BIẾT MÌNH THÍCH GÌ LÀ MỘT MAY MẮN! DO WHAT YOU LOVE AND - TopicsExpress



          

BIẾT MÌNH THÍCH GÌ LÀ MỘT MAY MẮN! DO WHAT YOU LOVE AND LOVE WHAT YOU DO (A speech was spoken at the Career Orientation organized by AIESEC ( 11, march, 2012)) Thank you for giving me an opportunity to share in this amazing day. I don’t know how special today is to you, but for me, today is special. Because this is the first time I’ve ever spoken English, in public. Previously I learnt English as a regular subject at high school, after that I took Japanese at university for 4 years, and at work I only use Vietnamese. Therefore my Japanese goes by day by day, and now I could merely say hello, good night, konichiwa, oyasuminasai… I believe now you could know how “well” I speak English, and if anyone here misses my words, don’t panic, please go to my blog to read what I’m talking today. Do you know why do I come here for a sharing session? It’s simply my choice. Later on, you will understand why I choose this action. I tried to learn by heart my talk script last night, unfortunately I could remember all, that’s why I bring this kindle up here as a reminder. I don’t mind if you don’t figure out what I speak, because I think, today, I will be an example for what I’m saying to you:“Do what you love and love what you do.”Up to now I have always done what I love, not because I want to be successful and famous like Edison, Mari Curie or Steve Jobs. It’s just because I am a human being. Do you know the difference between human and computer? Thank you. Now let me share my thinking. Computers are programmed by man, not by themselves. Computers are used by man, not by themselves. On the other hand, we, human, has a right to explore ourselves and it’s we ourselves who make our lives meaningful. We have freedom. So why don’t we choose to do what we love? What are we afraid of? Let me tell you a real story of my husband. He liked art and visualization. He made wonderful poems (in my view), from the day we first dated till the day we got married, he wrote a poem for me. Reading his lines of poems I see Vietnamese is awesome. And he liked taking photos. He would make me pose in many ways of his view. One album full of orange color came out. I didn’t see me in it, yet I saw his passion. He liked designing. He little by little designed my personal blog, then my company’s website. He self-study night and day and say wow to his own works. And he caught very well my business ideas and creatively visualized them. I see him born for creative arts applied for business. Do know you where does he work in? He’s working in research department of a foreign bank. He was at the same university of mine, Foreign Trade University. He never received proper education on making poems, photography, designing and programming. What he did like what I’ve just told you is of his own self-study via Google. He never minds the problem is either new or old, his thinking is that you just need time to resolve it. He make it quick and easy. What I realized here is: when you do what you love, you will not see difficulties you will just see the problems need time to be solved. And more importantly, you find happiness in every moment you do it. Happy for discovering your talents, happy for saying “wow” to yourself. And his life divides into 2 halves: one to play, the other to work. I felt his sigh of boredom every time he’s back from work, and I see him smiles playing with design and images. I once asked him why didn’t he quit at the bank. He answered he need a source of income, and there’s other resposibility at the bank. He felt sorry for what he had learnt and trained before. And he said he didn’t know what he want. Some times I saw him sighing, put his hand on the forehead before sleeping. Things went that way when one day, he had an accident of head injury (minor one), and had to be hospitalized. When he recovered, he told me back there in the hospital he’s very scared, he’s afraid he would die. I asked him, what are you regretting? He said he didn’t transfer all the web accounts