Chuyện về một người... Tôi viết bài đầu tiên sau - TopicsExpress



          

Chuyện về một người... Tôi viết bài đầu tiên sau khi reg nick LX là post bên box NKMM này. Khi ấy tôi chưa gắn bó nhiều với box MB, nên chiếc MB tôi từng đưa ra share pháo cho anh em gửi gắm bên đây. Người con gái ấy đã đi qua cuộc đời tôi như một vết thương. Đã rất nhiều năm trôi qua nhưng mỗi khi nghe điện thoại người ấy gọi về cho tôi từ phương trời xa tít tắp, lòng tôi vẫn nhói đau. Không hẳn là tôi yêu nàng. Tôi đến với nàng vì sự thách đố của một nhóm bạn và trong cơn say tôi đã nhận lời. Không mất quá nhiều thời gian để lấy được số điện thoại của nàng, và để tôi có chiến lợi phẩm về báo cho lũ bạn. Chúng tôi hỉ hả uống bia nâng cốc chúc mừng sự thành công nhanh chóng, trong lúc đâu đó ở căn nhà nhỏ đi thuê của nàng, nàng đang khóc ê chề vì bị tôi nhảy dù thảm khốc. Chuyện sẽ không có gì để kể thêm nếu như sau này tôi không đụng lại nàng trong một phi vụ làm ăn. Nàng và tôi chạm trán nhau khi cùng thuê 1 cơ sở làm ăn. Khi biết người đang cạnh tranh với mình chính là nàng, tôi quyết định bỏ cuộc. Tôi vẫn nhớ những giot nước mắt cay đắng khi tôi quyết định rời xa nàng bằng những lý do lãng xẹt. Mặc cho nàng van xin níu giứ tôi ở lại, tôi vẫn lạnh lùng ra đi. Với tôi, thế là đủ cho một cuộc chơi đầy tính toán. Khi biết tôi không tham gia vào việc thuê cơ sở đó nữa, nàng chủ động gọi điện và đề nghị: - Nếu anh không ngại, em muốn 2 đứa mình làm chung. Dẫu sao thì cũng biết nhau từ trước sẽ dễ hơn anh ạ. Em làm một mình sợ chưa quen việc. Có anh thì dù sao công việc điều hành cũng tốt hơn Không biết vì sao tôi nhận lời mặc dù cũng không hề đơn giản. Nàng đã thuyết phục tôi qua vài lần cafe, lý do nàng đưa ra là rất nhiều, nhưng tựu trung tôi vẫn thích những đường cong ẩn giấu hững hờ sau làn vải mỏng, nụ cười mê hoặc, và tôi tự tin không ai có thể qua mặt mình trong lĩnh vực làm ăn đó. Nàng như hiểu thấu tâm can tôi nên không cần chờ đợi lâu, hai đứa chúng tôi lại lao vào nhau như ngày trước. Khi lăn lộn cuồng nhiệt trong cơn ái ân hoan lạc rụng rời tôi không bao giờ nghĩ rằng giông tố đang vần vũ cuộn trên đàu mình. Số tiền đầu tư không nhiều và cưa đôi 50/50 khá sòng phẳng nên cuốn hút tôi miệt mài vào cơ sở mới. Khi đưa cơ sở vào hoạt động, nàng và tôi có vẻ như đã thuộc về nhau. Tiền bắt đầu chảy về, số lần ân ái tăng dần lên và nàng coi tôi thuộc về nàng là điều tất nhiên vậy. Được khoảng 4 tháng, nhũng trục trặc đầu tiên bắt đầu xảy ra với cơ sở kinh doanh của tôi. Đầu tiên là những món nợ khó đòi từ phía khách hàng. Nàng là người chịu trách nhiệm về khách hàng nên mỗi khi nàng trở về không có tiền kèm theo rất nhiều lời giải thích là tôi thấy bất an. Một hai tháng nữa trôi qua, khi số nợ quá hạn tăng lên gần phân nửa số vốn đã đầu tư thì thực sự tôi sốt ruột và lao vào tìm hiểu. Kỳ lạ thay, những khách hàng mà trước đây rất dễ dàng gặp họ thì như có phép lạ, họ cứ lần lượt biến mất khỏi danh sách của tôi. Điện thoại không liên lạc được, địa chỉ không đúng, hoặc tắt máy mỗi khi thấy số của tôi. Bản thân nàng cũng thay đổi, nàng cáu kỉnh và bắt đầu gắt gao trong việc đám nhân viên do tôi tuyển chọn. Một vài người bị đuổi việc không có lý do, nàng thì bắt đầu xa lánh và trên báo bắt đầu xuất hiện những tin chuyển nhượng đầu tiên về cơ sở kinh doanh của chính tôi mà tôi không hề hay biết. Linh tính báo có biến, tôi bắt đầu sục sạo tìm kiếm. Cuối cùng cái mà tôi phát hiện lại rất tình cờ từ một tờ giấy trả nợ còn sót lại trong ngăn kéo bàn làm việc có lẽ nàng chưa kịp hủy. Số tiền không lớn, nhưng rõ ràng đã trả, nhưng lại chưa về tài khoản của tôi. Cái bẫy có vẻ dần hiện ra đơn giản hơn. Tôi đợi nàng về và bắt đầu tra vấn. Những tưởng tôi sẽ gặp phải sự phản ứng dữ dội, lời giải thích và thanh minh hợp lý, nhưng không. Nàng nghe tôi vặn vẹo chán chê và bất ngờ tuyên bố: - Em không biết anh đang nói về chuyện gì. Nhưng cách anh nói làm em hiểu anh đang nghi ngờ em về chuyện tài chính. Em cũng không thích làm việc với anh nữa nên chúng ta sẽ bán cơ sở kinh doanh này, chia 50/50 rồi đường ai nấy đi. Tôi hình dung các món nợ nàng đã thu gần như phân nửa của món tiền đầu tư của cơ sở này. Nàng không trả lời những yêu cầu của tôi, mà chỉ nói nhỏ nhẹ: - Nếu anh nghĩ em đã thu những món nợ ấy, anh phải chứng minh được họ đã trả, còn nếu không xin anh đừng bắt em phải giải trình. Khách hàng nàng làm việc từ đầu, tôi chỉ là người điều hành cơ sở, nàng mới là người biết thực chất việc bán và mua, trả hay chưa trả. Tôi lục lọi mãi, rồi cũng tìm ra được 1 khách hàng với khoản nợ trên dưới 20tr cho đoàn khách của họ. Không có gì bất ngờ khi người khách trả lời họ đã trả hết nợ cho nàng từ khá lâu. Thản nhiên truớc chất vấn của tôi, nàng nói: - Điều đó cũng không chứng minh được gì anh ạ. Anh cũng không có cách nào khẳng định số tiền đó em đã đưa cho anh rồi hay chưa. Từ trước đến nay, mọi lần nộp tiền về quỹ, chúng ta đâu có giấy tờ gì đâu. Quả thật như vậy. Ngoài vài nhân viên ăn lương, hầu hết việc khách khứa, tiền nong đều do tôi và nàng đảm nhiệm. Mờ mắt bởi chuyện ôm ấp cặp kè, nghĩ nàng đã như người của mình tôi quên đi chuyện "tiền bạc phân minh, ái tình dứt khoát". Giờ hậu quả ập đến nhãn tiền! Máu giang hồ nổi lên, tôi quát vào mặt nàng: - Cô nghĩ nuốt được tiền dễ lắm thế sao? Nàng cười nhạt bỏ đi. Sau vài ngày, cơ sở tôi bắt đầu bị kiểm tra bởi vài ba cơ quan chức năng. Lý do cũng không có gì to tát, các khoản phạt cũng không nhiều, nhưng sự bực bội thì dâng tràn. Tôi thực sự biết mình đã bị bẫy khi nàng dẫn về cơ sở thằng bồ của nàng. Tôi không lạ gì hắn, bởi lẽ do tính chất công việc, nên tôi vẫn phải thường xuyên lên quận đút lót hắn để cơ sở làm ăn ổn thỏa. Hắn đến kiểm tra định kỳ, rồi nói với tôi không chút kiêng nể: - Tôi biết ông còn vài cơ sở kinh doanh như thế này, và ông vẫn còn chịu sự kiểm soát của tôi. Giờ cô ấy không muốn làm ăn với ông ở cơ sở này nữa nên tôi khuyên ông: chuyển nhượng nó đi, hoặc bán lại phần của ông cho cô ấy. Nụ cười thoáng xuất hiện trên môi nàng khi nhìn vẻ mặt tôi, nàng biết tôi đã tâm phục khẩu phục. Hết võ rồi! Tôi vẫn còn phải duy trì hoạt động của Công ty, của gia đình và vài chục đứa nhân viên dưới quyền. Không đùa cợt với chính quyền được. Tôi đã dạy nàng những bài học đắt giá về chuyện sử dụng vũ khí của mình, và nàng đã bắn tôi bằng chính thứ vũ khí đó. Cuộc chuyển nhượng diễn ra nhanh chóng và không có nhiều khúc mắc. Tôi mất hơn nửa năm lao tâm khổ tứ và thu về 1/4 khoản tiền đầu tư ban đầu kèm theo sự diễu cợt từ khóe mắt nàng. Khi rời bỏ cơ sở kinh doanh đó, nàng tiễn tôi ra cửa và nói nhẹ nhàng: - Em biết rõ về vụ cá cược của bọn anh, nhưng em vẫn yêu thương anh. Chỉ tiếc tình yêu của em đã đặt nhầm chỗ! Quân tử trả thù mười năm chưa muộn. Tôi cắn răng, đợi ngày đẹp trời sấm chớp sẽ phải nổ trên đầu nàng. Nhưng đàn bà, khi đã thành tinh thì không búa rìu thiên lôi nào trị nổi. Chưa đầy 1 năm sau, khi kế hoạch của tôi chưa kịp thành hình để triển khai thì tôi đã nghe tin thằng bồ quyền thế của nàng đã lo cho nàng 1 suất định cư bên Đức. Giờ nàng cười như được mùa, thi thoảng nàng vẫn gọi điện về cho tôi hỏi thăm. Giọng nàng không giễu cợt, nhưng tôi tin chắc nơi ấy, khuôn mặt nàng giãn ra khi nghe thấy giọng tôi. Không biết cảm xúc mỗi khi nàng lên đỉnh với tôi ùa về, hay cảm giác qua mặt được người đàn ông mà từng được gọi làm Thày của nàng ùa về??? Tôi không biết! Nhưng từ đó, tôi cố mang niềm vui cho phụ nữ, hãn hữu lắm, tôi mới làm cho ai đó khóc. Khi ấy, tôi lại lo sợ....
Posted on: Fri, 28 Jun 2013 18:07:27 +0000

Trending Topics



Recently Viewed Topics




© 2015