ĐỢI CẬU Ở NƠI NÀY ... Tuyết thẫn thờ bước ra - TopicsExpress



          

ĐỢI CẬU Ở NƠI NÀY ... Tuyết thẫn thờ bước ra ngoài cổng trường. Hôm nay Thanh nghỉ học. Nó ghét, 12 rồi chứ đâu phải còn ở cái thời suốt ngày ăn chơi ngủ nghỉ mà cứ nghỉ học hoài như thế. Khẽ thở dài một cái, đoạn đường về hôm nay có lẽ dài. XOẸT!!!! - Đi gọn vào đi không xe tông lòi cả óc ra bây giờ. - Cậu …. - Nó bực mình đứng dậy, phủi quần áo toàn bụi. Là Hoàng Anh, hắn quay lại nháy mắt với nó một cái rồi đạp xe đi thẳng. Có thằng con trai nào như thế không chứ, sao trưa nào về cũng gặp bản mặt hắn thế nhỉ? À, tại học cùng lớp mà L Nó xếp gọn sách vở sang một bên, ôm chầm lấy cái máy tính, lại facebook. Nó đã tự dặn lòng là sẽ “cai nghiện” facebook vì sự nghiệp học hành mà không được. Cứ mở máy là lại “vào facebook một lúc…” và “một lúc” ấy kéo dài cả tiếng đồng hồ. Nó gõ lạch cạch vào dòng trạng thái, cùng mấy cái icon có vẻ rất tức giận. “ Hắn đúng là tên điên mà. Mình chả ưa được hắn. Mà hắn cũng đâu có ưa gì mình chứ. Ghét kinhhhhhhhh !!!!!!’’ Like, lại like... xã hội facebook vô tâm thật. Người ta đang bực mình mà còn like, ghét, ghét, ghét hết. Nó đang vò đầu bứt tai tệ hại thì thấy có thông báo. Là comment của Akiro Niran. Hừm, sáng gửi đơn xin nghỉ ốm, và tối vội vã online facebook “ Akiro Niran: Sao vậy bạn hiền? Bạn Hoàng Anh kute lại làm bạn phiền lòng à? Ho Tuyet: kute gì hắn??? Mà sao sáng cậu lại nghỉ học vậy? Akiro Niran: thì đấy… Ốm J Ho Tuyet: Ốm sao không ngủ đi mà còn onl??? Akiro Niran: À, nhớ bạn hiền.’’ Điên! Nó không thèm rep lại cái comment vớ vẩn của con bạn thân. Chiếc bút trên tay gạch nhăng nhít vào tờ giấy. Ghét ta à ? Ta cũng chả ưa gì mi cho cam Facebook lại thông báo một lượt comment mới, là một ai đó có nick MuốnCưaGái PhảiNhẫnNại. Cái tên kì quặc khiến nó để ý, và vì tên kì quặc nên comment cũng rất kì quặc. ‘‘ MuốnCưaGái PhảiNhẫnNại : Sao lại dễ dàng chửi ai đó là điên thế bạn. Bố mẹ người ta sẽ buồn lắm đấy =)) Ho Tuyet : Đây chả quan tâm. Mà hắn đúng là tên điên mà. MuốnCưaGái PhảiNhẫnNại : A. Biết rồi. Ho Tuyet : Biết gì? MuốnCưaGái PhảiNhẫnNại : Chắc là người bạn thích chọc tức gì bạn hả? Ho Tuyet : Xin lỗi đi. Không có đâu. Loại người như thế ai mà thích nổi. Nói gì tớ chứ MuốnCưaGái PhảiNhẫnNại : Loại người như thế là loại người như nào??? Ho Tuyet : Thì ... mà tại sao phải nói cho cậu chứ. Chả liên quan. MuốnCưaGái PhảiNhẫnNại : hà hà. Ta thích nàng rồi đó. Ho Tuyet : Cái gì??? Điên à? MuốnCưaGái PhảiNhẫnNại : Nono... Ta thích nàng mà =)) ’’ Ặc. Lại thêm một tên dở hơi nữa xuất hiện trong friendlish của nó. Tường nhà chả có gì đặc sắc. Hình nền là một con mèo đen, và ảnh bìa là một ... con mèo tam thể! Danh sách bạn hạn chế, nơi ở không rõ ràng. Đúng là một tên dở hơi bị cuồng mèo. Con trai mà thích mèo ... ẻo xờ lả.... Nó chán nản tắt máy tính, leo lên giường đi ngủ. Một ngày chả đâu vào đâu. Nhất là khi có chuyện gì đó dính dáng tới cái kẻ tên là Phạm Hoàng Anh kia Những ngày dài trôi qua cứ đều đều như thế. Vẫn bản