hai người này biến thành màu đen, vội vàng xoay người cười nói: “Lý Đại ca, hai vị này chính là hiệu úy lục phẩm dưới trướng của Bao đại nhân, Trương Long Trương đại nhân và Triệu Hổ Triệu đại nhân.” Mọi người ở chung quanh nghe xong lập tức xôn xao một trận. Lý Đại nghe vậy vội vàng thi lễ thêm lần nữa: “Thì ra là Trương đại nhân cùng Triệu đại nhân, thảo dân có lễ.” Thấy vậy, sắc mặt của hai người Trương, Triệu mới dịu đi vài phần. Lý Đại nhìn một vòng, sau đó mới hỏi Kim Kiền: “Tiểu ca, sao lại không thấy Triển đại nhân?” Kim Kiền nghe vậy trán liền đổ một tầng mồ hôi lạnh, thầm nghĩ: Lý Đại này quả thật là hồ đồ, nhắc đến Tiểu Miêu đó làm chi, chẳng phải là đổ dầu vào lửa sao. “Triển đại nhân hôm nay tuần ở thành Nam…” Kim Kiền cười khổ trả lời, chỉ thấy sau lưng dường như có bốn tia sáng nóng bỏng xuyên quần áo. Tức thì một loạt âm thanh tiếc hận truyền đến. Lý Đại nghe xong liền lấy từ trong túi năm, sáu trái lê đặt vào tay Kim Kiền: “Mấy ngày trước ở chợ nhìn thấy sắc mặt của Triển đại nhân không được tốt lắm, hình như là bị phong hàn, tiểu ca, ngươi cầm mấy trái lê này đưa cho Triển đại nhân bồi bổ đi.” Kim Kiền cầm lấy mấy trái lê này, da đầu run rẩy, bốn ánh mắt của Trương Long, Triệu Hổ từ phía sau giống như sét đánh qua sau lưng. Tuy Công Tôn tiên sinh và Triển đại nhân đã vì Kim Kiền giải thích rõ ràng, sở dĩ hai người Kim, Trịnh đem Triển đại nhân đẩy xuống hồ là vì giải độc. Nhưng tiếc là Kim Kiền làm người bất chính, phần đông nha dịch của Khai Phong phủ cũng không tin. Sau đó Tiểu Miêu lại bị nhiễm phong hàn, lời đồn nổi lên bốn phía trong Khai Phong phủ. Cũng có lời đồn là Kim, Trịnh cố ý hại thần tượng đại chúng Triển đại nhân của Khai Phong phủ bị nhiễm phong hàn. Hai người Kim, Trịnh bất đắc dĩ vạn phần, ngậm đắng nuốt cay. Ngay lúc Kim Kiền nghĩ mình sắp bị ánh mắt của hai vị đại nhân bắn chết, đột nhiên một tiếng hét truyền đến, đối với Kim Kiền lúc này, quả thật là âm thanh đến từ thiên đường: “Người đâu, có cướp!” Tiếng hô từ truyền đến cuối phố, mặc dù giữa phố phường huyên náo cũng vô cùng rõ ràng. Hai người Trương Long, Triệu Hổ vừa động thân đã thấy một trận cuồng phong thổi ngang qua người, định thần nhìn lại, thân hình của Kim Kiền đã biến mất ở trước mắt, chỉ chừa vài trái lê ở lại. Tuy Trương Long, Triệu Hổ đã từng nghe Vương Triều, Mã Hán đề cập đến khinh công của Kim Kiền, nhưng chưa bao giờ thấy qua, lúc này chứng kiến không khỏi giật mình không thôi, đám lái buôn chung quanh tức thời ngốc lăng. Nói đến Kim Kiền, khó khăn lắm mới có cớ thoát khỏi hai người Trương, Triệu, tất nhiên phát huy sở học cả đời, vận toàn bộ khí lực chạy ra khỏi đám đông. Chỉ chốc lát dã đi đến ngõ nhỏ. Cuối phố không thể sánh với trung tâm phố phường, người đi đường cũng không nhiều, lác đác phân bố trên phố. Một lão nhân đầu bạc quỳ giữa đường, cánh tay run rẩy chỉ về phía trước, thê lương hô to: “Cướp bóc a! Người tới a!” Kim Kiền nhìn theo phương hướng lão nhân chỉ, thấy hai nam tử mặc áo thô vội vàng chạy đi. Kim Kiền nheo mắt, vận lực xuống chân, chỉ ba, bốn lần nhún người đã đi đến trước mặt bọn họ. Hai tên tiểu tặc vừa cướp bóc thành công trốn thoát, đang vô cùng đắc chí, đột nhiên một gã bộ khoái chẳng biết ở đâu nhảy ra, cảm thấy vô cùng kinh hãi, nhìn kỹ lại không khỏi mừng thầm. Tiểu bộ khoái đứng ở trước mặt thân hình gầy gò, da mặt nhẵn nhụi, rõ là một thiếu niên. Một gã tiểu tặc mở miệng cười nói: “Tiểu quỷ, râu còn chưa dài đã làm bộ khoái à.” Một gã khác cũng tiếp lời: “Nhường đường cho gia, chớ để gia hắt hơi một cái liền thổi bay ngươi.” Kim Kiền từ sáng đã bị thiệt thòi, đang lo không có chỗ phát tiết, nghe được những lời của hai người này trong lòng liền bốc hỏa, thầm nghĩ: Bà nó chứ, bây giờ trộm cướp còn kiêu ngạo hơn quan binh, quả thật là thói đời ngày sau. Rút thanh đao ở bên hông ra, Kim Kiền quát to: “Không được nhúc nhích!” Người ở trên đường vừa thấy Kim Kiền rút đao thì bàn chân đốt khói, đã chạy sạch sẽ. Hai gã tiểu tặc thấy cử động này của Kim Kiền cũng không sợ hãi, ngược lại còn hoan hỉ. Một gã trong đó cười bảo: “Tiểu quan gia, ngươi đừng cho rằng rút đao ra thì chúng ta sẽ sợ hãi, nói cho ngươi biết, trừ Triển Chiêu của Khai Phong phủ, không ai ngăn được hai người bọn ta.” Câu này đúng là sự thật. Tuy võ công của hai gã tiểu tặc này không cao, nhưng lại vô cùng quen thuộc địa hình trong thành, công phu chạy trốn cũng không kém, hệt như cá chạch trơn không bắt được, muốn bắt hai người này quả thật khá khó khăn, khiến cho nhóm nha dịch Khai Phong phủ đau đầu không thôi. Trước kia hai người bị bắt vào đại lao của Khai Phong phủ ba lần, đều do Triển Chiêu tự tay bắt đến. Có điều hai người này phạm tội nhỏ, ba, năm tháng sau liền được phóng thích. Sau vài lần, hai người này cũng thông minh lên, hỏi thăm lộ trình tuần phố của Triển Chiêu, chuyên chọn địa điểm mà xuống tay, từ lúc đó chưa thất thủ bị bắt bao giờ, tất nhiên ăn nói cũng thêm mấy phần cuồng vọng. Kim Kiền nghe xong những lời ấy, hai mắt trợn to, đột nhiên cắm đao vào vỏ, lấy tay sờ sọang trong áo, một lúc sau lấy ra hai cái bánh bao và một cái túi, cười một cái với hai người trước mặt. Đôi tiểu tặc thấy vậy không khỏi sửng sốt, cảm thấy mặt cười ở trước mắt làm cho người ta không rét mà run. Kim Kiền chầm chậm nâng túi, rắc một chút bột phấn màu vàng vào bánh bao, sau đó vung hai tay lên, ném hai cái bánh bao vào hai gã tiểu tặc. Ầm… Hai gã tiểu tặc chợt thấy trước mắt đột nhiên lóe lên hai luồng sáng, cả người tê dại một trận, đến lúc lấy lại tinh thần thì thân mình đã cứng ngắc như đá, ngã uỵch xuống đất. Kim Kiền chậm rãi đi đến bên cạnh hai người bọn họ, bẻ tay răng rắc, khuôn mặt dữ tợn, giơ chân đá vào bụng bọn họ, vừa đá vừa nói: “Con bà