to me. I was surprised of the answer. He was discharged from hospital in the afternoon the same day. The doctor said he needed further monitor. We knew that in some cases, it’s fine initially but later the patient may unexpectedly die from head injury. He immediately took this camera and toured around the city to shoot in fear of he might never have another chance to do that. I know what he wants. After that, he still worked at the bank, his morale was low and he thought of resigning, but he didn’t dare to. I talked with him and found that he’s dissatisfied with the management and processes. I asked him: “Will you not feel discontent when you work at other places?” He said: “I’m not sure” I continued asking: “So what’s the problem here?” After thinking for a while, he answered: “The problem is me, I need to manage my emotion and attitude, otherwise, I will not be able to manage myself wherever I go/” He went to work and felt comfortable shortly afterwards. He told me that he would resign, because he did not disagree with the company any more. It’s simply he saw that he didn’t best fit the company’s business philosophy. He need to work where there’s an alignment with his values. I felt he’s very calm when talking about this. And I know he’s ready to move and find a more suitable place. I asked him: Where will you go? He said: Don’t know, I’ll look around. I asked: How do you want your job to be? He hasn’t got the answer. One day, I all of a sudden asked him: “what’s your dream?” His smile faded, he’s silent and contemplating. I asked: “are you thinking of finding your dream?” He closed his eyes and implied a yes. I have talked with many people like my husband who haven’t known what is their dreams, wavering to choose doing between what you like and what has been all fixed and laid out for you. I notice that there are 2 common scenarios: 1. You do for satisfying a short-term need. After feeling satisfied, another need arises and you will again continue to fulfil this need. This will make you change your job. For instance, when you are a fresh graduate, your need is to build up your personal profile, you choose to work for international companies for their prestige, the job is not really of importance. When you have accumulated sufficient experience and reputation, you need more money for marriage and family, you may take a jump for better remuneration. When you are well-off, you see money is not your appetite, you will want to do things you love. But you are not sure of what you really like, you just go for it. If it’s not up to your expectation, you move again. There’s no end. Some of you may be able to listen to your intuition, the little voice, like oprah winfrey or steve jobs. But not all could. 2. You choose a job for the sake of needing one. When hardship strikes, you feel dissatisfied and unable to overcome it, you hide it by quitting or changing your job. I usually see this issue happens when there is an emotional conflict of people between people, and of people between the corporate systems. Like my husband, he didn’t go along well with the management, and luckily, he didn’t quit but choose to get more matured. Do you want to follow these 2 roads? For me, I choose the 3rd one. I see that each of us has our own missions. It’s like what you are born for. And when you are fulfilling your mission, you will have the utmost confidence to do it best and receive the most support. What happens when you use a remote to play music and a knife to control the TV? You will misuse yourself when you don’t know what’s your mission. Our lives will be confusing and until death, we haven’t r realized our talents. I therefore take the road of finding my own mission. How did I do that? I used to take tests to find my strengths and weaknesses via DISC, MBTI, EQ…; seek people’s recommendations, read books about life purpose or do a lot of other job… all of which were of no effect. I managed companies, consulted on branding, marketing, did copywrite, lectured … I had the job in these works, yet I know they are not my mission because