Cuộc sống rồi sẽ trôi về đâu trong lý lẽ vô - TopicsExpress



          

Cuộc sống rồi sẽ trôi về đâu trong lý lẽ vô thường... Và giai điệu âm thanh nồng ấm là thứ gắn kết tâm hồn với những cảm xúc diệu kỳ, nhẹ nhàng, đôi lúc pha chút xót xa. Rồi bốn mùa cứ thế âm thầm, lặng lẽ đi qua theo thời gian với vòng xoay hỗn độn miệt mài… Những cơn mưa tuyết đến nhẹ nhàng, bất chợt thích thú đến lạ thường. Ngày đông thiếu ánh nắng, vẫn phải đến trường, vẫn phải đi làm, nhưng mọi thứ đều mang những nghĩ suy thênh thang, nhẹ bẫng… Mùa tuyết rơi, cơn gió tuyết đã từng thổi qua con đường quen thuộc, và nơi ấy tôi vẫn thường đứng để ngắm nhìn, để đùa nghịch, hay để đón lấy những bông tuyết lạnh buốt, đông cứng dòng máu, hơi thở ra khói, như cần gột rửa trong tâm cái chất đã lên men rêu mốc. Vẫn là ngày, là đêm, vẫn cái âm thanh rít lên của gió, mãi vẫn chỉ là cơn gió tuyết. Vẫn là hoài niệm quá khứ, mà quá khứ thì đã trôi qua, để tôi không còn lý do nào trở về nơi ấy nữa... Mọi cảm xúc đi qua chỉ đơn giản là đang thay đổi, vị trí ai đó trong tim cũng đang dần đổi thay, đó là một quy luật vốn dĩ tuần hoàn. Thật sự bản thân tôi luôn mong muốn kiếm tìm, mong muốn khẳng định, dù mọi sự đã dần thay đổi. Những điều còn lại sẽ tồn tại mãi mãi trong tôi. Mọi thứ được gọi là hoài niệm cũng trở nên vô nghĩa, khi lòng người thay đổi. Tình yêu có thể tan biến vào âm thanh của nắng gió ngày nào, rồi dần dần phai nhạt như những giai điệu gào thét năm xưa. Màu tình yêu của con tim, màu nắng nhẹ mùa đông, màu mắt tin yêu ẩn trong hơi thở cuộc sống, tất cả xen lẫn màu thời gian nhạt phai theo giai điệu cùng với tháng năm. Tâm tư không mang quá nhiều kỷ niệm để phải thôi thúc kiếm tìm, đa mang niềm vấn vương tiếc nuối... Lời nào cần phải nói, tình cảm nào từng mặn nồng, cần che giấu đã được gửi đến người thương. Vậy là không còn gì nữa hết... trong cõi lòng chắc đang rất lặng yên. Không oán trách, không cảm giác nặng nề, nó bình thản xảy ra với những điều từng vốn có. Nhưng cảm giác như nhìn thấy nụ cười thật giả tạo của chính bản thân… rồi đôi lúc tưởng chừng như hạt mưa đông rơi đọng trên khóe mắt. Muốn khoát lên mình một màu trắng tinh khôi như loài hoa dại, để hàng ngày vẫn can đảm hứng lấy cái rét mướt của mùa đông. Bản thân muốn đứng lên từ trong sự khắc nghiệt của thời tiết, tự bảo vệ lấy mình, không phụ thuộc, bám víu vào bất kỳ ai. Trong nghĩ suy tận cùng, tôi đã hiểu ra được lý buông bỏ nghiệt ngã, chỉ mong được giữ lại nhưng mơ ước rất đẹp, rất hạnh phúc, dù chỉ là những mơ ước nhỏ nhoi. Giờ đây đâu là duyên, đâu là phận cũng không còn quan trọng nữa. Chỉ cần có sự mạnh mẽ để vượt qua những khúc quanh cuộc đời này, dù song hành trên bước đường chỉ là sự cô độc mong manh. Mọi thứ trở về vắng lặng, mất hết cảm giác xa gần với những hoài niệm đâu đây. Những ước mơ được gợi lại hình như là một điều ảo tưởng vu vơ, trống không. Dẫu cho gió sương từng nhạt nhòa theo bước chân trần thế. Dẫu tình ai đó vẫn giữ trọn riêng bóng hình, dù là ảo ảnh cũng không thể mang tên nhau. Và ngày mai, dù có xa xôi trong nỗi nhớ. Trên bước thăng trầm đã lạc mất yêu thương, lạc mất dòng cảm xúc tựa như khói, như sương, bên cuộc đời đang dần biến dạng nẻo trầm tư. Mọi thứ đều sẽ phôi pha, người sẽ quên người, thời gian rồi cũng sẽ xóa nhòa tất cả. Chúng ta sẽ dần quên mất nhau, vì cuộc sống riêng của mỗi người đều thay đổi... Tất cả được bình yên với hai chữ ngậm ngùi..
Posted on: Mon, 19 Aug 2013 14:09:34 +0000

Trending Topics



Recently Viewed Topics




© 2015