Số phận mỗi người – chương 20 Chương 20: Quyết - TopicsExpress



          

Số phận mỗi người – chương 20 Chương 20: Quyết định động trời. Từng chiếc Camry đi vào trong sân nhà Vũ gia. Mọi người bước xuống xe. Người phụ nữ quý phái đi vào đầu tiên. Bà Lam. Vợ ông Bình. Bà đã ngoài 50 nhưng quả thực nhìn bà trẻ như người vừa mới 30 vậy. Da tuy không trắng nhưng không hề có tàn nhang. Làn da màu bánh mật với mái tóc làm tôn thêm vẻ đẹp của một người phụ nữa Á Đông như bà. Khi nghe tin đã tìm được Nguyên Anh thì bà cố gắng hoàn thành công việc ở Pháp một cách nhanh nhất. Nhưng đến bây giờ thì bà vẫn chưa nhìn thấy con bé đâu. Nói thực bà rất muốn nhìn thấy Nguyên Anh. Bà tò mò. Và có cả sự háo hức giống như một đứa trẻ đang chờ quà. Bà còn gọi điện thoại dặn mọi người ở nhà không được tặng quà cho Nguyên Anh. Phải đợi bà trở về thì hãy tặng. Ừm. Vậy mà bây giờ bà hơi thất vọng vì mình đã kỳ vọng quá nhiều? - Mẹ. Anh cả. Anh hai. – Bà Lam chào mọi người trong nhà. Như một thói quen không thể quên, một ly chà nóng được mang ra. Mỗi khi về đến nhà sau một chuyến đi xa dài ngày, bà lại muốn uống một tách trà thật nóng để cảm nhận hương vị của quê hương. - Mọi chuyện sao rồi? – Bà Doãn lên tiếng đầu tiên. - Ổn rồi mẹ ạ. Không có gì lớn cả. Việc này xảy ra hàng năm nên mẹ đừng lo lắng quá. Tuy nhiên thì có một vài chi tiết đáng lưu tâm. Ngồi nói về một vài chi tiết cảu vụ lần này, bà Lam lại đưa ra những hình ảnh khiến mọi người hơi lo lắng. - Con xử lý thế nào? - Không cso vấn đề gì. Con đã dẹp xong. Sackozy muốn chúng ta hợp tác. Con nói cần phải suy nghĩ. Nếu cần thiết thì sang tháng ta sẽ bay qua đó để thỏa thuận. - Được rồi. James là một con cáo già. Thìm nên cẩn thận. – Ông Tùng nhắc nhở. – Bây giờ mọi chuyện liên quan đến vụ này thì thím sẽ phải đứng ra. Nếu không sẽ khó lường. Kẻ muốn chống lại Tam Anh chúng ta không ít nhưng kẻ dám đứng ra thì chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay mà thôi. Nếu mấy hội nhóm đó mà liên kết lại thì chúng ta cần tới sự giúp đỡ của Bạch Nguyệt. Mà nếu muốn sự giúp đỡ này vững chắc thì ta cần một sự đảm bảo nhất định. Không phải vì chúng ta muốn dựa vào họ để tồn tại mà chúng ta chỉ cần sự giúp đỡ của họ khi cần thiết mà thôi. - Được rồi. Đi ăn đã. – Ông Bình uể oải đứng lên. Bữa ăn hôm nay vẫn như mọi khi. Có nhiều món hơn và ăn ở trên nhà lớn. Mọi người cười nói vui vẻ. Bà Lam co một thắc mắc trong lòng nhưng vẫn chưa nói ra. Bà không biết Nguyên Anh đâu mà mọi người không đợi con bé cùng về ăn cơm. Đến khi tiệc đã tàn thì bà mới hỏi chồng. - Anh Bách. Nguyên Anh đâu mà không thấy con bé về ăn cơm? - Con bé chuyển đi rồi. - Đi đâu? - Về nhà cũ. Con bé một mực đồi về. Cả nhà không thể ngăn cản được. - Bao giờ? - Sáng nay nó đi luôn. Nói là ngày mai sẽ qua chào em. - Vâng. – Bà Lam không nói gì nữa. Để mai gặp cũng không sao. Dù sao thì cũng chỉ đợi thêm vài giờ nữa mà thôi. Bà cũng đã chuẩn bị quà sinh nhật cho Nguyên Anh rồi. Đã mất công dặn mọi người về mới được tặng thì phải kiên nhẫn chờ đợi. *** Sau khi cất đồ của Tâm. Cả ba người cùng đi chơi. Lâu lắm rồi mới có cuộc vui đầy đủ người như vậy. Cũng lâu lắm rồi, Nguyên mới cho phép mình đi chơi như thế này. Mọi người cùng đi ăn chè, công viên, uống trà sữa như thời còn là học sinh cấp III. Vui vẻ. Vô tư. Không vướng bận bất kỳ một thứ gì. Cô thèm khát cái cảm giác này. Hạnh phúc đến tột cùng. Một cảm giác không mới nhưng rất lạ. Yêu thương tràn đầy. Mọi người cười đùa vui vẻ. Nguyên không hề hay biết rằng điện thoại của cô réo liên tục trong xe. Khi về đến nhà cô vẫn không chú ý đến chiếc điện thoại. Nó réo liên tục trong xe. Đến khi kêu chán. Nó đành im bặt. Bị chủ nhân lãng quên mất một ngày. Cả một ngày đi chơi, bùng học ở trường. Nguyên thấy trong lòng thoải mái lạ thường. Tối qua, cô đã kể mọi chuyện cho Tâm nghe. Lòng cô nhẹ đi rất nhiều. Khi nghe cô kể xong, Tâm không nói gì cả. Chỉ im lặng, nghĩ ngợi gì đó rồi nói một câu: - Qua rồi thì cho qua. Nhớ lại quá khứ để rồi băn khoăn, khóc hịu trong lòng không phải là cá tình của Vũ Nguyên Anh mà tớ biết. Nguyên giật mình. Bây giờ cô mới nhớ lại mình. Bây giờ cô mới bắt đầu đi tìm lại chính mình. Cô phải là Nguyên Anh của ngày xưa. *** Sáng hôm sau, do có bài kiểm tra hết học phần, Nguyên không thể đến Vũ gia như lời hứa. Sau khi làm xong bài thi. Gọi điện cho Tâm nhắc trưa nay cô không về rồi đi xe bus tới Vũ gia luôn. Hôm nay, trong nhà có không khí vui vẻ hơn. Không còn cái không khí ảm đạm như mấy hôm trước nữa. Mọi người cười nói vui vẻ trong phòng khách. - Con về rồi. – Vừa bước vào đến cửa, Nguyên đã lên tiếng trước. - Nguyên Anh về rồi hả con. vào đây đi. – Ông Tùng xởi lởi. - Vâng. – Cô ngồi xuống cạnh người phụ nữ lạ mặt mà cô biết đó là mẹ ba mình. - Nguyên Anh. Giới thiệu với em, đây là mẹ Lam. Bà mới đi nước ngoài về nên có lẽ em chưa gặp mặt. – Minh giới thiệu với em gái. - Mẹ. – Cô gái đứng lên, máy miệng, chỉ đủ bật ra một âm thanh rất nhỏ cho cô và người đối diện nghe thấy. - Nguyên Anh hả con. Lớn lên xinh quá. Mẹ không nhận ra. Ngồi xuống đây nào. – Bà Lam kéo tay cô xuống ngồi cạnh bà. - Hôm trước sinh nhật con ta không về được. Lại thông báo muộn nữa nên ta chỉ chuẩn bị được món quà nhỏ thôi. Xin lỗi con gái yêu của ta. – Nối rồi, bà với tay quờ chiếc túi xách da màu ghi ở ghế phía sau, lấy ra một chiếc hộp nhỏ. – Mở ra đi. Ta đoán con sẽ thích. - Con cảm ơn. – Cô gái nhỏ cầm lấy món quà. Là một chiếc vòng tay được làm rất công phu và tinh xảo. - Bên trên đính 21 viên đá. Tượng trưng cho tuổi 21 của con đó. – Bà lam chỉ tay vào những viên đá màu xanh và trắng sáng lấp lánh trên chiếc vòng bé. - Anh cũng có quà. – Minh nói. – Hôm trước mẹ gọi điện dặn phải chờ mẹ về mới được tặng quà cho em. Một mình tặng muộn thì mẹ sẽ rất ngại. – Đưa cho Nguyên chiếc hộp, anh nói tiếp. – Là đôi giày. Size 37. Nếu không vừa thì anh sẽ đi đổi. - Em cũng đi cỡ 37. – Cầm lấy chiếc hộp từ tay anh trai, Nguyên nói. - Đây là quà của chị và Kiên. – Linh cũng thêm vào và đưa ra chiếc hộp nhỏ. – Mở đi. Đón lấy chiếc hộp đó. Là một chiếc đồng hồ kiểu cổ, dây bằng da, mặt sáng bóng. Phía sau còn in rõ 2 chữ Nguyên Anh. - Cảm ơn. - Ta cũng có phần. – Ông Bách cũng lên tiếng trong không khí rôm rả ngày hôm nay. – Bố và anh hai không biết con thiếu thứ gì mà tặng nữa. Đành phải tặng sinh nhật con gái cưng món này vậy. Nhận lấy chiếc túi vài từ tay 2 ông bố, Nguyên nói lí nhí cảm ơn. Là laptop hiệu Apple. Màu xanh dương đậm pha lẫn chút màu xám bạc. Bên trên còn rõ tên người nhận quà và chữ ký của 2 ông bố đáng kính. Chỉ cần nhìn qua cũng biết đây là chiếc máy tính được đặt làm riêng cho Nguyên. - Con cảm ơn mọi người. Cả căn phòng lại rơi vào trạng thái im lặng một thoáng một chốc như nó vẫn thường xảy ra. Bà Doãn im lặng từ đầu cuộc nói chuyện. Khi mọi người chúc mừng sinh nhật Nguyên thì bà vẫn ngồi im. Không một lời chúc mừng, một món quà nho nhỏ hay thậm chí là một nụ cười cũng không nở ra trên khuân mặt của người bà này. Rồi như có ý phá tan cái không khí này, bà Lam nói: - Nguyên Anh. Tối nay con bận gì không? - Dạ không. - Ta sẽ qua chỗ con dùng bữa tối. – Bà thản nhiên nói. - Dạ? – Cô gái nhỏ nheo mắt, ngạc nhiên và bất ngờ. - Tối nay ta sẽ qua chỗ con ăn cơm tối. Được rồi. Bây giờ ta có việc đi trước. Quyết định vậy đi. *** Bữa tối nay không cầu kỳ mà cũng không quá sơ sài. Nguyên đang xếp đồ lên bàn ăn. Tâm thì đang làm nốt món sườn ram. 7h tối. Có tiếng xe ngoài cổng. Nguyên đi ra. Bà lam đã đến. - Mẹ. – Nguyên máy môi nói nhỏ và mở cửa cho chiếc xe đi vào phía trong. Bà Lam thân mật ôm lấy eo con gái. 2 người cùng đi vào nhà. Tiếng bước chân của người lạ khiến con Rex đang nằm lim dim dưới chân bàn ăn vội vàng nhảy xổ ra, chặn trước “kẻ đột nhập”. Nó grừ grừ. Hàm răng nhếch lên để lộ ra hai chiếc nanh đáng sợ. - Rex. Ngoan nào. – Tiếng quát của con gái từ phía trong bếp vọng ra khiến Minh hưoi ngạc nhiên. Chẳng lẽ là Nguyên Anh