. fic trưa nè mem :) . trưa nắng nóng đọc fic nó mới - TopicsExpress



          

. fic trưa nè mem :) . trưa nắng nóng đọc fic nó mới thấm :v . sori vì sự vắng mặt của ad hôm qua >.< . fic này 2 shot . bù cho hôm qua luôn nha mem ;) [MA] Bữa tiệc Sushi [Two-shots | HaeHyuk] Có một bữa tiệc Sushi đáng giá triệu yên Nhật. Đó là khi các đại gia thưởng thức món Sushi được bày trên cơ thể của Geisha khỏa thân. Để phục vụ bữa Sushi có giá một triệu yên, những Geisha được chọn làm “bàn tiệc” bắt buộc phải còn nguyên vẹn, để đảm bảo sự tinh khiết và sạch sẽ cho món ăn được bày trên cơ thể. Hơn nữa, các Geisha còn phải xinh đẹp và đặc biệt là có thân hình siêu chuẩn. Bất kỳ chàng trai hay cô gái nào muốn trở thành Geisha đều phải học rất nhiều kỹ năng: đàn dây, cắm hoa, thư pháp, ca múa, trà đạo, trang điểm, giao tiếp... Còn để học được cách làm “bàn ăn”, Geisha phải trải qua một quá trình tập luyện đầy gian khổ. Họ phải nằm hoàn toàn bất động trong vòng bốn tiếng đồng hồ. Người ta sẽ đặt sáu quả trứng gà tại sáu điểm khác nhau trên cơ thể. Trong khoảng thời gian này, người giám sát sẽ nhiều lần thử độ phản ứng của các Geisha bằng cách thả một cục nước đá trên bất kì điểm nào của cơ thể. Nếu bất kì quả trứng nào nhúc nhích, họ sẽ làm lại từ đầu. Trước khi bắt đầu một ca phục vụ, Geisha phải đi tắm qua rất nhiều lần bằng hương liệu đặc biệt, rồi đầu bếp bày Sushi trên cơ thể họ theo nhiều cách khác nhau. Các bộ phận nhạy cảm được che bằng cánh hoa hoặc lá cây, tóc không quấn gọn mà xõa trên nền nhà. Nhiệt độ trong phòng được giảm bớt để không làm Sushi ấm dần vì chúng được bày trực tiếp lên da của Geisha. Món ăn rất công phu đầy khơi gợi này là thú vui xa xỉ của những đại gia lắm của nhiều tiền… Lee DongHae thích thú thả tờ báo xuống, nhướng mày đầy ẩn ý với đối tác của mình. Hắn biết nếu hắn đặt bút ký vào bản hợp này thì họ sẽ được một khoản lời to. Vì vậy, muốn hợp tác với hắn thì hãy chiều hắn đi. Từ Hàn Quốc hắn vất vả bay sang đây, ít nhất phải cho hắn chút gì kỷ niệm của Nhật Bản chứ. Kỳ thực, muốn làm đối tác với ông trùm kinh tế Lee DongHae thì không những phải có số vốn kếch xù, phương thức kinh doanh rõ ràng mà còn phải cho hắn nhiều thú vui lạ. Hắn thích chinh phục và khám phá hết những gì xa xỉ của Thế giới này. Đó có lẽ là lý do lớn nhất khiến kẻ giàu sụ này mãi không có vợ, hắn còn muốn vui chơi. Hai đối tác kia biết rõ món hời khổng lồ nếu DongHae chấp nhận bản hợp đồng này, bữa tiệc Sushi xa xỉ ấy quả là cao giá thật, những sẽ chẳng thấm vào đâu. Vì thế, họ nhanh chóng nhận lời để vui lòng hắn. DongHae rất hài lòng khi đối tác đưa hắn đến nhà hàng cao sang bậc nhất của Nhật Bản. Hắn liếc ánh mắt lả lướt qua hai hàng nhân viên nữ chào đón khách bằng trang phục Kimono đỏ tía, trông vừa trang trọng vừa tao nhã. Lối dẫn vào phòng ăn trải đầy sỏi trắng, xung quanh là rừng trúc xen lẫn vài chậu hoa nho nhỏ. Chà… không gian thanh tĩnh lạ lùng với tiếng sáo du dương. Hắn bắt đầu thích rồi đấy. Một đại gia từng thưởng thức nhiều món ăn cao cấp của những nhà hàng sang trọng trên Thế giới mà phải tấm tắc gật gù, rõ ràng, nhà hàng này vô cùng đặc biệt. Quả là không uổng chuyến đi. Phòng tiệc nằm cuối dãy hành lang, không lớn cũng không nhỏ, đủ để thực khách cảm thấy ấm cúng mà không ngột ngạt. Bên cạnh bàn ăn dài là một khoảng trống khá lớn, DongHae biết đó là nơi để các Geisha trình diễn. Vì một không gian quá hoàn hảo thế này, DongHae cũng muốn thử cảm giác mới lạ, hắn quyết định thưởng thức món Sushi trên cơ thể khỏa thân của một Geisha nam, thay vì nữ. Trong khi chờ đợi, các Geisha nam khác trình diễn những tiết mục đàn ca, nhảy múa. DongHae không có ý định hoang say lạc thú đêm nay, nên hắn không chú ý nhiều đến các Geisha lắm. Hắn chỉ cảm nhận một điều, thế nào nhỉ, họ quả là những uke hoàn hảo đến từng đường nét, tuyệt mỹ đến từng cử chỉ và cả điệu bộ cung kính, nhẹ nhàng. Ây da, phải thôi nhìn ngắm thôi, không khéo thì dục vọng không ngăn được mất. Bất chợt tiếng nhạc thay đổi hẳn, từ rộn ràng trầm bổng chuyển sang du dương sâu lắng, ru hồn người vào chốn thần tiên. Các Geisha lập tức rút lui nhẹ nhàng khi từ cửa phòng, một chiếc bàn dài được đẩy vào. DongHae nhếch lên nụ cười nhạt, “bàn tiệc” đến rồi đây. Hắn thật hiếu kỳ khi một Geisha trở thành bàn tiệc sẽ như thế nào? Chiếc bàn ấy được đẩy tới giữa các vị khách, máy điều hòa lập tức hạ nhiệt xuống, họ muốn đảm bảo thân nhiệt của Geisha không làm Sushi ấm lên.DongHae bắt đầu thấy lành lạnh, dù bộ vest hắn đang khoác thật dày, ấy thế mà cơ thể trần trụi nằm trên bàn này vẫn trơ ra như đá. Cả không gian gần như lắng động, những đôi mắt tròn của ba vị khách ngơ ngẩn liền với chiếc “bàn tiệc” hấp dẫn vượt mức tưởng tượng trong tâm trí họ, “hấp dẫn” cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Những cuộn Sushi và hoa cỏ với màu sắc sặc sỡ hình mặt trời buổi bình minh chẳng làm DongHae mảy may chú ý, hắn chỉ chăm chăm nhìn vào làn da trắng mịn như những cánh hoa anh đào mềm mại. Cơ thể Geisha này khá nhỏ nhắn, cơ bắp vừa đủ thon gọn để tạo những đường cong tuyệt mỹ. Geisha nằm sấp, đầu gác lên hai tay quay về phía cửa sổ nên DongHae không thấy mặt, nhưng chỉ nhìn cặp mông no tròn bên dưới hai lớp lá xanh hờ hững là đầu hắn nhảy múa đủ thứ rồi. Cộng thêm đôi chân dài thẳng tuột không tì vết và dáng nằm thanh nhã thư thái như gọi mời, mắt DongHae chớp liền ba bốn cái. Cơ thể Geisha này quyến rũ vạn lần những Geisha hát hò vừa rồi. Chết thật, “bàn ăn thân trần” quá thoát tục thần tiên, hắn thèm nó hơn là thèm những cuộn Sushi tròn nằm trên nó. - Chủ tịch Lee cảm thấy hài lòng chứ? Ngài thử dùng xem mùi vị thế nào? – Đối tác của hắn cung kính gắp một cuộn Sushi trên vai Geisha, bỏ vào chén của hắn. DongHae ậm ừ mỉm cười qua loa, vẻ thản nhiên như trước giờ hắn vẫn trưng ra như vậy. Chà, lẽ ra hắn phải chọn ngồi ở phía bên kia, ngồi bên này thì đâu thấy mặt Geisha được, thiệt thòi quá. Bữa tiệc kéo dài hơn một giờ với toàn những câu chuyện vu vơ. Kỳ thực thì DongHae không chú tâm vào câu chuyện cho lắm, hắn mãi thắc mắc cái người nằm trên bàn này còn sống hay không? Đã hơn một giờ trôi qua mà vẫn im re bất động giữa cái lạnh mười mấy độ, ngay cả hơi thở của cậu hắn cũng chẳng cảm nhận được. - Bên này hơi lạnh, đổi chỗ cho tôi nhé? – DongHae hứng khởi gợi ý, trong khi áo khoác của hắn dày hơn của người ta. Nhìn cái nhướng mày hất hất mắt vào mái tóc đen tuyền của Geisha, đối tác hắn hiểu ngay, cười hì hì mà đổi chỗ. Trước khi đứng dậy, ông ta khẽ nheo ánh mắt tinh quái, báo cho hắn biết, Geisha này cũng đáng ngắm lắm nha. Để tạo cho mình sự tò mò triệt để, DongHae cố ý không nhìn Geisha cho đến khi hắn yên vị ngay ngắn. Hắn muốn khám phá cái “nhan sắc” kia trong điều kiện tỉnh táo nhất. Một bữa ăn thú vị phết. Và một, hai, ba… DongHae liếc mắt nhìn. Rồi toàn thân như bị điện giật, hắn cứng đờ người, cả linh hồn hoàn toàn bị nhấn chìm trong vẻ đẹp thanh bình êm ả đó. Đôi mắt chàng trai Geisha long lanh đen láy, bất động nhìn xuống khoảng không vô định, chiếc mũi cao dọc dừa khiến cả gương mặt thanh thoát yêu kiều. Qua bờ vai trắng mịn màng, đôi môi đỏ điểm thêm một đường hoa mỹ hoàn hảo. Một nét đẹp dịu dàng phẳng lặng tựa mặt hồ, một tuyệt tác của thần tiên đang chìm mình trong vườn hoa thượng uyển. Đó là Geisha hay bức tranh của mỹ nam gián trần? - … Em tên là gì? – DongHae vu vơ cất giọng hỏi, hắn đã bị vẻ đẹp hoa mị kia thôi miên mất rồi. Đáp trả lại hắn vẫn là bức tượng điêu khắc giá lạnh, ngay cả tròng mắt đen tuyền kia cũng không chút lay động. Cậu chỉ là “bàn tiệc”, và bàn tiệc thì không biết nói. Đó là nguyên tắc. DongHae ngẩn ngơ rồi nhanh chóng trở lại cuộc nói chuyện, vẻ mặt hắn tỉnh bơ mà tim đập rộn ràng. Dù ánh mắt cậu nhìn vào vô định, nhưng theo hướng nhìn ấy, chắc chắn cậu có thấy hắn. Và khoảng cách gần thế này, cậu không thể không nghe hắn hỏi. Một chút ý nghĩ tinh nghịch lập tức lóe lên, DongHae bỏ hờ đôi đũa xuống, để tay trần với