mặt đáng ghét của Hoàng Anh làm nó phát bực. Nhưng nó có thêm một người bạn online khá thú vị, một cậu bạn vui tính, rất vui tính. Sáng, nó tỉnh dậy với tâm trạng có vẻ khá hơn, dù hôm qua nhắn tin với MuốnCưaGái PhảiNhẫnNại rất lâu, nhưng cả đêm nó cứ cười suốt. Nó nhanh chóng thu dọn sách vở và chuẩn bị chiến đấu ( năm nay học lớp 12 mà đi học suốt ngày). Sau một chặng đường dài, nó đến lớp với tâm trạng khá ổn định. Nhưng đó là trước khi xảy ra câu chuyện : Uỳnh !!! Đôi chân ai đó đã làm nó sõng soài trước cửa lớp. Lại là Hoàng Anh - Cậu !... - Tớ làm sao? Đi đứng không để ý lại còn nói ai. HAHA Đối lập với đôi mắt như viên đạn của nó là gương mặt khó coi cùng nụ cười khả ố của Hoàng Anh. Chẳng nhẽ kiếp trước nó mắc nợ gì hắn ta hay sao mà kiếp này nó lại phải chịu thế này chứ ? Tại sao với những đứa con gái khác thì hắn rất tử tế còn với nó thì ... hình như hôm nào mà không chọc tức nó thì hắn không chịu được hay sao ý? Ngày nào cũng thế, dù không có gì xảy ra nhưng nó vẫn luôn bị tên đó châm chọc, đùa cợt và người giúp nó trút cơn tức giận, bên cạnh nó, tâm sự với nó lại là cái nick củ chuối MuốnCưaGái PhảiNhẫnNại ấy. Ho Tuyet : Ê ! MuốnCưaGái PhảiNhẫnNại: Đây. Sao thế, hôm nay lại bị ai đó chọc tức à ? Ho Tuyet : Biết rồi còn hỏi. Nếu không phải hắn ta thì còn ai có thể làm cho bản cô nương ta thế này !! MuốnCưaGái PhảiNhẫnNại :Ghét hắn thế cơ à ? Ho Tuyet : Người như hắn không ghét mới lạ chứ. Ai dời đàn ông con trai gì mà suốt ngày bắt nạt con gái không ? MuốnCưaGái PhảiNhẫnNại : Biết đâu đó chỉ là những hành động để nàng chú ý thì sao? Ho Tuyet : Chàng ơi !!!!!!!!! MuốnCưaGái PhảiNhẫnNại : ???????????? Ho Tuyet : Còn gọi cái kiểu đấy là out luôn nha. MuốnCưaGái PhảiNhẫnNại : Biết rồi. Nàng làm gì mà nóng thế ? Ho Tuyet: Này có phải ta kể nhiều về cái thằng khốn nạn cùng lớp nên bay giờ nhà ngươi cũng bắt đầu khốn nạn thế không ? MuốnCưaGái PhảiNhẫnNại : Sao nàng lại nghĩ ta thế chứ ? Huhu Đọc xong tin nhắn đôi môi nó khẽ mỉm cười phải chăng hoàng tử của nó đã xuất hiện ? Một chàng trai đã làm cho nó cảm thấy thoải mái khi nói chuyện cùng, làm nó cảm thấy vui vẻ trong thời gian qua. Ho Tuyet : Thôi sắp thi rồi tắt máy học đi MuốnCưaGái PhảiNhẫnNại :Ta muốn nói chuyện với nàng thêm tí nữa mà Ho Tuyet : Ta không rảnh, out đây, PIPI MuốnCưaGái PhảiNhẫnNại : Ừ. PIPI mai gặp. Sau cuộc nói chuyện khá thú vị với thằng con trai mà nó không hề biết gì ngoài cái nick và mấy cái ava toàn mèo là mèo. Màn đêm tỉnh lặng bao trùm lên tất cả, không gian yên tĩnh càng làm nó thêm buồn ngủ nó leo lên giương trùm kín chăn. Bỗng dưng nó nhớ đến cái nick kì quặc ấy, lần đầu tiên tự dưng vào cmt mấy cái trạng thấy vớ vẩn của nó, rồi tự dưng nó lại nói chuyện rất hợp nhau. Biết đâu đấy lại là bạch mã hoàng tử của nó thì sao nhỉ? Nàng Bạch Tuyết phải đi cùng hoàng tử là đúng rồi chắc bố mẹ nó đặt tên nó là Bạch Tuyết cũng là ý này cả đây. Suy nghĩ viển vông một thôi, nó nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. - Hoàng tử ! Chàng chờ em lâu chưa ? - Ta chờ nàng đã hơn 2 năm rồi, sao bây giờ nàng mới tới ? - Em, em xin lỗi vì... Bỗng dưng hoàng tử quay lại ôm lấy nó nó ngước mắt nhìn lên và Á..