ư? Nhưng con bé đang dãn mẹ đi rửa mặt mà. Ai vậy nhỉ? Để giải đáp thắc mắc của anh, một cô gái đi ra khiến anh ngạc nhiên và có sự vui mừng. - Jenny? - Ken? Nguyên đưa bà lam đến phòng ăn. Nhìn thấy cảnh tượng đó, cô cũng không khỏi ngạc nhiên. Hai người này quen biết nhau từ trước sao? Một cuộc gặp gỡ bất ngờ. Khi ngồi trong bữa ăn, 4 người cùng nhau nói chuyện. Lúc đó Nguyên mới biết Tâm và Minh đã quen biết nhau từ hồi ở Pháp. Sau đó thì mất liên lạc một thời gian và bây giờ mới có dịp gặp lại. Cô bạn cảu Nguyên vô tư, nóic huyện vô cùng thoải mái và dễ gần. Đôi mắt ngây thơ cùng với tính thình trẻ con, vô lo vô nghĩ khiến ai cũng yêu mến. Trong khí đó thì thái độ của Minh lại khác. Theo quan sát của Nguyên, cô thấy anh trai mình có chút gì đó ngượng ngùng, thiếu tự tin. Ánh mắt của anh nhìn Tâm khác với ánh mắt của những người bạn dành cho nhau. Thật khó hiểu. Gần 10h đếm, bà Lam và Minh mới ra về. Trước khi đi, bà còn hỏi: - Chiều mai hai đứa có bận gì không? Nguyên thì không nhưng Tâm thì có. Cô phải đến công ty để làm một số thủ tục chuyển công tác từ Pháp sang và bắt đầu đi làm vào tuần sau. - Vậy Nguyên Anh. Chiều mai con đi với ta. 3h chiều ta sẽ cho xe đến đón con. Còn Tâm. Chiều mai sau khi xong việc, Minh sẽ đến đón con ở công ty. Được không? Tối ngày mai chúng ta sẽ đi dự tiệc bên Bạch Nguyệt hội. - Nhưng tại sao cháu phải đi ạ? – Tâm ngập ngừng. - Ta muốn con hãy gọi ta là bách và xưng con. Nghe không? Có việc nên ta muốn con đi cùng. Được không? – Bà Lam vừa nói, vừ nheo cặp mắt lại đầy ẩn ý. Nhìn vào ánh mắt đó thì không ai có thể từ chối được. - Dạ được. – Tâm lí nhí. *** Kết quả điều tra về cô gái nhìn thấy ở sân bay khiến bà Mary không hài lòng và có tức giận chút đỉnh. Bà mong chờ thông tin về người này biết bao. Vậy mà khi có rồi lại khiến bà thất vọng vì quá ít thông tin. Một cuộc điện thoại từ nước ngoài. Thông báo các bang hội nhỏ dưới sự quản lý của nhà Tam Anh đang tập hợp, có ý đồ chống lại Tam Anh hội. Đứng đầu nhóm này là James, một chủ bang nhỏ bị bại trận dưới tay nhà Tam Anh và một lão già người Trung Quốc. Nhóm này khá mạnh. Theo như suy đoán của vợ chồng bà thì Tam Anh se cần sự giúp đỡ của Bạch Nguyệt. Vậy họ sẽ lấy cái gì ra để làm vật đảm bảo cho sự liên mình giữa 2 bang hội có tiếng trong thế giới ngầm trên toàn cầu? Tối mai sẽ có đại tiệc tổ chức tại nhà họ Hoàng. Như mọi bữa tiệc khác của giới thượng lưu. Bữa tiệc này cũng vậy. Tuy nhiên sẽ có những nhân vật không chỉ có tiếng trên chính trường mà còn có cả những nhân vật có tiếng trong thế giới ngầm. Con trai duy nhất của bà, Hoàng Nhật – Dany đã đến tuổi lập gia đình. 26 tuy không phải là già nhưng cũng không còn trẻ nữa. Dù sao thì chỉ còn 2 tháng nữa cũng đến tuổi 27 rồi. Có lẽ Nhật cần phải có ai đó bên cạnh để chăm sóc, chia sẻ. Không thể để mãi như thế này được. Khi gửi thiệp mời, bà đã đặc biệt chú ý đến những gia đình có con gái đến tuổi cập kê. Mặc dù khi ở sân bay, bà tình cờ nhìn thấy một người mà bà khá ưng ý. Chỉ thông qua hành động nhặt rác bỏ vào thùng của cô thì bà đã biết đó là một cô gái được nuôi dưỡng trong một gia đình có nền nếp, gia quy. Đó chắc hẳn không phải một gia đình tầm thường. Nếu có duyên ắt sẽ gặp lại. *** Cùng ngồi với con trai ở hàng ghế đằng trước, bà Lam nháy mắt với Minh: - Thế nào? - Dạ? - Không giấu được mẹ đâu con trai. Chiều mai đi đón Tâm thì nhớ đưa con bé ghé shop mua ít đồ dạ hội nghe không? Mẹ không muốn con trai mẹ đến bữa tiệc đó một mình. - Sao ạ? – Minh đỏ mặt lên. - Thôi nào. Mẹ con ta với nhau. Con không cần phải giữ ý. Nguyên Anh cũng tinh lắm. Nó phát hiện ra con có mối quan hệ đặc biệt với Tâm đó. - Mẹ. Con có gì đâu. - Ô hay. Thật không? Mẹ rất nghi ngờ lời nói của con đó. Từ đợt con sang Pháp về thì tâm trạng lúc nào cũng ngẩn ngơ, đãng trí. Thì ra là nhớ Tâm. Đừng có cãi. – Khi thấy con trai mở miệng thì bà Lam đã chặn họng trước. - Vâng. – Minh cười ngượng ngịu. - Mẹ không muốn tối mai con dâu tương lai của mẹ không đẹp bằng người ta. OK? - OK. – Hai mẹ con cùng phá ra cười như một gia đình bình thường. *** Trưa hôm đó, sau khi hết tiết học cuối cùng, Nguyên về nhà cho con Rex ăn rồi đến Vũ gia ngay. Cô không muốn quá rình dang khi bà Lam đến nhà mình. Đành vậy. Khi đến nơi. Mọi người đã ăn xong bữa trưa. Bố cô trưa nay cũng không về nhà. Thay đi lên phòng ngay như mọi khi, cô ngồi xuống nói chuyện với bà Lam. Chưa bao giờ cô ngồi nói chuyện với ai trong ngồi nhà này lâu như bà Lam cả. Cũng chỉ là vài câu chuyện như chuyện học tập ở trường, ở lớp. Các hoạt động xã hội. Rồi cảm nghĩ của cô khi ở trong ngồi nhà này. Không hiểu tại sao cô lại nói thật hết mọi suy nghĩ của mình. Những khó khăn khi ở trường. Bà Lam như mẹ của cô vậy. Tâm sự với cô và yêu thương cô nữa. Sau khi hai mẹ con cùng nghỉ trưa ở phòng khách, đến 3h chiều, Nguyên lái xe đưa bà Lam đi mua ít đồ. - Tối nay, bên Bạch Nguyệt hội sẽ tổ chức một bữa tiệc. Mẹ muốn con đến đó cùng mẹ. - Tại sao ạ? - Con cần có các mối quan hệ rộng hơn. Mẹ không muốn tiểu thư của Vũ gia suốt ngày chỉ ở trong nhà. OK? - Vâng. – Nguyên khẽ trả lời. - Mẹ cũng không muốn con gái của mẹ xuất hiện với quần jeans, áo chemis và giày thể thao. - Vâng. Cả buổi chiều, 2 mẹ con đi chọn đồ. Bà Lam ngạc nhiên khi hỏi con gái mình mặc dồ cỡ bao nhiêu mà cô cũng không biết. Hỏi có bao nhiêu chiếc váy thì câu trả lời khiến bà gạc nhiên. 1 chiếc. Và cô mới mặc nó 2 lần. - Được rồi. – Bà Lam thở dài. – Ta nghĩ con cần phải có thêm vài bộ nữa. Nếu không sẽ phiền đây. Một bộ váy dạ hội sẽ không bao giờ mặc đến lần thứ 2. Đó là quy tắc. Nếu ta mặc đến lần thứ 2 thì có nghĩa là mình không tôn trọng bữa tiệc, không tôn trọng chính mình và không tôn trọng chủ nhân của bữa tiệc. Chọn cho Nguyên Anh được mấy bộ váy và một ít đồ trang điểm, giày dép. Bà Lam có vẻ vẫn chưa hài lòng. - Tại sao con lại không có chút nào nữ tính vậy. Ta nghĩ buổi tiệc tối nay con cần phải thay đổi phong cách của mình. - Dạ? - Được rồi. – Phớt lờ câu hỏi ngạc nhiên của con gái, bà Lam tiếp. – Về thôi. Sau khi về đến nhà. Bà Lam làm một cuộc “lột xác” cho on gái. Hơn một tiếng đồng hồ, Nguyên đã thay đổi hoàn toàn. Không còn là cô gái mặc đồ thể thao, mái tóc màu đen, dài lúc nào cũng cột cao lên, lúc nào cũng cứng ngắc, không có chút nữ tính nào. Nguyên mềm mại, thướt tha trong bộ váy màu trắng ôm sát người, để lộ ra những đường cong cơ thể đầy quyến rũ. Mái tóc xoăn nhẹ rủ trên đôi vai trần. Làn da hơi sẫm màu khiến Nguyên càng trở nên đẹp hơn. Nét đẹp của một người con gái Á Đông chính gốc. Lúng túng trên đôi giày cao 7 phân, Nguyên khẽ hỏi: - Chọn đôi nào thấp hơn được không mẹ? - Con phải đi cho quen. - Nhưng con cũng không đến thấp lắm. Không cần đi giày cao như vậy đâu ạ. - Thôi nào. Sau này con phải đi những đôi cao hơn, tiến tới những cung bậc xa hơn trong cuộc sống. Còn nhiều cái mà con cần phải học và còn nhiều thứ mà con cần phải đối mặt. - Vâng. – Nguyên không biết nói gì nữa. Đành cúi gằm mặt xuống. *** Chiếc xe dừng lại trước cánh cổng lớn. Một lần nữa Nguyên lại bước vào cánh cổng này. Nhưng hôm nay nó không lạnh lẽo, đóng im ỉm nữa mà tấp nập hơn. Lần lượt từng chiếc ô tô đi qua cánh cổng này. Đèn bên đường thắp lên sáng trưng. Nguyên cảm nhận được mùi vị không khí ở nơi này. Vui vẻ nhưng giả tạo. Nguyên đi sau mẹ, phong thái không được tự nhiên. Không khí bên trong căn phòng ồn ào đến khó chịu. Là một cô gái ưa sự tĩnh lặng thì những bữa tiệc đối với quả là quá sức chịu đựng. Nhiều người trong căn phòng rộng lớn, ăn mặc sang trọng. Có rất các cô gái đứng trong căn phòng, cười nói vui vẻ. Một đặc điểm chung ở những thiếu nữ này là họ rất đẹp. Họ đẹp. Một vẻ đẹp thiên phú. Ai cũng có nước da trắng, gương mặt thanh tú, hiền thục, yểu điệu, thướt tha. Tất cả các thiếu nữ đều như một bức họa tuyệt mỹ. Tự nhiên, Nguyên thấy mình lạc lõng. Một người phụ nữ rất đẹp, ước chừng ngoài 40 và ông Minh đang đứng cùng nhau. Nguyên đoán