LES BAO (past 3) *hay lắm đấy các mem :d - Chào anh ! Anh - TopicsExpress



          

LES BAO (past 3) *hay lắm đấy các mem :d - Chào anh ! Anh đến để phỏng vấn à ? Cô tiếp tân hôm nào mỉm môi cười đằm thắm , cái cười thân thiện.....cứ như tôi và cô đã thân từ lâu...... - Uhm` , chào cô ......cô vẫn nhớ tôi à ? Vừa nói tôi vừa nháy mắt cười ...... cái cười ý vị nhất có thể....... Tôi cảm nhận đc cái đỏ mặt rất nhanh của cô....đôi môi hồng chợt mím lại ..... hiện lên cái nét tinh nghịch , non nớt..... Lòng tôi chợt nhói đau.....cái nét tinh nghịch ấy cũng đã từng có ở em ...... bỗng chốc tôi thấy nhớ e , nhớ tất cả về e.....nỗi nhớ ấy chợt dấy lên trong thoáng chốc......lòng tôi trĩu nặng......sự thật thì tôi vẫn chưa thể nào we^n đc e ..... ko thể..... - Không biết tôi phải đi đâu nữa ? Cô tiếp tân gật đầu nhẹ , cười khỏa lấp.... - Anh đi thằng , tới cuối hành lang quẹo trái rồi đi thằng.....sẽ ra thằng đến đường đua..... Tôi mỉm cười , cái cười cố hữu , cái cười lạnh nhạt mà điềm đạm , thể hiện 1 tâm hồn trống rỗng....... - Cảm ơn cô...... Tôi nhẹ nhàng bước đi , cảm giác ánh mắt cô nồng nàn.....nhìn....cái nhìn khác lạ..... ...... Gió lộng , cảm giác gió mơn man da thịt khiến lòng tôi chợt thanh thản..... Đường đua rộng lớn và ..... thoáng đãng vượt ngoài sự tưởng tượng của tôi , những côn cát cao.....những con đường rộng thênh....và gió.....cứ như quấn lấy tôi trong niềm vui ngập tràn......gió ru ngủ mọi giác quan ...... lòng trải rộng.....bình yên.... Đi thẳng đến chỗ tấm băng rôn phất phơ....tôi xếp cuối hàng.....cũng khoảng chục người nữa mới tới tôi.....Tìm tạm 1 chỗ ngồi thoải mái , tôi quan sát địa hình.....bước vào đường đua là phải chinh phục ..... chinh phục nỗi sợ hãi ...... chinh phục chính bản thân mình.....rồi mới đến chinh phục nh~ khó khăn.....tôi nghĩ vậy......1 niềm tin len nhẹ trong lòng..... " Thí sinh Trần Vũ " Loa gọi tên tôi.....tôi len lỏi trong dòng người và đứng trước mặt 1 vị chủ khảo đạo mạo , trầm luân......đôi mắt ông ta xoáy mạnh vào tôi , cái xoáy ghê gớm như nhìn thấu tất cả.....tôi chợt cảm thấy run người.....chợt ông ta cúi xuống hồ sơ của tôi.....giọng đanh thép.... - Đã thi đấu bao h chưa ? - Chưa ! Tôi nói ko quá to cũng ko phải nhỏ ..... và tôi cũng ko chắc ông ta có nghe hay ko vì ngay sau đó ông ta đã ra hiệu cho tôi thử ..... Đi lại gần chiếc xe mô tô , tôi đội vào đầu chiếc mũ bảo hiểm , hít căng tràn lồng ngực làn gió nhẹ trái khoáy....cảm thấy ước mơ mà tôi ấp ủ , từng chút , từng chút 1 thành hình...... Đứng trên cồn cát cao , gió lùa vào bản thể.....ko chỉ là thể xác mà là cả tâm hồn tôi.......cảm giác đc bay , tôi như hóa thân thành 1 cánh chim .........tung bay giữa trời......vùng vẫy tự do...... B rừm !!!!! Vặn tay ga thật chặt và tôi.......bay......... Vèo ...... ..... Bài thi thử của tôi kết thúc....., tôi dừng lại .....vẫn chưa hoàn hồn...........cảm giác lâng lâng như say vẫn chưa hề tan biến.........tựa hồ như nó sẽ theo tôi suốt cả cuộc đời...... Tất cả mọi ng` im lặng rồi tôi chợt nghe có tiếng vỗ tay..........những tiếng vỗ tay khích lệ............