lấy một cuộn Sushi trên mông chàng Geisha. Ngoài mặt vô tình, thật chất là hữu ý, hắn chạm nhẹ vào mé đùi trong của cậu, sát cạnh nơi nhạy cảm nhất. Chỉ bấy nhiêu thôi mà điện tình trong người hắn xẹt tứ tung. Làn da trơn láng chịu đựng quá lâu dưới cái lạnh, nói muốn trơn tuột ra khỏi bàn tay hắn. Dục vọng theo đó phun trào. Nhưng lại một lẫn nữa cậu làm hắn thất vọng. “Bàn tiệc” bất động thì mãi mãi bất động. DongHae chán nản thở dài ra, mất hết cả hứng. Cái trò quái quỷ gì đây, dáng người tuyệt mỹ mượt mà còn khỏa thân gọi mời trước mắt hắn, đúng là tra tấn cái ham muốn trong người hắn một cách quá dã man. Thế bây giờ hắn đè cậu ra mà hôn thắm thiết ngay tại đây thì cậu có bất động không nhỉ? DongHae bật cười với tư tưởng nổi loạn đó, hắn nhanh chóng đưa bữa tiệc đến hồi kết thúc. Hơn một tiếng đồng hồ rồi, còn gì để nói nữa đâu? Hai người phục vụ cung kính đi vào phòng, lòng hắn thoáng chút buồn vì họ sẽ đẩy “bàn tiệc” tuyệt mỹ đi ra. Kỳ lạ, hắn mới nguyền rủa người ta xong bây giờ lại thấy luyến tiếc vì không được nhìn ngắm nữa. Là may hay rủi cho hắn, hai người phục vụ chưa đẩy chiếc bàn ra vội. Họ khẽ khàng dọn hết Sushi thừa trên người Geisha, khoác cho cậu áo choàng dài mỏng dính. DongHae ngẩn ngơ nhìn bức tượng điêu khắc thần tiên động đậy, hắn ngỡ ngàng vì đã quên luôn cậu có thể cử động đấy. Chàng trai Geisha lặng lẽ quỳ trên đùi một cách lễ phép, cúi chào các vị thực khách của mình. Thi lễ xong, cậu khom người hướng về đối tác của hắn. - Dạ, nhà hàng chúng tôi hoạt động 24/24, ngoài ra còn có dịch vụ mát xa và nhiều ưu đãi dành cho khách hàng thường xuyên… DongHae thẩn thờ thả hồn theo giọng nói ngọt ngào của chàng trai, rất cung kính mà lại không làm mất đi giá trị của riêng mình. Ban đầu hắn cho là chàng trai đang muốn quảng cáo về nhà hàng, đến khi lời nói của chàng trai kia quá dài mà chẳng vào chủ đề nào hết, hắn chợt nhớ ra, đó là tất cả những gì trong bữa tiệc đối tác của hắn hỏi cậu. Không lẽ, cậu nhớ hết từng ấy câu hỏi sao? Vì là “bàn tiệc”, cậu không thể trò chuyện cùng khách, và cậu buộc phải nhớ để giải bày với khách khi xong tiệc. Có nhiều thực khách không biết nguyên tắc này nên cứ vô tư mà hỏi, Geisha buộc phải nhớ hết để giải bày cho họ thỏa lòng khi xong bữa. DongHae ngây người vì hắn bắt đầu thấy cảm phục cái công việc quá ư là khổ ải này. Khoan đã! Nếu chàng trai đang trả lời từng câu hỏi trong bàn tiệc thì… Quả nhiên, chàng trai đã quay sang nhìn hắn. Tim hắn rớt ra ngoài với cái nhoẻn mỉm cười của cậu. - Thưa ngài, tên của tôi là Lee HyukJae. Mong gặp lại các quý ngài vào ngày không xa. Cậu cúi chào sát xuống bàn trong khi hai người phục vụ kéo bàn ra khỏi phòng. Hắn là người hỏi cuối cùng và hắn chỉ hỏi một câu duy nhất. HyukJae đi khỏi đã lâu mà DongHae vẫn chưa hết bàng hoàng bởi tiếng sét ái tình, hắn ngồi ngu ngơ gác tay lên trán để nhịp tim bình tĩnh lại. Cái quái gì thế này? Hắn là kẻ hào hoa, chả đếm nổi qua đêm với bao nhiêu kỹ nữ lẫn callboy cao cấp, hắn chưa một lần ấn tượng đến họ huống gì nhớ gương mặt. Ấy thế mà bây giờ tim hắn lại loạn nhịp vì một Geisha sao? Ừ, thì họ có cấp cao cỡ nào cũng không thể bằng những người mẫu, hoa khôi đắt giá từng ngủ với hắn được. Hay hắn đã bị đánh gục bởi một thái độ làm việc quá điêu luyện? DongHae bỏ mặc đối tác của mình về trước, hắn trầm ngâm suy tư rồi quyết định nhấc máy phục vụ lên. - Lee HyukJae, tôi muốn mua cậu ấy đêm nay. – DongHae nói bằng một giọng trầm quả quyết. Đầu dây bên kia im lặng khá lâu, cuối cùng hồi đáp. - Thưa ngài Lee, HyukJae là Geisha phục vụ bàn tiệc, cậu ấy phải tuyệt đối trong sạch, vì vậy, xin ngài thứ lỗi, HyukJae không thể qua đêm với khách ạ. DongHae không chút phiền lòng vì điều đó, ngược lại càng hưng phấn hơn. Hắn cúp máy rồi lấy di động ra, gọi cho thư ký của mình. - Hoãn chuyến bay về Hàn vào sáng mai lại cho tôi. Còn nữa, tìm cho tôi một tay thám tử lão làng để điều tra về một người… càng nhanh càng tốt. . . . Đêm mùa thu khí trời se lạnh, chàng trai với mái tóc đen tuyền, vóc người nhỏ nhắn, gương mặt hoa mị mệt mỏi bước ra khỏi nhà hàng tráng lệ, lê từng bước uể oải trên vệ đường. Ngày nào cũng vậy, công việc của một Geisha “bàn tiệc” luôn kết thúc vào lúc ba giờ sáng, và bắt đầu lúc mười hai giờ trưa. Cậu chỉ có chín tiếng đồng hồ để ngủ và cả những công việc lặt vặt khác. Dĩ nhiên không phải ai cũng có thể trở thành một Geisha “bàn tiệc” nên mức thù lao cho nó không hề nhỏ, chưa kể khách sẽ ưu đãi thêm. Thông thường nếu không vì nợ nần gia đình hay người thân bệnh hoạn thì chẳng ai bán cả mạng cho công việc như là cực hình này. Lee HyukJae – 20 tuổi – Người Hàn. Sang Nhật năm bốn tuổi cùng mẹ, chính thức nhập cư tại Nhật khi mẹ tái hôn cùng một thương buôn. Cách đây hai năm, xác cha dượng của cậu được phát hiện trong nhà và người mẹ hiện đang bị giam vì nhiều chứng cứ cho rằng bà là hung thủ. HyukJae ngày đêm làm việc để kiếm tiền chạy án cho mẹ… DongHae ngồi trong taxi nhìn ngắm bóng dáng nhỏ bé của HyukJae lầm lũi trên đường, tay vò vò mảnh giấy của người thám tử gửi, môi nhếch nụ cười nhạt. - Người đẹp mà lý lịch chẳng trong sạch gì cả… Nhưng không sao, thân thể ấy trong sạch là được rồi, đúng không, DongHae? Phải giúp đồng hương của mình chứ ~ DongHae thích thú lẩm bẩm với chính mình. Một kẻ kinh doanh trên thương trường thì luôn có nhiều thủ đoạn để đoạt thứ mình muốn. - Lee HyukJae ah~ Một đêm của em tôi mua chắc rồi ~ . . . Đêm nay DongHae lại đến nhà hàng, lại gọi bàn tiệc Sushi đặc biệt và chỉ định người mẫu cho bàn tiệc đó. Hắn chỉ đi có một mình. DongHae bước vào phòng và ngồi im với nụ cười bí hiểm từ đầu cho đến cuối màn nhảy múa vô vị của những Geisha chán ngắt. Hắn đang hiếu kỳ trong tối nay, cậu sẽ nằm với tư thế nào đây. Tốt nhất là đừng đưa cặp mông no tròn trơn mịn đó ra trước mặt hắn, hắn sẽ xé toạc người cậu mất. Khi cửa phòng bật mở, DongHae không hề ngẩng đầu nhìn. Hắn chờ cho đến khi chỉ còn một mình cậu và hắn thì mới bắt đầu thưởng thức cơ thể hoàn mỹ nõn nà. - Ồ ~ DongHae bật cười thích thú vì hôm nay “bàn tiệc” xinh xắn không nằm dài ra mà quỳ trên gối, hai tay buông hờ, các cuộn Sushi thì xếp hình hoa trên đùi của cậu, xung quanh hạ thân được trang trí viền cỏ cây thật dễ thương. Những gì thầm kín cứ ẩn ẩn hiện hiện, đúng là biết cách giết người bằng trí tò mò mà. DongHae cứ ngồi đó, chú mục vào những khe hở giữa hai chân cậu, đầu hắn vẽ ra hàng ngàn hình ảnh đen tối nếu hai chân cậu dang rộng ra một chút. Thú vị chứ nhỉ? Những cuộn Sushi nho nhỏ đặt trên đùi cậu chẳng chút hấp dẫn nào, cái hút hồn hắn là thứ be bé được ẩn giấu kia. - Hôm nay phá lệ đi, đừng để tôi hỏi hết rồi em mới trả lời, trò chuyện với tôi một chút, được không? – DongHae nhướng mày nhìn thẳng vào gương mặt xinh xinh nhỏ nhỏ. Yêu đến thế không biết. Cậu mà thôi làm bức tượng rồi cười với hắn một cái, chắc hắn vỡ tim mất. Chờ lâu bức tượng vẫn là bức tượng chẳng làm DongHae nản lòng. Hắn hờ hững gắp cuộn Sushi lên rồi vươn vai thả nó rớt bịch xuống, hắn có thèm ăn Sushi đâu. Thế là tiện tay, hắn tắt luôn máy lạnh. Trời thế này mà bắt người ta khỏa thân ngồi im thin thít, không phải rất đáng thương sao? - Em nhận ra tôi chứ? – Hắn lại hỏi. Cậu có cảm kích hắn không nào? Nhìn thái độ bỡn cợt lẫn nghịch ngợm những cuộn Sushi của DongHae, HyukJae biết ngay hắn không đến đây để dùng bữa. Máy lạnh tắt đi thì cơ thể cậu cũng ấm lại, không phải gồng mình mà ngồi cho thẳng lưng. Bờ mi kia cuối cùng cũng khẽ lây nhẹ, đôi môi hoa mị cất tiếng thật nhỏ u sầu. - Tôi biết ngài muốn mua một đêm của tôi. DongHae thoáng chút ngạc nhiên vì lời hồi đáp đó. Vậy là cậu biết? Biết mà vẫn thản nhiên vậy ư? Thế thì hắn chẳng thèm úp mở nữa. - Tôi có thể cho em một số tiền kếch xù để em làm điều mà em đang gắng sức làm. DongHae vừa nói vừa quàng tay ôm lấy đôi chân của HyukJae, sẵn tiện vuốt ve luôn khe rãnh nhỏ cuối sóng lưng cậu. Có luật pháp nào cấm kỵ người ăn ôm ấp bàn tiệc của mình không nhỉ? HyukJae