họ là chủ nhân của bữa tiệc ngày hôm nay. Họ cười nói vui vẻ với những vị khách. Những câu cảm ơn, khen thưởng nhau mang tính xã giao và có cả sự giả dối ở trong đó nữa. Nhìn quanh căn phòng. Hôm nay nó đẹp hơn, thắp nhiều đèn hơn, những chiếc bàn dài được xếp theo chiều dọc của căn phòng. Bên trên đựng các loại rượu, đồ ăn, bánh ngọt, hoa quả. Đến bây giờ Nguyên mới biết đây là một bữa tiệc đứng. Lấy cho mình một ly nước cam, Nguyên chọn một góc khuất và ngồi ở đó, ngắm nhìn mọi người qua lại, nói chuyện. Một bàn tay đặt nhẹ lên vai khiến cô giật mình. Theo phản xạ của người học võ, cô nắm chặt lấy bàn tay đó, vặn ngược về phía sau. Người đó bất ngờ trước sự phản ứng này, khẽ kêu lên một tiếng nhỏ. - Xin lỗi. – Nguyên lúng túng buông tay người kia ra. - Không sao. – Bà Mary cười hiền. – Cháu tên gì vậy? - Nguyên Anh. - Nguyên Anh? Cháu là con nhà ai? - Bố cháu là Vũ Bình. - Vũ Bình. Tam Anh? - Vâng. – Nguyên đáp lại lời người phụ nữ này. Lòng thắc mắc không hiểu vì sao bà ấy lại hỏi cặn kẽ như vậy? - Bố cháu vẫn chưa đến. - Có lẽ. Cháu đi cùng mẹ Lam. Cuộc nói chuyện giữa hai người bị phá vỡ. Bà Lam đi đến. Sau vài câu nói chuyện, bà Mary đành phải rời đi vì có khách tới. Bà ấy thật đẹp. Nguyên thầm nghĩ. Từ cách ăn mặc, nói chuyện cô đều thấy ngưỡng mộ. Hiếm khi gặp được một người phụ nữ như vậy. Bà ấy là niềm ganh tị của phải nữ. Đến bà Lam là mẫu người hoàn hảo mà vẫn kém người phụ nữ đó vài phần về cả nhan sắc và tính cách. - Đó là ai vậy mẹ? - Nữ chủ nhân của bữa tiệc này. Tên là Mary. - Bà ấy rất đẹp. - Là người Pháp chính thống. Ăn nói có duyên, tính tình điềm đạm. Mẹ cũng không bằng. - Những cô gái ở đây cũng rất đẹp. - Nếu mẹ đoán không nhầm thì bữa tiệc ngày hôm nay được tổ chức để chọn con dâu của bà ấy. Bà ấy muốn con trai mình kết hôn khi 27 tuổi. - Dany ư? - Cậu ấy thích được gọi là Nhật hơn. - Có rất nhiều cô gái đẹp để anh ta lựa chọn. - Đôi khi vẻ đẹp không chỉ là bề ngoài. Còn là cả tâm hồn của người thiếu nữ đó nữa. giống như con vậy. – bà Lam đưa ly vang lên miệng, nhấp một chút và mỉm cười đầy ẩn ý. - Giống như con? – Nguyên hỏi. Nhưng câu hỏi không có câu trả lời vì mẹ cô đã đi mất, sánh đôi cùng ông Bách. Minh và Tâm xuất hiện. Sự thay đổi của cô bạn khiến Nguyên ngạc nhiên tột cùng. Tâm ra dáng một thiếu nữ. Không quá rực rỡ như các cô gái ở đây. Trong bộ váy màu xanh lục nhạt, Tâm nổi bật hẳn lên. Dịu dàng. Mềm mại. Cô bạn sánh bước bên người anh trai của Nguyên của Nguyên khiến bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về. Đó là những ánh mắt đầy thèm muốn vị trí của Tâm hiện giờ. Hai người này tiến triển nhanh đến không ngờ. Bọn họ nhập vào đám người đang ngồi nói chuyện. Có lẽ đó là bạn của Tú và Minh. Cô thấy Tâm chỉ im lặng, không nói gì. Có lẽ, đối với Tâm, Minh chỉ là một người bạn không hơn? Một chàng trai bước vào. Mái tóc màu vàng hơi dài che đi vầng trấn cao đầy suy tư. Khóe môi của anh cong lên tạo thành một nụ cười quyến rũ cao ngạo có thể làm say lòng bao nhiêu cô gái. Nhưng Nguyên không nằm trong số những cô gái say mê chàng trai này. Cô đang suy nghĩ bâng quơ về một vấn đề nào đó mà ngay cả chính cô cũng không rõ. - Suy tư vậy? – Tâm đưa cho Nguyên một đĩa bánh ngọt. – Mình dám chắc câu chưa ăn gì từ chiều. Đúng không? Món yêu thích đó. Ăn đi. - Cảm ơn. – Cô gái nhỏ cầm lấy đĩa bánh từ tay bạn, xúc từng thìa nhỏ bỏ vào miệng. Vị chocolate đắng đắng ngọt ngọt khiến cô cảm thấy dễ chịu và thoải mái hơn rất nhiều. - Ngắm anh nào vậy? – Tâm lại nháy mắt trêu tức cô. – Anh chàng tóc vàng mới bước vào đó hả? – Cô bạn đưa mắt nhìn quanh căn phòng có ý tìm kiếm một mái tóc màu vàng. Rồi đôi mắt cô dừng lại một điểm tập trung nhiều con gái nhất. – Anh ta đang bị các cô gái theo đuôi. Theo mình nhớ thì đàn ông có quá nhiều phụ nữ vây quanh không phải là gu của cậu. Đó là lý do vì sao cậu từ chối tình cảm của hotboy trường mình hồi cấp III. Chẳng lẽ bây giưof đã thay đổi? - Hãy im lặng trước khi mình nổi giận. OK? Cậu biết cơn giận dữ của mình đáng sợ như thế nào mà. – Nguyên lừ mắt. - OK. Mình đi ra một chút. Sẽ quay lại khi cậu hết giận. – Nói rồi. Tâm đi ra chỗ Minh đang ngồi một mình. Có lẽ anh đang đợi cô ở đó. - Không cần phải tức giận vậy đâu con gái. – Một giọng nam trầm vang lên từ phía sau. - Bác. – Nguyên giật mình quay lại. - Chuyện gì khiến Nguyên Anh đáng yêu của ta nổi giận vậy? – Ông Minh khẽ nhăn mặt, có chút hài hước trong hành động đó. - Dạ không. Chỉ là vài lời nói đùa thôi ạ. – Nguyên chữa ngượng. - Nhưng dù sao bác cũng nghĩ con nên ra ngoài một chút. Không khí thoáng mát sẽ giúp con dễ chịu hơn. - Vâng. Con xin phép. – Nguyên cúi đầu chào, đinh quay đi thì ông Minh đã nhanh chóng nói luôn. - Nhà ta khá rông. Con đi một mình sẽ dễ bị lạc. Nên có một người dẫn đường. - Không cần đâu ạ. – Nguyên từ chối. - Sao lại không? – Nói rồi, ông ngoắc tay gọi người đứng đằng sau. – Kêu cậu chủ tới đây. Chỉ một thoáng, người cận vệ đã biến mất trong đám đông. - Con cần người dẫn đường và giới thiệu về ngôi nhà. – Bà Mary từ đâu xuất hiện cùng con trai. – Nhật sẽ rất vui mừng khi được làm người dẫn đường cho Vũ tiểu thư. - Con có thể đi cùng bạn con. - Cô ấy đang bận. Và bố mẹ con cũng đang bận rồi. Nhật là người duy nhất còn rảnh rỗi. Được rồi. Nhật. Con có thể đưa Vũ tiểu thư ra ngoài hít thở một chút không khí trong lành và giới thiệu về ngôi nhà của chúng ta. Được không? Mẹ có chút việc. Hai đứa đi đi. – Nói rồi, bà Mary cùng ông Minh đi thẳng, không cần biết ý kiến của con trai rằng có đồng ý hay không. - Vũ tiểu thư. Mời. – Dany đưa tay vòng qua eo Nguyên một cách tự nhiên. Lúng túng. Cô gái nhỏ bước đi theo quán tính. *** Không khí bên ngoài đúng là khác hẳn. Dễ chịu hơn bên trong rất nhiều. Chỉ có 2 người đi trong hành lang tối tăm. - Tại sao một căn biệt thự lớn như vậy mà lại không đèn hiên? – Nguyên thắc mắc. - Tôi thích ngắm sao. Mà sao chỉ có thể ngắm được trong bóng tối mà thôi. - Ra vậy. Tất cả lại rơi vào im lặng. Chỉ có thể nghe thấy tiếng gió thổi. Gió lạnh rít lên từng hồi. Cơn gió của mùa đông luôn khiến Nguyên dễ chịu. Nhưng bây giờ, trong chiếc váy mỏng hở vai làm cả người cô lạnh run lên. - Lạnh hả? – Dany khẽ hỏi - Không. – Cô cứng cỏi đáp lại những lời nói ngược với thâm tâm của mình. - Không cần phải như vậy đâu. Lạnh là phản ứng tự nhiên của con người thôi. Không ai trách em về điều đó cả. – Nói rồi, anh cởi chiếc áo vest đen của mình khoác lên người cô, vòng tay siết chặt thêm. – Ở ngoài này quá lâu sẽ không tốt cho sức khỏe. Đi thôi. – Dany ôm chặt người Nguyên và bước đi. Đến anh cũng không hiểu tại sao mình lại làm vậy. Và Nguyên cũng không thể hiểu tại sao khi ở bên chàng trai này, cô cảm thấy an toàn đến kỳ lạ. *** Một tuần sau. Một cuộc điện thoại từ Pháp gọi sang. Mọi người ngạc nhiên. Lâu lắm rồi, những bang nhỏ dưới sự quản lý của Tam Anh bên Châu Âu mới đòi tách ra. Nếu chỉ tách ra thôi thì không vấn đề gì. Nhưng bọn họ quá quắt đòi chia đất quản lý và người. Việc này thì không thể. Vùng đất quản lý là do các bang hội tự chiếm được. Thắng làm vua, thua phải chấp nhận. Việc chia người thì lại càng không. Cần phải điều người sang bên đó để xử lý. Nhưng hiện giờ nguồn vốn của Tam Anh rất hạn chế. Vừa rồi, huy động gần hết tiền mặt để đầu tư vào bất động sản và nhập một số lượng lớn vũ khí về. Số vốn của các tập đoàn cũng không còn vì đang bây giờ đang trong thời gian sản xuất và xoay vòng vốn. Hơn nữa, việc thiết kế các mẫu sản phẩm và chuẩn bị tung ra thị trường khiến việc quản lý bên châu Âu có phần buông lỏng. Từ xưa tới nay, các bang hội nhỏ sau khi sáp nhập vào Tam Anh hội thì không muốn tác ra riêng nữa. Tam Anh đối xử với họ không tệ. Không bao giờ bắt ép quá đáng. Mọi hoạt động Tam Anh đều không nhúng tay vào nhưng cũng có sự quản lý chặt chẽ. Đặc biệt là những vụ thanh trừng trong giới giang hồ. Đều có sự kiểm tra gắt gao, quản lý chặt chẽ, lên kế hoạch kỹ lưỡng. Và có một quy tắc. Sẽ không