I’m sort of under pressure when performing these jobs. I don’t feel at easy and confidently completely. I think when you do things that’s aligned with your mission, you have motivation, not stress. There would be no such things as: you have to do it, you should do it, what’s is right, what is wrong. I realize that I have to find who I am. This is a challenging journey and I have travelled in a disorderly manner, that’s why there’s no result after 2 years.I find out that the key to success for this searching process is that you truly want to find and dare to find on your own self, not on anything else. You will find your mission right away, without having to circle around with no result. And fortunately, I attended WapoSelf program of WapoGroup where I was guided by a master in a truly proactive learning environment. This helps me become much more dynamic in my learning path and reduce my exploring time . And I have discovered my mission: it is to share and help others to find who we are. Not only in Vietnam but the world over as well.Now do you understand why I choose to be here? I don’t mind at all that haven’t used English for a long time, I don’t mind I’ve just come back from a long business trip. It’s simply because I am actualizing my mission. Even though you may laugh at me for my non-standard English, I feel just fine. I will speak better next time. In a nutshell, what I would like to say to you is: finding a job suitable for you is a journey, and you need time for searching. There are many roads for you to choose, but I think the fastest way is to explore who we are to find our mission. And when performing your mission, every day is a bonus to your life, you will enjoy happiness when each day’s coming, you are more of yourself. Please do what you love and love what you do. …. Cảm ơn các bạn đã cho tôi được chia sẻ trong một ngày đặc biệt như thế này. Tôi không biết nó đặc biệt với các bạn như thế nào, nhưng riêng tôi, nó là một ngày rất đáng ghi nhớ. Bởi đây là lần đầu tiên tôi nói trước công chúng bằng tiếng anh. Lúc trước tôi học tiếng anh như là một môn trong chương trình học phổ thông, sau đó lên đại học tôi học 4 năm tiếng Nhật, rồi khi đi làm tôi toàn sử dụng tiếng Việt. Nên tiếng Nhật thì tôi quên hết, chỉ còn biết chào, chúc ngủ ngon konnichiwa, oyasuminasai… còn tiếng anh thì chỉ nói bập bẹ thế này thôi nên nếu bạn nào không nghe được thì lên blog của tôi đọc lại.Vậy các bạn biết tại sao hôm nay tôi lại nhận lời đến chia sẻ hôm nay không? Đơn giản vì đây là lựa chọn của tôi. Lát nữa các bạn sẽ hiểu vì sao tôi lựa chọn điều này. Tôi đã ngồi học thuộc vài viết của mình vào tối hôm qua, hôm nay vẫn chưa thuộc nên tôi cầm giấy đọc. Tôi không sợ các bạn không hiểu tôi nói gì vì tôi nghĩ hôm nay tôi sẽ là một ví dụ minh hoạ cho những điều tôi sẽ nói hôm nay:Làm những điều mình thích và thích những gì mình làm.Từ trước tới nay tôi luôn làm những gì mình thích, không phải vì tôi muốn thành công và nổi tiếng như Edison, hay mari curi, steve job… đơn giản vì tôi là con người. Các bạn có biết sự khác nhau giữa con người và máy tính là gì không? (…) Cảm ơn các bạn, tôi xin chia sẻ suy nghĩ của mình. Máy tính thì được người khác lập trình và được người khác khám phá để sử dụng. Nhưng con người thì có quyền tự khám phá chính mình và làm cho chính cuộc đời mình trở nên có ý nghĩa. Con người có tự do. Vậy tại sao chúng ta không lựa chọn làm những điều mình thích? Chúng ta sợ điều gì? Tôi kể bạn nghe một câu chuyện của chính ông xã tôi. Anh thích về nghệ thuật và hình ảnh. Anh làm thơ rất hay ( với tui), từ khi quen nhau đến khi cưới, mỗi ngày anh làm tặng tôi một bài thơ. Đọc thơ của anh tôi thấy tiếng Việt rất tuyệt vời. Và anh thích chụp hình, anh lôi tôi đi chụp đủ kiểu và ngồi chỉnh tôi theo cách nhìn của anh ấy. Một bộ ảnh cam lè. Tôi không thấy tôi trong đó, nhưng lại thấy đam mê của anh ấy trong đó. Anh thích thiết kế, anh mày mò thiết kế website cá nhân cho tôi, rồi cho công ty tôi. Anh ấy tự tìm hiểu, tự làm ngày đêm và say wow với chính những gì mình làm. Và hầu như những ý tưởng kinh doanh tôi đưa ra, anh