hoàn toàn không phản kháng. Một Geisha luôn luôn bình tĩnh trước bất cứ tình huống tiếp khách nào, dù là những vị khách khiếm nhã nhất. - Nếu ngủ với ngài, tôi sẽ không bao giờ được làm “bàn tiệc” nữa. – HyukJae chậm rãi nói, gương mặt không biểu hiện chút cảm xúc gì. DongHae càng táo bạo hơn, hắn nắm tay HyukJae rồi ngang nhiên hôn hít, hương thơm thảo mộc thanh khiết làm hắn ngất ngây. - Tiền của tôi cho em đủ để em sống cuộc đời sung túc nếu gửi tiết kiệm ngân hàng đấy. Rồi hắn nhìn thẳng vào HyukJae, nhấn mạnh: - Và lo cho cả mẹ của em nữa. Gương mặt vô cảm của HyukJae biến sắc liền sau đó, tay cậu hơi giật lại cái hôn của DongHae. Rõ ràng lời nói này đang tác động mạnh đến cậu. - Sao? Tên thẩm phán tham lam đó ngã giá bao nhiêu để mẹ của em trắng án? – DongHae hỏi. Hắn tự tin là dù bao nhiêu thì gia sản đồ sộ của hắn cũng mua nổi. Ánh mắt HyukJae đượm buồn u uất, trông cậu càng huyễn hoặc thần tiên. DongHae thở phù một hơi để kiềm nén sự khó chịu bên dưới của mình. Ôi, cái gì cần dựng chắc nó cũng dựng lên hết rồi. - Lão ta ra giá… một đêm với tôi… DongHae ngơ người vài giây rồi bật cười thành tiếng. Đúng là hoa đẹp sa cơ thì lắm ong bướm vụ lợi. - Và em không chấp nhận nên phải ngày đêm chịu lạnh, chịu mỏi để làm công việc này? – DongHae hỏi tiếp. - Đâu có sao? Tôi kiếm tiền bằng khả năng lao động của mình, tôi không thấy hổ thẹn với lương tâm. DongHae cười khì: - Lương tâm của em lớn hơn cuộc sống của mẹ em ư? Giết người là đền mạng à ~ Sẽ tử hình đó. HyukJae trầm ngâm không đáp, cậu hiểu rõ điều đó. Nhưng nếu biết cậu ngủ với lão thẩm phán, mẹ cậu sẽ cắn lưỡi chết ngay. Chính tay bà đã giết cha dượng đễ lão ta không xâm hại cậu thì vì cứu bà mà cậu ngủ với người khác, vậy còn ý nghĩa gì nữa đâu? - Cám ơn thiện ý của ngài, nhưng nếu tôi dối gạt lương tâm mình, dù có sống, mẹ cũng không tha thứ cho tôi. Cuộc sống khó khăn vất vả thế nào thì chúng tôi vẫn muốn ngẩng cao đầu. – HyukJae dịu dàng từ chối, môi khẽ nở nụ cười cay đắng. Cậu nhìn Donghae bằng ánh mắt trìu mến, cứ như thể hắn tốt bụng mà muốn giúp đỡ cậu thật. Là do cậu quá ngây thơ hay đó chỉ là cái lễ nghi phải có của một Geisha? - Cho dù nhìn thấy mẹ mình chết? – DongHae nhấn mạnh. - Tôi sẽ sống hạnh phúc và không thẹn với lương tâm mình thay cho phần của mẹ. – HyukJae quả quyết. DongHae lặng người trước ánh nhìn của HyukJae. Ánh mắt đó, vừa buồn bã vừa cương quyết. Buồn vì bất lực không thể cứu mẹ mình, nhưng cương quyết là dù mẹ có mất đi, cậu vẫn tự hào là mình đã vâng theo lời dạy của mẹ. Sống một cuộc sống thẳng ngay đường đường chính chính, sống bằng sức lao động của mình để không bao giờ phải cúi đầu. Trên từng bước chân của cậu, không để bất cứ ai rẻ khinh. Trong phút chốc thoáng qua, hắn thấy mình nhỏ bé trước nụ cười của cậu. DongHae không nói một lời nào nữa cho đến khi người phục vụ mang HyukJae ra ngoài. Hắn trầm ngâm một mình thật lâu. Cảm giác gì đây? Một chút tự ái vì bị từ chối lời yêu cầu đen tối? Một chút ngại ngùng vì người ta quá dịu dàng thanh cao? Hay thật sự là đang tổn thương trước một tấm lòng khẳng khái? . . . Ba giờ sáng, HyukJae lại mệt mỏi bước ra khỏi nhà hàng với đôi mắt nặng chịch, một ngày làm việc vất vả cứ thế qua đi. Trên con đường vắng vẻ quen thuộc, một bóng người đứng chờ cậu thật lâu. HyukJae đã nhìn thấy từ xa và bước chân cậu cũng chựng lại. Sau phút ngỡ ngàng, cậu thở mạnh ra, đi sát lại gần người đó, mỉm cười hiền hòa. - Chào ngài Lee… - HyukJae hơi khom người rồi dụng ý sẽ bước đi tiếp. Cậu chỉ chào vì cái lễ phải làm khi gặp lại thực khách của mình. Nhưng DongHae liền chắn lối của cậu, hững hờ phủi lớp sương mờ trên mái đầu xinh xắn. - Lương mỗi tháng em phải gửi vào tài khoản này để trả nợ cho tôi, đến khi nào trả hết, em được tự do. DongHae nắm chặt tay HyukJae, bắt cậu phải cầm hai mảnh giấy nhỏ. Không để cậu kịp hiểu chuyện gì, hắn bước vội vào chiếc taxi đang chờ, kéo cửa kính xuống. - Em là người phục vụ đầu tiên mà tôi thấy thích đấy, trong mười bảy đất nước mà tôi từng ghé qua. Bảo trọng nhé. HyukJae ngơ ngác nhìn chiếc taxi khuất dần vào làn xe ít ỏi trong đêm, một cảm giác xuyến xao khó tả dâng lên trong lòng cậu. Gương mặt hắn khi từ trong xe nói vọng ra sao lại quyến rũ lạ kỳ, dù là cậu chưa hiểu ý hắn lắm. HyukJae đứng lặng thật lâu cho đến khi ánh đèn xe chỉ còn chấm nhỏ xíu, bấy giờ cậu mới chú mục vào hai mảnh giấy trên tay. HyukJae tròn mắt sững sờ nhìn tờ chi phiếu với khoản tiền triệu, một con số mà cả đời cậu không biết làm sao để có. Cạnh bên là tờ giấy ghi số tài khoản của DongHae. Hắn muốn cậu trả nợ cho hắn nhưng cậu biết trả làm sao cho hết đây? HyukJae thẫn thờ nhìn vào màn đêm tối mịt. Cậu biết, thật chất hắn không muốn cậu trả, là hắn muốn an ủi lòng tự trọng của cậu thôi. HyukJae nắm chặt hai bàn tay, ánh mắt cương quyết rồi hé ra nụ cười. Cậu sẽ trả, đến một ngày, cậu sẽ trả tất cả cho hắn. Đêm đó trên vệ đường vắng vẻ, gió thu lạnh buốt qua từng khe áo, ấy thế mà tâm hồn người đi vẫn ấm áp lạ lùng. Cũng trong đêm đó, chuyến bay về Hàn đã cất cánh rời khỏi đất nước mặt trời, có một tâm hồn cũng thấy ấm áp lạ. . . . - Chủ tịch Lee à, chúng ta hợp tác với nhau gần bốn năm rồi, sao đêm nay ngài không ở lại vui tiệc rượu nhỏ với chúng tôi? DongHae không trả lời, chỉ nhoẻn miệng cười nhạt, mắt vẫn chăm chăm vào màn hình laptop. Tay hắn vu vơ rê con chuột vào nơi kiểm tra tài khoản, HyukJae lại gửi tiền cho hắn rồi. Bốn năm qua, không tháng nào cậu quên trả nợ cho hắn, một khoản tiền nhỏ chẳng đủ để hắn ăn một bữa đạm bạc với bạn bè. Ấy thế mà tháng nào hắn cũng đợi, cũng chờ, cậu có gửi, chứng tỏ cậu có nhớ đến hắn. Và hắn cũng chẳng giây phút nào thôi nghĩ về cậu. Thật lạ, hắn nghĩ về cậu hằng giờ, nghĩ nhiều đến mức chẳng còn hứng thú qua đêm với bất kỳ ai nữa. Tháng nào cậu gửi tiền nhiều hơn hắn lại thấy vui, vì tháng đó có thể cậu kiếm được kha khá, cuộc sống của hai mẹ con chắc sung túc lắm rồi. DongHae khoái chí khi nhìn lại con số dư mà HyukJae cần phải trả, cứ tốc độ này thì cậu phải nợ hắn cả đời. Càng nghĩ càng thấy thích. Cho dù cậu kiên lòng góp gió thành bão tới đâu cũng không trả nổi đâu. Hắn vui đến mức bật cười hihi thành tiếng. - Chủ tịch Lee? Chủ tịch Lee? Tiếng gọi của người đối tác làm hắn bừng tỉnh khỏi cơn mê tình lạ đời của mình, cứ thế nhướng đôi mày ngơ ngác. - Chúng tôi muốn mời Chủ tịch Lee dùng lại bữa Sushi để mừng mối quan hệ lâu dài, ngài thấy sao? DongHae cười khì không quyết. Quay trở lại đó ư? Sao hắn thấy ngượng ngùng quá. Nếu gặp lại cậu thì biết nói gì đây? Rõ ràng tâm trí phân vân nhưng đầu hắn lại gật gật. Có vẻ như nỗi nhớ và mong mỏi gặp cậu chiến thắng con tim hắn rồi. Thế là họ đưa hắn đến Nhà hàng của bốn năm trước, nó vẫn chẳng thay đổi gì mấy so với lần đầu tiên hắn đến đây. Hiện dùng Sushi trên một cơ thể khỏa thân chẳng còn là xa xỉ nữa. Nó khá phổ biến mặc dù giá vẫn còn đắt đỏ. Donghae chỉ ngồi lặng im để mọi người gọi món, hắn thoang thoảng nghe thấy đối tác của hắn muốn người mẫu lúc trước phục vụ lại bữa ăn này. Sao mà đúng ý hắn thế? Quả là đối tác tốt. - Dạ… Thưa ngài, cậu Lee HyukJae đã không còn làm Geisha ở đây lâu rồi ạ. – Người phục vụ lễ phép thưa. Tâm trạng bồn chồn hân hoan của DongHae bỗng chốc đổ sụp xuống hố sâu thất vọng. HyukJae đã đi rồi ư? Vậy là không được gặp cậu ư? Sự hụt hẫng như càng khẳng định cho DongHae biết hắn đã nhớ cậu đến mức nào, cứ như thể trong tầm tay trước mắt lại vụt mất. Bữa tiệc hôm đó DongHae chẳng nuốt được thứ gì, cả Geisha phục vụ tròn méo thế nào hắn cũng có biết đâu. Suốt canh giờ cứ ngồi thừ ra đó với những nụ cười miễn cưỡng và rỗng tuếch. Bữa tiệc nhanh chóng tàn cuộc vì chủ nhân không được vui. DongHae từ biệt đối tác và từ chối sự đưa đón của họ. Lâu rồi không đến Nhật, hắn muốn thử lại cảm giác ngồi trên taxi và lặng lẽ theo cậu về đến nhà. Nhà? A, DongHae chợt reo lên, hắn vừa tìm thấy một tia hy vọng. Căn nhà nhỏ của HyukJae cũng gần đây thôi. Người ta chuyển việc