bao giờ xử lý 1 người hai lần và không bao giờ làm thuê cho một người hay một tổ chức 2 lần. Tất cả đều vị sự an toàn và đảm bảo bí mật đối với Interpol trong những phi vụ xuyên quốc gia. Hiện nay, xảy ra cơ sự này có lẽ do Tam Anh hội đã quá buông lỏng. Vụ này cần phải xử lí chặt nhằm ngăn chặn không để tái diễn. Nhưng bất một nỗi, hiện tại, Tam Anh đang gặp một chút đề. Vì vậy tuy không phải lớn nhưng lại cần đến sự giúp đỡ của Bạch Nguyệt. Bạch Nguyệt và Tam Anh không có thù, có sự giao hữu, nước sông không phạm nước giếng. Bây giờ, nước giếng đành phải nhờ nước sông. *** Từ khi gặp Nguyên Anh ở bữa tệc, bà Mary lúc nào cũng nghĩ đến cô. Nếu cô là con dâu bà thì sẽ tốt biết bao. Bà thấy ánh mắt của Nhật mỗi khi nhìn Nguyên Anh. Nó rất đặc biệt. Rát trìu mến. Nhẹ nhàng. Ấnh nhìn mà Nhật chưa bao giờ trao cho một cô gái nào. Bữa tiệc hôm đó, có rát nhiều các vị tiểu thư quyền quý, xinh đẹp, lộng lẫy nhưng Nhật chỉ tập trung vào Nguyên Anh. Đó là một điều kỳ lạ. Khẽ gõ cửa phòng con trai, bà hỏi: - Nhật. mẹ vào được không? - Vâng. – Tiếng Nhật đáp lại. - Nghĩ về ai đây? – Thấy con trai đang ngồi bên cửa sổ lau cây violon là bà biết. Mọi khi con trai của bà mối khi có thời gian rảnh rỗi là đem mấy khẩu súng ra lau. Mấy hôm nay thì ngồi nghĩ ngời gì đó, giống như một chàng trai đang yêu. - Đâu có. Con có vài chuyện vớ vẩn thôi mà. – Nhật chối. - Nguyên Anh thì không phải chuyện vớ vẩn đâu. Phải không? - Có gì đâu mẹ. Nguyên Anh nào cơ? - Thôi đi. Con là người có thể che giấu mình trước người khác một cách kín kẽ nhưng với mẹ thì nhầm người rồi. Từ bé đến lớn, con nghĩ mà mẹ lại không biết chứ? Khai đi. mẹ không thích đùa và cũng không thích bí mật. – Bà Mary nhìn con trai nghiêm khắc. Biết ý mẹ. Nhật đành phải nói. Anh kể ra hết những suy nghĩ trong lòng mình. Cuối cùng, bà Mary chốt lại một câu: - 26 tuổi đã lớn. Nhưng con trai mẹ giờ mới biết yêu. Mẹ rất muốn khi con 27 tuổi thì mẹ sẽ có con dâu. Con có 2 tháng. Chiều mai, chúng ta cso cuộc hẹn với Vũ gia. Con nghĩ sao? - Mẹ và bố đi đi. Con có việc cần giải quyết. - Được rồi. – Bà ôm con trai một cái và đi ra ngoài. *** Ông Bình, ông Bách cùng bà Lam đi đến cuộc hẹn. Nữ nhân viên của khách sạn đưa 3 người tới phòng tiệc được đặt sẵn. Khi vào đến nơi, 2 vợ chồng ông Minh đã đợi sẵn ở đó. Qua vài câu chào hỏi xã giao như vốn phải có, ông Minh đi luôn vào chủ đề chính: - Chúng tôi biết bên Tam Anh hội đang gặp khó khăn. Và chúng tôi có thành ý muốn giúp đỡ. - Giúp đỡ? Rất cảm ơn. – Ông Bách lên tiếng. – Nhà chúng tôi cũng đang mong có sự giúp đỡ của Bạch Nguyệt. Điều này thể hiện sự hùng mạnh của 2 hội chúng ta. - Đúng như quy tắc. Chúng ta cần có một sự đảm bảo nhất định. – Lần này thì bà Mary đưa ra ý kiến. - Chẳng hay các vị muốn ai làm bảo đảm? – Ông Bình im lặng từ nãy, bây giờ mới lên tiếng. - Nguyên Anh. – Bà Mary nói chắc như đinh đóng cột. - Nguyên Anh? Không phải là chị đang nói đến nhị tiểu thư của chúng tôi chứ? – Bà Lam nhắc lại có phần ngạc nhiên và lúng túng. - Đúng vậy. - Bảo đảm như thế nào? Nguyên Anh không phải như người khác và cũng không phải là một món đồ. – Ông Bình nói. - Như ý của chúng tôi. – Nhấm nháp chút rượu, bà Mary thong thả – Nguyên Anh sẽ về làm dâu nhà họ Hoàng. Kết hôn với Hoàng Nhật. - Tôi không có ý định bán con. – Lúc này thì không giữ được vẻ điềm tĩnh nữa, ông Bình gay gắt hơn. – Chúng tôi dù có để cho James và lão già Trung Hoa đó làm loạn còn hơn là bán con. Nguyên Anh là đưa con gái duy nhất. Ngay từ nhỏ thiếu tình yêu thương của bố mẹ đẻ. Con bé cũng còn quá trẻ để nghĩ tới chuyện này. - Anh Bình. Hãy bình tĩnh chút nào. – Ông Minh lên tiếng. – Chúng tôi không hề có ý định coi Nguyên Anh là một đồ vật để trao đổi hay bảo đảm. Chúng tôi yêu quý con bé thật sự. Muốn con bé được hạnh phúc và chúng tôi muốn có con bé ở bên mình. - Yêu quý ngay lần đầu gặp mặt? – Ông Bình nhếch mép mỉa mai. - Có những cái gọi là duyên phận. Giống như anh và chị nhà vậy. Hai người có duyên nên ngay từ lần gặp đầu tiên đã cảm thấy quý mến nhau rồi. - Bây giờ mọi sự thay đổi. Nam nữ bình đẳng. Không biết ý cậu nhà ra sao? – Bà Lam nói. - Chị Lam. Tôi và chị cũng không phải xa lạ gì. Giữa con trai và con gái có sự tự do trong tình yêu. Nhưng sự sắp xếp của bố mẹ cũng là một phần. Hai đưa gặp nhau đã yêu mến nhau. Âu đó là duyên số. Nếu không thì tình cảm có thể vun đắp từ từ. Như Nhật nhà chúng tôi thì cũng rất yêu mến Nguyên Anh. Thằng bé không phản đối và rất ủng hộ nữa. Đó là lý do chính mà tại sao chúng tôi lại có thể đưa ra quyết định táo bạo như vậy. – Bà Mary nhìn người phụ nữa ngồi đối diện, nói điềm tĩnh, nhỏ nhẹ. - Chúng tôi không phải là bố mẹ ruột của con bé. Nhưng có một phần trách nhiệm và chúng tôi cũng yêu thương con bé không khác gì con bé. Chúng tôi sẽ tôn trọng quyết định của Nguyên Anh. – Ông Bách nói tiếp lời vợ. – Còn ý anh Bình ra sao thì chúng tôi không biết. Anh Bình. Anh nghĩ sao? - Kết hôn đi. – Ông Bình nói, đoi mắt nhìn về phía cửa sổ. - Sao cơ? – Bà Mary lặp lại. - Anh tin là khi về nhà họ Hoàng, con bé nhất định hạnh phúc. - Anh cả. Anh suy nghĩ kỹ chưa? – Ông Bách nhắc lại một lần nữa. - Kỹ rồi chú ba. Nếu chần chừ thì sẽ không tốt. - Nhưng anh biết rằng Nguyên Anh là một con người tự lập rất cao. Không thích phụ thuộc vào ai va cũng không thích ai quyết định cuộc sống của mình. - Rồi con bé sẽ hiểu. – Ông Bình nói rồi quay sang bên người đối diện. – 2 người chọn ngày đi. Càng sớm càng tốt. Tốt nhất là trong vòng 1 tháng nữa. - 1 tháng? Sớm vậy sao? – 8 con mắt chĩa về phía ông Bình. Rồi nhanh chóng, bà Mary nói. - Được rồi. Chúng tôi sẽ sắp xếp mọi việc trong vòng một tháng nữa. - Tôi có việc đi trước. Mọi người cứ ngồi nói chuyện. Vừa bước ra khỏi cánh cửa, ông Bình quỵ hẳn xuống đất. Tất cả những gì ông vừa làm chỉ muốn Nguyên Anh – con gái ông được hạnh phúc. Chương 21: Phản ứng. Hôm nay, cả ông Bách và bà Lam đều bất ngờ trước quyết định của ông Bình. Ông Bình biết thừa tính cách của con gái. Nguyên Anh sẽ không nghe theo sự sắp xếp của bất kỳ ai nếu con bé không muốn. Con bé là một người sống theo cách riêng của mình. Không muốn phụ thuộc vào người khác và cũng không muốn người khác phụ thuộc vào mình. Nguyên Anh không bao giờ muốn ai xen vào cuộc sống và càng không muốn ai tham gia vào việc trong cuộc sống của cô. Nếu biết tin này thì chắc chắn con bé sẽ không để yên. Nhất định con bé sẽ phản ứng cực kỳ dữ dội và quyết liệt. Một điều kỳ lạ là từ trước tới nay, ông Bình cũng rất tôn trọng các quyết định của con gái. Ông luôn để Nguyên Anh tự tìm ra lối đi tốt nhất cho mình. Không bao giờ ông tham gia một việc nào của con gái. Ông biết tính con mình. Nguyên Anh là một cô gái có cá tính. Sống theo những nguyên tắc do mình đặt ra một cách nghiêm khắc. Mà nói thẳng ra thì đó là một lối sống hà khắc nhưng lại không quá chặt chẽ. Cách sống và cách cư xử của cô khác nhau. Sống rất chặt chẽ, không bao giờ làm sai những gì mình đã đặt ra nhưng các cư xử với mọi người thì xởi lởi, không cúng nhắc. Thậm chí, có lúc còn đùa dỡn quá chớn khiến cho ai đó bực mình. Từ ngày nhận con gái, ông Bình cố gắng yêu thương chăm sóc cho Nguyên Anh nhưng cô lại là người không thích người khác nâng niu mình như một đứa trẻ khiến ông bất lực, không biết làm sao nữa. Thôi thì đành phải chấp nhận. Nếu Nguyên Anh không thích thì hãy chiều ý con. Không nên để con bực mình dẫn đến 2 bên thất hòa thì không hay. *** Hôm nay có điểm bài thi hết học phần. Vẫn như mọi lần, Nguyên đều xếp vị trí thứ nhất. Trên bảng tin có dán thông báo: Cuộc thi thiết kế thời trang. Giải nhất là một chuyến du học kéo dài 3 năm trị giá 70000USD. Tự nhiên trong đầu Nguyên xuất hiện ý nghĩ hãy thử tham gia. Có khi vận may sẽ lại đến với cô? Việc du học không phải chuyện lớn. Chỉ cần cô nói thì bố sẽ đồng ý ngay lập tức. 70000USD cũng không phải lớn so với gia đình. Nhưng cô muốn tự mình bước đi trên chính đôi chân của mình. Và muốn đạt