Jane the Killer- p4 Ta đỏ mặt. “Cháu đã làm tất cả - TopicsExpress



          

Jane the Killer- p4 Ta đỏ mặt. “Cháu đã làm tất cả những gì có thể trong trường hợp đó. Ai cũng vậy thôi.” Sau đó, ta nhìn xuống đất. “Cháu không phải là anh hùng hay gì hết.” “Vớ vẩn!” Margaret nói. “Ít ra cô chú cũng phải mời được cháu đến ăn mừng ngày Jeffxuất viện chứ!” Ta nhìn về phía bố mẹ.“Thật sự là vinh dự cho chúng tôi quá”. Mẹ ta nói. “Vậy là duyệt rồi nhé! Bọn tôi sẽ gọi cho anh chị ngay khi Jeff về đến nhà.” Bọn ta chào tạm biệt, rồi họ đi. Hai ngày trôi qua, ta được xuất viện. Trong khoảng thời gian đó ta không hề liên lạc với Jeff hay gia đình của hắn, nhưng ta cũng nghe nói rằng Liu đã được thả ra khỏi tù và vết thương của Jeff đang từ từ lành lại. Khitrở lại trường, ta trở thành tâm điểm của sựchú ý, ít nhiều gì cũng là do ta là kẻ duy nhất chứng kiến toàn bộ sự việc trong bữa tiệc. Nhưng ta chỉ kể cho mấy người bạn của ta nghe thôi, và đó là: Dani, Marcy và Erica. Ta không biết nên bắt đầu từ đâu, nên ta kể cho họ nghe những gì tai nghe mắt thấy. “Jeff nhìn vậy mà ghê vãi @ss nhỉ?” Dani nói.Cô ta có mái tóc màu đen nhánh và đôi mắt màu xanh ngọc bích. Thường thì Dani là thủ lĩnh trong nhóm bọn ta. “Ừ thì ít ra thằng nhỏ còn biết đánh. Tao nghe nói Jeff đem luônmấy thằng mất dạy kia vào bệnh viện với nó rồi.” Erica cười khẩy. Cô ấy ăn mặc như là người từ quá khứ của thập niên 80 ấy. Tất dài, cao khoảng tới đầu gối, màu cầu vòng này, tóc cũng chải chuốt sao cho hợp nữa. Lúc nào nhỏ cũng đeo theo bên mình một cái ba lô. “Cậu ta cũng vác luôn Jane tới bệnh viện kìa.Chắc là Jane cũng muốn dần cho thằng nhỏ một trận đấy.” Marcy bật cười. Cô ấy là cái loại “nữ tính” trong nhóm. Cô ta tóc vàng, mắt nâu, và gần như lần nào ta thấy côta thì cũng bắt gặp mộtchút hồng phấn. Lúc thì màu cái áo, lúc thì trang sức đeo cổ, và cô ta là một kẻ tình cảm rất sướt mướt. Chuyện bé như con kiến mà cứ hay xé ra to ấy. “Tao đã nói rồi mà… tao chỉ muốn giúp Jeff vì có gì đó không ổn đang xảy ra thôi.” Ta lầm bầm. Nickname của ta là “Jane mộc mạc”, với mái tóc nâu và đôi mắt xanh lá, hoàn toàn không có một điểm nhấn đặc biệt nào hết. “Hoặc có thể… mày muốn gặp lại chàng lần cuối trước khi hai người li biệt nhau vĩnhviễn ấy mà~” Marcy kêu ca bằng cái giọng sến chảy nước của nó. Ta trợn mắt lên nhìn con nhỏ. “Gì… gì cơ?” “Đừng có mà chối chứ, Jane Arkensaw! Rõ ràng là mày yêu Jeff đến mê mệt mà!” Mọi huyết cầu trong cơ thể ta, vì một lí do chết tiệt nào đó, đã đổhết vào hai gò má nóng hổi của ta. “Ca… cái