ấy đều nắm bắt rất tốt và chuyển tải thành những hình ảnh rất sáng tạo. Tôi thấy anh sinh ra để làm sáng tạo nghệ thuật ứng dụng trong kinh doanh. Và các bạn có biết anh ấy đang làm công việc gì không? Anh ấy làm trong phòng nghiên cứu thị trường của một ngân hàng nước ngoài. Trước kia anh ấy học cùng trường với tôi, đại học Ngoại Thương. Anh ấy hoàn toàn không được đào tạo bài bản về thi ca, nhiếp ảnh, thiết kế và lập trình. Những gì anh ấy làm được như tôi kể trên là anh ấy tự học qua google. Anh ấy không ngại vấn đề đó mới hay cũ, đơn giản chỉ dành thời gian để giải quyết nó. Rất nhanh và nhẹ nhàng. Tôi nhận ra một điều là: khi làm những gì mình thích, bạn sẽ không thấy khó khăn, trở ngại, đơn giản chỉ là những vấn đề cần thời gian để giải quyết. Và quan trọng hơn nữa, bạn tìm được niềm hạnh phúc trong từng khoảnh khắc khi làm nó. Hạnh phúc khi được khám phá tài năng của mình. Hạnh phúc khi được nói Wow với chính mình. Và cuộc sống của anh ấy như được chia làm 2, một nửa là chơi, một nửa là làm. Tôi nhận thấy được những tiếng thở dài của anh ấy mỗi khi đi làm từ ngân hàng về. Và thấy người anh nhún nhẩy khi ngồi chơi với những mẫu thiết kế, những bức ảnh. Tôi có hỏi vì sao anh không nghỉ làm ở ngân hàng? nếu chán quá thì nghỉ đi. Anh nói anh cần có tiền, vả lại cũng chưa hết hợp đồng lao động. Và anh cũng tiếc những gì mình đã học, đã được đào tạo để làm… Rồi anh nói với tôi, anh ấy không biết mình muốn gì nữa. Lâu lâu tôi lại thấy anh ấy gác tay lên trán thở dài trước khi ngủ. Mọi chuyện sẽ tiếp tục diễn ra mãi cho đến một hôm, anh bị một tai nạn nhỏ ở đầu, phải vào bệnh viện. Lúc anh khoẻ lại, anh nói với tôi là lúc nằm trong bệnh viện anh cảm thấy rất sợ, sợ rằng mình sẽ chết. Tôi hỏi, khi đó anh còn tiếc nuối điều gì? Anh nói là anh lo vì chưa chuyển mấy pass word quản trị website cho tôi. Tôi thấy bất ngờ vì câu trả lời đó. Chiều hôm đó anh xuất viện, bác sĩ nói cần theo dõi thêm. Và chúng tôi cũng biết là có một số trường hợp lúc đầu không có gì nhưng sau đó có thể chết vì chấn thương ở não rất nguy hiểm và khó đoán. Anh lấy ngay cái máy ảnh đi vòng vòng thành phố chụp hình vì sợ là không còn cơ hội làm điều đó nữa. Tôi biết anh ấy muốn gì. Sau đó, mọi chuyện bình thường và anh vẫn làm ở ngân hàng, tâm trạng chán nản và anh nghỉ đến chuyện nghĩ việc, nhưng anh lai không dám. Tôi trò chuyện với anh ấy và nhận ra rằng, anh bất mãn với cách làm việc của cấp trên, anh cảm thấy không hài lòng với thái độ của họ. Tôi hỏi là: liệu khi anh sang chỗ khác làm, anh sẽ không còn bất mãn không? Anh trả lời: không chắc. Tôi hỏi tiếp: vậy vấn đề cần giải quyết ở đây là gì? Anh suy nghĩ và nói: vấn đề là ở anh, anh cần học cách quản lý cảm xúc và thái độ của mình. Nếu anh không làm chủ được mình, thì đi đâu anh cũng sẽ bất mãn. Và anh lại tiếp tục làm ở ngân hàng, một thời gian ngắn sau, anh trở nên thoải mái, hoà hợp với mọi người. Và anh nói với tôi. Anh sẽ nghỉ việc ở ngân hàng, bởi vì anh đã không còn bất mãn với họ nữa. Đơn giản là vì anh thấy anh không phù hợp với cách thức kinh doanh của họ. Anh cần làm ở một nơi phù hợp với giá trị sống của anh. Tôi thấy anh rất bình thản khi nói điều này. Và tôi biết rằng, anh đã sẵn sàng để ra đi để lựa chọn một chỗ làm khác phù hợp với mình. Tôi hỏi: Vậy anh sẽ làm ở đâu? Anh nói: anh chưa biết, anh sẽ nộp đơn một vài chỗ mới. Tôi hỏi: anh muốn làm công việc như thế nào? Anh chưa có câu trả lời. Một hôm, tôi tình cờ hỏi anh, “ước mơ của anh là gì?” Tự nhiên đang vui cười, anh im lặng và trầm ngâm. Tôi hỏi “ anh đang suy nghĩ tìm ước mơ của mình?”