được thành công cao nhất dựa vào chính sức của mình chứ không phải dựa vào thế lực của Tam Anh hội. Sau khi đăng ký tham gia xong, Nguyên vội vã ra bến xe bus. Bắt xe đến tập đoàn Sky. - Bố. - Ừ. Hôm nay con gái bố có chuyện gì đây? – Ông Bình ngẩng đầu lên, mỉm cười. - Con muốn bố mời con đi ăn trưa. 12h rồi. – Đặt một cốc trà trước mặt bố, Nguyên nói. - 12h rồi cơ à. – Ông Bình nhìn đồng hồ. - Vâng. Bố có làm việc cũng phải quan tâm đến sức khỏe chứ. Đi thôi. – Cô gập đống sổ sách hồ sơ trên bàn làm việc lại. - Đi thôi. *** Sau khi món ăn được bưng ra, Nguyên gắp cho bố một con tôm và nói: - Bố ăn đi. Dạo này bố gầy nhiều. - Ừ. 2 năm nữa tốt nghiệp thì con về phụ giúp ta. Đã đến lúc ông già này cần nghĩ ngơi rồi. - Vâng. Bố. Con muốn đi du học. Con thi lấy học bổng rồi. Ở Anh. 3 năm. – Nguyên nói nhanh. Sợ một vài câu nói của bố cô sẽ khiến ý chí kiên định của mình lung lay. - Đi du học? – Ông Bình nhướn mày, lặp lại ngạc nhiên. - Vâng. - 3 năm? - Vâng. - Không được. – Ông Bình dứt khoát. - Tại sao ạ? – Nguyên bất ngờ trước lời từ chối của bố mình. - Ta xin lỗi vì đã quyết định mà không hỏi ý kiến của con. Cuối tháng này, con sẽ đính hôn với cậu chủ của Bạch Nguyệt. - Dạ? – Nguyên bật dậy khỏi ghế như lò xo. - Cuối tháng này con sẽ đính hôn với cậu chủ của Bạch Nguyệt. – Ông Bình không ngẩng mặt lên, bình tĩnh nhắc lại. - Đính hôn? – Nguyên nhắc lại đầy tức giận. – Con mới 21 tuổi. - Đã đủ tuổi hợp pháp. - Trong suy nghĩ của con, trước 27 tuổi, không có chuyện lấy chồng. - Đó là trong suy nghĩ. Con đây là hiện tại. - Bố. Con không lấy. Có chết con cũng không lấy. – Nguyên vẫn kiên quyết. - Sau khi kết hôn vào tháng sau thì con muốn đi du học hay đi đâu cũng được. Ông Minh và bà Mary cũng rất thoải mái. Họ là những con người theo tư tưởng tiến bộ. Kết hôn rồi không có nghĩa là phải ở nhà làm nội trợ. – Ông Bình ngẩng mặt lên, nói. - Con không lấy. Nhất định con sẽ không lấy. Thế kỷ XXI rồi. Không còn hôn nhân sắp xếp nữa. Bố đừng ép con. – Nguyên gần như hét lên. - Ta làm vậy chỉ vì tốt cho con mà thôi. Sau này con sẽ hiểu và con sẽ phải cảm ơn ta vì điều đó. - Con xin lỗi. Con cần ra ngoài một chút. – Nguyên cầm lấy túi xách và đi ra khỏi phòng ăn. Nguyên thở dốc. Dựa sát lưng vào bức tường, trong lòng cô dâng lên một cảm xúc khó chịu. Bố cô bắt cô kết hôn khi mới 21 tuổi ư? Không bao giờ cô đồng ý. Trong từ điển của một cô gái hiện đại như Nguyên, kết hôn trước tuổi 27 là điều không thể xuất hiện. Ngồi im bên bờ sông hàng giờ đồng hồ, cô gái nhỏ đã bình tĩnh hơn. Mọi việc xảy ra cách đây 1h đang quay lại như một đoạn băng tua chậm. Sống với ông gần 5 tháng, Nguyên biết bố mình là một người thận trọng. Ông rất yêu quý cô và không bao giờ bắt cô làm những việc mà cô không muốn. Sự việc này khiến cô bất ngờ và có đôi chút thắc mắc trong lòng. Cô phản ứng dữ dội như vậy thì có khiến ông buồn không nhỉ? Cô thương bố. Tuy cạnh nhau rất ít thời gian nhưng tình cảm ruột thịt luôn luôn gắn bó. Bố cô cũng yêu thương cô. Cố gắng bù đắp tình yêu thương về cả vật chất và tinh thần mà trong suốt 20 năm qua, ông không làm được. Cô thích gì ông cũng chiều ý, muốn đi đâu cũng không thành vấn đề. Ông còn muốn đi nước ngoài du lịch cùng con gái nhưng cô lại từ chối vì lúc đó đang bận làm các bài test để lấy học bổng du học. Đến bây giờ, sau khi sự bình tĩnh và lý trí quay trở lại, Nguyên mới tự đặt câu hỏi rằng tại sao bố lại muốn cô kết hôn khi mới 21 tuổi. *** Ông Bình ngồi trong phòng ăn. Ông không định nói cho Nguyên biết sớm như vậy và cũng không định nói trong hoàn cảnh như thế này. Nhưng con gái ông muốn đi du học. Và ông đành phải nói ra. Ông biết Nguyên Anh không muốn và ông cũng biết con gái ông là một người hiện đại, kết hôn quá sớm sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển tài năng sau này. Nhưng căn bệnh đó đang ngày càng phát triển nhanh hơn trong người ông. Đến bây giờ thì bác sĩ nói ông chỉ còn 2 tháng nữa mà thôi. Suốt mấy năm qua, ông vẫn cố gắng điều trị, trị xạ liên tục, tóc cũng đã rụng gần hết. Vẫn uống thuốc, đi khám hàng tuần, vẫn cố gắng vượt qua để mong ngày con gái trở về. Ông đã đợi được nhưng bây giờ ông phải lo cho tương lai của con nữa. Bà Doãn không thích Nguyên Anh thì quả thực Nguyên Anh cũng khó sống trong một gia đình xã hội đen đầy rẫy nhưng quy tắc giang hồ. Con gái ông là một người tự lập, có năng lực và có đà để tiến lên phía trước. Nhưng ông không muốn con gái ông sau này phải khổ, phải lo toan trong cuộc sống, phải nghĩ ngợi, phải suy tư, phải chật vật về những điều đơn giản nhất. Nhà họ Hoàng là một nơi lý tưởng. Ông phải giúp con được hạnh phúc. Đây là điều cuối cùng ông có thể là cho con gái của mình. *** Chiếc điện thoại rung nhẹ khi Nguyên đang học tiết cuối cùng trên giảng đường. Kiên gọi. Giọng anh hoảng hốt. - Bố em gặp tai nạn. Mau đến bệnh viện trung tâm. - Gì cơ? – Nguyên bất ngờ. – Tai nạn? Em tới liền. Vội vàng xin phép giáo viên và chạy ra khỏi lớp, Nguyên tới ngay bệnh viện. Ca phẫu thuật kết thúc. Ông Bình đã được đưa vào phòng hậu phẫu. Mọi thứ đều tốt cả. Chỉ bị gãy tay và trầy xước đôi chỗ mà thôi. Nguyên thở phào nhẹ nhõm. - Bố không sao chứ? – Vừa pha cho ông Bình cốc sữa, Nguyên vừa hỏi. - Không sao. – Ông trả lời, giọng nói có chút mệt mỏi. - Bố lái xe kiểu gì vậy? – Nguyên trách móc. – Sức khỏe của bố dạo này kém hơn. Tốt nhất nên để lái xe đưa rước tận nơi. Bố cứ như vậy thì con không an tâm. - Con có giận bố không? - Giận gì cơ? Chẳng có gì cả. Bố nghỉ đi. Con phải đi một lát. Tối con sẽ vào. – Nguyên nói, đưa cho ông cốc sữa vừa pha và cầm túi xách đi ra ngoài. Ông Bình biết con gái không muốn nhắc đến chuyện lần trước. Cũng qua gần một tuần rồi nhưng có lẽ con bé chưa quên được. Cũng phải thôi. Đến ông còn không quên được nữa là con gái ông. *** Bận tíu tít cho bài kiểm tra hết học phần tiếp theo, mãi đến gần 7h, Nguyên mới vào bệnh viện được. Người hộ lý đang cho ông ăn xong. Thấy cô đi vào, chị ta bèn đi ra ngoài. Bón cho bố từng thìa cháo một, cô thấy thương bố rất nhiều. Ông đã có tuổi rồi. Tóc trên đầu cũng đã rụng gần hết. Nếu cô đi du học thì bố sẽ ra sao? Có lẽ, cô nên học thêm một khóa quản trị kinh doanh nữa. Như vậy sẽ thuận tiện cho việc sau này. - Bố đỡ hơn chưa? - Rồi. Lần này phải ở trong viện trọn một ngày, thấy hơi khó chịu. Sớm ngày mai thì có thể ra viện. - Bố cứ nghỉ ngơi đi. Mọi chuyện ở công ty đã có anh Kiên và chị Linh làm rồi. Nằm ở bệnh viện tốt hơn. - Về nhà thì cũng có bác sĩ, y tá, thiết bị y tế phụ trợ, không kém gì bệnh viện mà con. - Về nhà cũng được. Con sẽ sang ở với bố mấy hôm cho đến khi bố đi làm lại. - Được rồi. Cục cưng của bố. Lấy cho bốc cốc nước. - Vâng. *** Ngày hôm sau, khi ông Bình ra viện, Nguyên không đến được. Sau khi làm xong bài kiểm tra học cuối cùng thì Nguyên mới có thể tới. Bây giờ thì cô có thể ở bên bố cả ngày mà không phải lo lắng gì. Việc ôn đi du học cũng tạm gác lại. Cũng còn những 2 tuần nữa mới thi. Vốn tiếng Anh không tệ khiến cô tự tin hơn rất nhiều. Bây giờ chỉ còn phần thiết kế nữa thôi. Mẫu cô đã vẽ sẵn ra rồi. Đến hôm đó thì chỉ việc cắt may và có chỉnh sửa thêm chút đỉnh nào nữa cũng không vấn đề gì. Chiều tối hôm đó, nói với Tâm vài câu, nhờ chăm sóc cho Rex, Nguyên mang ít đồ tới nhà bên kia. Căn phòng cũ của cô vẫn vậy. Nhưng cô không ở đó mà ở phòng ngay sát phòng ngủ của bố. Cô muốn lúc nào bố cần, cô cũng ở bên ông. - Nguyên Anh. Bố nghĩ chũng ta cần nói chuyện. – Ông Bình đón cốc nước cam từ tay con gái, ông vừa nói. - Vâng. Bố nói đi. – Ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, Nguyên nói. - Chuyện bố đề cập lần trước. Bố biết con không thích nhưng con buộc phải đồng ý. - Vì sao? – Ngoảnh hẳn người lại, cô hỏi. - Bố đã hứa với họ và còn một lý do nữa. Sau này con sẽ biết. Chỉ một thời gian ngắn nữa thôi. - Con sẽ không kết hôn khi chưa có được tấm bằng của đại học hoàng gia Anh. và cũng sẽ không khi con chưa đủ 27 tuổi. - Bố