[CÂU CHUYỆN TÂM LINH] Câu Chuyện có 2p nhưng rất - TopicsExpress



          

[CÂU CHUYỆN TÂM LINH] Câu Chuyện có 2p nhưng rất dài . Nên ad sẽ cắt ra làm mấy phần cho đỡ rối mắt . Các mem đọc và cho ý kiến về câu chuyện này nhé , Nếu nhận được phản hồi tốt từ các mem ad sẽ post tiếp vào lúc 9h, 13h, 19h LỜI THỀ MA NỮ Phần 1 : Ngôi Mộ Cô Đơn Vừa chọn bộ đồ để trên giường, định khi tắm xong trở ra Son sẽ mặc, thì lại biến đâu mất! Son tưởng mình đãng trí nên tự đi tìm lại trong tủ, tất nhiên là không có. - Chị Năm ơi... Son vừa cất tiếng gọi đã im bặt ngay, bởi cô nhớ ra mình... không có gì trên thân mình! Bên ngoài có tiếng của Năm, cô người làm: - Cô Ba kêu tôi có gì vậy? Bước lùi vào nhà tắm, Son hỏi vọng ra: - Nãy giờ chị có vào phòng tôi không? - Dạ đâu có. Tôi đang làm bếp với bà mà. - Vậy… Thay xong quần áo khác, Son bước ra, thấy Năm Lành còn đứng đó, cô gay gắt: - Nhà này bây giờ có ma hay sao mà thứ gì vừa để cũng mất! Năm Lành hơi khó chịu: - Cô Ba nói vậy tội cho em. - Vậy chứ bộ đồ tôi mới để đây biến đâu? - Cô để ở đâu? - Trong phòng tôi chứ đâu! - Phòng cô Ba thì lúc nào cũng khóa cửa, ai mà vào lấy được. Lời nói của Năm đúng hoàn toàn, bởi khi nãy cô mở cửa ra thì cửa ở tình trạng còn khóa chốt bên trong. Vậy thì… Son thừ người ra, lẩm bẩm: - Không thể nào... Trở vào phòng, vừa đến bàn viết Son phát hoảng, bởi quyển nhật ký cô đang viết đêm qua đã không cánh mà bay! - Năm Lành. Vào đây mau! Năm Lành vừa quay xuống nhà bếp, nghe gọi vội quay trở lại. Vừa thấy mặt nó Son đã quát ầm cả lên: - Cuốn sổ tôi để trên bàn đâu? Lành ngơ ngác: - Dạ, em đâu có biết cuốn sổ gì! Nó ở trong phòng cô mà. Lời nhắc này lại một lần nữa khiến Son ngỡ ngàng. Rõ ràng những gì trong phòng cô thì không thể hỏi người làm được. Xưa nay phòng riêng của Son là tuyệt đối không một ai được vào, chứ đừng nói là vào lấy đồ. Bất cứ người làm nào muốn gì thì chỉ được phép đứng bên ngoài nói vào thôi. Năm Lành vốn là người được cắt đặt phục vụ riêng cho Son, nhưng cũng chưa một lần được bước chân vào trong. Tuy biết là vậy, nhưng Son vẫn hỏi: - Vậy nó ở đâu? - Cô Ba thử kiếm kỹ lại coi. - Kiếm rồi. Đâu chị vào tìm lại giùm tôi coi! Năm Lành tới bên bàn viết chợt cô nhìn ra cửa sổ và kêu lên: - Cô Ba không thấy cái gì sao! Theo tay chỉ của Lành, Son nhìn thấy một chiếc áo phụ nữ nằm vắt ngang nhánh cây bên ngoài cửa sổ. - Của ai vậy? Lành ngạc nhiên: - Cái áo không phải của cô sao? Son lắc đầu: - Tôi đâu có loại áo này. Chị với tay được thì kéo vào thử xem? Năm Lành thò tay ra cửa sổ vừa mở, chỉ cần rướn tay một chút là lấy được chiếc áo vào. Lúc này chị mới phát hiện áo chỉ còn lại vạt trước, vạt sau đã bị đứt ngang. Kiểu may của áo, màu sắc, thoạt nhìn đã phân biệt được ngay, nó là của một người trẻ, nhưng được may cách đây khá lâu, nhất là kiểu cổ áo, thuộc loại khá xưa. Son lắc đầu: - Đây chắc là áo của ai phơi rồi bị gió bay, mắc trên đó. Chị