TRUYỀN THUYẾT VỀ LÊ LỢI ________ THANH KIẾM - TopicsExpress



          

TRUYỀN THUYẾT VỀ LÊ LỢI ________ THANH KIẾM THẦN Truyện kể rằng Lê Lợi, Khi chưa dựng sơn hà, Có bạn tên là Thận, Như anh em một nhà. Thận làm nghề chài lưới, Một hôm đi ra sông, Thấy đáy nước phát sáng, Rất nghi hoặc trong lòng. Ông quăng lưới bắt cá, Mãi không thấy cá đâu, Chỉ vớt được thanh sắt Dài một thước, sỉn màu. Định vứt đi, nhưng tiếc, Ông đem nó về nhà, Vứt vào trong góc tối, Đêm phát sáng chói lòa. Một hôm Lê Lợi đến, Thấy lạ, hỏi sự tình. Rồi xin thanh sắt ấy Đem về nhà cho mình. Ông cho người rửa sạch, Đánh bóng lớp gỉ đen, Thấy trên đó chữ “Lợi” Và hai chữ “Thuận Thiên”. Hôm sau, bước ra cửa, Thấy vỏ gươm bằng vàng, Ông sụp lạy xuống đất Rất cung kính, mà rằng: “Nếu đây là gươm báu Trời ban cho Lợi này, Thì hãy làm phép lạ, Cho nhập làm một ngay!” Ông giơ thanh sắt nhỏ Trước mặt mình, bất ngờ Thanh sắt thành gươm sáng Cho vào vỏ rất vừa. Đêm hôm ấy bất chợt Mưa gió to rất lâu. Sáng dậy, vợ Lê Lợi Khi đi ra vườn rau Thấy bốn vết chân lớn, Rất rộng và rất dài Bà gọi chồng, muốn hỏi Dấu chân này của ai. Rồi hai người lại thấy Chiếc ấn ngọc đắt tiền, Trên mặt có chữ “Lợi” Và hai chữ “Thuận Thiên”. Về sau, lên ngôi báu, Vua dùng hai chữ này Làm niên hiệu Đại Việt. “Thuận ý trời” là đây. Lê Lợi liền vội vã Đem nó giấu trong nhà, Mừng được trời giao ấn, Lo đại sự quốc gia. Theo truyền thuyết, Lê Lợi Luôn mang gươm theo mình, Dùng nó chém đầu địch, Đuổi hết giặc nhà Minh. Khi công thành danh toại, Vua Lê Lợi một lần Đi thuyền rồng du ngoạn Trên mặt hồ Thủy Quân. Bỗng Rùa Vàng xuất hiện, Đòi gươm báu, và hồ Đổi thành hồ Hoàn Kiếm, Ngay trong lòng thủ đô. LÊ LỢI ĐƯỢC LINH HỒN CÔ GÁI CỨU THOÁT Truyền thuyết cũng kể lại, Lê Lợi thời kỳ đầu, Một lần bị giặc đuổi Phải chạy vào rừng sâu. Ở đấy ông bất chợt Thấy có một xác người, Một cô gái, trên cỏ, Khuôn mặt vẫn còn tươi. Ông dùng gươm đào huyệt, Đắp cho nàng nấm mồ, Khấn, mong nàng phù hộ Giúp ông dựng cơ đồ. Khi quân Minh đuổi đến, Ông trốn vào hốc cây. Bầy chó cứ sục sạo Rất lâu bên cây này. Giặc sinh nghi, dùng kiếm Đâm xuyên cây, trúng người. Lê Lợi phải lấy áo Lau kiếm sạch máu tươi. Rồi chúng lấy lửa đốt. Và từ thân cây già Bất chợt một con cáo Lông màu trắng chạy ra. Bầy chó ùa theo đuổi. Giặc bỏ đi vội vàng. Lê Lợi may thoát chết, Sụp lạy trước mộ nàng. Nàng đã hóa thành cáo, Chạy trước mặt đám đông, Để thu hút bầy chó Và giải cứu cho ông. Về sau ông lập miếu Thờ nàng như thờ thần, Còn truy tặng danh hiệu Là Hồ Ly Phu Nhân. Nơi Lê Lợi thoát chết Bây giờ là cánh đồng, Có tên là Đồng chó Bên cạnh một dòng sông. Ngày nay con sông ấy Được gọi là sông Chu, Nằm không xa Bái Thượng, Nơi thường nhiều sương mù. LÊ LỢI VI