biết. Đó là những nguyên tắc của con. Con thực hiện đúng những gì mình đặt ra. Nhưng bây giờ, con cần phải phá vỡ rồi. - Bố. Con nghĩ chúng ta nên tôn trọng nhau bố ạ. – Cô vẫn ngồi đối diện với bố, bình tĩnh nói. - Bố rất tôn trọng con. – Ông Bình cũng cố gắng ngồi hẳn dậy, dựa lưng và thành giường. – Nhưng trong cuộc sống, đôi khi mọi thứ không như mình mong muốn. Cuộc sống cũng nên ít nguyên tắc thôi. Con còn quá trẻ để làm theo những nguyên tắc cứng nhắc như một bà cụ già. - Đó là cách sống của con. Con biết nó có cứng nhắc và khô khan nhưng con vẫn muốn như vậy. - Bố không ép. Nguyên Anh. Con hãy sống như con muốn cho đến khi không còn trên đời này. Nhưng hãy vì bố một lần. Chỉ một lần này thôi. Bố muốn nhìn thấy con gái của bố mặc váy cưới và đi trên thảm đỏ, chụp ảnh, uống rượu cùng bố. Và bố muốn được ôm con vào ngày cưới. - Bố yên tâm. – Nguyên mỉm cười, ôm lấy ông Bình. – Bố sẽ nhìn thấy vào 6 năm nữa. Con sẽ kết hôn. Chắc chắn như vậy. - Nguyên Anh. Bố có tuổi rồi. thời gian không còn nhiều. Sống chết lúc nào không biết được. Bố… - Bố yên tâm. Giờ bố còn khỏe, không có vấn đề gì hết. Con ra ngoài chút. Lát con vào. – Nguyên nói và đi ra ngoài trước khi ông Bình nói thêm câu nào làm cô mềm lòng. Quá nửa đêm. Đang nằm thiu thiu ngủ trên ghế so-pha, tiếng tít tít của máy đo huyết áp khiến Nguyên giật mình tỉnh dậy. Ông Bình có hiện tượng lạ. Vội vàng nhấn chuông gọi chú Chính, Nguyên gần như hét lên để gọi ông Bình tỉnh dậy, thoát khỏi trạng thái mê man. - Bố ơi. Bố. Bố sao vậy? Chú Chính. Bố cháu sao vậy? - Nguyên Anh ra ngoài. Đưa con bé ra ngoài. Nhanh lên. – Chú Chính cũng hét lên để át tiếng gào của cô. Kiên và Minh vội vàng đưa cô khỏi phòng, tới chỗ bà Mary. - Buông em ra. Em không muốn đi. – Cô hét lên. – Buông em ra. Buông em ra. - Nguyên Anh. Thôi nào. – Bà Mary ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ – Không sao hết. Bình tĩnh đi con. Cả căn nhà ồn ào, dối loạn. Một lúc sau, hơn chục chiếc ô tô đi vào. Bước xuống là các vị bác sĩ. Gần một giờ đồng hồ sau, ông Bình được đưa lên xe đi đến bệnh viện. Sau khi cấp cứu xong, ông Bình rơi vào trạng thái hôn mê sâu. Bác sĩ Lý ở khoa não lúc nãy mới nói về bệnh tình của ông Bình. Ai nấy đều rụng rời chân tay. Nguyên quỵ xuống sàn. Bố cô bị u não. 3 năm này rồi. Khôi u quái ác đó nằm ở vùng trung tâm, nếu phẫu thuật vào 3 năm trước thì cơ hội sống là 30%. Đến bây giờ thì không thể phẫu thuật. Chỉ có thể tùy theo số phận của ông mà thôi. Ông có tỉnh lại hay không cũng không thể biết. Nhưng theo như lời bác sĩ nói thì nhiều nhất ông cũng chỉ có thể trụ được 1 tuần nữa. Bây giờ cô đã hiểu tại sao bố lại muốn cô kết hôn. Tại sao lúc chiều qua, ông nói những lời đó. Nguyện vọng cuối cùng của ông là được nhìn thấy con gái mặc đồ cưới. Vậy mà khi đó, cô lại nhẫn tâm từ chối. Tại sao cơ chứ? Tại sao ông không nói với cô về bệnh tình của mình. Tại sao ông không cố gắng gượng. Tại sao cô lại có thể nhẫn tâm, độc ác với cha đẻ của mình như vậy? Trách bố nhưng cô lại trách mình nhiều hơn. Bây giờ, cuộc sống của ông chỉ có thể tính bằng ngày. Cô phải làm điều gì đó cho ông. Làm gì được đây? Đột nhiên, tiếng y tá từ trong phòng vọng ra. Ông Bình tỉnh lại. Nguyên vội vàng chạy vòa cùng mọi người. Không ai làm ồn. Tất cả chỉ nhìn ông Bình. Ông mở mắt lờ đờ, con ngươi chuyển động xung quanh. - Bố. – Nguyên khẽ gọi. – Bố đỡ hơn chưa? Con Nguyên Anh đây? - Nguyên Anh hả? – Ông thều thào. – Bố muốn nhìn thấy con mặc đồ cưới. Con gái cưng của bố. - Con biết mà. Con sẽ kết hôn với Nhật. Bố đừng lo. Con sẽ kết hôn. – Nước mắt của cô gái rơi xuống, từng giọt một. – Bố đợi nha. Con đi lấy đồ. Bố đừng có ngủ. Bố phải đợi con về. Con đi lấy đồ rồi lại ngay. Bố hứa đi. - Bố hứa. Nhanh lên. Bố muốn nhìn thấy con hạnh phúc. Vội vàng, Nguyên chạy nhanh ra cửa. Bà Liên cũng chạy theo. - Mẹ, làm ơn gọi hộ con nhà họ Hoàng tới đây. Con sẽ mặc váy cưới cho bố con thấy con là con gái xinh đẹp nhất của ông. Con không muốn làm bố thất vọng. Giúp con với. Con đi tới cửa hàng mua váy. – Vừa chạy, cô gái nhỏ vừa khóc. Vừa ra tới cổng, một chàng trai đã đợi sẵn ở đó. Là Nhật. - Đi thôi. – Anh kéo Nguyên vào trong xe, phóng tít mù. - Sao anh lại ở đây? – lau vội những giọt nước mắt yếu đuối, Nguyên hỏi. - Lúc nãy, cách đây chừng 20′(*), bác Liên gọi cho anh. Mẹ ở nhà chuẩn bị rồi. Từ mấy hôm trước. Cả váy cho em nữa. - Cảm ơn. – Nguyên lặng yên trên xe. Chiếc volvo mui trần màu ghi phóng vút trong đêm. Nguyên lạnh buốt. Mặt tái lại. Đôi mắt tràn đầy sự lo lắng. Đỏ ngầu đáng sợ. *** Bà Mary thấy Nguyên đến, vội vàng, gọi người vào, thay đồ và trang điểm cho cô. Cùng lúc đó, ở phòng bên cạnh, Nhật cũng đang thay đồ. Bộ đồ chú rể mà lẽ ra một tháng nữa anh mới được mặc nó. Nguyên đi từ phía trong trong. Anh sững người. Vẻ đẹp của cô khiến bất cứ người đàn ông nào cũng bị mê hoặc. Mái tóc búi cao lên, trên đầu đội vương miện hình ngôi sao để giữ chiếc khăn voan đằng sau. Chiếc váy màu trắng dài chấm đất đính những bông hoa màu xanh được kết từ đá quý khiến cô càng lộng lẫy hơn. - Đi thôi. – Nguyên giục, cầm tay Nhật kéo đi. Chiếc xe lại lao vút đi. Đến bênh viện, cô vội vàng chạy vào. Ông Bình vẫn tỉnh. Ông vẫn đang cố gắng đợi con gái tới. - Bố. Con đến rồi. – Nguyên vội vàng quỳ xuống cạnh giường ông. – Con gái bố xinh không? – Nước mắt rơi lã chã, Nguyên hỏi. - Xinh chứ. Con gái bố lúc nào cung xinh nhất. Đứng cho bố xem nào. Cô gái nhỏ vội vàng đứng lên, lùi ra xa cho vừa tầm nhìn của bố, xoay một vòng . - Con đẹp lắm. hai đứa rất đẹp đôi. Sau này nhất định sẽ hạnh phúc. Con phải chăm sóc con bé thật tốt nhé Nhật. Nó còn khờ dại lắm. Dễ bị tổn thương. Đừng làm nó buồn. Nghe không? - Dạ. – Nhật gật khẽ. – Bố yên tâm. Con sẽ chăm sóc tốt cho Nguyên Anh. - Ừ. – Ông Bình chỉ nói được có thế rồi lại rơi vào trạng thái hôn mê sâu. Nguyên sụp xuống. Khóc nức nở. Nhật ôm cô vào lòng. Nhẹ nhàng an ủi. (*) Bà Liên gọi cho Nhật trước khi Nguyên đi xuống. Mọi người chớ có hiểu lầm Nguyên đi mất 20′ từ trong phòng ông Bình ra đến cổng bệnh viện. Chương 22: Lễ cưới. Bà Mary ở nhà, ngay trong đêm hôm đó, vội vàng cho người chuẩn bị. Mua sắm, trang hoàng phòng tân hôn. Tất cả mọi thứ đều hoàn hảo trong một đêm. Đám cưới này cần phải được làm gấp nhưng không được kém phần long trọng và hoành tráng. Ông Bình ngồi trên xe lăn. Đôi mắt vẫn nhắm nghiền. Đằng sau ông là hàng loạt các loại máy móc hộ trợ. Máy huyết áp, đo nhịp tim, máy thở oxy, máy trợ tim… Bên cạnh đó còn sẵn sàng một đội ngũ các bác sĩ giỏi nhất trực sẵn bên cạnh để đề phòng có chuyện gì xấu nhất xảy ra. Ngày mai hôn lễ sẽ được tổ chức. Nguyên không muốn mình cô đơn trong lễ cưới của chính mình. Cuộc điện thoại của Nguyên khiến Tâm bất ngờ. - Mình sẽ kết hôn vào sáng ngày mai. 8h. Cậu nhớ đến nhé. Anh Minh sẽ qua đón. – Nguyên bình thản thông báo cho cô bạn. - Cái gì? – Tâm hét lên qua điện thoại. – Kết hôn? Vũ Nguyên Anh. Đừng có đùa quá chớn như vậy. Kết hôn không phải chuyện thích đừa là được đâu. - Mình nói thật. Sáng mai. 8h. Cậu nhất đinh phải đến. Mọi chuyện mình sẽ kể sau. Báo Quân giúp mình. Minh rất bận. Sau khi xong việc, mình sẽ kể rõ mọi chuyện cho các cậu nghe. Thôi nha. Nói xong, không chờ phản ứng của Tâm, cô đã gác máy. Giọng cô cố gắng bình tĩnh khi nói chuyện với Tâm. Nhưng bây giờ thì không thể. Hai hàng nước mắt lăn xuống gò mà. Cô khóc không thành tiếng. Nhưng ai biết được nỗi đau không thể nói đó mới chính là nỗi đau nhất. *** Cả đêm qua Nguyên thức trắng. Các cuộc gọi nhỡ không ngừng của Quân khiến cô áy náy. Cô biết Quân thích cô từ hồi học cấp III. Nhưng đó chỉ đơn thuần là những rung cảm đầu tiên của tuổi học trò. Tuy nhiên đến bây giờ Quân vẫn không thôi thích cô. Liệu đó có phải là những rung cảm nhất thời? Có lẽ tại Quân chưa gặp được một người thích hợp. Cũng có lẽ cô là người đầu tiên cậu bạn thích nên mới lâu như vậy. Hai đứa ở gần nhau cũng 21 năm rồi. Không phải ít nữa. Cuối