đem bỏ ra ngoài đi. Năm Lành cầm chiếc áo lên xem kỹ lại lần nữa. Chợt có một cơn gió thốc thổi chiếc áo bay vèo ra ngoài cửa, khiến Son giật mình: - Coi chừng! Chiếc áo như cánh diều bay một vòng, trước khi hạ thấp độ cao và cứ thế là đà trên mặt cỏ bay đi về cuối khu vườn và mất hút! Son quá đỗi ngạc nhiên trước hiện tượng vừa rồi, cô hỏi: - Sao kỳ vậy chị Năm! Năm Lành cũng không thể hiểu được, chỉ đáp: - Có thể do luồng gió... Tự dưng Son bắt rùng mình, cô giục: - Thôi, chị đóng cửa lại đi. Chờ cho Năm Lành gài chặt cửa sổ lại, Son bảo: - Thôi, hông tìm nữa. Mà chị cũng đừng nói cho ai biết chuyện này. Kể cả chuyện vừa rồi nữa. - Dạ, chuyện gì vừa rồi cô Ba? - Thì chuyện chiếc áo bay. Chẳng hiểu ý cô chủ, nhưng không dám hỏi, Năm Lành bước ra ngoài mà lòng chưa hết thắc mắc. Phần Son, khi đứng lại một mình trong phòng, cô cứ bị ám ảnh mãi chiếc áo và cứ nghĩ là cách bay của nó phải chăng là muốn hướng dẫn tới một nơi nào đó. Với suy nghĩ đó mà gần suốt đêm hôm ấy, Son không tài nào ngủ ngon giấc. Hễ mỗi khi nhớ tới thì cô bật dậy và kêu lên một cách ngẫu nhiên, như được ai mớm lời: - Ở ngoài nơi lạnh lẽo đó! Chính Son cũng không biết mình nói về ai. Chỉ thấy trong lòng càng lúc càng thấy bồn chồn, như muốn đi ra ngoài. Cho đến khi trời rạng sáng thì nỗi bồn chồn không còn kìm giữ được, Son khoác vội chiếc áo khoác mỏng, rồi lẻn đi ra ngoài, không để ai phát hiện. Khu vườn nhà Son rất rộng, trước đây khi ba cô còn sống thì đã từng trồng một vườn lan khá lớn, với nhiều giống lan nổi tiếng nhất vùng cao nguyên này. Khi ba cô mất thì những giò lan cũng từ từ tàn tạ theo, bởi không ai chăm sóc, nhưng hình như vẫn còn những giò bám vào các gốc cây to trong vườn, theo hơi sương sớm tỏa hương thơm ngát. Son đi nhanh theo lối mòn mà từ nào đến giờ cô chưa một lần đặt chân tới. Chợt nhận ra một mảnh vải màu giống như màu chiếc áo lúc nãy, Son dừng lại nhìn và kêu lên: - Đúng là vạt áo ấy! Cô cầm lên xem kỹ và không khỏi kinh ngạc, bởi đó là vạt áo sau mà chiếc áo lúc nãy bị mất. - Đây là… Có một vật gì đó rơi mạnh ngay sau lưng, Son giật mình nhìn lại và không khỏi sửng sốt. - Quyển sổ! Thì ra đó chính là quyển nhật ký mà cô đã bị mất. Cầm trên tay mà Son chưa tin là thật, cô đưa mắt nhìn quanh nhưng chẳng thấy bóng dáng ai. Cũng chẳng có một tiếng động nào chứng tỏ có người gần đó... Nỗi bồn chồn trong người lại trỗi dậy, Son bỏ phần vạt áo lại đó bước tiếp theo con đường mòn. Qua khỏi khu trồng lan cũ, đến một bãi đất trống, lúc này Son mới phát hiện ra còn có một khu đất rộng khác tiếp nối với khu vườn. Thì ra đất của ba cô rộng hơn cô tưởng nhiều, vậy mà khi chết ông trăng trối lại Son phải cai quản toàn bộ đất đai này, đừng để ai xâm chiếm. Đi một quãng nữa thì ra tới một nơi mà phía trước mặt có hai cây cổ thụ nằm trơ trọi giữa bãi cỏ lớn. Xa xa mới là chân đồi. Như vậy có nghĩa là đất đai nhà Son ra tận ngoài đó. Đi nữa