Á.Á nó choàng tỉnh giấc ôi giấc mơ kinh khủng quá. Giấc mơ của nó đang đẹp đang lãng mạn vậy mà hoàng tử mà nó hằng ao ước lại là cái ten Hoàng Anh đáng ghét đó chứ. Nó đua cánh tay lau mồ hôi trên trán. Chỉ là mơ, mơ thì chả thể thành sự thật. Không sao, không sao. Sau giấc mơ đó nó đến trường và chuẩn bị rất kĩ để đối phó với Hoàng Anh. Nhưng kì lạ thay, hôm không có chuyện gì xảy ra hết, hòa bình như chưa bao giờ hòa bình. - Cậu đứng đây làm gì ? – Nó đứng lại, tò mò nhìn Hoàng Anh châm chọc. - Nếu là chờ cậu thì sao ? – Hoàng Anh cười nhạt - Điên, chờ tớ làm gì ? - Chẳng có gì cả thích thôi. - Thế thì cứ đứng ở đây đi, ta về trước. – Nó cười ngặt nghẽo rồi quay đầu bỏ đi. - Này đã nói là chờ cậu mà. Thấy cậu rồi thì tớ cũng về chứ đứng đây làm cảnh à ? Nói rồi Hoàng Anh nhanh chóng khoác vai nó bước trên con đường ngập nắng vàng. - Này này, làm gì thế ? – Nó tròn mắt ngạc nhiên. - Thích đấy. Sao nào ? – Hoàng Anh nháy mắt. - Thích cái con khỉ. Bỏ ra đi. Bọn nó lại tưởng tớ với cậu là một đôi bây giờ. – Nó đỏ mặt, cố gắng gỡ tay Hoàng Anh ra. - Thế cũng được đấy nhỉ ? - Được này ! Và rồi Hoàng Anh dã hưởng trọn cú đấm của nó, kệ sự đau đớn có phần giả tạo của hắn nó quay lại lè lưỡi, trêu ngươi. - Cậu đứng lại cho tớ ? – Hoàng Anh nhăn mặt nhìn nó. - Không đấy, ai bảo cứ thích trêu người ta, giờ thì biết rồi nhá. - Đứng lại ! Có đứng lại không? Tiếng cười trong trẻo hào quyện với nhau cứ thế vang lên làm khuấy động cả một không gian yên tĩnh của buổi trưa hè. Về đến nhà, nó lại lon ton lên facebook, nó muốn nói chuyện với MuốnCưaGái PhảiNhẫnNại, hôm nay nó thấy vui vui. MuốnCưaGái PhảiNhẫnNại :SAO ? Hôm có gì vui à? Ho tuyet :Khá vui. Không ngờ tên đáng ghét ấy lại có lúc dễ thương thế. MuốnCưaGái PhảiNhẫnNại : Đấy. Vì thế đừng nhìn bề ngoài mà đánh giá nha. Ai cũng có những điểm tốt riêng mà. Ho Tuyet : ái chà hôm nay triết lí ghê. MuốnCưaGái PhảiNhẫnNại :Uk. Mà mai chủ nhật, rảnh thì gặp nhau nha. Ho Tuyet : Hả ??? MuốnCưaGái PhảiNhẫnNại :Sao, lạ lắm à? Tớ cũng muốn gặp Bạch Tuyết xem có thật không chứ ? Ho Tuyet : Đương nhiên là giả rồi, Bạch Tuyết thật đi với hoàng tử rồi chứ không ngồi đây chém gió với cậu thế này đâu. MuốnCưaGái PhảiNhẫnNại :Thôi, đây sắp phải đi học rồi. Thế nhá, mai 8h tại quán cafe BIBI, không gặp không về. Ho Tuyet :ơ... 8H tại quán café BIBI Nó bước vào quán với khuôn mặt rõ ngây thơ, đi đi lại lại như một con ngốc. À, nó nhớ ra rồi, hình như tên đó bảo ở bàn số 6 thì phải. Nó mỉm cười, nhanh chóng tìm đến điểm hẹn, khuôn mặt rạng rỡ bỗng tối dần đi, rồi mắt tròn vo vì kinh ngạc: - Ơ, sao cậu lại ở đây ?? Mà hình như bàn này có người đặt trước rồi mà ? - Thì sao ? Đến trước ngồi trước, không cần biết. – Hoàng Anh không thèm ngẩng đầu nhìn nó, chỉ dửng dưng với cốc café trước mặt. - Thôi không nói với cậu nữa, tớ đang có việc. – Nó quay người bước thêm