gì!? Khôn… không có! Là tao chỉ muốn giúp thôi…!” “Xạo thấy thương kìa! Tụi tao thấy mày bỏ thư vào hộc bàn thằng bé kìa. Cái đó là gì vậy? Thư tỏ tình à?” “Không! Không phải! Cái đó chỉ là…” “Vậy là mày đã thú nhận chuyện bỏ thư vào hộc bàn của Jeff rồi, đúng không!?” “Là sao!?” “Tao chỉ đoán thôi”. Nhỏ mỉm cười siêu đểuvới ta, trong khi chờ đợi phản ứng từ ta. Mấy đứa khác bắt đầu châm chọc vào thêm “Jane ơi là Jane, tao chỉ đùa thôi mà! Đừng có nghiêm túc vậy chứ!” Marcy mỉm cười. “Trông mày đỏ hơn cả trái cà chua chín nữa đấy chứ!” Erica cười nức nẻ. “Tao ghét tụi mày vãi”Ta càu nhàu. “Đừng có nghiêm túc thế coi!” Dani choàng tay qua vai ta. “Thôi nào, vào lớp thôi.” Nhiều tuần trôi qua, mọi thứ trông có vẻ rất bình thường. Ta nghĩ là hình như Liu đã kết bạn mới rồi thì phải. Mọi thứ đều bình thường như cân đườnghộp sữa, không có gì xảy ra. Cho đến khi Liuđến gặp ta và nói về Jeff. “Xin lỗi, nhưng em là Jane phải không?” Ta quay lại. Đó là Liu. “Vâng, còn anh là Liu? Anh trai của Jeff?” “Ừ,” trông hắn có vẻ hơi táy máy. Ừ thì ta cũng vậy thôi. “Nghe này, bố mẹ anh muốn nhắn với em rằng sắp tới ngày Jeff tháo băng ra rồi. Cứ ở nhà mà chờ một cú điện thoại của hai người họ mời em đi ăn tối nhé.” “Vâng… ừ thì, cám ơn anh.” Ta nói. Hắn định quay đi, trước khi ta ngập ngừng lên tiếng. “Này…những gì anh đã làm cho Jeff… thực sự là rất cao thượng và đáng quý.” “Cám ơn. Anh cũng nghe nói em đã cố gắng cứu em trai anh mà. Em cừ lắm.” “Vâng, cám ơn anh. Hẹn gặp lại anh nhé.” “Ừ, hẹn gặp lại.” Ta nhìn hắn bước đi, cho đến khi một giọng nói quỷ quyệt vang lênbên tai ta, “Đi ngoại tình kìa!” “Cái đệu?” ta giật mìnhquay lại. Là Marcy. “Lại còn ngoại tình với anh rể nữa chớ! Chời ơi là chời!” con nhỏ ấy giả vờ tỏ vẻ sốc lắm. “Câm mồm!” Ta thét lên. Sau đó ta vội quaylại để đảm bảo rằng Liu không nghe thấy gìhết. Hắn chả nghe thấy gì cả. “Vào lớp thôi.” Ta bực mình. Hai ngày nữa trôi qua và chuông điện thoại reo. Mẹ ta bắt máy. Vài phút sau, mẹ cúp máy rồi bảo ta rằng: “Hôm nay Jeff xuất viện rồi đấy Jane”. Ta ngước lên nhìn bà. “Vậy thì tuyệt quá rồi!” “Có vẻ như chúng ta sẽđược đi ăn miễn phí trong vòng vài ngày sắp tới đây mà!” bà ấybật cười. Vài giờ sau, ta nghe thấy tiếng động cơ xe ở phía bên kia đường. Ta ngó ra ngoài cửa sổvà thấy xe của Jeff đang đậu ở cửa trước. “Jeff về rồi”. Ta nghĩ thầm. Ta tò mò muốn biết xem trông hắn như thế nào. Lạy Chúa,sao hồi đó ta tởm thế nhỉ? Còn nữa ad rain
Posted on: Mon, 24 Jun 2013 07:18:27 +0000

Trending Topics



Recently Viewed Topics




© 2015