. Anh nhắm mắt lại ra chiều đồng ý. Đó là câu chuyện của ông xã tôi cho đến lúc này, Tôi cũng đã tiếp xúc khá nhiều bạn giống như ông xã tôi, không biết ước mơ của mình là gì, phân vân lựa chọn làm những điều mình thích và những điều như đã được sắp đặt sẵn. Và tôi thấy có hai trường hợp phổ biến: 1. Các bạn làm vì để thoả mãn một nhu cầu nhất thời nào đó. Sau khi thoả mãn xong, bạn lại có một nhu cầu mới nào đó và muốn đi thoả mãn đó. Và việc này có thể làm bạn phải nhảy việc. Ví dụ như: lúc mới ra trường, nhu cầu của mình là được khẳng định, mình chọn làm ở công ty nước ngoài vì danh tiếng của nó, còn công việc là gì không quan trọng. Sau khi có danh tiếng rồi, bạn cần nhiều tiền hơn để lập gia đình, bạn có thể chuyển việc với mức lương cao hơn. Sau khi có nhiều tiền rồi, bạn thấy không cần nữa, lại phát sinh làm những gì mình thích. Nhưng lại không biết chắc mình thực sự thích cái gì nên bạn cứ làm đại, nếu thấy hết thích lại chuyển việc. Không biết khi nào là dừng. Có một số người sẽ nghe được trực giác của mình như Oprah Winfrey, Steve Jobs nhưng không phải ai cũng có thể nghe được. 2. Bạn lựa chọn một công việc chỉ vì cần một công việc. Và khi khó khăn xảy ra, bạn bất mãn, không đủ bản lĩnh để vượt qua và bạn trốn tránh nó bằng cách buông xuôi hoặc xin chuyển việc. Thông thường tôi thấy khó khăn này nằm ở xung đột cảm xúc trong mối quan hệ với con người, bao gồm cả mối quan hệ trong cả hệ thống công ty. Như ông xã tôi lúc nãy chẳng hạn, anh ấy bất mãn thái độ cấp trên, nhưng may thay anh ta không nghỉ việc vì lý do đó mà đã lựa chọn việc phải trưởng thành lên.Và bạn có muốn đi 2 con đường này không? Tôi đã lựa chọn đi con đường thứ 3. Tôi thấy là mỗi người đều có 1 sứ mệnh của riêng mình. Giống như là tôi sinh ra để làm gì. Và khi thực hiện được đúng sứ mệnh của mình thì mình sẽ tự tin nhất, làm tốt nhất và nhận được nhiều sự hỗ trợ nhất. Điều gì xảy ra nếu bạn dùng remote để đánh trống và dùng con dao để điều khiển ti vi? Thì việc mình không biết sứ mệnh của mình cũng sẽ như vậy. Cuộc sống chúng ta sẽ rối tung lên và có thể đến khi chết cũng không phát huy được tài năng của mình. Nên tôi đã chọn con đường đi tìm sứ mệnh của mình. Vậy thì làm cách nào để tìm sứ mệnh của mình? Tôi đã từng làm các bài test về điểm mạnh, điểm yếu của mình, test MBTI, DISC; tìm lời khuyên bảo của người khác, đọc sách về mục đích cuộc đời, triết học, kinh sách hay làm thử nhiều việc khác nhau nhưng đều không có hiệu quả. Tôi từng làm điều hành, tư vấn thương hiệu, marketing, copywrite, giảng viên… Tôi cũng tìm thấy niềm vui trong đó nhưng tôi biết đây k phải là sứ mệnh của tôi. Vì mỗi khi làm việc tôi đều có một áp lực, tôi không hoàn toàn cảm thấy thoải mái, tự tin khi làm nó. Tôi nghĩ khi mình làm việc đúng với sứ mệnh của mình thì chỉ có động lực chứ không phải áp lực như thế này. Sẽ không có phải làm, nên làm, thế nào là đúng, thế nào là sai như vậy! Và tôi đã nhận ra là mình phải đi tìm mình là ai. Hành trình này quả thật là nhiều thử thách và tôi đã đi tìm một cách lung tung tuỳ tiện theo ý thích của mình nên cả 2 năm trời mà không có kết quả. Tôi phát hiện ra rằng điểm mấu chốt của thành công trong quá trình tìm kiến này chính là phải thực sự muốn tìm và dám liều đi tìm trên chính mình, chứ không phải trên bất kỳ cái gì khác. Chỉ cần vậy thôi là tìm ra ngay lập tức. Nếu không thì sẽ đi lòng vòng vài năm mà không có kết quả. Và tôi đã may mắn được học chương trình WapoSelf của WapoGroup, ở đó tôi được thầy dẫn dắt đường đi và một môi trường học thật sự chủ động và cọ sát, giúp tôi chủ động rất nhiều trên con đường của mình, rút ngắn thời gian mò mẫm của tôi lại. Và tôi đã tìm ra sứ mệnh của tôi, sứ mệnh của tôi là làm người đi chia sẻ, giúp người khác tìm mình là ai. Không chỉ ở VN mà còn cả trên thế giới.Giờ bạn đã hiểu vì sao tôi lựa chọn đi buổi hôm nay chưa? tôi không ngại mình lâu rồi k dùng tiếng anh, tôi không ngại mới đi công tác về. Đơn giản vì tôi đang làm sứ mệnh của tôi, dù bạn cười vì tôi nói tiếng anh không chuẩn, tôi vẫn cảm thấy rất thoải mái. Vì sau đó tôi sẽ làm tốt hơn Tóm lại điều tôi muốn nói hôm nay với các bạn là: việc tìm được công việc phù hợp với mình là một hành trình, bạn sẽ cần nhiều thời gian để tìm kiếm. Có nhiều con đường cho bạn đi, nhưng tôi nghĩ con đường nhanh nhất chính là khám phá ta là ai để tìm ra sứ mệnh của mình. Và khi thực hiện sứ mệnh của mình thì mỗi ngày làm việc sẽ là mỗi ngày bonus thêm cho cuộc đời bạn, tận hưởng hạnh phúc khi được sống mỗi ngày là chính mình hơn. Làm những gì mình thích và thích những gì mình làm!
Posted on: Fri, 12 Jul 2013 15:17:17 +0000

Trending Topics



Recently Viewed Topics




© 2015