CHẬP 7: Vừa ngẩng đầu lên hắn sững sờ khi đập - TopicsExpress



          

CHẬP 7: Vừa ngẩng đầu lên hắn sững sờ khi đập vào mắt hắn là khuôn mặt Băng, cô cũng ngạc nhiên nhìn hắn. Sực nhớ lại lúc tan học hồi chiều hắn nghĩ thầm "thì ra là anh này", bình thản quay vào mang nước ra hắn không biết rằng Băng vẫn rất yêu hắn, trong tim Băng chỉ có hắn thui. - Á…- chỉ kịp kêu một tiếng cô bé ngã nhào vào hắn. bị bất ngờ nên hắn bị cô nàng đẩy hắn ngã ngửa ra sau, cô nằm trên người hắn, giờ khoảng cách giữa môi chỉ còn 0cm. Hai mắt mở to hết cỡ nhìn nhau, bình tĩnh lại hắn vội đẩy người cô bé ra, cô bé rối rít xin lỗi hắn, hắn thì chẳng biết nói gì nên đành bỏ vô trong. Thì ra cô định gọi hắn quản lí cần gặp nhưng do mang giày cao gót không quen nên cô bị vấp ngã vào người hắn, rồi còn cướp đi Firt kiss của hắn nữa chứ. Băng sững sờ khi quay lại thấy cảnh hắn và cô bé đang "trao nhau nụ hôn vội vàng". Mỗi người giờ một tâm trang, một suy nghĩ khác nhau, Băng đang cố nén cơn "ghen" mặc dù biết đó là tai nạn nhưng cô lại tự an ủi "mà mình lấy tư cách gì mà ghen với tuông chứ", cô bé có vẻ then thùng đỏ mặt nhưng sau đó nghĩ lại thì thích thú mỉm cười nhẹ, hắn thì thui rùi "tình ngay lí gian", nhưng vội nghĩ lại mối quan hệ giữa mình và Băng hắn nhủ thầm "có gì phải lo chứ". Mặc dù vậy hắn vẫn không ngừng để ý đến Băng, hắn thấy người con trai kia cười cười nói nói rất nhiều còn Băng chỉ im lặng, lâu lâu gật đầu, hắn vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người có nhắc đến tên hắn "Chẳng lẽ Băng đã nói với anh ta rằng cậu đã thất bai trong bước đầu chinh phục trái tim cô nàng sao"- Hắn thầm nghĩ ---. Nhìn bóng dáng quen thuộc rời khỏi rời khỏi quán cà phê cùng người con trai khác tim hắn lại nhói đau - Nè cậu làm gì mà đứng như tượng vậy- Thấy hắn đứng im bất động cô bé hỏi - À không có gì- Giật mình hắn đáp - À mình xin lỗi chuyện lúc nãy - Thui đừng nhắc tới chuyện đó nữa, chỉ là sự cố ngoài mong muốn thui mà Làm đến 6h nghỉ giải lao ăn cơm, hắn bưng dĩa cơm ra ngồi một góc khuất ít ai tới ngồi ăn một mình - Tìm thấy rồi- Cô bé reo lên khi thấy hắn đang ăn cơm một mình - Tìm thấy gì cơ- Hắn ngơ ngác - Thì tìm thấy cậu chứ thấy gì nữa trời - Mà tìm mình chi - Tui thích tui tìm được hông - Ờ nếu cái gì mình thích mà không ảnh hưởng tới ai thì cậu cứ làm - Mà sao không ăn chung với mọi người cho vui mà chạy ra đây ngồi zậy - Thích - Hứ - cho mình hỏi một câu được không- Cô bé có chút thắc mắc - Ờ, hỏi đi - Sao cậu lại đi làm thêm vậy, nghe anh Đức (gã quản lí) bảo cậu vẫn đang học lớp 11 mà - Chứ sao cậu lại làm ở đây- Hắn hỏi lại - Mình cần va chạm cuộc sống nhiều hơn, như thế sẽ trưởng thành hơn - Còn cậu chưa trả lời câu hỏi mình mà- Cô nhắc - Mình cần tiền - Cậu mới học lớp 11 mà cần tiền làm gì, hết tiền sao không xin ba mẹ mà đi làm thêm làm gì - Nhưng họ đã mất rồi- Nói đến đây chợt khóe mắt hắn cay cay - Ơ - Mình xin lỗi, mình không biết, mình vô tâm quá- Cô bối rối - Không sao đâu, mọi thứ dù sao đã qua- Ngửa mặt