chứ ít khi chuyển nhà, có lẽ cậu vẫn còn ở đó. DongHae hớn hở rảo bước chân trên vỉa hè quen thuộc, hắn đi mà chẳng hề nghĩ vì lý do gì mình lại nhất quyết phải gặp HyukJae, giả dụ có gặp nhau rồi thì cả hai biết nói gì đây? Tiếc thay loay hoay cả buổi DongHae chẳng biết căn nào là nhà của HyukJae cả. Lúc theo cậu hắn luôn ngồi trên taxi mà nhìn từ xa, huống gì toàn lúc ba giờ sáng, có thấy đường hay điện đóm gì đâu? Thất vọng não nề, DongHae quay lại vỉa hè và ngồi thừ trên ghế đá ven đường. Thôi thì chờ cho đến tối, đến giờ bay và quay trở về Hàn Quốc. Tin! Tin!!! Tiếng còi xe inh ỏi làm DongHae giật mình vu vơ nhìn qua bên kia đường, hắn không biết đoạn đường này ban chiều lại đông đúc đến vậy. Càng đông càng nhức đầu, DongHae chán nản lấy điện thoại ra, hắn muốn gọi taxi để về lại khách sạn. - Con muốn ăn kem, oa oa oa!! - Ở đoạn đường này không có bán kem mà… - Con muốn ăn kem! Ăn kem!! - Được rồi, thì đang đi tìm kem nè… DongHae mãi nhìn vào màn hình điện thoại mà không để ý một cậu nhỏ đang khóc nhè và một chàng trai xinh xắn đang cố dỗ nó đi ngang qua. Thật chất thì hắn chẳng việc gì phải quan tâm đến chuyện đó, cho dù giọng chàng trai thật ngọt ngào lẫn êm ái, dịu dàng như tiếng sao ru đi nữa. - Ăn kem!! Ăn kem!!! Oa oa oa… DongHae nhíu mày bực bội vì không tìm thấy số di động của người tài xế hắn lưu ban sáng, thêm nữa sao thằng nhóc cứ đứng cạnh hắn mà khóc hoài. Phiền phức quá đi thôi. DongHae buông ánh mắt khỏi màn hình di động để ngước nhìn người đang dắt thằng nhóc, chàng trai không thấy nó khóc lóc quá ồn ào hay sao, cứ đứng mãi cạnh hắn là thế nào? Khi hai ánh mắt chạm nhau, DongHae ngỡ ngàng đến phải đứng bật dậy. Là HyukJae… DongHae không thể tin vào mắt mình, đúng là cậu. Vẫn đôi mắt to tròn sâu thẳm long lanh, vẫn làn da trắng mịn mặn mà, vẫn đôi môi đỏ tô điểm cho sự huyễn mị thần tiên. Có khác chăng chỉ là vẻ chững chạc và vững vàng hơn lúc trước, nhưng thật sự, cậu chẳng thay đổi đi nhiều. HyukJae cũng nhận ra hắn. Cậu đã lờ mờ lúc hắn cắm đầu vào điện thoại, nên cậu dừng bước để trông cho rõ hơn. - Chào ngài Lee… - HyukJae mỉm cười lên tiếng trước, trong ánh mắt cậu niềm vui thấy rõ. DongHae hơi bối rối vì quá bất ngờ. Hắn tìm cậu cả buổi, đi lòng vòng gần hết cả khu phố mà bây giờ lại hi hữu gặp nhau như vậy. - Sao em lại ở đây? – Cuối cùng hắn lại thốt ra câu hỏi lãng xẹt. HyukJae bật cười, nụ cười còn rực rỡ hơn ánh hoàng hôn sau lưng cậu. - Nhà tôi ở cuối đoạn đường này thôi. - À… - DongHae gật gật đầu càng thêm xấu hổ. Cuối đoạn đường này là ở đâu? Hắn lang thang mãi vẫn tìm không thấy đấy. - Kem!! Ăn kem!! Oa oa oa oa oa! Thằng nhỏ thút thít nãy giờ mà cả hai người cứ trò chuyện với nhau, nó bức bối quá khóc thét. Bấy giờ DongHae mới chú tâm đến đứa bé. Hắn lặng người nhìn HyukJae khom xuống dỗ dành nó. Thằng nhỏ trắng trẻo, má bầu phúng phính y như cậu vậy. Tự nhiên, tim hắn thấy đau. Không, phải nói là quặn thắt. Cảm giác vụt mất HyukJae khỏi tầm tay khiến hắn tuyệt vọng đến tối tăm mặt mày. Chỉ trong phút giây thoáng qua thôi, hắn mong ước đừng gặp lại cậu. Không thể dỗ dành nổi thằng bé, HyukJae đành bế xốc nó lên, vẫn chất giọng nhẹ nhàng. - Được rồi, đi mua kem, đang đi mua kem nè… DongHae trầm ngâm không muốn nhìn cảnh tượng này nữa. Chỉ là mối quan hệ giữa chủ nợ và con nợ thôi mà, việc gì hắn phải xót xa vậy? - Thằng bé dễ thương lắm, nó mấy tuổi rồi? – DongHae chỉ hỏi vu vơ vài câu nữa rồi sẽ đi. HyukJae quay lại nhìn hắn, miệng cậu cười rộng hơn: - Không phải con của tôi đâu, trông giùm hàng xóm thôi… - À… - DongHae lại gật gù nhưng đôi mắt sáng rực của hắn thì không gì che giấu được. Hắn cũng cười, nụ cười tươi rói. Thế giới này bỗng chốc đẹp lạ. - Uh… Nếu ngài Lee có thời gian rảnh, sao chúng ta không trò chuyện một chút? – HyukJae ngại ngùng đề nghị. Tim DongHae liền đập rộn ràng, kỳ thực hắn chỉ chờ có thế thôi. - Nhưng phải chờ tôi trả thằng bé này về cho mẹ nó đã, chỉ một phút cao hứng muốn trông hộ mà vất vả quá… Nụ cười rực rỡ xấu hổ của HyukJae làm DongHae mê muội, hắn cứ say đắm mà nhìn. Rõ ràng HyukJae đã vui vẻ hơn rất nhiều so với mấy năm trước, ánh mắt của cậu cũng yêu đời hơn. Dường như thời gian qua, cậu đã sống rất tốt. DongHae hững hờ rảo bước cùng HyukJae đi đến cuối con đường. Họ vu vơ hỏi thăm sức khỏe và vài câu khách sáo. Thằng bé nặng quá làm HyukJae cứ xốc nó lên mãi, DongHae lắc đầu rồi thay cậu lãnh trách nhiệm bế nó. Được ngồi trong vòng tay mạnh mẽ không lo bị té, thằng nhỏ im ru. Chà, có phải cảnh tượng một gia đình êm ấm không nhỉ? Nhà của thằng bé sát cạnh ngay nhà HyukJae, cậu lóng ngóng cân nhắc một hồi rồi quyết định mời DongHae vào. Hắn là ân nhân của cậu, dù sao cũng nên tiếp đãi trịnh trọng đôi chút. DongHae ngượng ngùng không muốn vào, nhưng bản chất là hắn muốn vào, thôi thì cứ vào. Gian nhà khá nhỏ, nhỏ hơn khoảng sân của nhà hắn, nhưng rất sạch sẽ gọn gàng, lại phảng phất chút hương thơm dịu nhẹ. Trong khi HyukJae chuẩn bị nước, DongHae thong thả liếc mắt một vòng và khựng lại ngay tấm hình người phụ nữ trên bàn thờ. - Bà ấy là mẹ của em à? – DongHae ngỡ ngàng hỏi khi HyukJae để khay nước lên bàn. HyukJae mỉm cười tự nhiên. - Mẹ tôi mất do bệnh, không phải bị xử tử. DongHae vẫn chưa hình dung được, HyukJae nói tiếp: - Tôi đã dùng tiền của ngài để mua tự do cho mẹ, chỉ tiếc, sức khỏe người không tốt. DongHae cười buồn: - Có vẻ số phận của em là phải sống một mình. - Vâng… - Trông HyukJae rất vô tư, dường như cậu đã chấp nhận nỗi đau đó. - Hiện giờ em làm ở đâu? – DongHae nhướng mày hỏi. - Vẫn ở nhà hàng đó thôi ạ. - Ưm? – DongHae ngạc nhiên – Sao họ nói em không còn làm Geisha nữa? HyukJae chớp chớp mắt khó hiểu rồi mỉm cười ngượng ngùng: - Dạ, đúng là tôi không còn làm Geisha nữa, hiện tôi là huấn luyện viên của các Geisha. - À… Ra là em được thăng chức. - DongHae vỡ lẽ, làm hắn đổ xô đi tìm tứ tung. Quả thật hắn đã quá si mê cậu rồi. - Tiếc quá, tôi rất nhớ bàn tiệc được làm bằng cơ thể của em, hoàn hảo đến từng đường nét. – DongHae chách miệng nhìn xoáy vào HyukJae, ánh mắt lả lướt đầy trêu ghẹo. HyukJae cúi đầu ái ngại, chỉ biết cười cho qua chuyện. Cậu vốn biết DongHae là kẻ trăng hoa mà. Cả hai rơi vào im lặng khi không còn những câu khách sáo để hỏi han nhau. Thật lạ, trầm ngâm ngại ngùng không phải tính cách của DongHae, hắn luôn huyên thuyên trước bất cứ “dung mạo” nào. Ấy thế mà gặp lại HyukJae rồi thì cái đầu hắn trở nên trống rỗng. - Về Hàn với tôi nhé? – Bất chợt hắn gợi ý một chuyện rất chi là phi lý, ánh mắt không rời khỏi HyukJae. Dĩ nhiên phản ứng của HyukJae là ngạc nhiên mà nhìn. - Bốn năm, một khoảng thời gian quá dài để tôi xác định tình cảm của mình. – DongHae thong thả giãi bày –Tôi tin mình đối với em là thật lòng, không phải chỉ nhất thời khao khát một đêm. Tôi nhớ em từ trong giấc ngủ và luôn mong mỏi được che chở cho em… HyukJae đành lặng im né tránh lời tỏ tình bất thình lình và quá thẳng thắn của hắn. DongHae mỉm cười nhẹ: - Chẳng lẽ mỗi tháng gửi tiền cho tôi em chưa bao giờ nghĩ về tôi? Bàn tay HyukJae hơi nắm lại trước câu hỏi đó. DongHae nhanh chóng nhìn ra vẻ trốn tránh của cậu, cứ như cậu đang cố che giấu cảm xúc dưới gương mặt bình thản kia. - Ở Hàn, Geisha ngày càng nhiều, em mà về đó thể nào cũng thành huấn luyện viên nổi tiếng. – DongHae trêu đùa cho không khí bớt gượng gạo. - Tôi sang Nhật từ nhỏ nên đã quen cuộc sống ở đây rồi. - Vẫn chẳng thay đổi, HyukJae luôn có lời từ chối khéo léo. - Vậy thì tôi sẽ mua lại cái nhà hàng đó, như vậy chúng ta mới gần nhau hơn. HyukJae ngơ ngác tròn mắt nhìn DongHae, hắn lại cứ cười: - Dù rằng sẽ mất cả một gia tài, nhưng Lee DongHae này luôn thích mạo hiểm. Huống gì, bốn năm quá dài cho một cuộc tình đơn phương. HyukJae vẫn còn sững sờ với suy nghĩ điên khùng của DongHae thì hắn chậm rãi đứng dậy, thở một hơi dài ra hiệu đã đến lúc đi về. - Em nên chuẩn bị tinh thần gọi tôi hai tiếng “ông chủ” đi nhé! – Hắn cười khì trước khi bước ra cửa. Một khi muốn