cùng, khi không thể từ chối được nữa, Nguyên đành bắt máy: - Quân hả? - Dạ vâng. Là tôi thưa tiểu thư. – Giọng cậu bạn hậm hực đầu bên kia. - Có chuyện gì không? - Bố mẹ mình muốn gặp cậu có chuyện chuyện. Chắc mất chừng 15′ thôi. Ra ngay quán cafe gần nhà cậu nhé. - Chuyện gì nghiêm trọng vậy? – Nguyên hỏi mặc dù cô cũng đã lờ mờ đoán ra lý do. - Bố mẹ biết hết chuyện của cậu rồi. Là mình nói. Xin lỗi vì đã không giữ lời hứa. – Quân ngập ngừng nói ở đầu dây bên kia. - Được rồi. Mình ra ngay. Xỏ vội đôi giày vào chân, Nguyên vội vàng chạy bộ ra tiệm cafe cách nhà chừng 2km. - Cô. Chú. – Cô chào khi nhìn thấy ông Bắc và bà Ngọc ngồi ở vị trí gần cửa ra vào, rất dễ nhìn thấy. - Nguyên hả con. Ngồi đi. Đen đá? – Ông Bắc nói. - Dạ vâng. Gọi cho cô một ly đen đá, ông Bắc mới từ tốn nói: - Nguyên. Chú biết con không muốn người khác biết chuyện của mình. Nhưng chúng ta như người nhà. Vì vậy chú khuyên con đừng vì người khác mà phá hoại hạnh phúc của chính mình. - Dạ. Chú. – Nhấp ngụm cafe đen, Nguyên trả lời, đôi mày nheo lại. – Con không làm chuyện này vì ai cả. - Đừng tưởng chú không biết. Chú biết con là ai. và hiện giờ chú đang là người điều trị trực tiếp cho bố của con. - Con không có ý đó. Nếu chú đã biết thì con cũng xin nói thẳng đó là người đã sinh ra con. Cho con mạng sống này. Con không thể làm một chút việc cuối cùng cho ông sao? – Giọng cô bắt đầu run run. - Chú không có quyền phản đối và ép buộc con bất cứ điều gì. Chú chỉ muốn nói con đừng có miễn cưỡng bản thân mình. - Con không miễn cưỡng. Do con tự nguyện. Con cũng có lý do để đồng ý. Lý do đó tốt cho con hơn là bố con. - Những con không yêu người đó. – Ông Bắc nhấn mạnh lại. - Tình cảm có thể vun đắp. Ngày xưa chú với cô cũng đâu có yêu nhau. Nhưng 2 người vẫn rất hạnh phúc. - Nguyên. – Im lặng suốt từ khi Nguyên đến, bây giờ bà Ngọc mới lên tiếng. – Con đã suy nghĩ kỹ chưa? Đó là quyết định của cả một đời chứ không chỉ trong chốc lát. Cô biết con là một người rất cẩn thận. Không bao giờ nghe theo lời ngước khác. Cô cũng biết con đồng ý chuyện này không chỉ vì bố con mà còn vì bản thân con nữa. Nhưng mọi chuyện không chỉ đơn giản như hiện tại. Kết hôn rồi thì mọi chuyện sẽ như thế nào? Con đã bao giờ nghĩ tới chưa? - Cô. Con biết mọi người lo cho con, quan tâm đến con những con lớn rồi cô ạ. Con biết chuyện nào tốt cho mình. Con biết chuyện nào nên làm và chuyện nào không nên. Cô chú đừng quá lo lắng. - Ta biết sẽ không khuyện được con. – Ông Bắc nói. – Quân không đi cùng chúng ta vì thằng bé nói nó biết chắc chắn con sẽ không đồng ý. Đi thêm thì cũng đâu có được gì. Vậy tại sao lại đi. Việc con từ chối sẽ chỉ khiến nó đau lòng hơn và việc xuất hiện của nó sẽ làm cho con khó xử mà thôi. - Con xin lỗi. – Nguyên cúi mặt xuống đất, nói lí nhí. – Con biết con phụ tấm lòng của mọi người. Nhưng đây là việc con nên làm và con phải làm. Con không thể từ chối được. Vì chính bản thân con và cũng vì chính bố con. Chắc cô chú hiểu. Bố mẹ con ở trên trời có biết thì chắc sẽ không phản đối. Con rất hy vọng cô chú và Quân sẽ ủng hộ con trong quyết định này. Dù nó có đúng hay sai đi chăng nữa. - Được rồi. – bà Ngọc gật gật đầu. – Cô chú chắc chắn sẽ ủng hộ con. Đi theo con. Tuy không biết có được suốt cuộc đời hay không nhưng ít ra là trong lúc khó khăn này. Con về đi kẻo muộn. - 8h sáng. Cô chú nên khách sạn Legend chúc mừng cho con. Con không muốn mình đơn độc trong lễ cưới ngày hôm nay. – Nguyên mỉm cười gượng gạo. Trong tía nhìn không có mấy hy vọng. Nhưung câu trả lời ngay tắp lự của ông Bắc khiến cô bất ngờ. - Chắc chắn sẽ đến. Chú không thể để con một mình được. Chắc chắn cô chú sẽ đến. Yên tâm nha. Để chú gọi taxi đưa con về. - Vâng. *** Mất khá nhiều thời gian trang điểm để che đi đôi mắt gấu trúc của Nguyên. - Nguyên Anh. – Bà Mary hỏi cô gái nhỏ khi nhìn người trang điểm đang phủ phấn lót lên mặt. – Đêm qua con mất ngủ hả? - Dạ. Một chút xíu thôi. Không sao đâu ạ. – Cô cười xòa. - Có lẽ con nên ăn một chút gì đấy. Sẽ tốt hơn. Ngày cưới không nên nhịn đói. Mẹ mang cho con con chút bánh ngọt nhé. Con thích chocolate đắng phải không? - Vâng. Con cảm ơn. – Cô lại cười. Bà Mary nói đúng. Cô cần phải ăn. Suốt một ngày hôm qua gần như không có thứ gì vào bụng. Sáng nay cũng vậy. Lại còn uống mấy ngụm cafe đen khiến cho chiếc dạ dày nhỏ càng cồn cào hơn. Miếng bánh to hơn sự tưởng khiến cái bụng trống rỗng của cô được lấp đầy. Một chút chocolate đen còn sót lại ở mép khiến bà Mary bật cười. Sự vô tư của cô con dâu làm ch bà thích thú. Không như những tiểu thư con nhà danh giá khác. Nếu chẳng may gặp phải trường hợp như Nguyên thì họ sẽ ngượng ngùng quay đi. Không thể tự nhiên như nhiên lấy giấy ăn lau được. Đó là lý do tại sao bà thích cô gái này. Ở cô có một sự vô tư, tự nhiên mà bà chưa hề gặp ở một tiểu thư Á Đông. Lối sống phương Tây muốn mọi thứ đều tự nhiên. bà cũng vậy. Tuy có cầu kỳ về hình thức. Nhưng việc cư xử tự nhiên giữa người và người sẽ khiến mọi việc thoải mái và dễ nói chuyện hơn. - Con muốn ăn nữa không? - Dạ thôi. Con sẽ ăn sau. – Nguyên cười tủm. – Bố con sao rồi ạ? - Yên tâm. Vẫn bình thường. Mọi người vẫn chăm sóc cho ông ấy cẩn thận. Tâm lý con cần thoải mái một chút. Lễ cưới sẽ diễn ra nhanh thôi. Con cần được nghỉ ngơi. Mọi chuyện để ta và bố con lo. Đi thay đồ đi. 15′ nữa. Bình tĩnh. Mẹ ra ngoài kia có chút việc. Được không? - Dạ vâng. Bà Mary đi rồi. Không khí trong căn phòng lại rơi vào im lặng. Những người thợ trang điểm tiếp tục làm công việc của mình. Đôi mắt của cô gái nhỏ lặng đi đôi chút. Nó bình tĩnh, lặng yên một cách đáng sợ. Một ánh nhìn sắc bén nhưng lại không có chút giao động nào. - Tiểu thư. Đến giờ rồi ạ. – Người giúp việc nhắc nhở cô. - Cảm ơn chị. – Cô mỉm cười đáp lại. Đôi tay bỗng chợt siết chặt và run lên. Cô đang mất bình tĩnh. Từ nãy đến giờ, cô đã không giữ được bình tĩnh nữa. Chỉ có điều nó bây giờ cô mới nhận ra mà thôi. Linh từ ngoài đi vào. Cô vội vàng hỏi: - Chị Linh. Bố em sao rồi? - Bố không sao đâu. Vẫn rất ổn. Em yên tâm. – Đang định bước ra cửa, Linh quay người lại nói – Hôm nay em rất xinh. Em gái của chị. Em gái của chị. Nghe mới thân thương làm sao. Nghe được cụm từ đó, cô gái nhỏ chợt thấy ấm lòng. Những nhịp thở dần dần chậm lại. Đôi tay cũng bớt run. Cô nhấp một ngụm trà xanh và bước ra ngoài. Chú rể đã đợi ở bên ngoài từ bao giờ. Bộ vest màu đen, thắt nơ màu đen, áo sơmi màu trắng. Mái tóc vàng hơi dài. Anh quay người. Đưa tay về phía Nguyên một cách lịch sự. Bàn tay trái đeo chiếc găng màu trắng rụt rè nắm lấy bàn tay phải của người đối diện đang chìa ra. Khi tay Nguyên vừa đặt vào. Nhanh chóng. Nhật nắm chặt lấy và kéo Nguyên về phía mình. Anh khoác vào tay cô. Hai người cùng bước đi. Trước khi cánh cửa mở ra, như để trấn an cô vợ trẻ, anh siết chặt bàn tay hơn. Cuối cùng thì cái giờ phút ấy. Cánh cửa đã mở ra. Đó là điều hiển nhiên. Nguyên tự nhiên cảm thấy sợ ánh sáng chói lòa nơi này. Một phản xạ hay là niểm tien trao vào người mà mình tin tưởng? Nguyên nắm chặt lấy tay Nhật. Một cái nắm tay trao gửi niềm tin? Con đường trải thám trắng và kết hoa hồng màu trắng. Tất cả tượng trưng cho sự chân thánh và vĩnh cửu. Đôi chân của cô gái nhỏ run run. Nhưng ông Bình ngôi trên xe lăn, đôi mắt nhắm nghiền ở bên cạnh khiến cô lại tiếp tục bước đi. Chàng trai bên cạnh cô siết chặt vòng tay hơn. Nó chứng tỏ đó là một sự bảo vệ an toàn. Cả hai cùng nhau ký vào giấy đăng ký kết hôn. Tấm bìa cứng có tên và chứ ký của cả hai người. 