đủ để cho tôi hạnh phúc .......một con chim hạnh phúc trước chuyến bay đầu tiên trong đời.......... Ông chủ khảo vẫn nhìn tôi đăm đăm , tựa hồ như ông ta có điều ji lo nghĩ..........đôi môi thâm đen mím lại...........rồi hé mở..... - Cậu đc nhận......cuối cuộc thi đến gặp tôi ở phòng làm việc........... ...... Tôi ngồi đợi ..... lòng chợt cảm thấy bất an.....mà dù trong p` có gắn máy lạnh nhưng tôi vẫn có cảm giác mồ hôi đổ ra như tắm.....cánh cửa xịch mở........ông ta bước vào....đôi chân hơi khập khiễng......nhưng dáng đi vẫn rất đường hoàng , ngay thẳng....tôi chợt cảm thấy kính phục.....có lẽ cuộc đời ông ta có 1 bí mật nào đó ...... cay đắng chăng ? - Ngồi xuống đi...... Ông ta nói , giọng ra lệnh.....đanh thép..... Tôi ko đáp .........lặng lẽ ngồi xuống chiếc ghế nhung đỏ đối diện ông ta..... - Cô có biết cuộc thi ko nhận giới nữ ko ? Rồi ! Vậy là tôi đã bị lộ ............quả nhiên cố nhân nói chẳng sai "gừng càng già càng cay" - Biết ..... tôi mím môi , đợi chờ quyết định tồi tệ đến w mình...... - Vậy sao còn đăng kí ? ông ta hỏi ko nhìn - Vì đó là ước mơ của tôi ! Ông muốn đuổi tôi......tôi ko có ý kiến ji hết....... Quả thật đó là nh~ ji tôi nghĩ , tôi đã làm đủ nh~ ji tôi mong muốn..........đc bay........... Ông ta nhìn sâu vào mắt tôi , cái nhìn dò xét và xốn xang , có cảm xúc nhất mà tôi từng thấy ở ông.... - Tôi sẽ nhận cô ! Ngạc nhiên , tôi muốn đứng bật dậy nhưng ko.......... - Tại sao ? Tôi là nữ mà , ông ko sợ ảnh hưởng đến danh tiếng công ty à ? Ông ta đứng dậy , đi qua đi lại , rồi chống tay xuống mặt bàn , nhìn sâu vào mắt tôi............ - Vì cô có tài và đam mê..........chỉ cần cô ko để lộ thì mọi chuyện sẽ ổn...........cô có muốn hợp tác ko ? Dĩ nhiên là tôi muốn...........ngàn là là tôi muốn...........ước mơ của tôi....... - Tôi muốn............ Rồi ông ta ngồi xuống , loay hoay với đống hô sơ ngổn ngang......... - Thế là đc rồi , vì cô bảo cô còn là sinh viên nên tôi sẽ cố gắng ko gò bó cô quá , hãy về ghi cho tôi thời gian rãnh cô có thể đến tập luyện..... Tôi mỉm cười , nụ cười biết ơn , hạnh phúc , chân thật................ - Cảm ơn ông ! Ông ta đứng dậy bắt tay tôi , rồi vội vã ùa ra , nhanh như lúc vào , đôi chân khập khiễng ........... bước đều trên sàn gạch........mạnh mẽ ..........vững chãi.......... Tôi muốn hét to lên.....trước niềm hạnh phúc lạ lẫm này.......ước mơ đc bay...........tôi sẽ gìn giữ nó.............thật chặt.......... ....... - Chào chị ! Tôi cất tiếng chào , niềm nở , hạnh phúc mới trong lòng vẫn chưa tan......... - Chào cưng ! Bà má mỉm cười lẳng lơ.......tay ko ngừng ve vuốt bàn tay tôi ....... ...........cưng đến sớm thế......... Tôi rút 1 điếu thuốc trên bar để lên môi , bà má mồi lửa ............ tôi nhả gói............nh~ vòng khói trắng bay mịt mờ.......tôi đã tập sống với những vòng khói này chỉ trong 1 đêm..........ko phải vì thích thú ji mà chỉ vì tôi........cần tiền.......... - Em muốn làm việc ngay...........chị biết đấy.........em cần tiền........... Đôi bàn tay to bè của bà ta vẫn ko ngừng ve vuốt...........rồi khé lần sờ lên cần cổ tôi.........cảm giác nhột nhạt nhói lên nhưng tôi làm thinh......im lặng......... Bà ta ghé sát tai tôi............tiếng nói đùng đục hẳn............ - Trước đó e phải tập luyện........ Rồi hôn vào cổ tôi ........... cảm giác nhục dục nồng cháy của bà ta truyền sang hẳn cho tôi..........tôi mím môi.........ngả đầu ra sau ghế.........mặc cho bà ta mân mê đôi tay lên khuôn mặt đc gọi là thanh tú của tôi.........Tập luyện.........nhục thể đốt cháy mọi linh hồn...........có lẽ vậy...............và cũng bởi tôi ko hẳn là 1 cô gái...........nên tôi chợt cảm thấy ............. người mình nóng hổi trước những cử chỉ ve vuốt mạnh bạo của bà má...........Bà ta lướt môi từ cổ tôi lên đến má......áp vào tai trái ...........thì thầm........... - Em muốn tập ko ? Hơi thở hổn hển đứt quãng......... Tôi chỉ cười , đôi môi nhếch lên , cái cươi đủ làm chết bao tâm hồn.........cái cười bất cần và điềm đạm........... Bà ta kéo tay tôi.............dẫn vào một căn phòng hiên che phủ kín...........mà dủ bên ngoài chỉ mới 4h chiều nhưng tôi có cảm giác đã là tối ....... Bà má trạc hồi xuân...........ngày trước bà ta có lẽ cũng là 1 mỹ nhân sắc nc .......vì bây giờ ba ta vẫn có cái nét............đắm thắm , gợi tình nào đấy........... Bà ta nắm lấy bàn tay tôi đặt lên eo hông tròn trặng.......... Tôi buông mình, kéo tay ve vuốt ...........thân thể ấy...........và tôi lại nghĩ đến e .............tôi nhắm mắt lại để mường tượng ra đó là e..............và có lẽ tôi đã thành công.............tôi có cảm giác như mình đang ve vuốt thân hình thon thả của em .............. và yêu em...... .......Hãy nghĩ rằng đó là e...........tôi và e đang vui đùa cùng nhau trong 1 thiên đường........... ............... - Này......em ............có kinh nghiệm lắm..........! Bà ta vừa nói vừa thở hổn hển............ Tôi cúi xuống hôn vào trán bà ta.........cười mỉm............ - Cảm ơn chị ! Rồi tôi đi ra..........cảm thấy bản thân mình thật đáng sợ , tội lỗi ngập tràn.........đau đớn............... Bước đi chậm rãi trên những con đường thênh thang.......lá vàng bay ..........cuồn cuộn.........Những chiếc lá cuốn xoay , bình yên mơ màng.......gió cũng nhẹ hẫng........tất cả sao quá đỗi bình yên , tựa hồ như ko có bất cứ 1 thế lực nào xâm chiếm đc.......bóng chiều đã tắt..........héo hắt lên những khuôn mặt xa lạ .......... cái cảm giác ảo mộng.......nhợt nhạt......nhưng tận sâu trong cái nét ấy vẫn là sự chuyển biến nhẹ nhàng..........sự bình yên thuần túy........ngày qua đêm đến.....cuộc đời vẫn nhẹ nhàng trôi như vậy......chỉ có con người là tự tàn nhẫn với bản thân mình......tự làm bản thân mình đau đớn........ ............tại sao tôi ko thể chọn những con đường bằng phẳng mà đi....? tại sao tôi cứ ngày càng trượt dài trên tội lỗi........... Dòng sông lững lờ êm trôi......Tâm hồn tôi ko lại dậy sóng......tôi chợt thầm ước ......... 1 lần thôi...........tâm hồn tôi êm trôi như vậy........ Cuộc đời có rất nhiều cánh cửa mở ra , chỉ là con người có biết mà chạm đến hay ko .........riêng tôi...........tôi ko thấy có 1 cánh cửa hạnh phúc nào hết...........hay tựa hồ............cuộc đời tôi đã ko có 1 hạnh phúc nào.............Và tôi sinh ra là sự lầm lạc nào đấy............bầu trời chìm hẳn trong cái ráng chiều mờ ảo................ko một áng mây..............ko có thiên thần........ko có nh~ giấc mơ hồng ............ chỉ có đắng cay...........tôi muốn hỏi trời cao..........sao lại nghiệt ngã với tôi như vậy......nhưng sao quá khó khăn......tôi sợ ! Lòng tôi dằn xé ......... nghĩ đến tất cả những gì mình đã trải qua.........tình yêu mà tôi hằng ấp ủ ? về mẹ...........về những gì thật tàn nhẫn đến với mình.....tôi muốn .........ít nhất là bây giờ tôi có thể khóc cho lòng bớt đau đớn..........nhưng.......tôi cười......nụ cười vô hồn..... Chợt ..... đèn điện sáng..........ngay chỗ tôi ngồi có 1 ngọn đèn......ngọn đèn soi sáng.....rõ rệt........... Trong cuộc đời tôi đã từng có 1 ngọn đèn soi sáng nào chưa ? có lẽ là chưa....... Bây giờ tôi bước vào con đường bóng tối......linh hồn....thể xác tưởng chừng như đã bán cho quỷ dữ......quanh tôi.....tất cả đều tối tăm........tôi lạc lối ........... Không 1 ngọn đèn soi sáng......tôi lại nghĩ đến 1 câu nói " Có bao nhiêu ngọn đèn là có bấy nhiêu gia đình" ...... Cho dù là ngọn đèn gia đình ..........hay ngọn đèn dẫn lối tôi cũng đều ko có..........tất cả là chẳng có ji........ Bây giờ.........chỗ tôi ngồi ánh sáng lại rạng ngời........nó ấm áp.....nhẹ nhàng......dìu dắt tôi ra khỏi nh~ ý nghĩ tăm tối...... Thầy đã từng dạy cho tôi 1 câu " everything will be oke " ...........có lẽ tôi ko hạnh phúc...........nhưng phải chăng có 1 lúc nào đó cuộc đời tôi sẽ tốt đẹp hơn...........sẽ có 1 ngọn đèn soi sáng con đường chông gai cho tôi ?......... Lại mình tôi...........lầm lũi bước đi.............gió sau lưng ùa về ......... ....... Gió lạnh , cảm giác sống lưng đc gió mơn man ko bao giờ dứt ...........lòng quá đỗi xốn xang........chiếc điện thoại trong túi quần....rung nhẹ..... Là mẹ.......tôi ngần ngừ 1 lát rồi......... - Alo ! Mẹ à ! Mẹ cười , cái cười trong điện thoại sao nghe wa đỗi xa xôi.........hay tại lâu rồi tôi ko đc nghe mẹ cười.....? Vì lẽ đó mà tôi đã quên ? - Con hả Vũ ? Con khỏe ko ? Lại nữa !! Tại sao mẹ cứ liên hồi hỏi tôi có khỏe ko trong khi lòng mẹ ko hề muốn biết điều đó.......chẳng phải thực tâm trong lòng mẹ chỉ muốn biết về số tiền tôi đang chuẩn bị sao , chỉ là tiền thôi........ko hề có 1 cái ji khác.....thật ra mẹ có lo lắng cho tôi ko ? Cho đứa con mà chỉ mới có mười mấy tuổi đầu đã phải hứng chịu nỗi đau ........ mất mát....... Có phải tại vì gió ? Có phải tại vì lòng tôi đang ngổn ngang trăm điều...........có phải vì trong phút chốc tôi chợt cảm thấy mình .......thật đáng thương......mà tôi bật hỏi , câu hỏi mà tôi ko bao giờ định sẽ hỏi............ - Tại sao mẹ lại bỏ con ? Mẹ ko đáp , tôi nghe rõ có tiếng mẹ hốt hoảng thốt ra........mẹ ko đáp vì mẹ ko biết câu trả lời.........hay vì mẹ sợ câu trả lời đó sẽ làm tôi đau ? Mẹ lắp bắp...........mẹ hốt hoảng..........mẹ run sợ.............phải chăng vì thế mà tôi càng cảm thấy giận dữ..... - Mẹ hãy nói đi ! TẠI SAO ! TẠI SAO VẬY MẸ ?............tôi hét to , tựa hồ như hàng ngàn câu hỏi tại sao , hàng ngàn lí do hận đời ko đc giải đáp........đang ùa ra như thác đổ...........tôi thật sự tuyệt vọng....... - Con...........sao.........vậy Vũ ? Con bệnh à ? - Mẹ đừng có liên hồi hỏi con có sao ko , có bị ji ko như vậy ! Con ko muốn..........nghe những lời giả dối đó............ Đúng.......tôi ko muốn nghe và ước gì........mẹ đừng hỏi.............thì tôi đã ko giận dữ với mẹ...........tôi đã ko buông lời trách móc mẹ........... Mẹ khóc......lí trí tôi loãng tan............tiếng khóc của mẹ tức tưởi.............đắng cay...........tiếng khóc nghẹn ngào..........cắt sâu trong lòng tôi.......... Tôi lờ mờ nhận ra tôi đã .......quá giận dữ..........lần đầu tiên tôi lại như vậy với mẹ............có lẽ mẹ sợ...........vì mẹ rất yếu đuối.....mẹ cần có chỗ nương tựa............mẹ ko thể sống lẻ loi.......... - Con.......con......xin lỗi....!! Mẹ đừng khóc nữa.... - Không.........không...........mẹ mới là ng` phải xin lỗi......mẹ có lỗi với con..........mẹ là ng` mẹ đáng chết.........ng` mẹ tàn nhẫn........... Tôi lặng thinh vì tôi biết mẹ đang muốn nói với tôi...........những lời trước đây mẹ ko thể nói , ko thể bộc lộ rõ ràng....... - Nhưng con hãy hiểu cho mẹ....mẹ ko biết phải làm gì..........mẹ yếu đuối...........mẹ ko thể chăm lo cho con.......vì ngay cả bản thân mẹ...........mẹ............cũng.......ko lo đc............. .............Và có lẽ bây giờ mẹ đang hối hận................mẹ đã bị trừng phạt............ Mẹ nói lan man , liên hồi...........có lẽ tôi đã làm mẹ kích động..........tại sao tôi lại đánh mất lí trí như vậy......tôi trách thầm những ngọn gió làm lòng tôi dậy sóng........... - Thôi..........ko sao..........ko sao mẹ à...........con ổn..........chỉ là con hơi say........nói lung tung...... Nhưng..........tôi chợt khựng lại..........mẹ hối hận chuyện gì.........chẳng phải mẹ đang rất hạnh phúc sao ? - Nhưng chuyện gì vậy mẹ .......sao mẹ lại hối hận........mẹ gặp chuyện gì à ? Dượng ko tốt với mẹ à ? Mẹ ko đáp , ko hề có 1 tiếng động......sự im lặng xuyên suốt........rồi mẹ cười............. Tại sao mẹ có thể cười...........? - Không....ko có gì con à.............. - Thật ko mẹ ? Tôi hoài nghi..... - Thật ! thật mà ! Mẹ ko sao....... Tôi chợt cảm nghĩ ..tôi chưa thật sự hiểu về mẹ........... - Vậy mẹ gọi cho con có việc gì........? - Về số tiền đó ............con ............đã........... tôi chặn lời mẹ.........sợ .............nghe mẹ nói nữa........bản thân tôi sẽ hụt hẫng , đắng cay....... - Con chuẩn bị xong rồi............mẹ có muốn đến lấy..........?..........Hay con đến nhà.......... - Không.......không.............con đừng đến........... Giọng mẹ đột nhiên trở nên gay gắt.......nhưng tôi ko nghĩ gì nhiều............tôi hẹn mẹ gặp nhau tại quán bún riêu thuở nào......... --Bin--
Posted on: Thu, 18 Jul 2013 17:38:02 +0000

Trending Topics



Recently Viewed Topics




© 2015