chinh phục thứ gì, DongHae sẽ đánh đổi tất cả. Rầm! Xẹt ~ Rầm! Rào! Rào! Rào!! Ngay lập tức trời trút liền cơn mưa ồ ạt, xối xả, cuồn cuộn gió vừa lúc DongHae bước một chân ra cửa, hắn giật mình nhảy bổ vào trong. Cứ như trêu ngươi ấy, mưa vừa kịp lúc, vừa kịp giờ, một trận mưa đầy toan tính. HyukJae chẳng thể tiếp nhận nổi sự trùng hợp đó, cậu liếc mắt đi nơi khác âm thầm cười mỉm. Có vẻ ông trời đang thấu hiểu, cậu chưa muốn hắn đi. Ấn tượng ban đầu của HyukJae về DongHae kỳ thực mờ nhạt như bao vị khách làng chơi đã từng ngỏ ý muốn qua đêm cùng cậu, cậu thậm chí còn không buồn nhớ tên hắn. Cho đến khi DongHae từ bỏ ý định đen tối đó và sẵn sàng giúp cậu vô điều kiện, HyukJae xao xuyến nhận ra bàn tay ấm áp của hắn lúc nắm tay cậu. HyukJae bắt đầu tương tư mối tình đầu đời, một tình yêu thầm lặng mà cậu chẳng biết người ta có nhớ gì đến mình không. Mỗi lần gửi tiền cho hắn là mỗi lần cậu muốn hắn hồi âm. Chỉ có điều số tiền cỏn con của cậu chắc chẳng bao giờ khiến hắn chú ý được. Thế là bốn năm qua có một chàng trai nhỏ hân hoan cầm tiền đi trả nợ rồi lại thất thểu đi về, vì nhân viên ngân hàng cho biết, chẳng ai hỏi thông tin về tài khoản của cậu. Ấy thế mà hôm nay người đó tỏ tình với cậu đấy, còn nảy ra ý tưởng điên rồ mua lại nhà hàng vì cậu nữa. Dù có thể đó chỉ là lời trêu ghẹo vu vơ, nhưng HyukJae cảm thấy cõi lòng được xoa dịu hẳn đi sự thương nhớ, cậu lặng nhìn hắn bằng ánh mắt thiết tha trìu mến. Từ bao lâu rồi, cậu luôn mong nhớ hình ảnh này. Một người sẵn sàng giúp đỡ cậu mà không đòi hỏi sự đáp trả, không đòi hỏi gì thân xác từ cậu. Hành động đó khiến cậu cảm kích, ngưỡng mộ rồi được nuôi lớn dần thành tình yêu. - Chà… con hẻm nhỏ quá, taxi có vào được không nhỉ? – DongHae bồn chồn lẩm bẩm nhìn ra lối đi nhỏ xíu, tối tăm mù mịt. - Không vào được đâu… - HyukJae nhẹ nhàng ló đầu ra cửa, nhìn cùng hướng với DongHae – Ngài có thể mặc áo mưa và đi bộ ra đầu hẻm. - Xa lắm! – DongHae ngại khó, hắn ghét dầm mưa, nhưng đã đến giờ chuyến bay cất cánh. - Tôi… có thể tiễn ngài ra đến đó… - HyukJae nói vu vơ, hai má đỏ ửng. Vì tình cảm thơ dại này, cậu dầm mưa cùng người ấy một đoạn, có hề chi? DongHae liếc nhìn HyukJae, hắn lại hiểu là cậu cố tình đuổi hắn, thà lội mưa cũng không muốn hắn ở lại. - Tôi không thích bị ướt, hơn nữa cũng chẳng quen đi bộ! – DongHae cất giọng quả quyết. Càng xua đuổi thì hắn càng đeo bám. Hắn ngồi phịch xuống chiếc gối, như kiểu ăn vạ. HyukJae vẫn kín đáo tủm tỉm. Gặp lại hắn cậu rất vui, hắn có nhận ra? - Vậy hết mưa tôi về, không làm phiền em chứ? – DongHae lả lơi gợi chuyện, bản chất hắn cũng có muốn về đâu, tại ông trời ấy, hắn lại phải hủy chuyến bay nữa rồi. HyukJae cúi gầm mặt, đầu lắc lắc, gương mặt thản nhiên, tỉnh rụi, kỳ thực là trái tim nhỏ đang nhảy múa hân hoan. Cơn mưa quỷ quái kia đúng là quỷ quái thật, đến nửa đêm vẫn không chịu hết. Cả hai không biết nói gì, họ tự ngại ngùng bởi cái sự thật trong lòng, người muốn níu giữ, người thì không muốn đi. HyukJae đành bật TV lên cho cả hai cùng xem, mỗi người ngồi mỗi góc. Họ ngồi đó, hồn không hướng về TV, hồn họ đang ở ngoài trời, thầm mong mưa ơi đừng có tạnh. Ông trời như chiều ý cả hai, mưa càng lúc cáng lớn, giông mạnh quật liên hồi, gió va vào cửa sổ lạch cạch, rít lên từng tiếng vun vút. HyukJae bắt đầu thấy bồn chồn lo lắng, cậu kín đáo liếc một dọc qua mái nhà cũ kĩ, khẽ thở dài vài tiếng cam chịu. - HyukJae! Chợt DongHae hét lên, lao nhanh người tới kéo mạnh HyukJae về phía mình. Ầm!!! Rào! Rào! Rào! Tấm la phông bất ngờ đổ sầm xuống, nước mưa trút vào xối xả, điện chập xẹt xẹt rồi tắt ngúm, màn đêm lập tức bao trùm. Một góc nhà đã bị sập, đúng như sự lo ngại của HyukJae lúc cơn mưa bắt đầu dai dẳng. Ào! Ào! Ào! Khi HyukJae hoàn hồn lại thì mới nhận ra DongHae đã ép cậu vào tường, che chắn cho cậu. Trong bóng đêm mịt mờ, cậu chỉ thấy đôi mắt hắn sáng long lanh, hình như hắn còn cười nữa. - Em làm Geisha khấm khá lắm mà để nhà cửa thế này ư? – DongHae chán nản đút tay vào túi quần, nhìn gian phòng khách có một góc mái trần là bầu trời tối mịt. Hắn rất giỏi bình tĩnh trong mọi tình huống, và hắn đang cố làm HyukJae bớt hoảng sợ. DongHae luyến tiếc buông cơ thể quyến rũ lạ kỳ của HyukJae ra, đã bốn năm rồi cơ thể ấy chẳng vơi chút nào khả năng mời gọi. HyukJae ngại ngùng không đáp trả, cậu lặng lẽ đi cúp cầu dao trước khi điện chập và phát hỏa. Cậu lọ mọ thân người nhỏ vào góc phòng, đốt lên hai cây đèn cầy cứ chập chờn muốn tắt vì gió. DongHae không phải là tay sửa nhà, nhưng trong tình huống này thì hắn buộc phải xắn tay áo lên. Làm công tử bột từ bé đến lớn đôi khi cũng bất lợi quá. Hắn lúng túng một hồi cũng chồng được lớp bàn lớp ghế, leo lên đẩy hờ tấm la phông lại. HyukJae vội vã lấy chiếc thauhứng nước, hạn chế nước ngập vào nhà càng ít càng tốt. Họ chỉ lặng lẽ mỗi người một việc, chẳng ai thốt tiếng nào. Lạ ơi là lạ. Sau khi loay hoay đánh vật với cái trần nhà, DongHae cũng làm cho nó “kín” được một chút, dù rằng nước mưa vẫn nhỏ xuống tong tong. Hắn bước xuống bàn với thân người ướt nhẹp, lạnh gần chết. - Xin lỗi… - HyukJae ngượng ngùng nói lí nhí. Lẽ ra cậu không nên mời hắn vào nhà, càng không nên vui mừng khi hắn kẹt lại đây vì trời mưa. Cậu không bao giờ muốn hắn thấy cuộc sống khó khăn của mình. Qua ánh đèn cầy chập chờn, gương mặt cúi gầm của HyukJae càng thêm huyền ảo, toàn thân DongHae lập tức nóng ran, lấn át luôn cái lạnh. Đôi khi ham muốn quá độ cũng có cái lợi chứ nhỉ? Chỉ việc tưởng tượng làn da hoàn mỹ sau lớp áo mỏng manh kia cũng đủ toát mồ hồi hột, còn lạnh gì nữa đâu? - Tôi không nghĩ ở Nhật cũng có mấy căn nhà thế này, nhìn bề ngoài thấy khang trang lắm mà – DongHae cười khì để dịu bớt sự ái ngại của HyukJae lẫn cơn dục vọng thầm kín của hắn – Hôm nay nếu tôi không có ở đây, một mình em chắc sẽ sợ lắm? - Vâng… - Giọng HyukJae thật buồn. Cậu đang cố mạnh mẽ, DongHae làm ơn đừng có đụng vào nỗi đau của cậu. - Có lẽ ngài nên thay đồ, trời lạnh thế này sẽ bị cảm đấy. – HyukJae ái ngại đề nghị. Hắn nói hắn ghét bị ướt, rốt cuộc vì cậu hắn bị ướt mem. DongHae cũng cảm thấy đó là điều chí lí, không thể để người ướt nhẹp vậy được. Nhưng đồ đâu mà thay? HyukJae ốm nhom thế kia thì quần áo của cậu hắn mặc không vừa đâu. Cuối cùng DongHae đành phải khoác chiếc áo khăn lông to đùng, như thế cũng tốt, ấm áp lắm. Khi DongHae vừa bước ra phòng tắm đã thấy HyukJae ngồi ngay góc bàn, sát bên ánh đén cầy leo lét, loay hoay gì đó với cánh tay của cậu. DongHae giật mình phát hiện ra, cánh tay đó đầy máu. - Chuyện gì vậy? – DongHae hốt hoảng chạy lại. HyukJae mỉm cười gượng, tiếp tục dùng bông gòn rửa vết thương: - Chắc do va vào tấm la phông lúc nó sập. Nãy giờ đủ chuyện nên tôi không để ý, máu chảy nhiều quá. DongHae nhíu đôi mày nhìn vào nụ cười của HyukJae, vẫn như bốn năm trước, dù khó khăn vất vả thế nào cậu cũng cười như vậy, một nụ cười dịu dàng cam chịu. Ngay cả khi bị thương nặng đến vậy mà cậu cũng âm thầm nén cơn đau, phụ hắn sửa nhà, cứ như là một thói quen lớn lên trong gian khổ ấy. DongHae xót xa nhìn thân người nhỏ bé của HyukJae sống trong cảnh hiu quạnh, ấy thế mà cậu vẫn trưng ra gương mặt thản nhiên. Dường như không chuyện gì có thể làm HyukJae mất đi vẻ bình tĩnh vốn có, cậu luôn chôn chặt tất cả mọi cảm xúc vào lòng. Hắn nghe con tim đau lắm. - Để tôi giúp cho. – DongHae xót xa, chẳng ngần ngại cầm tay HyukJae, cẩn thận rửa vết thương cho cậu. Cả cơ thể trần của cậu hắn cũng thấy rồi, ôm cũng ôm rồi, ngại gì cái nắm tay? Thay vì nhìn vết thương của mình, HyukJae lại chăm chú nhìn DongHae. Ánh đèn hiu hắt không thể che giấu đi sự thương xót qua ánh mắt hắn. HyukJae biết hắn là kẻ giàu có lại thích ăn chơi, vui hưởng lạc thú, nhưng trong đêm nay, khi được bảo vệ trong vòng tay hắn, tình cảm âm ỉ của bốn năm qua cứ từng chút một cuộn dâng. Vẻ đẹp mạnh mẽ cao sang ấy làm đôi mắt HyukJae thiết tha sự che chở. Mà thực ngoài hắn ra, có ai che chở cho cậu nữa đâu? Có ai sẵn sàng cứu mẹ cậu mà không đòi hỏi gì đâu? DongHae mãi nhập tâm vào việc rửa vết thương thật nhẹ nhàng để HyukJae không bị đau, hắn hoàn toàn chẳng biết được ánh mắt say đắm âm thầm trao cho hắn tình yêu mãnh liệt. - Không lẽ bao nhiêu tiền kiếm được em trả nợ hết cho tôi à? Nhà hư như thế sao không sửa? Tôi có đòi trả gấp đâu? – DongHae lẩm bẩm hỏi, vừa trách vừa thương. HyukJae hít mạnh hơi vì bây giờ cảm giác đau rát đã thấm vào rồi. - Tại còn mua thuốc cho mẹ… - HyukJae đáp bằng giọng gió, cậu bắt đầu xúc động. Quá nhiều thứ oằn gánh trên đôi vai nhỏ bé trong suốt thời gian dài, HyukJae chẳng có ai để chia sẻ. Cậu là một Geisha và Geisha thì không bao giờ để lộ cảm xúc, chính vì vậy, từ lâu cậu đã quên luôn nỗi đau của mình, chỉ biết cười tươi mà chịu đựng. DongHae thở dài lắc đầu thương tiếc cho cuộc đời mỹ nam nhân mà thảm thiệt thảm. Hết lo cho mẹ ra trại giam lại lo cho mẹ chữa bệnh, rốt cuộc cũng thui thủi sống một mình bơ vơ. Có khi nào quá hiu quạnh mà cậu cao hứng nhận lời trông trẻ cho người ta? DongHae liền bật cười buồn với suy nghĩ đó. Trong gian nhà nhỏ tối om, ánh đèn lập lờ làm nó càng thêm chật chội, tiếng mưa không ngừng rả rích và tiếng nước nhỏ tong tỏng từ tấm la phổng hở… tất cả khiến cho hai tâm hồn tự thấy ấm áp khi được ở cạnh nhau. Bốn năm xa cách sau một chuyến ngã giá bất thành, họ càng yêu quý nhau qua sự thất bại của cuộc trao đổi đen tối đó. Sau khi băng vết thương cho HyukJae xong, DongHae nghiêm túc ngồi trước mặt cậu, nhìn sâu vào mắt cậu, cất giọng chân thành từ tim hắn. - Về Hàn đi, để người cùng một dân tộc chăm sóc cho em. Ở đây đất khách quê người, lẻ loi lắm. HyukJae vẫn im lặng. Đúng là rất cô đơn. Hôm nay nếu không có DongHae cạnh bên, có lẽ cậu sẽ phát khóc và bỏ mặc tất cả. Ánh nến chập chờn lung linh khi tỏ lúc mờ khiến DongHae ngất ngây với vẻ đẹp hoa mị của người trước mắt. Hắn cứng đờ toàn thân để kiềm nén con thú dục vọng trong lòng. Tình cảm hắn dành cho HyukJae không chỉ vì vẻ mê đắm của cậu, mà chính vì sự chính trực trong tâm hồn cậu. Hắn tôn trọng HyukJae và hắn sẽ không bao giờ miễn cưỡng cậu bất cứ điều gì khiến cậu tổn thương. Hắn thật sự không miễn cưỡng HyukJae. Vậy thì vì sao… cậu lại từ từ tiến gần đến hắn? DongHae hoàn toàn không hiểu, hắn còn thấy hoảng loạn, là mơ hay thực đấy? Đôi môi nhỏ xinh của HyukJae đã rất gần môi hắn. Một cách từ từ chậm rãi, bờ vai cậu ngập ngừng chồm tới, hơi thở nồng nàn ngày càng sát hơn gương mặt hắn. Mắt DongHae chớp vài cái ngỡ ngàng rồi sóng điện tình bùng nổ khi môi HyukJae rụt rè chạm vào môi hắn. Là cậu chủ động hôn, một nụ hôn vụng về, yếu ớt của một người chưa từng biết hôn. DongHae vội vàng chống hai tay ra sau để đỡ thân người, mắt mở tròn trân trân, còn HyukJae thì vẫn e dè chồm tới. Cậu chưa hôn ai bao giờ và cũng chả biết thế nào là hôn. Cậu chỉ biết cảm xúc của mình hiện giờ đang đốt cháy cơ thể cậu. Con người này, bốn năm trước đã cứu mẹ cậu, bốn năm sau lại cứu cậu. Trong hoàn cảnh quạnh hiu lạnh lẽo, HyukJae không còn đủ sức mình để ngăn cản bản thân. - Hyuk… HyukJae… à…? HyukJae bỏ mặc lời phản kháng chẳng giống phản kháng của DongHae, cậu chậm rãi luồn hai tay vào lớp áo lông, kéo nó trễ xuống khỏi bờ vai hắn. - HyukJae? – DongHae vội nắm tay cậu và gọi tên cậu lần nữa. Hắn không phải thần thánh mà từ chối miếng mồi ngon, dù rằng hắn không hiểu vì sao HyukJae làm vậy. Đôi môi kích thích gợi tình của cậu làm cơn hứng tình của hắn dựng hết cả lên. Nhưng hắn thích HyukJae lắm, hắn không muốn tổn thương cậu nên hắn phải chắc chắn cậu hiểu rõ mình đang làm cái gì. Nếu đã chủ động với hắn thì hắn sẽ không để cậu dừng lại ở nụ hôn. Đôi mắt HyukJae đã mờ đi vì dục vọng yêu thương, tiếng gọi của DongHae càng làm động tác của cậu thêm dứt khoát. HyukJae đẩy hắn nằm hẳn xuống sàn, vuốt ve không ngừng bờ ngực vạm vỡ, hôn hít liên hồi vào môi hắn. Cả bàn tay bị thương đau rát cũng tham gia cuộc tấn công ân ái này. Một sự mơn trớn mập mờ như mèo con. DongHae nhanh chóng bị cuốn xoáy vào những động tác vụng về đó, càng vụng về càng chứng tỏ HyukJae thật sự thuần khiết. HyukJae đem sự thuần khiết trao cho hắn thì hắn đúng là đang sống trên thiên đường rồi. Có điều DongHae chưa vội đáp trả lại HyukJae, hắn kiềm chế bản thân để cho cậu suy nghĩ lại đấy. Nếu cậu còn lấn tới nữa là hắn không buông tha đâu. Nhưng sự kiềm chế của DongHae nhanh chóng bị phá vỡ khi HyukJae vẫn như kẻ lạc vào cơn say tình, đẩy lưỡi vào trong miệng hắn mà càng quét. Hôn hít kiểu gì thế này? Cứ như là mèo liếm ấy! Làm tình mà hôn lớt phớt kiểu ấy thì DongHae lên tăng xông não mà chết mất. Hắn quá bức bối buộc lòng phải đẩy HyukJae xuống sàn, nhanh chóng nằm đè lên cậu và dạy cho cậu biết thế nào là hôn cuồng nhiệt. HyukJae hơi chút bàng hoàng vì sự đáp trả mạnh bạo của DongHae, rồi lập tức cậu bị hắn chiêu dụ vào nụ hôn đúng nghĩa. Một tay hắn luồn qua mái tóc cậu, hơi nâng đầu cậu lên để lưỡi hắn đẩy sâu vào hết mức có thể. Tiếng mút môi lẫn hơi thở dập dồn “ưm a” rộn cả gian phòng, lấn át luôn tiếng mưa rả rích. Hương thơm thuần khiết của HyukJae đưa tâm hồn hắn lên chín tầng mây, còn sự điêu luyện mạnh mẽ của hắn lại nhấn chìm HyukJae trong cơn mê khoái lạc. Nụ hôn dài không làm cả hai thỏa mãn nỗi khao khát lẫn nhau trong suốt bốn năm qua, nó càng hun đúc ngọn lửa tình cháy bỏng. Một tay rong chơi còn lại của DongHae nhanh chóng tìm ra việc cần làm, nó luồn vào trong lớp áo mỏng manh của HyukJae và cởi phăng nó qua khỏi đầu cậu. - Anh thích em rất nhiều, thật sự rất nhiều HyukJae à ~ - DongHae nói vồn vã bằng giọng trầm chất chứa bao nhung nhớ. Hắn mạnh bạo cởi luôn quần của HyukJae, đòi hỏi sự khát tình. Thân thể mà hắn thèm thuồng trong cả giấc mơ đang tự nguyện dâng hiến cho hắn, dù trời đất có đổ sầm xuống hắn cũng không tỉnh khỏi giấc mơ này đâu. HyukJae có muốn rút lại thì cũng quá muộn màng rồi. Cơ thể huyễn mị của HyukJae trong phút chốc hiện ra không gì che đạy, DongHae mỉm cười thỏa nguyện vì không một miếng Sushi nào đặt trên đó. Không có Sushi để ăn thì hắn ăn luôn cậu. - A ~ ưm… - HyukJae bật ra tiếng rên nhỏ với khoái cảm đầu đời, DongHae ngon lành mà thưởng thức hai nhũ hoa hồng xinh xắn của cậu. HyukJae học làm Geisha đã lâu nhưng cậu chưa bao giờ bước chân vào lớp phục vụ khách qua đêm, cậu không có ý định đi vào con đường đó. Nhưng bây giờ, HyukJae mới nhận ra, ân ái quả thật tuyệt vời. Hay do cậu thích hắn mà cậu thấy tuyệt vời? Đến giờ phút này thì HyukJae gần như quên tất cả, chỉ có đam mê tình ái là ngự trị trong tâm trí cậu thôi. Tiếng rên của HyukJae như muốn giết chết con thú đói trong DongHae, cả tứ chi lẫn đôi môi của hắn mạnh bạo giày vò cơ thể cậu. Hắn vuốt ve làn da láng mịn rồi lại muốn những điều xa hơn, tất cả mọi nơi trên cơ thể cậu không đủ phục vụ cho hắn. Hắn tham lam và mỗi lúc một tham lam, HyukJae cảm thấy tê rần toàn thân với sự tấn công như vũ bão của hắn. Mạnh bạo, ấm áp, cuồng nhiệt… HyukJae chỉ biết vụng về đáp lại cử chỉ âu yếm điêu luyện của hắn. Cứ thế, cả hai quấn lấy nhau, khám phá thân thể của nhau bằng đôi tay khát tình và bằng cả chiếc lưỡi đầy dục vọng. - Ứm? Ứm? – HyukJae giật mình co vội người lại với cảm giác đau thốn phía dưới. Cậu quen việc khỏa thân trước mọi người chứ chưa bao giờ biết thế nào là bị xâm nhập. Một ngón tay nghịch ngợm của DongHae không ngừng khuấy đảo bên trong để mở lối đi cho cậu. Sự khó chịu ngày một dâng cao với cửa hang căng chặt khi DongHae tiếp tục đẩy ngón thứ hai vào. - Ứm? A ~ Ngừnggggg… a ~ - HyukJae vùng vẫy cố thoát ra khỏi vòng tay vạm vỡ của DongHae. Sự phản kháng càng làm cơ vòng thêm co thắt, nó nuốt ngọn ngón tay của hắn với sự mềm mại nóng bỏng. Tất cả đã quá muộn để DongHae có thể dừng lại. Hắn khóa chặt toàn thân HyukJae và trao cho cậu nụ hôn an ủi với cái đau lần đầu. - Không sao đâu, sẽ qua nhanh thôi… - DongHae rủ rỉ chất giọng khàn đục thèm khát, hắn liếm láp khắp vành tai HyukJae để truyền khoái cảm cho cậu, đôi tay không ngừng vuốt ve âu