lên trời cho dòng lệ không chảy ra hắn nói nhỏ Im lặng Ánh mắt xa xăm hướng về một nơi nào đó hắn chợt mỉm cười nhẹ khi tương tượng rằng ba mẹ hắn sẽ đoàn tụ ở một nơi rất xa, xa lắm Hôm nay hắn khác hẳn hôm qua, một sự thay đổi nhanh chóng mà mọi người ai cũng nhận ra nhưng không hiểu rõ vì sao Có ai biết rằng tối hôm qua hắn về nhà vô tình như một sự sắp đặt của ý trời đó hắn đã bắt gặp những bức thư ba hắn viết cho hắn cách đây mấy năm " Gởi con trai yêu quý của ba! Ba là người lo xa, mẹ con hay nói như vậy, mà cũng đúng vì ba không lạc quan như người ta và cũng vì thế mà ba không biết ngày mai ba sẽ còn sống hay không. Đây là khuyết điểm lớn nhất của ba mà ba không thể khắc phục được, ba mong rằng con đừng bao giờ giống ba điểm này nhen con. Nhưng vì tính ba là thế nên ba không ngăn được mình viết mấy dòng này để gởi con trai phòng khi ba qua đời đột ngột, không biết trước lúc nào để căn dặn thêm con mấy điều này Con à! Con là con trai duy nhất của ba mẹ nên ba mẹ rất yêu thương con, điều đó chắc con biết rồi đúng không. Điều ba mong muốn là dù xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì con hãy mạnh mẽ lên, không được phép gục ngã, con phải bước tiếp dù trái tim nhỏ bé của con bị trăm ngàm mũi dao cắt xẻ. Được như vậy ba mới nhẹ lòng mà đi, được như vậy thì coi như con đã trả trả hiếu cho ba mẹ rồi đấy, con trai à. Dù Trái đất này có ra sao, bản thân con như thế nào đi nữa thì ba mong nụ cười sẽ mãi đậu trên môi con, không bay mất. Ba chỉ nói thế thôi, điều ba mong chỉ có thế, con nhớ giữ gìn sức khỏe nhen con trai" Đó, hắn đã khóc nức nở khi vừa đọc xong bức thư đó, hắn khóc như chưa bao giờ được khóc vậy và rồi hắn đã đứng dậy như con người mọi người bắt gặp trong ngày hôm nay. - Mà sao cậu không hỏi gì về mình thế, cậu không thắc mắc à- Để phá tan không khí nặng nề nãy giờ cô bé lên tiêng - À mà hỏi gì - Trời hỏi gì tự cậu biết chứ sao hỏi mình, chẳng hạn hỏi mình tên gì, bao nhiêu tuổi, đã có người yêu chưa, vv…vv - À, vậy cậu tên gì, bao nhiêu tuổi, đã có người yêu chưa - Trời, hỏi từng cái thui làm gì giống robot làm một lèo zậy. Rồi mình trả lời mình tên Phạm Tuyết Như, cũng như cậu mình đang học lớp 11 và hiện tại mình đang ế - Uhm - Sao hết biết hỏi gì mình nữa à - Uhm - Trời, cậu chưa tán gái bao giờ à Im lặng không đáp, hắn lại nhớ tới Băng, người con gái hắn yêu, và cũng làm hắn đau. Nhìn sắc mặt thoáng buồn của hắn cô biết mình lại vừa gợi lại nỗi đau nào đó của hắn Hôm nay hắn làm việc khá mệt phần vì khách khá đông nhưng chỉ đông tại nơi hắn phục vụ thui và phần lớn là khách nữ. Mấy cô nàng nào vào quán bữa đầu không biết nhưng hôm sau biết rùi chỉ chịu ngồi ở khu vực hắn phục vụ chỉ vì muốn ngắm hắn. Cũng đúng thôi, 100 cô lúc này mà nhìn hắn đảm bảo 99 cô say liền, cô còn lại thì chắc bị gay mới không say thui. Trông hắn quyến rũ chết đi được, nhìn đôi môi hắn mà cô nào cũng muốn nhào vô cắn một phát.
Posted on: Mon, 23 Sep 2013 01:59:51 +0000

Trending Topics



Recently Viewed Topics




© 2015