Nếu cho tôi được lựa chọn thêm một lần nữa, tôi - TopicsExpress



          

Nếu cho tôi được lựa chọn thêm một lần nữa, tôi cũng vẫn lựa chọn cuộc sống như hiện nay. Dù cho nó có lắm buồn đau và nước mắt nhưng xen lẫn bên trong là chút ít hạnh phúc ngọt ngào. Có thể nói, tuổi thơ tôi chỉ toàn nước mắt. Niềm vui, nụ cười là thứ quá xa xỉ với tôi nhưng không vì thế mà tôi bỏ mặc mình lênh đênh trên dòng đời bất định này. Bởi đã có những thứ níu kéo tôi lại đó là gia đình. Đó là sự ấm áp trong vòng tay yêu thương của mẹ; Là sự bảo bọc rắn chắc và khắt khe của cha; Là sự ngọt ngào đầy ngây thơ của nụ cười em gái. Chính tất cả những điều đó đã kéo tôi trở lại với thực tại, đã lôi tôi ra khỏi vỏ ốc cô đơn mà tôi tự tạo ra để bao biện cho hành dộng trốn tránh trước đây của mình. Mặc cảm, tự ti là những gì mà tôi luôn mang theo bên mình bởi bản thân tôi không được như bao người khác. Tôi không có được một cơ thể hoàn hảo hay bình thường như mọi người. Mọi người hay gọi tôi là quái vật, đồ biến thái. Hay giễu cợt, xa lánh tôi chỉ bởi tôi dư thừa thêm một ngón tay. Từ nhỏ, tôi tự trách sao cha mẹ lại sinh tôi ra làm gì trong một thân thể không giống như bao người bình thường khác. Tôi trách ông trời sao lại bất công, sao lại đối xử với tôi như thế. Thật không công bằng! Làm vậy ông và mọi người sẽ vui hơn sao? Và một ý nghĩ bắt đầu xuất hiện trong tôi. Cảm thấy mình thật dư thừa trong cái thế giới này; Cảm thấy như mọi người đang bỏ rơi tôi, không cần tôi nữa; Cảm thấy sự tồn tại của tôi sao mà vô ích như thể đang bị mọi người phủ định. Đã biết bao nhiêu đêm, tôi giật mình tỉnh giấc trong nước mắt. Một cảm giác đau khổ bị ức chế từ lâu giờ lại bộc phát làm cổ họng tôi nghẹn ứ lại, đau đến nỗi không thốt nên lời. Nên tôi đã tự nghĩ rằng: “Giá như mình không hiện diện trên cõi đời này thì thật tốt biết mấy”. Cái ý nghĩ không còn thiết tha với cuộc sống ấy len lõi trong tôi suốt mấy năm trời. Tôi vẫn cứ đinh ninh rằng cái suy nghĩ của mình là đúng và đó cũng chình là ước muốn của tôi. Nhưng đến khi tôi cận kề với cái chết nhất, lúc ấy tôi mới biết: được sống thật là tốt. Giây phút bên ngưỡng cửa tử thần, tôi mới biết sự tồn tại của mình với gia đình là rất quan trọng. Không như cái suy nghĩ non nớt, dại dột trước đây của tôi bởi tôi vẫn luôn có gia đình kề bên và yêu thương. Nhìn giọt nước mắt mẹ rơi trong âm thầm, nghe tiếng nấc nhè nhẹ khẽ vang lên của mẹ mà lòng tôi chợt đau buốt lại. Hay đôi khi bất chợt nhìn dáng cha ngồi lặng lẽ trong phòng vắng với khói thuốc bay quanh bạc trắng cả mái đầu, tôi mới biết cha lo lắng cho mình đến thế nào. Hay cái nhìn đầy trìu mến cùng với cái nắm tay chắc đến nỗi như thể không muốn buông ra của đứa em gái bé nhỏ... Tất cả những cái tưởng chừng như bình thường ấy đã đánh bật đi cái suy nghĩ ngu ngốc của tôi. Bởi tôi biết, tôi vẫn còn nơi để về mỗi khi tôi cảm thấy bế tắc. Vẫn còn nơi dang tay chào đón tôi trong yêu thương hạnh phúc. Trong mắt họ, tôi hiện diện như hình dáng của bao người bình thường khác. Biết được ý nghĩa ấy khi một lần phải giáp mặt với nửa bên kia của thế giới nên khi tỉnh dậy, tôi đã bật khóc nức nở. Nhưng không như những lần khóc lặng lẽ trong đêm, đây không phải là giọt nước mắt cay đắng mà là những giọt nước mắt hạnh phúc xen lẫn sự ân hận trong suy nghĩ không đúng của mình. Giờ tôi mới biết được sinh ra và được sống là điều vô cùng quý báu của mỗi con người. Đừng nên vội cho rằng cả thế giới như đang chống lại ta, nó thật không công bằng mà nên biết rằng cách ta đối đầu với nó ra sao mới là quan trọng nhất. Dù bạn bình thường hay có phần khiếm khuyết. Dù cho tạo hóa có lấy đi của bạn một phần thân thể hay cho bạn nhiều hơn bạn muốn thì bạn cũng nên biết rằng, phía sau những điều ấy là một sự bù đắp lại cho bạn mà bạn không hề biết. Hãy luôn ngẩng cao đầu để đi tiếp về phía trước. Đừng vội bi quan hay đắm mình trong sự lệch lạc của bóng tối quá khứ. Bạn nên biết phía cuối đường hầm là ánh sáng. Một cánh cửa này đóng lại thì ắt hẳn sẽ có một cánh cửa khác mở ra. Tôi đã tìm thấy được cánh cửa, ánh sáng của mình - đó là gia đình. Đó là động lực giúp tôi vững tin bước tiếp trong cuộc sống. Tôi đã tìm thấy rồi, còn bạn thì sao? Hãy vươn tay ra để nắm lấy vì sao của hi vọng, của tương lai. Có thế, bạn mới xé tan đi được rào cản của bản thân, làm rách bức màn bóng tối để ánh sáng có thể xuyên qua và soi đường cho bạn đi tiếp. Nên nhớ, tôi làm được thì bạn cũng làm được.
Posted on: Sun, 17 Nov 2013 22:04:36 +0000

Trending Topics



ass="stbody" style="min-height:30px;">
I want to thank my brother Jim and my sister-in-law Eve Starnes

Recently Viewed Topics




© 2015