hay thôi? Đúng ra bình thường thì Son sẽ không bao giờ tiến tới một nơi như thế này, nhưng lúc này hầu như là ai đi chứ không phải cô. Cho nên khi bước vào mấy chỗ có nhiều cỏ gai, Son vẫn gồng mình mà bước. Một lát sau, cô dừng lại chỗ gốc hai cây cổ thụ và ồ lên kinh ngạc khi thấy dưới gốc có một ngôi mộ nằm cô quạnh! Và càng ngạc nhiên hơn khi ngay trước bia của ngôi mộ có một vật mà vừa nhìn thấy Son đã reo lên: - Bộ quần áo! Thì ra đó là bộ quần áo mà Son bị mất trong phòng! - Sao nó lại ở đây? Giữa quyển nhật ký vừa được ném trả lại và bộ quần áo này nằm cách nhau không xa, nhưng điều khiến cho Son ngạc nhiên là chỗ để bộ đồ. Tại sao là trước ngôi mộ? Mộ này của ai? Đến khi nhìn lên bia mộ thì Son càng ngạc nhiên hơn với dòng chữ tên người chết trên đó: Nguyễn Thị Son. Tại sao lại có sự trùng hợp đến lạ lùng như thế Son đứng thừ người, đầu óc cô quay cuồng một cách khó hiểu... Có lúc Son tưởng chừng như mình không còn đứng vững. Cô phải đưa tay vịn vào đầu bia mộ để không bị ngã... - Cô Ba, sao cô lại nằm ngoài này? Cô bị ai làm gì vậy? Son mở mắt ra nhìn thấy Năm Lành thì ôm chầm lấy và giục: - Cho tôi ra khỏi đây ngay! Lành ngạc nhiên: - Ra khỏi đây, vậy lúc nãy cô vào làm gì mà bây giờ đòi ra? Nghe hỏi, Son đưa mắt nhìn và ngạc nhiên vô cùng, bởi nơi cô đang nằm không phải là chỗ đầu mộ, mà một căn phòng hoàn toàn xa lạ. - Đây là chỗ nào? - Là nhà thờ dòng họ. Là từ đường nhà họ Lưu mà từ lâu cô Ba không bao giờ bước vào và còn dặn tôi tớ khác, ngoài tôi ra không ai được vào đây nữa. Hồi nãy nếu tôi không tình cờ đi ngang qua đây và nghe tiếng rên trong này thì chắc khó mà phát hiện ra cô đang nằm. Tôi mạo muội vào đây để cứu cô, mong cô đừng rầy. Son bắt đầu hoàn hồn, nhớ lại chuyện khi nãy, cô hỏi: - Ngôi mộ ngoài kia của ai vậy? - Mộ nào? - Ở tuốt ngoài bãi cỏ trống, phía sau vườn lan. Lành lắc đầu: - Tôi không biết. Chỉ biết là nhà mình có một khu nghĩa trang riêng ở cách đây vài cây số. Mộ ông bà chôn ở đó. - Tôi không hỏi ở đó, mà là ngôi mộ. Dưới cây cổ thụ ngoài kia kìa. Tại sao... Cô định hỏi về cái tên Nguyễn Thị Son nhưng thấy không tiện, vả lại vừa khi ấy chợt nhìn thấy có bức ảnh chân dung thờ riêng, tách biệt với những nhà thờ khác trong phòng, cạnh lư hương có vật gì đó mà vừa thoạt nhìn Son đã giật mình: - Cái gì kia? Cô nhào tới ngay và reo lên: - Đồ của tôi mà. Đó là bộ quần áo và cuốn sổ nhật ký! Những thứ này cùng với Son nằm ở chỗ ngôi mộ, mà sao… - Bàn thờ này thờ ai vậy chị Năm? Năm Lành hơi lúng túng: - Vật này chính ông gửi lại cho tôi. Ông dặn đến khi nào cô lấy chồng thì mới đưa. Nhưng nay tôi nghĩ… Son hơi rụt rè khi tiếp nhận vật ấy, cô nhẹ giọng: - Tôi xin lỗi chị. Tôi tôn trọng những gửi gắm của ba tôi với chị, nhưng... Năm Lành nói: - Cũng đã đến lúc rồi cô Ba. Lâu nay chỉ vì mấy thứ này mà níu kéo tôi ở lại đây, chứ đúng ra tôi đã đi lấy chồng rồi. Cô chưa có chồng, nhưng giờ cô là