nó, cái gì gọi là “trừ Triển Chiêu ra không ai bắt được các ngươi”, con mèo thúi đó có gì hơn người chứ? Hôm nay ta liền cho các ngươi thử cảm nhận “phấn cương thi”, biết được cái gì gọi là núi này cao còn có núi khác cao hơn, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.” Đáng thương cho đôi tiểu tặc, đến khi mất ý thức cũng không hiểu được hôm nay gặp vận rủi nào mà đụng phải quái nhân như vậy. Chờ đến khi Trương Long, Triệu Hổ và Trịnh Tiểu Liễu vội vàng chạy tới thì Kim Kiền cũng đã phát tiết xong, đang kiểm tra bọc bị trộm. Trương Long, Triệu Hổ vừa thấy hai gã tiểu tặc nằm trên mặt đất thì không khỏi đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt nghiêm túc, bước lên vài bước trói hai gã tiểu tặc lại kéo sang một bên. Trịnh Tiểu Liễu bước nhanh đến bên cạnh Kim Kiền, đang muốn mở miệng hỏi thì phía sau đột nhiên lên tiếng: “Bọc đồ của ta.” Mọi người quay sang, thấy một lão nhân đang tập tễnh đi đến. Lão nhân này một thân vải thô áo xám, thắt lưng màu đen bằng vải bố, chân đi một đôi hài đen rách nát, mũi hài bị thủng, nhìn lên phía trên, một đầu tóc bạc, hai thước râu trắng, mặt đầy nếp nhăn, sắc mặt tiều tụy, đúng là lão nhân kêu cứu lúc trước. Lão nhân vọt đến bên cạnh Kim Kiền, đoạt lấy gánh nặng ở trong tay Kim Kiền, nước mắt lã chã, nghẹn ngào nói: “Đa tạ quan gia đã tương trợ…” Dứt lời liền khuỵu chân quỳ xuống. Kim Kiền thấy vậy vội vàng đỡ lấy cánh tay của lão nhân, bối rối nói: “Là việc phải làm, không cần cảm tạ…” Lão nhân nghe vậy mới chậm rãi đứng dậy, lau nước mắt nói: “Vị quan gia này, ngài nhà quan gia ở đâu, đừng ngại nói cho lão nhân, để cho ta đến cửa tạ ơn.” Lời vừa nói xong mọi người đều sửng sốt. Kim Kiền quan sát lão nhân này một phen, trong lòng hiểu rõ: Cư dân ở Đông Kinh Biện Lương có ai lại không biết nha dịch của Khai Phong phủ, xem ra lão nhân này tám phần là người đến từ vùng ngoài. “Chúng ta là nha dịch cùa Khai Phong phủ, bắt trộm là phận sự phải làm…” “Cái gì?!” Kim Kiền còn chưa nói xong đã bị tiếng hét kinh hãi của lão nhân ngắt lời. Hai tay của lão nhân túm chặt lấy tay Kim Kiền, hai mắt rưng rưng, môi run run hỏi: “Tiểu quan gia là nha dịch của Khai Phong phủ?” Tay Kim Kiền bị nắm đau, bất giác gật đầu, trong lòng dâng lên một dự cảm điềm xấu: Lão nhân này kích động như vậy, chẳng lẽ là… Lão nhân kia thấy Kim Kiền gật đầu, thân mình liền chấn động, phịch một cái quỳ xuống đất, cao giọng hô to: “Thảo dân oan uổng quá!” Da mặt của Kim Kiền lập tức run rẩy, thầm nghĩ: Quả nhiên, người nào nghe thấy ba chữ “Khai Phong phủ” đã kích động, không phải chủ nợ đến Khai Phong phủ đòi tiền thì chính là khổ chủ đến để giải oan… Chậc chậc, lần đầu tuần phố đã gặp việc không hay ho này… Trời ơi, không thể cho ta sống yên ổn vài ngày được sao?!
Posted on: Thu, 19 Sep 2013 09:39:10 +0000

Trending Topics



Recently Viewed Topics




© 2015