Vậy mà chúng ta cứ than “ngồi thiền sao cứ loạn - TopicsExpress



          

Vậy mà chúng ta cứ than “ngồi thiền sao cứ loạn hoài!” Tuy loạn hoài nhưng Ông chủ vẫn ngồi đó chớ đâu. Nếu không quên Ông chủ, thì nó loạn cười với nó chơi “mấy chú hề mà”. Cái thật sờ sờ ở đây thấy mấy chú đang diễn trò. Tu như vậy mới thật là hữu hiệu. Người không biết tu thì sự tu của mình cảm thấy như vô ích. Năm ngoái ngồi cũng vọng tưởng, năm nay ngồi cũng vọng tưởng, chắc năm mười năm nữa cũng vọng tưởng! Tu như vậy buồn chết. Phải thấy năm ngoái trong một giờ bao nhiêu lần vọng tưởng, năm nay một giờ bao nhiêu lần vọng tưởng. Nó thưa từ từ. Mà thưa vọng tưởng từ từ, thì Ông chủ hiện ngày càng rõ hơn, phải không? Vọng tưởng càng vắng, Ông chủ càng hiện sờ sờ, chớ có thiếu chỗ nào. Nghiệm cho chín chắn mới thấy giá trị của sự tu, còn nghiệm chưa chín chắn thì chỉ thấy vọng tưởng chớ không thấy gì nữa hết. Tu như vậy tức là vô ích rồi. Cứ thế mà thấy tới thấy lui, Ông chủ không vắng mặt lúc nào hết. Cho nên trong nhà thiền quở trách không cho chúng ta ngủ, vì ngủ thì hết thấy. Thà là thức, dù nó chạy lên chạy xuống nhưng quan trọng là mình vẫn thấy nó, thì không mất Ông chủ. Nếu nó lặng mà không biết gì hết thì mất Ông chủ. Nên Phật nói khi chúng ta ngủ như đi vào hang quỉ. Vọng tưởng tuy nó điên đảo một chút nhưng Ông chủ vẫn có mặt đó để quán sát nó. Còn vào hang quỉ thì thôi hết thấy ai, khách không mà chủ cũng không luôn. Vì vậy khi vọng tưởng, không ai đánh, không ai véo tai; nhưng ngủ gục là bị đánh, bị véo tai. Bởi vì lúc đó ta quên mất Ông chủ rồi. Mất cả chủ khách thì phải kêu dậy, chớ không thì đi sâu vào trong hang quỉ tối sao! Hiểu cho thật kỹ chúng ta mới thấy ý nghĩa, giá trị của người tu thiền.
Posted on: Fri, 04 Oct 2013 15:00:04 +0000

Trending Topics



Recently Viewed Topics




© 2015