người thừa kế, cai quản hết sản nghiệp này, nên có đủ tư cách để xem những gì ông để lại. Cô cứ đem về phòng và từ nay giữ lấy. Son muốn mở gói đó ra ngay, nhưng nghe Lành nói, cô cầm đem về phòng mình. Vừa mở ra, Son đã giật mình khi thấy đúng là chữ viết của ba cô ngay bên ngoài một quyển sổ: “Những điều con gái ba phải biết trước khi đi lấy chồng”. Trong số con của ba thì Son là đứa duy nhất thuộc giới nữ. Còn lại hai người con trai thì một đã chết, một thì mất tích ngay từ nhỏ. Vậy đích thực đây là vật ba để lại cho mình rồi! Son thẫn thờ một lúc mới từ từ mở quyển sổ ra... Đây là một tự truyện mà ba cô viết y như thật. Đọc đến đâu, câu chuyện như sống lại với đầy đủ các chi tiết... “Phan Rí mùa hè năm 1958... Sửa soạn xong hành lý, chưa kịp xách đi thì Chu Sa giật mình khi thấy có ai đó kéo cái vali của mình lên. - Hành lý của cô đã bị đánh cắp! Nghe giọng nói, Sa không cần quay lại cũng biết đó là ai. Cô nghiêm giọng: - Người ta đi có người vui lắm mà! Mà vui cũng phải, hết còn kỳ đà cản mũi nữa rồi! Anh chàng Lợi xịu mặt: - Người ta sợ trễ không kịp tiễn nên ba chân bốn cẳng chạy về, còn giận nữa... - Ai mà dám giận hờn. Người ta có nơi để mà giận rồi, còn cần gì nữa mà làm bộ. - Kìa, Sa, sao em lại nói vậy? Bộ muốn anh cắn lưỡi tại đây để em đi mới hài lòng sao! Lợi nói chưa dứt lời đã ngã chúi xuống đất, đầu đập thẳng vào nền nhà vang lên một tiếng làm cho Sa hốt hoảng: - Anh điên hả? Làm gì vậy, trời ơi là trời! Cô cúi xuống thì thấy máu từ đầu của Lợi tuôn ra ướt đẫm cả cổ áo. Lợi thì nằm bất động! - Lợi ơi, em xin lỗi. Em nói đùa mà! Cô đang sợ thất thần, chưa biết phải làm sao thì chợt Lợi ngồi bật dậy, cười như mếu: - Nghe em nói vậy anh hết đau rồi! Tuy nói là hết đau nhưng Lợi phải dùng tay bịt chỗ vết thương ở đầu, mặt thì xanh dờn. Sa phải gắt lên: - Đưa em xem vết thương coi sao đã ! Lợi tự lấy khăn tay của mình cột ngang đầu và trấn an: - Không sao mà. Lúc đập đầu xuống anh đã chọn bên không nguy hiểm, chứ ai lại... - Chọn chọn cái nỗi gì, anh chứng nào vẫn tật nấy, lỡ trúng chỗ nghiệt thì sao? Chết liền không nói gì, chạm thần kinh rồi... điên điên khùng khùng ai chịu nổi! Lợi đưa tay lên định nắm tay người yêu nhưng khi nhận thấy tay mình đầy máu, anh vội nói: - Chờ anh rửa tay một chút rồi đưa em ra ga. Còn kịp giờ mà! Chính Sa theo Lợi ra sau nhà và cũng chính cô rửa vết thương, thấy vết thương không sâu cô mới yên tâm, nhưng vẫn cằn nhằn: - Bộ anh tính làm nũng để em ở lại hả? Em nói rồi, em chỉ đi trước ít bữa, rồi đầu năm học anh cũng vào mà, chứ có bỏ đi luôn đâu mà dữ vậy? Hôm qua anh nói gì nhớ không, em giận lắm. Lợi xuống giọng: - Hôm qua anh bậy, nói năng càn quấy, em tha cho. Cũng chỉ vì anh nghe người ta nói... em đi chuyến này là đi để lấy chồng, bỏ anh! Nguồn : truyen.wapchoi ----Công Tử Cùn----
Posted on: Thu, 28 Nov 2013 02:00:01 +0000

Trending Topics



Recently Viewed Topics




© 2015