Đừng nhớ tới tôi dù chỉ nữa giây. Năm nay tôi 25 - TopicsExpress



          

Đừng nhớ tới tôi dù chỉ nữa giây. Năm nay tôi 25 tuổi,Cũng không còn quá trẻ để nói đến lập gia đình và không phải nhỏ để có một tình yêu. Tôi quen em cuối năm thứ 3 đại học, em học cùng khoá với tôi nhưng nhiều tôi hơn hai tuổi. Tôi có cảm giác thích em ngay lần đầu gặp mặt, song vì tôi mới chia tay mối tình đầu (thời cấp 3) tròn một năm, tôi đã hoàn toàn mất niềm tin vì thứ gọi là tình yêu. Một năm tôi lao vào những thú vui tuổi trẻ, suốt ngày tôi chơi game, bỏ học để quên đi mối tình đầu tiên đó. Sau một năm kết quả học hành sa sút, tôi sống khép mình cho đến khi gặp em. Em như một làn gió mát thổi qua đời tôi, song tôi không dám thổ lộ. Tôi sợ tôi vẫn chưa quên được người cũ, tôi sợ tôi chẳng có gì để người ta yêu. Nhưng mà tình yêu trong toi đối với em ngày càng lớn dần theo năm tháng và một ngày tôi đã tìm cách thổ lộ với em qua những dòng tinh nhắn trên facebook nhưng em lại nói dối tôi là em đã không nhận được tin nhắn nào nữa hêt. Vậy là cho đến lần thứ tư chin tôi đã cầm tay em ra và ngồi nói chuyện cạnh nhau nhưng vânc trên fb.Nhưng câu trả laoif của em vẫn là chỉ xem tôi như một người em trai, không hơn không kém. Tôi đã thất vọng nhiều, cuộc sống như đang lao xuống vực thẳm đen tối. Việc học của tôi lại tụt xuống cái nấc mà là con người thì không ai làm được như vậy cả?. Cùng thời gian đó tôi bị bệnh, suốt ngày phải giam mình trong phòng trọ. Em chính là người nấu cơm cho tôi ăn, động viên tôi, Và sau một thời gian dài tình yêu của tôi đã làm lay động trái tim của em. Và tôi đã thực sự thấy mình đã tìm được tình yêu đích thực.Tôi vui vẻ trở lại, có em đời tôi tươi sáng hơn! Những năm tháng của thời sinh viên ấy cứ thế trôi qua, ngọt ngào và nhiều kỉ niệm. Em vẫn bên tôi cho dù thỉnh thoảng hai đứa cũng cãi nhau, xích mích nhưng không quá hai ngày lại làm lành. Em rất tốt, chiều chuộng tôi. Tôi cũng dành hết tình cảm cho em, coi em chính như là mạng sống của mình vậy. Có lẽ vì dành quá nhiều tình cảm cho em như thế nên khi chia tay là một cú sốc thực sự với một thằng đàn ông như tôi. Cuối năm thứ tư tôi mới dám đưa em về nhà, trong lòng tôi luôn xác định em sẽ là vợ tương lai của tôi. Bố mẹ tôi biết chuyện không ngăn cấm nhưng cũng không đồng tình, phần vì mẹ tôi đi xem bói bảo hai đứa không hợp tuổi, phần vì chúng tôi còn trẻ, chưa ra trường và chưa có công việc ổn định. Nhà tôi không nghèo, chỉ ở mức đủ ăn, nhà em cũng vậy. Tuy nhiên tôi ở Bắc còn em ở miền Nam cách nhau hang ngàn km, nhưng tôi không cho đó là cản trở lớn lắm. Tôi ra trường trước em một năm, may mắn tìm được công việc ở trong Nam, tuy mới chỉ đủ ăn nhưng tôi đang rất cố gắng. Hai tháng tôi đi làm nhưng không ngày nào tôi không nhớ em, nhắn tin hỏi thăm, tôi nói dối bố mẹ, nói dối sếp lên nhận bằng, rồi nhận chứng nhận tốt nghiệp nhưng mục đích chính là để được gặp em. Rồi em cũng ra trường, tôi nhờ bạn cùng lớp đại học giới thiệu em về cũng ở gần đó hai đứa làm việc cách nhau khoãng 30km thôi. Cùng thời gian này, do áp lực công việc và sức ép từ gia đình, tôi với em hay cãi nhau nhưng tình cảm vẫn thế. Nhưng rồi một thời gian chúng tôi cãi nhau nhiều hơn với lí do duy nhất là e đã lấy quá nhiều lí do để không gặp tôi và dần dần tôi cũng chấp nhận được điều đó, tôi thấy phải tạo điều kiện cho nhau cùng phát triển. Tuy nhiên, vào một chiều tôi đã nhận được cuộc gọi từ một số lạ đến và nói cho tôi biết là em đã có người yêu khác. Tôi thì không tin, nhưng trong lòng vẫn có một dấu chẩm hỏi và một ngày tôi đã đi xác minh điều đó. Đầu tiên tôi như bị sét đánh ngang tai về cái sự thật đó nhưng phải cố tỏ ra là mình mạnh mẽ. Nằm trên giường, sắp xếp lại suy nghỉ và tình cảm trong vòng hai ngày và sau đó chấp nhận được cái sự thật là tôi sẽ mất em mài mãi. Sau đó hai tháng em đã quay lại tim tôi, nói rất nhiều và mong tôi tha thứ vì sự thật là tôi và em chưa ngồi nói chuyện chia tay rõ ràng với nhau. Cái điều này không phải tôi luôn mong đợi hay sao? Nhưng sao bây giờ tôi thấy nó nhỏ bé và nực cười đến phát khóc. Đúng! Em có quyền chọn lựa nhưng mà để bắt đầu lại với em xin lỗi tôi không làm được nữa? niềm tin của tôi dành cho em đã hêt theo cái ngày mà tôi biết em lừa dối tôi. Cũng bẵng đi một thời gian tôi cũng không liên lạc gì với em nữa dù chỉ là tư cách của những người bạn. Cũng sau đó được năm tháng thì em cũng báo với tôi là sắp đám cưới với một anh chàng khác, không phải là người mà tôi đã từng biết và muốn được chúc phúc từ tôi. Và tôi cũng nói lời “ chúc em được hạnh phúc như em vẫn thầm mơ” Nhưng cuối cùng tôi đã nói với em răng” ai cũng đã có cuộc sống riêng thì đừng nên nhớ tới tôi dù chỉ nữa giây”.
Posted on: Sun, 29 Sep 2013 14:54:41 +0000

Trending Topics



Recently Viewed Topics




© 2015