vài bước. Có lẽ nó nhầm. Nó đang tìm cậu bạn online dễ thương MuốnCưaGái PhảiNhẫnNại cơ. - Cậu đang tìm MuốnCưaGái PhảiNhẫnNại à? Nó dừng bước mắt chữ O mồm chữ A - Cậu ngồi xuống đi ? – Hoàng Anh lên tiếng khiến nó sực tỉnh. - Cậu là... - Ừ. Khuôn mặt nó biến sắc, nhường chỗ cho sự vui vẻ ban đầu là sự phẫn nộ đến tột cùng : - Cậu làm cái trò này vui lắm à ? Trêu chọc tớ thích thế sao ? - Nghe tớ nói đã. – Hoàng Anh đặt tách cafe xuống, nhẹ nhàng nói - Ngoài việc muốn trêu tớ thì còn gì nữa ? – Nó gần như gào lên. Khuôn mặt tối sầm lại. Nó quay người vội vã bỏ đi. Nhưng nhanh chóng, một bàn tay cũng vội vã không kém, bàn tay ấy vội vã giữ nó lại. - Tớ Thích Cậu - Sao? Ngay cả chuyện này cậu cũng lôi ra đùa được à ? - Không. Tớ nói thật, tất cả những việc tớ làm đều là vì tớ muốn trong tim cậu có một góc dành cho tớ thôi... - Cậu nghĩ tớ có thể tin được những lời nói của người đã lừa tớ trong suốt thời gian qua sao ? Nó giằng tay Hoàng Anh ra chạy thẳng ra ngoài. Sao cứ những lúc như thế này ông trời lại dở chúng đổ mưa to. Nó mặc kệ, nó không quan tâm, nước mưa cứ thế xối thẳng vào mặt nó, đau nhưng sao bằng cảm giác trong lòng nó. Tại sao Hoàng Anh phải làm thế ? Dù có ghét nhau tới mức nào thì có nhất thiết phải lừa nó thế này không? Dầm mưa cả buổi sáng nó lê xác về nhà với tâm trạng bất ổn. Nó leo lên giường trùm chăn kín mít, một ngày chủ nhật tồi tệ. Giấc ngủ sâu kéo hết những mệt mỏi ra khỏi tâm trí nó. Sáng thứ hai lại gõ cửa với ánh mặt trời chói chang. Yên bình lắm, Hoàng Anh, không còn những trò nghịch ngợm, phá đám. Cũng không còn thấy một bóng dáng quen thuộc đứng chờ nó ở công trường. Một cảm giác trống trải len vào tim nó. Về đến nhà, cái nick quen thuộc nó vẫn ngày ngày trút bầu tâm sự cũng không hề sáng. Nó cảm thấy hụt hẫng, thấy cô đơn kinh khủng. Có lẽ những lời nói của Hoàng Anh là thật và hình như trong tim nó đâu đó cũng có hình ảnh của Hoàng Anh. Bất giác nó cầm điện thoại, một tin nhắn ngắn ngủi cũng không biết lấy dũng khí ở đâu ra mà gửi ‘‘cậu có thể đợi tớ ở nơi ở nơi đó được không ?’’ Đợi. Nó chỉ biết đợi. Cũng không rõ nó đang đợi cái gì nữa. Vì không có bất kì một ai rep lại tin nhắn đó. Có lẽ, hạnh phúc chỉ đến với mỗi người một lần. Và khi đã đánh mất, tìm lại sẽ là điều không thể. Bờ môi nó mặn đắng, nó đã khóc ư ? Nó không nghĩ con tim nó mềm yếu đến như vậy, nó lại chìm vào giấc ngủ, rồi mọi chuyện cũng sẽ qua thôi. Năm tiết học dài dằng dặc cũng trôi qua. Những ngày yên bình của nó kéo dài, quá yên bình, yên bình đến tẻ nhạt. Nó lại thẫn thờ bước qua cánh cổng trường, bỗng đưa mắt nhìn về phía trước kia có ai đó hay đứng lại, và nó ngạc nhiên. Có cái gì đó vỡ òa trong nó, khuôn mặt nó bỗng sáng lên đến lạ lùng. Ai đó bước lại gần, khẽ nắm lấy tay nó mỉm cười: - Nhìn gì chứ ? Tớ vẫn luôn đợi cậu ở nơi này đó thôi. P/s : Chuyện xuất hiện trong một giấc mơ .... Khi tỉnh dậy ….. mới biết mình … vỡ mộng =))))))
Posted on: Sat, 22 Jun 2013 08:51:30 +0000

Trending Topics



Recently Viewed Topics




© 2015