yếm, đánh lạc hướng cơn đau của HyukJae, trong khi vật cương cứng của hắn chập chờn trước nơi nhạy cảm của cậu. HyukJae nhìn thấy điều đó, nhưng những cái hôn ướt át lẫn vuốt ve ngọt ngào của DongHae khuấy đảo tâm trí cậu, hắn ấp ôm cậu bằng hơi ấm mạnh mẽ chỉ riêng mình hắn có. HyukJae mơ hồ tận hưởng mà quên hẳn đi mình vừa thấy gì. - A ~ ưm… ứm?... Lối vào nhỏ căng ra hết mức để đón chào một vật chẳng vừa tầm, nó phản đối với chủ nhân bằng cơn đau xé đối cơ thể. HyukJae vô thức đẩy DongHae ra, cậu rát buốt với sự xâm nhập lạ lẫm. DongHae chỉ có thể đẩy vào một nửa vì lối đi quá nhỏ của HyukJae, hắn rên trầm thỏa mãn với không gian bó chặt đó. Không để HyukJae vùng vẫy, hắn đẩy cậu nằm ngửa ra sàn và nhanh chóng phủ lên người cậu, không ngừng kích thích những nơi nhạy cảm. Môi hắn hôn, tay hắn vuốt ve trìu mến, tay còn lại lần mò đến vật nhỏ của HyukJae, chiều chuộng nó với những mơn trớn đầy toan tính ngay phần đỉnh đầu. Vừa truyền khoái cảm cho HyukJae, hắn vừa âm thầm đẩy hết chiều dài vào trong một cách từ từ. - Á!! Tiếng rên đau thốn của HyukJae nhanh chóng bị nhấn chìm trong nụ hôn cháy bỏng của DongHae. Hắn có nghe đường đi nhỏ của cậu rách toạc trong quan hệ lần đầu, hắn cảm nhận được những giọt máu đỏ lặng lẽ bao quanh lấy chiều dài của hắn, đó là tất cả những minh chứng cho việc cậu đã hoàn toàn thuộc về hắn. DongHae say đắm đưa đẩy nhịp nhàng, cả hai tay lẫn môi của hắn cũng bận rộn không kém với phần hông cứ thúc sâu vào, hắn phải truyền mọi khoái cảm cho HyukJae để an ủi cậu. Sự nỗ lực của DongHae bắt đầu có hồi đáp, thân người HyukJae giảm hẳn run rẩy vì đau, cậu thả lỏng ra với hơi thở dịu dần, mặt ửng đỏ cùng những giọt mồ hôi lấm tấm. Đôi chân HyukJae tự động dang rộng hơn cho hắn dễ dàng tiến vào, bờ ngực mịn màng ánh lên vẻ mời gọi. Dưới ánh đèn cầy chập chờn, đôi mắt mơ huyền say đắm của cậu hững hờ nhìn hắn, môi khẽ hé nụ cười nhẹ nhàng cổ vũ. Cảnh sắc này - theo cái nhìn dâm dục của DongHae - nó hoa mị rực rỡ đến nguyền rủa. Mọi thứ trong người DongHae bùng nổ sự chiếm đoạt, hắn mất kiểm soát mà điên cuồng đâm sâu vào thế giới ấm áp thần tiên, tìm kiếm nơi thầm kín sâu thẩm nhất để khám phá. Cơ vòng bị kéo căng, vật to cứng nóng bỏng liên tục đẩy vào bên trong, ma sát mãnh liệt sự tiếp xúc của hai nơi mẫn cảm. Cả HyukJae lẫn DongHae dường như bị đốt cháy trong âm thanh ngọt ngào của da thịt va chạm vào nhau. Hai tâm hồn cùng đắm chìm trong chốn bồng lai khoái lạc, có tiếng mưa rơi, có ánh nến huyền ảo, có hơi ấm ái tình và có cả tiếng rên rỉ mê đắm. HyukJae nhanh chóng dâng trào đỉnh điểm ngây ngất, cậu cong người ôm chặt lấy DongHae, vật nhỏ dễ thương căng tròn xuất ra dòng nhựa trắng. DongHae bật cười với cơ thể rũ rượi phía dưới mình, không còn chút sức lực, cứ tùy tiện lắc lư theo từng nhịp đẩy cả hắn. Càng nhìn DongHae càng kịch liệt muốn xâm chiếm, vẻ đẹp sâu lắng này phải là của riêng hắn, phải hoàn toàn thuộc về hắn. Ôm chặt HyukJae vào lòng để thể hiện quyền sở hữu, DongHae như kẻ bị mê hoặc vào ái tính, hắn cuồng nhiệt đâm chọc vào trong, khơi dậy lại khoái cảm của HyukJae, đưa cả hai đến đỉnh cao của sung sướng. Đôi mắt HyukJae mờ dần theo từng cái lắc lư của cơ thể, không thể ngăn được những kích thích bên dưới, HyukJae vô thức rên khẽ. Mặt cậu đỏ bừng xấu hổ vì ham muốn, cậu mặc kệ, cứ thế quàng tay qua cổ DongHae, trao cho hắn nụ hôn yêu thương thỏa mãn trong ái tình. Bất ngờ DongHae nhấc bổng người HyukJae lên, để cậu ngồi hẳn trên người hắn. Hắn nằm hẳn xuống sàn, giương cao chiều dài đâm sâu hết mức vào trong HyukJae bởi chính sức nặng của cơ thể cậu. HyukJae chống hai tay trên ngực DongHae, đỡ lấy thân người mình đón nhận dòng sữa nóng phun trào trong nơi sâu thẩm nhất. Màn ái ân kết thúc khi cả hai đang đối diện nhau, cùng thở dốc nhìn nhau, một ánh nhìn tràn ngập tình yêu khao khát. HyukJae kiệt sức đổ ầm xuống ngực DongHae, hoàn toàn bất động. Những tinh hoa trắng đục hòa trong máu đỏ làm nhột nhạt mé đùi của cậu, HyukJae nhẹ nhàng khép hờ đôi mắt. Trao mọi thứ cho DongHae, cậu không hề luyến tiếc. Vì đó là tình yêu thầm kín đầu đời của cậu, cậu thỏa mãn với những gì mà đêm nay hắn dịu dàng với cậu. DongHae ít khi ân ái quá sức thế này, vì say mê HyukJae mà hắn tốn rất nhiều sức lực để âu yếm cậu, và bây giờ, hắn vẫn còn muốn âu yếm. Giữa cái lạnh của đêm mưa, DongHae dùng thân thể của mình và một phần chiếc áo lông ủ ấm cho HyukJae, hắn ru cậu ngủ bằng những nụ hôn nồng thắm, hai tay nhẹ nhàng xoa nắn vùng mông cậu, xoa dịu đi cái đau nơi vết thương thầm kín. HyukJae ngây ngất với cử chỉ thân mật đầy yêu thương, mắt cậu khép chặt hơn, dần dần thả mình vào giấc mộng. . . . - Át xì!!! DongHae giật mình thức dậy với thân người nóng ran, hắn thấy không gian nơi mình nằm thật lạ lẫm. Căn phòng nhỏ xíu, thoảng hương thảo mộc, ấm áp lắm. DongHae xoa xoa đầu mơ hồ nhớ về đêm qua, hình như cả hai có tỉnh dậy vì trời quá lạnh, rồi HyukJae bảo hắn vào phòng cậu, rồi cậu lấy gối mền cho hắn, rồi cậu có nằm cạnh bên hắn không nhỉ? DongHae lắc lắc mái đầu, hắn thấy choáng váng quá, chả nhớ gì. Bộ quần áo vest được ủi thẳng, treo hững hờ ngay góc phòng thu hút ánh nhìn của DongHae, hắn thích thú mặc vào với nụ cười say đắm. Để bộ áo khô đến thế này chắc HyukJae phải ủi cật lực lắm. Hồn DongHae vẫn còn lâng lâng với cảm giác ngây ngất đêm qua, môi khẽ mỉm cười với suy nghĩ thỏa nguyện: HyukJae đã chấp nhận là tình nhân của hắn. Không là tình nhân thì sao lại chủ động đến với hắn? Cốc! cốc! Cốc! Cốc cốc! Tiếng ồn nho nhỏ từ trần nhà làm DongHae tỉnh hẳn, hắn kéo tấm cửa gỗ ra thì mới biết mặt trời đã lên cao, nắng chói chang sau trận mưa như trút nước. Cốc! cốc! Cốc! Cốc cốc! Tiếng ồn kia vang ra ngay trên chỗ DongHae đứng, hắn liếc mắt nhìn lên la phông rồi sững người hốt hoảng, đêm qua tấm la phông nằm xộc xệch chứ có ngay ngắn thế này đâu? DongHae vội vàng chạy ra khỏi nhà, nói như quát vào cái người mà hắn tin chắc đang ở trên mái trần. - Ya! Em đang làm cái gì thế hả? Ngay gờ mái nhà, lập tức lấp ló đôi mắt to tròn đen lay láy, nó long lanh rực rỡ dưới ánh mặt trời. Nhưng nụ cười từ gương mặt đó còn rực rỡ gắp bội phần ánh mắt. - Tôi sắp xong rồi! – HyukJae hân hoan nói vọng xuống, tay giơ giơ chiếc búa báo hiệu mọi thứ vẫn ổn, trong khi cánh tay kia vẫn còn băng bó. Cậu không có cha nên mọi việc sửa chữa trong nhà trước nay cậu đều làm như một người trụ cột. DongHae nhìn thấy vẻ mặt tươi tắn của HyukJae, hắn tưởng mình sẽ phát điên. - Xuống ngay! Em biết mình đang làm gì không hả? – DongHae hét. HyukJae thần tiên của hắn tuyệt đối không thể mạo hiểm như thế được. Nụ cười của HyukJae vụt tắt vì thanh âm giận dữ DongHae, cậu mất hút với vài tiếng cốc cốc cho xong hết việc rồi mới lọ mọ leo thang xuống. DongHae đứng chống nạnh ngay chân thang, mắt có lửa nhìn HyukJae không sót một cử chỉ nào. - Sau này cấm tiệt làm mấy chuyện vặt vãnh như thế nữa, nhà tồi tàn vậy thì bỏ quách đi chứ còn sửa cái gì? – DongHae hằn học. HyukJae chớp chớp ánh mắt khó hiểu nhìn hắn, hình như hắn đang ra vẻ quyền lực với cậu. Nhà hư không sửa thì chỗ đâu mà ở. Bất giác hình ảnh ái ân đêm qua nhanh chóng làm HyukJae xấu hổ, cậu đỏ mặt cúi gầm xuống đất không dám nhìn thẳng vào DongHae. - Em vào nhà thu xếp đồ đạc rồi tới ở khách sạn với anh, khi nào anh lo xong thủ tục di cư cho em thì mình về Hàn. DongHae nhăn nhó hất mặt vào nhà, chân hắn bước nhanh ngỏ ý HyukJae đi theo. Cậu bây giờ đã thuộc về hắn thì phải nghe lời hắn, để hắn lo cho cậu. Nhưng chân HyukJae không bước, cậu ngoái đầu nhìn DongHae với vẻ mặt bình thản. - Tôi đâu có nói sẽ theo ngài về Hàn. DongHae khựng người, ngơ ngác nhìn HyukJae, tim hắn liền nhói đau trước ánh nhìn xa cách của cậu. - Đêm qua là một phút nông nổi của tôi, ngài không phải chịu trách nhiệm về chuyện đó. – Giọng HyukJae vẫn cung kính dịu dàng, nhưng nó vô tình đến tàn nhẫn. Tự HyukJae cũng thấy đau vì lời nói của mình, chỉ là cậu không muốn DongHae phải khó xử, tất cả