2 tấm bìa dày màu đỏ tượng trưng cho một cuộc hôn nhân. Vậy nó có tượng trưng cho một cuộc hôn nhân có tình yêu? *** Lễ cưới kết thúc. Ông Bình được đưa vào bệnh viện. Nguyên rất muốn đi theo nhưng không thể. Bà Ngọc và ông Bắc nhất định giữ cô lại. Theo quan niệm của người phương Đông, nhất định phải ở nhà chồng v ào ngày đầu tiên. Nguyên cũng không ngoại lệ. Tâm cũng phản đối nên cô đành phải nghe theo. Hôm nay, Quân không đến. Ông Bắc và bà Ngọc mang hộ món quà cưới con trai gửi cho Nguyên. Kết thúc buổi lễ, bà Ngọc mới đưa. - Quân dặn vậy. Còn nói rằng khi nào về đến nhà thì con hãy mở ra. Không được mở ở đây. - Dạ vâng. – Cầm lấy món quà. Nguyên nói. - Được rồi. Con về đi. Xe đang đợi con phía ngoài. Có chuyện gì ta sẽ thông báo cho. Yên tâm nhé. – Ông Bắc ôm lấy cô. Vỗ lên vai an ủi. - Vâng. Con cảm ơn chú. Con đi đây. - Đi nhé Nguyên. Khi nào rảnh nhớ về nhà. Mai mình sẽ mang Rex qua. - Ừ. – Mở cửa ô tô rồi mà cô gái nhỏ vẫn cố quay lại vẫy tay. Căn nhà được trang hoàng đẹp dẽ. Vẻ u ám ngày trước đã biến mất. Đèn được thắp sáng choang. Dọc con đường từ cổng đi vào treo toàn bộ đèn lồng. Trong ngồi nhà đá đen, mọi thứ cũng được sắp xếp lại. Mang một màu sắc tươi mới, trẻ trung và có sức sống. Căn phòng trên lầu ba là phòng tân hôn của đôi vợ chồng trẻ. Rộng. Thoáng. Ấm. Lò sưởi vẫn đang chạy. Chiếc rộng kê gần sát cửa sổ. Có thể nhìn ra dòng sông ngay gần đó. Bức tường nơi bàn trang điểm sơn màu xanh dương. Những phần tường còn lại sơn màu trắng. Nó tạo nên một sự hài hòa kỳ lạ. Chiếc tủ âm chạy dọc theo bức tường lớn. Mọi thứ đều được thực hiện một cách hoàn chỉnh. Không có một vết tì nào. Quả thật là một gai đình danh giá. Nhưng trong sự hoàn hảo ấy, Nguyên vẫn lờ mờ cảm nhận được một sự không hoàn hảo như vẻ ngoài của nó. Là gì? Cô gái không biết. Chỉ biết rằng nó không hoàn hảo mà thôi. - Con có cần nghỉ ngơi một chút không? – Bà Mary đẩy cửa bước vào. – Hôm nay con mệt rồi. - Không ạ. Con xuống bây giờ. Mẹ đợi con một chút. – Cô nói rồi vội vàng mở vali lấy đồ để thay. - Ừ. – Bà Mary đóng cửa lại và đi ra ngoài. Lòng bà thầm nghĩ Nguyên Anh là một cô gái đặc biệt. Bà cũng thấy thương cho con dâu mới. Dù gì cũng là con một gia đình quyền quý. Có địa vị mà ai cũng mơ ước. Gia đình có thế lực về mọi mặt. Lại không chịu làm một tiểu thư cành vàng lá ngọc. Lúc nào cũng ương bướng. Không thích làm những gì mình không thích. Không thích nói những gì mình không muốn nói. Cũng không thích nghe theo sự sắp xếp của người khác. Vậy mà lại sống rất tình cảm. Vì bố mà chịu đi lấy chồng khi mới 21 tuổi. Lúc nào cũng lo lắng cho bố mặc dù thời gain hai bố con ở bên nhau không có nhiều. Bà nhìn thấy ở Nguyên Anh một tố chất mà không phải cô gái nào cũng có. Một cô gái đặc biệt nên dành cho một chàng trai đặc biệt. như vậy sẽ tốt hơn. Gần 8h tối rồi. Minh gọi điện về thông báo ông Bình vẫn bình thường để cho Nguyên yên tâm. Bữa cơm hôm nay thịnh soạn. Nhưng cô gái nhỏ chỉ ăn chút ít rồi xin phép lên phòng. Nhật vẫn ngồi im. Không nói gì. Lặng lẽ ăn nốt phần còn lại của mình. Nguyên lên phòng. Mở túi xách lấy ra món quà nhỏ mà Quân gửi. Là một đôi vé máy bay đi Hàn Quốc. Kèm theo một bức thư: “Nguyên. Mình biết mình không thể thay đối quyết định của cậu. Mình cũng biết khi cậu được gả vào nhà đó thì cũng không phải lo lắng gì nên mình rất yên tâm. Cậu bây giờ cần có người bên cạnh để chăm sóc và yêu thương. Người đó không phải là mình và mình cũng không thể làm được điều đó. Vì vậy hãy hạnh phúc nhé. Nếu không mình sẽ rất hối hận. Cô dâu nào cũng được đi tuần trăng mật những cậu thì không. Cặp vé máy bay này cậu nhất đinh phải dùng đến. Hàn Quốc rất đẹp. Khi nào ổn định mọi chuyện thì hãy đi. Cậu không thiếu tiền dể mua vé máy bay đi du lịch nhưng mình sợ cậu sẽ quên không đi. Vì vậy mình cần nhắc nhở cậu. Sang đầu tuần sau mình sẽ đi du học ở Mỹ. Chắc khoảng 5 hay 6 năm gì đó. Nếu có dịp thì hãy sang thăm mình. Hãy cùng Nhật đi đến đâu cậu muốn. Cặp vé đó không có hạn sử dụng nên cậu hãy yên tâm. Nhớ đấy nhé. Hãy cũng Nhật tiễn mình ra sân bay. Hai người hạnh phúc.” Nguyên gấp lá thư lại như cũ và bỏ vào phong bì. Cặp vé máy bay cũng được để vào vị trí cũ. Hai dòng nước mắt lăn xuống gó má. Quân yêu cô. Nhưng cậu biết không thể làm cho cô hạnh phúc. Và cậu chúc cô hạnh phúc. Quân là một người bạn tốt. Và cô cũng chúc cậu hạnh phúc. Không có cô thì Quân sẽ hạnh phúc hơn. Cô chỉ mang đến rắc rối và phiền toái cho cậu mà thôi. Nhật đứng ở ngoài nhìn thấy toàn bộ tất cả. Anh định mang lên cho Nguyên cốc sữa nhưng thấy cô đang khóc trong phòng nên anh đứng ngoài. Khi thấy cô không khóc nữa, gương mặt trở về trạng thái bình thường thì anh mới đi vào. - Em uống sữa đi. - Cảm ơn. – Đón lấy cốc sữa từ tay anh, Nguyên khẽ nói. - Ah ra ngoài có chút việc. Chắc chừng 11h mới về. Em cứ ngủ trước đi. - Vâng. *** Gần 11h đêm, Nhật mới về. Thực ra anh chẳng có việc gì cả. Chẳng qua anh đi ra ngoài cho Nguyên đỡ phần khó xử. Có muốn làm gì thì cũng đều để cho qua giai đoạn khó khăn này đã. Nhẹ nhàng mở cửa bước vào phòng, anh thấy Nguyên vẫn đang ngồi trên giường nhưng đôi mắt nhắm nghiền. Tự nhiên, khóe môi của anh cong lên thành một nụ cười khó hiểu. Anh thầm nghĩ cô đang ngủ gật. Đúng vậy. Cô đang ngủ gật. Đặt cô nằm đúng tư thế trên giường. Anh lẳng lặng lấy chăn đệm trong tủ dải xuống đất nằm. Anh không muốn làm cô thức giấc. Nguyên nằm im trong tư thế khi nãy. Không dám cựa quậy sợ Nhật phát hiện ra mình vẫn còn thức. Cô đang ngồi im trong đêm. Không ngủ nhưng cũng không làm gì. Chỉ đơn giản là ngồi và nghĩ về một chuyện nào đó mà chính bản thân cũng không xác định được. Tiếng cạnh cửa rất khẽ khiến cô giật mình. Một bóng đen cao lớn đi vào. Qua ánh đèn mờ mờ từ phía ngoài hắt vào, cô biết đó là ai. Đôi mắt đang mở to vội vàng nhắm nghiền lại. Cô lúng túng khi anh chạm vào người cô. Nhưng sau đó, anh bế cô lên, đặt cô về đúng tư thế cần cho người đang ngủ. Qua khe mắt mở hé ra một chút, cô thầm cảm ơn khi anh lấy chăn đệm xuống dưới đất nằm. Rồi từ từ, giấc ngủ đến với cô gái nhỏ. *** - Bố. Bố ơi. Mẹ… – Nguyên giật bắn mình tỉnh dậy. Giấc mơ quái quỷ. Bố mẹ nuôi cô xuất hiện ở trong giấc mơ đo. Hai người mỉm cười nhìn cô. Rồi một cơn lốc tới. Gió mạnh. Mọi thứ đen ngòm. Cuốn đi tất cả mọi thứ. Rồi nó lại đưa mọi thư trở lại. Lần này có cả ông Bình. Ba người ôm lấy cô. Thân thiết. Một gia đình thật sự. Gió thổi nhẹ. Các đôi tay đang ôm lấy cô dần dần…dần dần buông ra. Cả ba người đang háo cát ngay trước mặt cô. Cô không kịp phản ứng gì cả. Đến khi chỉ còn 6 bàn tay đang chới với trong đống cát màu đen ánh huyền hoặc, cô mới nhận ra và hét lên. Nhưng đã quá muộn. Các đầu ngón tay còn sót lại cố gắng khua khắng, cố gắng níu giữ một vật gì đó để trụ lại nhưng không thể. Vài giây sau. Tất cả biến mất. Không còn gì nữa. Đống cát màu đen đột nhiên tung lên cao, xoáy thành hình phễu rồi theo cơn gió bay đi mất. Tiếng gọi bật ra khỏi cổ họng của cô. Nhưng đã muộn. Nghe thấy tiếng thét của Nguyên Anh trong đêm. Nhật vội ngồi dậy. Cô đag ngồi trên giường, đôi mắt đầy hoảng loạn. -Nguyên Anh. – Anh bật chiếc đèn ngủ lên. – Sao vậy? - K…không… Em không sao. – Cô lắp bắp, bàn tay run lên, lạnh toát trong tay anh. - Được rồi. Ngủ đi. Không sao hết. – Nhật vỗ về. Đặt cô xuống giường. Cô không nói gì nữa. nằm im. Đôi mắt từ từ nhắm lại. Lúc đó mới 12h. Đợi khi có cảm giác cô đã ngủ thật say, anh mới trở về vị trí của mình. Tiếng động nhẹ khiến Nhật tỉnh giấc. Khẩu súng để dưới gối đã được lên đạn lúc nào cũng sẵn sàng. Một cái bóng lò dò đi từ phía cửa sổ tới chỗ anh. Bàn tay đã luồn sẵn dưới gối, chạm vào khẩu sủng kim loại lành lạnh. Đôi mắt vẫn nhắm nhưng độ cảnh giác của anh rất cao. Cái bóng ngồi xuống. Lên tiếng: - Em ngủ đây được không? Là Nguyên Anh. Cơ thể trở lại như bình thường. Anh nói: - Được. Mấy giờ rồi? - 2h. Em sợ. Em không ngủ được. - Được. Vào đi. – Anh mở chăn ra. Chỉnh lại chiếc gôi cho cô rồi anh nói. – Không phải sợ. Bố em chắc chắn sẽ không sao đâu. Yên tâm đi. - Cảm ơn. – Cô chui vào trong chăn. Ấm áp kỳ lạ. Nép sát vào người anh, cô nói. – Xin lỗi. Đánh thức anh lúc khuya như vậy. - Không sao. Ngủ đi. – Nhật cười khẽ. Đưa tay choàng qua người cô như để tiếp thêm hơi ấm. Một đêm mùa đông qua đi. Đến ngày mai, ánh bình lên. Cuộc sỗng sẽ tươi đẹp hơn.
Posted on: Tue, 15 Oct 2013 06:52:03 +0000

Trending Topics



Recently Viewed Topics




© 2015