QUÂN, NGUYỄN TRÃI VI THẦN Khi hay tin Lê Lợi Đang chiêu quân đánh Tàu, Trần Nguyên Hãn cải dạng Thành một anh bán dầu Vào Đông Đô tìm cách Gặp Nguyễn Trãi tiên sinh, Người đang bị giam lõng, Kiểm soát bởi quân Minh. Rồi sau khi bàn luận, Hai người trốn khỏi thành, Lặn lội tìm minh chúa Trong núi rừng xứ Thanh. Được Nguyễn Trãi hiến kế Với kế hoạch “Bình Ngô”, Lê Lợi mời hai vị Tham gia dựng cơ đồ. Nguyễn Trãi sai lấy mật Viết lên nhiều lá cây Mọc bên sông gần đấy Tám chữ nho thế này: Lê Lợi là hoàng đế Chữ “Lê Lợi vi quân”, Bầy tôi là Nguyễn Trãi, Chữ “Nguyễn Trãi vi thần”. Tất nhiên kiến thấy mật Liền bu đến rất đông. Chúng ăn, đục xuyên lá, Lá rơi xuống dòng sông. Những chiếc lá có chữ Nước cuốn đi khắp nơi, Dân chúng nhặt lên đọc, Nghĩ đó là ý trời. Nhờ những chiếc lá ấy, Người tìm đến đông dần, Cùng tham gia khởi nghĩa, Vì “Lê Lợi vi quân”. LÊ LỢI LÀM NGƯỜI MÒ CÁ Lại nữa, một lần nọ, Giặc đuổi gấp phía sau, Lê Lợi thấy hai cụ Đang tát nước ruộng sâu, Liền nhảy ào xuống ruộng, Cởi áo, để ngực trần, Giả làm người mò cá Như con nhà nông dân. Giặc kéo đến liền hỏi: Thấy ai chạy qua không? Hai cụ đáp: Không biết. Chúng tôi mải làm đồng. Thấy Lê Lợi có vẻ Muốn nghe chuyện, bà già Quát: “Mày lo mò cá Rồi còn sớm về nhà!” Giặc nghe thế, tưởng thật, Liền bỏ đi, hai người Mời về nhà nghỉ tạm, Lúc ấy đã tối trời. Trước bữa cơm giản dị, Hai cụ lạy rồi thưa: “Chúng tôi, lúc nguy khốn, Có thất lễ với vua...” Lê Lợi lạy đáp lại, Cảm ơn hai cụ già. Lúc thành vương, quay lại, Vất vả tìm đến nhà Thì hai cụ đã chết. Để ghi nhớ ân sâu, Ông cho lập miếu cúng, Còn thụy phong tước hầu. LÊ LAI CỨU CHÚA Theo Đại Việt thông sử, Quan Nội hầu Lê Lai Là người tính cương trực, Có chí và có tài. Năm một bốn một tám, Mới phất ngọn cờ đào, Bị thua ở Mường Một, Vua chạy về Trịnh Cao. Đó là nơi hẻo lánh, Nhiều thú dữ, ít dân. Giặc bao vây tứ phía, Tình thế hiểm nguy dần. Nghĩa quân thì lính ít, Lương thực thiếu bất ngờ. Ở lại sẽ chết hết. Làm thế nào bây giờ? Đó là điều day dứt, Làm phiền lòng Lê Lai, Khiến bồi hồi nhớ lại Ngày Hội thề Lũng Nhai. Cuối cùng ông đề nghị Đức vua cởi áo bào Để ông mặc, ra trận, Mở đường huyết xem sao. Và rồi, đóng giả chúa, Cưỡi voi phủ lụa vàng, Ông cùng năm trăm lính, Xông vào giặc, thét vang: “Ta là vua Lê Lợi, Quyết chiến cùng chúng mày! Đứa nào không muốn sống, Hãy nhanh chóng ra đây!” Rồi tả xung, hữu đột, Ông chém giết hồi lâu, Cho đến khi đuối sức, Bị giặc bắt, chém đầu. Trong khi đó, Lê Lợi Và binh tướng của ông Thoát vây, sau lãnh đạo Cuộc khởi nghĩa thành công. Cảm vì lòng trung nghĩa, Vua Lê Lợi cho người Tìm xác ông chôn cất, Lập miếu thờ suốt đời.
Posted on: Sun, 11 Aug 2013 12:43:27 +0000

Trending Topics



Recently Viewed Topics




© 2015