là do cậu nguyện lòng đến bên hắn. Gương mặt DongHae đanh lại, hắn thấy bị tổn thương. HyukJae nghĩ về hắn như thế ư? Vui chơi qua đường với cậu? Và cậu cố giữ thể diện cho mình bằng cách hững hờ xem nhẹ mọi thứ? - Em có thích anh không? – DongHae nhìn sâu vào mắt HyukJae hỏi thẳng. Ánh mắt đó nói cho HyukJae biết, nếu cậu không thích hắn mà vẫn ân ái cùng hắn, thì hắn sẽ rất khinh thường cậu. HyukJae thở ra, dù không muốn nhận nhưng cậu cũng gật nhẹ mái đầu. HyukJae vốn không thích nói dối. Cơn giận của DongHae được xoa dịu ngay, giọng hắn trìu mến hẳn. - Nếu vậy tại sao không đi cùng anh? Để anh chăm sóc cho em? HyukJae nhíu đối mày vẻ khổ sở bối rối. Cậu thích hắn lắm, thích luôn cách làm tình mạnh mẽ hắn, nhưng cả hai chưa tìm hiểu về nhau, hơn nữa DongHae còn là chủ nợ của cậu. Đi theo hắn liệu có bị hiểu lầm cậu không? Mà cũng có chắc gì hắn thật lòng với cậu? Cứ thể HyukJae nhìn mông lung mà không hồi đáp. - Để anh nói cho em biết, anh không bao giờ lên giường với bất cứ ai mà không có sự trao đổi sòng phẳng. – DongHae đi đến gần HyukJae hơn, hắn rất nghiêm túc. - Nếu chỉ vì dục vọng với thân xác của em thì anh đã không buông tay em từ bốn năm trước, để bốn năm sau tìm gặp lại em với cái ham muốn đê hèn tương tự. HyukJae sững người trước lời nói có phần nặng nề của DongHae, hình như hắn đang giận. Việc cậu chủ động gần gũi hắn mà không chịu theo hắn khiến hắn bức xúc vậy sao? Qua ánh mắt lẫn sự im lặng của HyukJae, DongHae cũng biết cậu đang ngỡ ngàng trước thái độ của hắn. Hắn nghiêng mái đầu, nghếch mép nụ cười thâm hiểm. - Anh dùng tiền để mua một đêm của những người mình thích, riêng với em, anh sẽ mua bằng cả một đời. Ngay giây phút em quyết định đến với anh thì em đã không thể quay lại rồi. HyukJae chớp mắt liền vài cái ngơ ngác, chân vô thức lùi. Trong nụ cười của DongHae có cái gì đó đáng sợ lắm. Nó như một lời đe dọa, cứ như thể hắn sẽ bóp chết cậu nếu cậu không tuân lời. HyukJae càng lùi hắn càng xấn tới để lấn áp cậu. Khi sau lưng HyukJae không còn đường lùi thì DongHae nắm chặt tay cậu, lôi tuột vào nhà, thô bạo quăng cậu chới với suýt té giữa phòng khách. - Thu dọn hết những gì cần thiết đi, nếu không em sẽ phải rời khỏi đây mà bỏ lại tất cả đấy. – DongHae ra lệnh. Hắn đứng chắn ngay cửa ra vào để chặn lối thoát của cậu. Không quan tâm đến HyukJae, một chân hắn gác lên thành cửa, còn tay thì vu vơ bấm điện thoại cho thư kí. Một kiểu dáng của kẻ côn đồ ức hiếp người ta. - Thuê cho tôi ba vệ sĩ để canh gác một người, còn nữa, gọi cho tôi một chiếc taxi, ngay lập tức! HyukJae sững sờ nhìn DongHae quăng điện thoại lên bàn, liếc mắt nhìn cậu. - Em có mười lăm phút để chọn lọc đem theo những gì quý giá nhất về Hàn. - Ngài không thể làm vậy… - HyukJae vẫn giữ sự bình tĩnh, nhưng đôi mắt cậu chất chứa sự bất an. Vẻ lo lắng ngỡ ngàng hằn rõ trên gương mặt nhỏ. Con người trước mặt cậu, phải DongHae chăng? Gương mặt hiền hòa của hắn biến đổi một cách đểu cáng đáng sợ. Hắn uy hiếp cậu bằng sức mạnh thô bạo của hắn. DongHae chỉ hừ nhẹ không đáp, im lặng chờ đợi. Đâu phải khi không hắn được gọi là ông vua kinh tế, chỉ vì hắn là kẻ biết giữ chặt những gì mình muốn giữ và đạp đổ bất cứ thứ không cần đến. - Em nghĩ là anh đang đùa? – DongHae liền trừng mắt nhìn HyukJae khi cậu cứ tần ngần đứng giữa nhà. HyukJae giật mình sợ hãi với cái nhìn áp đảo của hắn, dường như hắn sẽ xé xác cậu ra nếu cậu cãi lời. Sau một hồi bối rối lẫn lúng túng, HyukJae ngập ngừng thu dọn một số vật có giá trị kỷ niệm với mình. Vừa làm cậu vừa e dè nhìn DongHae, thật sự sợ muốn đứng tim. Hắn như ác quỷ đến để bắt cóc cậu vậy, trái ngược hoàn toàn với vẻ dịu dàng đêm qua. HyukJae không biết hắn sẽ làm gì nếu cậu nhất quyết chống đối, nhưng nỗi sợ kia vô thức điều khiển tay chân cậu phải nghe lời. - Xin lỗi, ngài Lee đang ở đây phải không ạ? – Một giọng nói trầm bất ngờ từ ngoài cửa vọng vào. - Vào đi! – DongHae đáp trả như đây là nhà của hắn, bấy giờ hắn mới chịu rời khỏi cửa. HyukJae rụt người căng thẳng khi ba tên mày rậm lực lưỡng ngang nhiên xâm chiếm nhà mình, chúng to gấp đôi cậu. - Hộ tống cậu Lee ra xe! – DongHae lạnh lùng ra lệnh rồi thuận tay thảy hành lí của HyukJae vào một tên bảo vệ. Đó không phải là hộ tống, chính thức là HyukJae bị áp giải ra chiếc xe bóng loáng đậu ngoài con hẻm. Đầu óc cậu bấn loạn quay cuồng, đôi mắt lơ ngơ ngó dáo dác tìm người cứu rỗi. HyukJae e dè bước vào trong xe trước sự cung kính của hai tên bảo vệ. Chúng lễ phép với cậu nhưng nếu cậu kháng cự, chúng có đánh chết cậu không nhỉ? HyukJae là một chàng trai ngoan hiền, chưa biết thế nào là xã hội đen, cậu bây giờ rón rén như chú mèo con vừa bị bắt ra khỏi ổ. Rầm! HyukJae giật bắn mình khi DongHae thô bạo đóng cửa xe lại, cậu lập tức xích người ra xa hắn nhất có thể. Con người này quá khác biệt với tình yêu đơn phương mà bốn năm qua cậu tưởng tượng. Khi chiếc xe lăn bánh cũng là lúc DongHae chồm người tới, ôm chặt HyukJae vào lòng, hôn nhẹ lên mái đầu của cậu, môi mỉm cười hiền hòa với vẻ mặt thánh thiện mà trước giờ hắn vẫn trưng ra. - Em có thích anh, còn anh rất thì mong nhớ em bao năm rồi. Anh sẽ không để vụt mất em nữa, em là vợ của anh, nên về Hàn cùng với anh mới phải, sao lại nhìn anh như thế? HyukJae cứng đờ toàn thân trong vòng tay DongHae, trái tim bồn chồn liên hồi đập mạnh. Lời nói ngọt ngào này của hắn rõ ràng là giả tạo, bộ mặt thâm hiểm khi đe dọa cậu mới chính là con người thật của hắn. Hung dữ và chiếm đoạt. Ôi trời ơi, HyukJae đã bị bắt cóc bởi chính người cậu chủ động ân ái đêm qua. Chiếc taxi dừng trước khách sạn cao cấp bậc nhất của Nhật Bản, DongHae nắm chặt tay HyukJae dắt cậu lên phòng của hắn, còn mấy tên bảo vệ thì đứng như tượng ở bên ngoài. - Em sẽ ở đây trong khoảng thời gian chờ làm thủ tục nhập cư nhé ~ - DongHae hồ hởi thảy hành lí của cậu vào tủ, ngồi ạch xuống giường tận hưởng cảm giác thoải mái. Hắn không nói ra nhưng thật chất là căn nhà nhỏ bé của HyukJae làm hắn khó chịu lắm. - Sao ngài lại làm vậy? – HyukJae vẫn đứng ngay cửa, cất chất giọng miễn cưỡng cung kính của một Geisha. Cậu không hối hận vì đã gần gũi với DongHae đêm qua, cậu yêu thích hắn và hạnh phúc khi ở cạnh hắn. Nhưng hiện tại, hắn làm cậu sợ, sự lựa chon của HyukJae liệu có sai lầm? DongHae nheo mắt cười mỉm, ngồi bắt chéo chân và đu đưa gót chân đầy trêu ghẹo. Hắn có thừa tiền để cứu mẹ của HyukJae ra khỏi khám thì cũng đủ quyền năng đưa cậu ra khỏi đất Nhật Bản này. Hắn là kẻ thích rong chơi và khám phá, có điều trong bốn năm dài nhớ nhung, hắn đã khám phá ra một điều. Đó là sự cô đơn trong ngôi nhà trống trải, hắn cần một bàn tay xóa đi cảm giác trống trải đó. Cho đến đêm qua, khi lần đầu tiên hắn muốn chiều chuộng người cùng ân ái với mình, lần đầu tiên muốn đối phương cùng thỏa mãn, thì DongHae đã xác định được, hắn thật sự rất yêu thích HyukJae, hắn khao khát sở hữu cậu. Vì vậy, DongHae dùng quyền lực để ép cậu phải thừa nhận tình cảm này. Hôm nay có thể không, nhưng chỉ một ngày không xa cậu sẽ phải thốt lời yêu hắn, bởi hắn đã quá yêu cậu. Đoạt thứ mình muốn bằng tất cả thủ đoạn, đó chính là sự lạnh lùng tàn khốc của những ai dấn thân vào con đường kinh tế, đa phần là vậy. Để HyukJae làm vợ ư? Nghĩ đến đó DongHae liền thấy nóng ran cả người. Hắn nhếch mép kiểu cười bí hiểm, từ từ đi lại gần HyukJae. HyukJae lo lắng lùi sát vào góc tường, hắn vô tư áp vào người cậu, chắn hết mọi lối thoát. Tay hắn thản nhiên luồn vào trong áo HyukJae, mặc cho cậu uốn éo từ chối. Hắn dùng một chân chắn giữa hai chân HyukJae, khóa chặt cậu giữa cơ thể hắn và vách tường, bàn tay nghịch ngợm xoa nắn cặp mông tròn quyến rũ, môi phà từng hơi thở khát tình vào tai cậu. - Anh bây giờ chính thức cưỡng đoạt em đấy, người vợ Sushi của anh ah ~ Đó có thể là sai lầm, cũng có thể là hạnh phúc, nhưng từ giây phút này, HyukJae đã là vợ của DongHae. ~~ Hết. ~~ ---Uyên---
Posted on: Sun, 15 Sep 2013 04:28:35 +0000

Trending Topics



Recently Viewed Topics




© 2015